Yêu Nữ Hoành Hành
-
Chương 4
Edit: Shiyu
Beta:Hamano Michiyo(Momo)
Cuộc sống của Hạ Thấm Đồng, chưa từng điên cuồng đến như vậy.
Dưới cơn mưa đêm, đi theo một người đàn ông, che chiếc áo măng tô trên đầu rồi điên cuồng chạy dưới trời mưa Đài Bắc…Hai người giẫm qua một vũng rồi lại một vũng nước, bọt bước bắn lên ướt hết cả ống quần, mà người đàn ông kia ngẫu nhiên còn cố dùng sức giẫm để bọt nước bắn lên cao hơn, mỗi lần như thế, cô đều hoàn trả anh gấp bội!
Hai người vừa chạy vừa làm loạn, không hề nhìn đến những vẻ mặt kì quái của người đi đường. Xem nhẹ sự bất an trong nội tâm với loại hành vi ngốc nghếch này, cô nở nụ cười thoải mái vô cùng, chưa bao giờ thoải mái đến như vậy.
Người đi đường vội vàng, xe cộ như nước chảy vụt qua, bọn họ giống như hai đứa trẻ nghịch ngợm vui đùa, cười đến hồn nhiên và xán lạn, dường như cơn mưa mang theo giá lạnh của mùa đông không thể đóng băng sự nhiệt tình vui vẻ của mỗi người vậy.
Đôi lúc, cô bị anh kéo đầu vào trong ngực, mặc cho bên ngoài có ồn ào đến bao nhiêu, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Thẩm Luật, lồng ngực anh ấm áp và thoải mái…Người đàn ông ấy đã cho cô cảm giác an toàn trước nay chưa từng xuất hiện.
Khoé miệng của cô cong lên kì lạ.
Mãi cho đến lúc ngồi vào trong xe, hai người bọn họ đều ướt đẫm từ trên xuống dưới, trừ bỏ đầu cô. Mặc dù vừa đi vừa đùa giỡn, huyên náo như điên, nhưng anh vẫn giữ cho chiếc áo măng tô phủ lên tóc cô, còn anh thì chẳng chỗ nào khô ráo hết.
Mái tóc đen bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, những sợi tóc dính lên vầng trán đầy đặn của anh, cùng với ánh mắt nóng bỏng chân thành khiến lúc này anh đẹp như một tên ác ma anh tuấn, khiến người ta động lòng.
Cô chỉ có thể kinh ngạc nhìn anh, vẻ ngoài của anh bình thường đã khá là đẹp rồi, giờ dưới tình huống toàn thân ướt đẫm như thế, mị lực nam tính trực tiếp bộc phát hết sức rõ ràng, lớp áo sơ mi ướt đẫm dính chặt trên lồng ngực cường tráng, nhìn thu hút vô cùng.
Trong xe hình như quá nóng thì phải! Cô phải tốn rất nhiều sức mới có thể thoát khỏi ánh mắt nóng cháy của anh, lại phát hiện anh mở máy sưởi trong xe, thảo nào cô có cảm giác nóng bức như vậy.
“Máy sưởi nóng quá!” Cô nhàn nhạt nói.
Lại bị cô đẩy ra… Thẩm Luật thở dài trong lòng, cô gái nhỏ này thật sự là thiên hạ đệ nhất trốn tránh, anh đã cố gắng phóng điện đến thế rồi mà…
“Toàn thân em ướt sũng như thế, nếu không mở lớn một chút, em sẽ cảm mạo.” Ánh mắt của anh không tự giác được nhìn ngắm thân hình lung linh yểu điệu ẩn hiệu qua lớp áo…hình như anh đã điều chỉnh nhiệt độ quá cao thì phải.
Cô chú ý tới tầm mắt của anh, cũng cảm giác được trong cơ thể đột nhiên nóng rực, Hạ Thấm Đồng khẽ nghiêng người, muốn né tránh ánh mắt nóng rực của anh, lại đột nhiên hắt xì một cái, nháy mắt đánh vỡ không gian và hơi thở đầy ái muội lúc này.
“Bị cảm thật rồi.” Anh nhìn gò má nhàn nhạt đỏ ửng của cô, đương nhiên, cũng có thể thấy được hai quầng mắt thâm tím kia nữa.
Cô thật là quá mệt mỏi! Công việc kia tuy rằng thu nhập khá cao nhưng lại khá vất vả, tùy lúc đều phải sẵn sàng nhận nhiệm vụ, lúc thì giữa khuya, lúc thì sáng sớm.
Cô vốn định tính sẽ ngủ bù vào hai ngày nghỉ, nhưng mà buổi tối lại bị anh lôi đi xem phim, cô biết anh muốn mình được thả lỏng một chút nên không đành lòng cự tuyệt tốt của Thẩm Luật.
Chẳng qua làm việc quá mức vất vả, quá mức mệt nhọc sẽ khiến sức đề kháng của thân thể cô yếu dần, chỉ dính mưa một chút mà thôi đã cảm thấy có chút đau đầu rồi.
Sắc mặt của anh bỗng chốc nghiêm trọng lên, giận mình quá ham chơi mà hại cô không được thoải mái, anh vươn tay sờ lên trán cô, may mà không có phát sốt.
Anh hơi yên tâm, khởi động máy, xe nhanh chóng lao đi trên đường.
Mắt cô nửa nhắm nửa mở, buồn ngủ vô cùng, tầm mười phút sau, anh liền vỗ nhẹ hai má đánh thức cô: “Xuống xe đi.”
Cô ngước mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, khẽ cau mày, “Đây là chỗ nào?” Đây không phải nhà cô.
“Đây là nhà của anh.” Trong nội thành anh có một căn hộ cách rạp chiếu phim khá gần.
Cô trợn mắt trừng anh, không thể tin được anh lại có thể chạy xe đến nơi này, anh muốn gì chứ?
“Em không thoải mái, bây giờ cần phải tắm nước nóng thật nhanh rồi ngủ một giấc thật ngon mới được.” Nhà của cô ở xa như vậy, ít nhất phải chạy xe một tiếng đồng hồ. Nhưng mà quần áo của cô lúc này ướt đẫm như thế, thân thể sao chịu lâu được! Nghĩ một chút, cũng chỉ có nhà anh là tiện nhất, tuy rằng cũng không xa hoa nhưng vẫn có được một chiếc giường mềm mại có thể thỏa mãn nhu cầu của cô.
“Tôi muốn về nhà.” Cô mất hứng, ngữ khí lạnh như băng.
“Em muốn anh ôm em xuống xe hay muốn tự mình đi?” Anh tới gần cô, vẻ mặt nguy hiểm.
Cô biết anh không hề nói đùa. Sao cô lại có thể quên, Thẩm Luật ôn nhu săn sóc đối với mình thế nào cũng có những lúc bá đạo không sao nói được chứ, bình thường mọi chuyện anh đều nghe theo cô, nhưng ở những tình huống như thế nào, căn bản cô không có quyền quyết định việc gì.
Hạ Thấm Đồng ngâm mình trong làn nước ấm áp, thoải mái đến mức muốn thở dài.
Không thể không thừa nhận, tuy rằng Thẩm Luật có điểm bá đạo, có điểm cường ngạnh, buộc cô nghe theo, nhưng anh đã làm đúng.
“Chán ghét!” Cô vùng vằng tạo ra những bong bóng xà phòng trên mặt nước xốp như tuyết trắng, không hề phát hiện giọng điệu của mình lúc này nghe qua có vài phần hờn dỗi.
“Thấm Đồng, tắm lâu đối với thân thể không tốt đâu.”
Nhìn xem, chưa gì đã gõ cửa rồi, không phải đã lộ rõ bản tính của anh hay sao?
Mặc dù không tình nguyện nhưng Hạ Thấm Đồng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, cầm lấy áo choàng tắm đã được anh để sẵn một bên, mặc vào rồi cô mới phát hiện nó hơi lớn, gấp lại vài lần vẫn quá khổ với thân mình, cô đành đem đai lưng cột vào thật chặt, lớp vải bông mềm mại khô ráo ma sát với da thịt mang đến một loại cảm giác thoải mái vô cùng.
Áo choàng tắm sạch sẽ, mang theo hơi thở của anh khiến cho lòng cô xôn xao không dứt…Cứ như vậy cùng anh về nhà, rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?
Thật ra cô biết, anh nóng vội và lo lắng cho thân thể cô, sợ thời gian quá lâu sẽ khiến cô sinh bệnh, nhưng Hạ Thấm Đồng vẫn có chút bất mãn nho nhỏ, cho nên vừa vào nhà đã trực tiếp đi tới phòng tắm, một câu cũng không nói, cũng không có tâm tình đánh giá nội thất phòng anh, dù sao nó đại khái chỉ khoảng 30 mét vuông, liếc mắt một cái là thấy hết.
Đêm hôm khuya khoắt đi theo một người đàn ông thích mình về nhà anh ta, còn tắm rửa trong nhà anh ta nữa, loại chuyện này, cho tới bây giờ Hạ Thấm Đồng chưa từng nghĩ mình sẽ làm qua, nhưng chẳng biết vì sao, cô lại tin tưởng Thẩm Luật nhiều như thế, tin tưởng người đàn ông này không biết sẽ là tốt hay không tốt đây?
Mở cửa, cô nhìn thấy thân mình cao lớn của anh đang đứng bên cạnh cửa, vươn tay sờ trán cô thêm lần nữa, không phát hiện triệu chứng gì khác lạ, lúc này anh mới yên tâm. “Anh mua trà gừng, đã pha tốt rồi, em nhớ uống đấy.”
Cô bướng bỉnh nhướn mày.
“Anh không để ý việc tự mình bón thuốc cho em, một ngụm rồi một ngụm đâu!”Ánh mắt gian tà của anh nói cho cô biết, anh sẽ bón thuốc cho cô như thế nào.
Cảm giác được máu toàn thân đã dồn lên trên mặt, cô nhanh chóng cúi đầu, chạy đi. “Không cần phiền đến anh, mau đi tắm đi.” Chính anh chẳng phải vẫn đang mặc quần áo ướt chạy khắp nơi đấy à. Còn giúp cô mua trà gừng nữa, rõ ràng đầu tóc anh đều ướt hết, càng dễ cảm mạo hơn mới đúng. Cho dù anh là đàn ông con trai, thân thể tốt hơn người khác thì cũng không nên xem thường như vậy.
“Em quan tâm anh sao?” Anh cười, cúi đầu nhìn cô.
Cô nâng khuỷu tay, đẩy anh một cái, gọn gàng đưa anh vào phòng tắm, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại, dán mình lên cửa, nghe thấy tiếng cười ầm ĩ bên trong của anh, lòng cô kinh hoàng không thôi.
Chân có chút nhũn ra, tình huống bây giờ hình như có chỗ không đúng.
Cô chậm rãi đi qua, nhìn chén trà vẫn còn bốc hơi nóng, chất lỏng màu nâu thoang thoảng hơi gừng rất quen thuộc, hương vị thật thân thiết, cô hớp nhẹ một ngụm, cảm giác chất lỏng ấm áp ấy chảy qua yết hầu, từ từ thấm vào tận tâm.
Hai người ở chung như vậy có vẻ không phù hợp cho lắm, dù sao cô và anh cũng không thể trở thành người yêu được, nhưng mà cô dường như không thể cự tuyệt sự quan tâm và chăm sóc của anh, thậm chí còn hưởng thụ cảm giác được chiều chuộng này nữa…Loại cảm giác này không tốt một chút nào!
Nhưng mà hôm nay cô thực sự mệt mỏi quá, loại chuyện tình cảm này liệu có thể để cô thanh tỉnh một chút rồi suy xét được hay không? Đêm nay, hãy để cô ích kỷ một lần đi.
Nâng chén trà, Hạ Thấm Đồng đưa mắt nhìn một lượt khắp gian phòng.
Căn phòng được bày trí giống hệt như đúc tính cách của anh, phòng không phân chia từng khu mà nối liền toàn bộ, cả một không gian vừa sạch sẽ lại gọn gàng. Ở những chỗ rẽ có một cửa sổ lớn sát đất, rèm cửa rất nặng, từ lầu 32 nhìn xuống, cảnh đêm Đài Bắc đẹp như tranh, khắp nơi lấp lánh ánh đèn, mang một vẻ đẹp mông lung huyền bí dưới làn mưa bụi.
“Sao lại không sấy khô tóc?” Không biết anh đã tắm rửa sạch sẽ xong từ lúc nào, đi đến sau lưng cô, nhìn mái tóc ẩm ướt buông xõa kia rồi nhíu mày nói.
Cô nâng cốc trà lên, uống một ngụm nhỏ, cảm giác mệt mỏi bủn rủn vô cùng, lười biếng không muốn động đậy chút nào, thật hy vọng lúc này có một cái giường ở đây, như vậy cô sẽ trực tiếp nằm lên nó, thế thì sẽ thoải mái cỡ nào a~
Anh thấy cô không để ý đến mình, cũng không nghĩ ngợi gì, cô gái này một khi đã bướng bỉnh lên thì bộ dáng chính là kỳ quặc như thế.
Anh cầm máy sấy lên, chậm rãi hong khô tóc cho cô, tóc cô rất đẹp, vừa dày lại vừa mềm mại như tơ, những sợi tóc ẩm ướt chậm rãi khô lại trong tay anh. Thẩm Luật đặt máy sấy xuống, vươn tay khẽ ấn lên thái dương cô để giúp Hạ Thấm Đồng thư giãn.
Đôi mắt trong như nước của Hạ Thấm Đồng lúc này đã nửa khép nửa mở, cô cảm giác thân thể mình như đang bồng bềnh trên đại dương, ngâm mình trong làn nước ấm áp, nương theo những cơn sóng mà trôi đi, toàn thân cao thấp không chỗ nào không thoải mái, sự lười biếng, mệt mỏi cũng dần tan.
Anh nhìn cô gái đang ngủ gà ngủ gật trước mặt mình, nhanh nhẹn cầm lấy chiếc cốc trong tay cô, kéo cô vào trong lòng, cô liền lập tức giống như con mèo nhỏ chui vào trong lòng anh, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết tiến vào giấc mộng.
“Tin tưởng anh như vậy sao, anh đây thật không biết nên vui hay nên buồn nữa!” Khẽ điểm nhẹ lên sống mũi cao thẳng của cô, anh bất đắc dĩ lắc đầu, bế ngang cô lên, đi về phía giường.
Ga giường màu lam giống như biển rộng bao lấy cơ thể cô, Hạ Thấm Đồng nằm trên giường, xương cốt toàn thân dường như muốn tan ra, nhưng đôi mắt vẫn còn miễn cưỡng hé mở, giữ chặt tay anh. “Này….tôi muốn…về nhà…” Lời nói mơ hồ, mang theo vài phần ngây thơ.
Từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt cô như thế, ánh mắt anh trở nên thâm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan của cô, như muốn đem biểu hiện lúc này của Hạ Thấm Đồng khắc vào tận tâm…Anh nâng tay, vuốt ve má cô một cách cẩn thận, “Ngoan, hiện giờ mưa rất lớn, lái xe không tiện, ngày mai anh sẽ đưa em về.”
Buồn ngủ quá, mệt mỏi quá, nhưng cô vẫn kiên trì như cũ. “Về…… nhà.”
Thật là, làm sao cô lại có thể cố chấp đến thế chứ? Anh cúi thấp người, nhìn hàng mi cong của người đẹp trên giường: “Anh ngủ sopha, như vậy được không?” Biết tính tình bảo thủ và cẩn thận của cô, anh nói.
Chờ mãi nửa ngày, lúc anh tưởng rằng cô sẽ tiếp tục kháng nghị, ai ngờ Hạ Thấm Đồng lại ngước mắt nhìn anh, cười đến ngọt ngào. “Tốt.”
Chỉ một nụ cười đã khiến tâm anh lay động, anh vỗ về gò má non mịn của cô, cúi đầu hôn lên hai phiến môi mọng nước…Hai phiến môi kia ngay từ lúc bắt đầu đã từng giây từng phút dụ dỗ anh tiếp cận.
Tinh tế liếm mút, anh ôm giai nhân mình yêu thương trong lòng, hôn cô say đắm, lại dè dặt cẩn trọng sợ cô sẽ đau, đầu lưỡi trên đôi môi bóng loáng mềm mại chậm rãi liếm qua, cảm nhận hơi thở thơm ngọt.
Biến hoá góc độ, nhẹ nhàng mà ôn nhu, anh hôn khắp môi cô một lần.
Không đủ, thế nào cũng không đủ! Anh thở hổn hển, thoáng dùng thêm sức, dễ dàng tách đôi môi ngọt ngào kia ra, đầu lưỡi dò xét đi vào như ong mật đói khát, chui vào chỗ sâu nhất trong nhuỵ hoa, tham lam hút lấy mật ngọt.
Đôi môi của cô tựa như thiên đường, mang theo hơi gừng nhàn nhạt, lại có nồng đậm mùi hoa, anh liếm qua từng nơi thần bí, liếm duyện thứ nước ngọt ngào, rồi nhẹ nhàng câu dẫn đầu lưỡi của cô, ma sát, vỗ về, chơi đùa…thế nhưng không hề có phản ứng.
Anh đột ngột bừng tỉnh, nhìn thấy cô vẫn thở đều đặn, thần sắc bình tĩnh như trước.
Cô đang ngủ…. còn có chuyện nào đả kích hơn so với chuyện này sao? Cảm xúc phấn khởi của Thẩm Luật nhanh chóng xẹp xuống như quả bóng tròn căng bị kim châm một phát, nháy mắt đã không còn.
“Này, cô nàng, em tỉnh lại cho anh.” Anh cau mày, khẽ gọi bên tai cô.
Đáp lại anh vẫn là tiếng thở đều đặn.
“Anh sẽ sờ soạng em đấy.” Anh nâng tay đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, nơi đó truyền tới xúc cảm mềm mại làm anh thiếu chút nữa không kiềm chế được, nhưng Hạ Thấm Đồng vẫn không hề đáp lại như cũ, cô thật sự đang ngủ.
“Đúng là……” Anh nổi giận nới lỏng tay, đem mặt chôn vào cổ cô, cố gắng bình phục cảm xúc kích động của mình, một phút, hai phút, mười phút trôi qua, anh chẳng những không thể bình tĩnh trở lại mà càng ngày càng kích động thêm, nơi dưới thân cứng rắn khiến anh vô cùng đau đớn.
Đúng là hao tổn tâm trí…… Từ khi có kinh nghiệm đến nay, cho dù là lúc bắt đầu vẫn còn ngây ngô không biết gì, anh cũng chưa từng xúc động nhiều đến vậy, chỉ đơn giản là một nụ hôn, cô ngay cả đáp lại cũng không có, vậy mà cũng có thể khiến anh xúc động thành cái dạng này.
“Hạ Thấm Đồng, em đúng là yêu nữ trời sinh đến tra tấn anh.” Thẩm Luật nghiến răng nghiến lợi, cố sức đứng dậy khỏi người cô, sau đấy, người nào đó vừa mới tắm sạch sẽ lúc này lại một lần nữa vọt vào nhà tắm, giữa trời đông giá rét, dùng dòng nước lạnh như băng đến để dập tắt dục vọng đang bừng bừng phấn chấn của mình.
[http://dieptuvi.wordpress.com]
Giống như cả đời chưa từng có một giấc ngủ nào say như thế, Hạ Thấm Đồng cảm giác mí mắt mình ngay cả mở ra cũng không làm nổi, thân thể vừa mềm vừa đau, ngay cả sức lực để nâng một ngón tay cũng không có nữa.
Cô trằn trọc qua lại trên chiếc đệm giường êm ái, gương mặt non mịn chậm rãi chà chà trên ga trải giường, vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là một tấm rèm cửa lớn, cùng với cách bài trí phòng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Nơi này….. con ngươi linh động khẽ đánh giá xung quanh một lần, còn chưa kịp nhớ ra đây là đâu thì đã bị một giọng nói nam tính trầm thấp phá rối.
“Khi nào thì cho súp vào? Ừm, bây giờ đại khái đã nấu được khoảng một giờ rồi.” Thẩm Luật nâng tay lên nhìn đồng hồ. “Được, em biết rồi.”
Hạ Thấm Đồng nhìn thấy anh một tay cầm thìa, múc một muỗng súp bỏ vào, rồi đậy vung nồi lại. “Vặn to lửa, mười phút là được, sau đó không mở ra nữa, được, sẽ không quấy.”
Khi anh giở vung ra, mùi hương của canh gà lập tức bay tới, nói rõ cho cô biết lúc này anh đang làm việc gì. Một người đàn ông giống như Thẩm Luật lại có lúc đứng trong nhà bếp nấu cơm.
Tối hôm qua khi xem xét nhà của anh, lúc nhìn thấy phòng bếp, cô hoàn toàn cho rằng đó chỉ là thùng rỗng kêu to, thật không ngờ, hôm nay nó đã phát huy được công dụng rồi.
“Tốt, cám ơn anh rể. Ừm, không cần nói cho Thẩm Kiều, được rồi, em biết! Tài liệu ấy em sẽ xem qua, đến lúc ấy sẽ liên lạc lại với anh sau.”
Cô nghe thấy anh hạ giọng, thì ra đang nhờ anh rể của mình chỉ giáo.
Anh xoay người lại liền nhìn thấy cô đang gương cặp mắt thanh lãnh lên nhìn mình.
Nụ cười quen thuộc một lần nữa nở rộ trên môi anh, dường như một khắc ấy, Hạ Thấm Đồng mới nhận thức được Thẩm Luật là một người đàn ông đẹp trai đến cỡ nào, kỳ thật nói đẹp vẫn là chưa đủ để hình dung anh, ánh mắt, rồi đôi môi của anh, không một nơi nào không câu dẫn, dụ hoặc người ta phạm tội hết. Diện mạo của anh tuy có chút nữ tính nhưng nam sinh nữ tướng, tất sẽ là yêu nghiệt, anh chính là một yêu nghiệt như thế, một yêu nghiệt luôn mang theo nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, chậm rãi tiến vào trong tim cô.
Người đàn ông ấy lúc này đây đang mặc tạp dề, đứng trong phòng bếp nấu cơm, cảnh tượng đó quả thực đã khiến cho Hạ Thấm Đồng khiếp sợ.
“Em tỉnh?” Anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh giường. “Em ngủ suốt hai mươi mất tiếng đồng hồ liền, quả nhiên rất là lợi hại.” Tay anh khẽ chạm vào trán cô. “Không phát sốt, xem ra em chỉ mệt mỏi quá mà thôi.”
Cả đêm hôm qua, anh đều lo lắng ngủ không ngon, nhìn cô ngủ thật sâu, anh liền thường xuyên bước qua xem nhiệt độ cơ thể của cô, trách mình đột nhiên ham chơi, lôi kéo cô cùng dầm mưa, nếu hại cô sinh bệnh thì anh phải làm sao bây giờ?
“Hai mươi mấy tiếng?” Cô thật sự giật mình, khó trách cảm thấy tinh thần lúc này tốt như vậy.
“Đói bụng sao?” Anh nhìn đôi môi đỏ tươi đẹp rực rỡ, cảm giác cổ họng có chút khô khốc, dư vị của nụ hôn tối qua đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ. “Đi rửa mặt một chút rồi chúng ta ăn cơm.” “Quần áo của tôi…” Trên người cô vẫn còn mặc áo choàng tắm, xuất hiện như thế này trước mặt anh kiểu gì cũng cảm thấy không ổn cho lắm.
Anh cười, ánh mắt có vài phần trêu tức, chỉ chỉ ban công.
Chuyển mắt, cô liền nhìn thấy quần áo của mình treo ở nơi đó, bao gồm cả nội y bên trong! Hai tai cô nóng bừng, cố gắng khống chế bản thân không cần đỏ mặt trước mặt anh.
Thật là, tại hôm qua anh cứ trêu chọc khiến cô quên mất việc giặt quần áo của mình, nhưng mà nghĩ đến việc một người đàn ông như anh cư nhiên giặt quần áo cho mình, cho dù là dùng máy giặt, cô vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Dường như là ngại cô còn chưa đủ mất mặt, anh đùa dai bỏ thêm một câu, “ Yên tâm, nội y bên trong của em anh đều dùng tay giặt.”
Bùm một cái, bom nổ xem ra uy lực còn kém hơn so với cả câu này, cô vội vàng chạy vào nhà tắm, ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ hồng của mình trong gương, người đàn ông kia đôi lúc thật đáng ghét mà!
Phòng tắm nhỏ sơn màu xanh hết sức sạch sẽ, trên bồn rửa tay đã bày sẵn bàn chải đánh răng và khăn lông dành cho cô, đều là đồ mới chưa dùng qua bao giờ. Đều do một tay Thẩm Luật làm, anh xử lí việc gì cũng đều chu đáo hết.
Lúc cô đi ra từ nhà tắm, cảm xúc đã khôi phục bình tĩnh, cơm cũng đã được dọn xong, hạt cơm trong suốt no tròn, còn có một nồi canh gà vàng óng ánh thơm nức mũi, “Anh cũng không hay nấu cơm, chỉ miễn cưỡng làm cái này, em chấp nhận ăn một chút đi.”
Cô ngồi xuống, uống một ngụm canh gà anh nấu, tư vị thơm ngon nồng đậm tràn ngập trong lòng, khiến cô có chút chua xót…. Đã bao lâu rồi không có người nấu canh cho cô như vậy? Đã bao lâu cô không được cảm nhận loại hơi thở ấm áp như thế này? Cô cậy mạnh tự sinh tồn trong một thời gian dài đến thế, giờ mới phát hiện, thì ra tận sâu trong đáy lòng mình, cô vẫn luôn khát vọng một người có thể yêu thương chiều chuộng mình như vậy.
“Cám ơn.” Cô ngước mắt, nở nụ cười nhìn anh, tuy rằng nụ cười rất nhạt nhưng vô cùng ấm áp, “Thực sự ăn ngon lắm.”
Anh nhìn thấy sự yếu ớt trong đáy mắt cô liền đau lòng, Thẩm Luật chưa bao giờ nghĩ rằng một người phụ nữ làm như vậy là tốt, lúc này anh chỉ muốn đem những thứ tốt đẹp nhất, trân quý nhất đến trước mặt cô, để gương mặt cô chỉ xuất hiện nụ cười và không còn nước mắt nữa mà thôi.
Cô mệt mỏi, anh so với cô còn mệt mỏi hơn. Cô bi thương, anh lại càng đau lòng….
Thì ra bất tri bất giác, anh đã yêu cô nhiều đến vậy rồi.
Anh nâng tay lên xoa gương mặt cô, dung nhan như vậy, ngũ quan như vậy, tính tình thanh lãnh như vậy lại có thể khiến lòng anh nhộn nhạo.
Anh chậm rãi tiến gần cô hơn, cô hẳn biết rõ, dù sao anh mắt anh, động tác anh lúc này đều có thể nói lên anh muốn làm điều gì, nhưng cô phát hiện mình không thể nào động đậy được, như bị trúng ma chú, chỉ có thể nhìn anh, không sao né tránh, đôi mắt mở to soi rõ bóng dáng anh bây giờ.
Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên môi cô! Lúc ban đầu chỉ mềm nhẹ như cơn gió lướt qua cánh hoa, như mưa phùn dễ chịu rơi xuống đất.
Nhưng là một người đàn ông, được hôn người phụ nữ mình tha thiết yêu mến, gần gũi cô như vậy, không có khả năng bảo trì mãi sự đơn thuần, dịu dàng ấy.
Rất nhanh, nụ hôn dần dần thay đổi….anh kéo cô, nắm chặt vòng eo tinh tế, để đầu lưỡi mình tiến vào bên trong khoang miệng cô, dụ dỗ cô cùng anh cử động.
Bàn tay anh vuốt ve từng chút từng chút phần eo mềm mại của cô, rồi tiếp tục đi xuống nắm lấy cặp mông tròn trịa, mặc dù cách một lớp áo choàng vẫn có thể khiến tim anh đập liên hồi như cũ.
Dù hôn đến thế nào vẫn cảm thấy khoảng cách quá xa, thân thể không cảm thấy sự thỏa mãn, anh ôm nửa thân cô, ấn mông của cô gần hơn với dục vọng đau đớn nóng bỏng của mình.
Hai đôi môi đang điên cuồng lưu luyến tách ra, anh vươn lưỡi liếm đi những giọt nước bởi vì nụ hôn kích tình ban nãy mà chưa kịp nuốt vào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này phiếm hồng động lòng người, chưa từng thể nghiệm qua chuyện như vậy khiến cho cô không biết phải làm sao, suy nghĩ hỗn loạn, lý trí rời xa, nhưng Hạ Thấm Đồng vẫn cảm thấy chuyện này có chút không đúng, cố gắng muốn suy nghĩ rõ ràng hơn: “Chúng ta như vậy…” Anh không cho cô thời gian để suy xét, lại hôn cô thêm một lần nữa.
Anh biết rõ, nếu để cho cô lấy lại lý trí, khẳng định cô sẽ cự tuyệt anh, thật vất vả mới đi tới bước này, Thẩm Luật không muốn buông tha dễ dàng như vậy. Nụ hôn của anh chưa từng ngừng lại, cho dù sau đó anh có ôm lấy cô, cùng nhau đi về phía chiếc giường mềm mại, rồi đặt cô lên giường, bờ môi của anh vẫn không hề tách rời khỏi môi cô.
Một tay vuốt ve má của cô, một tay khác lại chậm rãi tiến vào trong vạt áo của cô, nắm lấy một bên tuyết nhũ no tròn, trắng nõn, loại cảm xúc ôn nhuận này khiến hơi thở của anh càng thêm gấp gáp, năm ngón tay khẽ bóp nhẹ, ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê đỉnh núi mềm mại phấn hồng, từng chút từng chút cảm thụ sự mềm mại của viên ngọc sáng hoàn mỹ này.
Cô trúc trắc, không có kinh nghiệm, bị anh khiêu tình câu dẫn mà biến thành tâm thần rối loạn, rốt cuộc không thể suy xét thêm được gì.
Nút dây được buộc chặt dần dần lơi lỏng, áo choàng chậm rãi tuột ra, thân hình tuyết trắng mềm mại cứ thế phơi bày trước mắt anh, Thẩm Luật lúc này kích động đến mức gần như điên cuồng.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm qua chiếc cằm trắng noãn của cô, mơn trớn cái cổ duyên dáng rồi một đường đi xuống, hôn lên đoá hoa đẫy đà, nhũ thịt trắng mịn, mút lấy nhụy hoa đào hồng phấn thật sâu, thật chặt, khiến người dưới thân thở gấp không ngừng.
Thật sự là tư vị tuyệt vời, anh vuốt ve làn da trơn mịn như tơ của cô, phảng phất như vòng eo thon nhỏ ấy đang muốn anh trìu mến yêu thương vậy, bàn tay anh đi xuống mơn trớn đùi ngọc thon dài, chen vào bên trong, chậm rãi tách hai chân ra, ngón tay anh cẩn thận gạt đám lông, tinh tế xoa nắn ngọc châu yếu ớt.
“A, không cần!” Cô như bị điện giật, toàn thân cứng đờ, vội vàng khép chân lại, không quen bị vuốt ve như thế.
“Thấm Đồng, bảo bối ngoan.” Anh thay phiên liếm mút bộ ngực no đủ của cô, rồi lưu luyến ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt cô ẩn giấu sự kinh hoàng, gương mặt ửng hồng, yêu diễm động lòng người.
Anh cúi đầu, hôn lên đôi má hồng hào kia, cúi đầu ở bên tai cô dụ dỗ, “Ngoan, anh chỉ sờ một chút, em không thích, anh sẽ không động, được không?” Hơi thở nam tính phả ra truyền vào tai khiến cho cô run rẩy không dứt.
Anh là người xem ánh mắt rất giỏi, lập tức nhìn ra cô đang do dự yếu đuối, bàn tay liền dùng sức một chút, đùi cô chỉ thoáng kiên trì được một lát liền bị anh mở ra lần nữa.
Beta:Hamano Michiyo(Momo)
Cuộc sống của Hạ Thấm Đồng, chưa từng điên cuồng đến như vậy.
Dưới cơn mưa đêm, đi theo một người đàn ông, che chiếc áo măng tô trên đầu rồi điên cuồng chạy dưới trời mưa Đài Bắc…Hai người giẫm qua một vũng rồi lại một vũng nước, bọt bước bắn lên ướt hết cả ống quần, mà người đàn ông kia ngẫu nhiên còn cố dùng sức giẫm để bọt nước bắn lên cao hơn, mỗi lần như thế, cô đều hoàn trả anh gấp bội!
Hai người vừa chạy vừa làm loạn, không hề nhìn đến những vẻ mặt kì quái của người đi đường. Xem nhẹ sự bất an trong nội tâm với loại hành vi ngốc nghếch này, cô nở nụ cười thoải mái vô cùng, chưa bao giờ thoải mái đến như vậy.
Người đi đường vội vàng, xe cộ như nước chảy vụt qua, bọn họ giống như hai đứa trẻ nghịch ngợm vui đùa, cười đến hồn nhiên và xán lạn, dường như cơn mưa mang theo giá lạnh của mùa đông không thể đóng băng sự nhiệt tình vui vẻ của mỗi người vậy.
Đôi lúc, cô bị anh kéo đầu vào trong ngực, mặc cho bên ngoài có ồn ào đến bao nhiêu, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Thẩm Luật, lồng ngực anh ấm áp và thoải mái…Người đàn ông ấy đã cho cô cảm giác an toàn trước nay chưa từng xuất hiện.
Khoé miệng của cô cong lên kì lạ.
Mãi cho đến lúc ngồi vào trong xe, hai người bọn họ đều ướt đẫm từ trên xuống dưới, trừ bỏ đầu cô. Mặc dù vừa đi vừa đùa giỡn, huyên náo như điên, nhưng anh vẫn giữ cho chiếc áo măng tô phủ lên tóc cô, còn anh thì chẳng chỗ nào khô ráo hết.
Mái tóc đen bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, những sợi tóc dính lên vầng trán đầy đặn của anh, cùng với ánh mắt nóng bỏng chân thành khiến lúc này anh đẹp như một tên ác ma anh tuấn, khiến người ta động lòng.
Cô chỉ có thể kinh ngạc nhìn anh, vẻ ngoài của anh bình thường đã khá là đẹp rồi, giờ dưới tình huống toàn thân ướt đẫm như thế, mị lực nam tính trực tiếp bộc phát hết sức rõ ràng, lớp áo sơ mi ướt đẫm dính chặt trên lồng ngực cường tráng, nhìn thu hút vô cùng.
Trong xe hình như quá nóng thì phải! Cô phải tốn rất nhiều sức mới có thể thoát khỏi ánh mắt nóng cháy của anh, lại phát hiện anh mở máy sưởi trong xe, thảo nào cô có cảm giác nóng bức như vậy.
“Máy sưởi nóng quá!” Cô nhàn nhạt nói.
Lại bị cô đẩy ra… Thẩm Luật thở dài trong lòng, cô gái nhỏ này thật sự là thiên hạ đệ nhất trốn tránh, anh đã cố gắng phóng điện đến thế rồi mà…
“Toàn thân em ướt sũng như thế, nếu không mở lớn một chút, em sẽ cảm mạo.” Ánh mắt của anh không tự giác được nhìn ngắm thân hình lung linh yểu điệu ẩn hiệu qua lớp áo…hình như anh đã điều chỉnh nhiệt độ quá cao thì phải.
Cô chú ý tới tầm mắt của anh, cũng cảm giác được trong cơ thể đột nhiên nóng rực, Hạ Thấm Đồng khẽ nghiêng người, muốn né tránh ánh mắt nóng rực của anh, lại đột nhiên hắt xì một cái, nháy mắt đánh vỡ không gian và hơi thở đầy ái muội lúc này.
“Bị cảm thật rồi.” Anh nhìn gò má nhàn nhạt đỏ ửng của cô, đương nhiên, cũng có thể thấy được hai quầng mắt thâm tím kia nữa.
Cô thật là quá mệt mỏi! Công việc kia tuy rằng thu nhập khá cao nhưng lại khá vất vả, tùy lúc đều phải sẵn sàng nhận nhiệm vụ, lúc thì giữa khuya, lúc thì sáng sớm.
Cô vốn định tính sẽ ngủ bù vào hai ngày nghỉ, nhưng mà buổi tối lại bị anh lôi đi xem phim, cô biết anh muốn mình được thả lỏng một chút nên không đành lòng cự tuyệt tốt của Thẩm Luật.
Chẳng qua làm việc quá mức vất vả, quá mức mệt nhọc sẽ khiến sức đề kháng của thân thể cô yếu dần, chỉ dính mưa một chút mà thôi đã cảm thấy có chút đau đầu rồi.
Sắc mặt của anh bỗng chốc nghiêm trọng lên, giận mình quá ham chơi mà hại cô không được thoải mái, anh vươn tay sờ lên trán cô, may mà không có phát sốt.
Anh hơi yên tâm, khởi động máy, xe nhanh chóng lao đi trên đường.
Mắt cô nửa nhắm nửa mở, buồn ngủ vô cùng, tầm mười phút sau, anh liền vỗ nhẹ hai má đánh thức cô: “Xuống xe đi.”
Cô ngước mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, khẽ cau mày, “Đây là chỗ nào?” Đây không phải nhà cô.
“Đây là nhà của anh.” Trong nội thành anh có một căn hộ cách rạp chiếu phim khá gần.
Cô trợn mắt trừng anh, không thể tin được anh lại có thể chạy xe đến nơi này, anh muốn gì chứ?
“Em không thoải mái, bây giờ cần phải tắm nước nóng thật nhanh rồi ngủ một giấc thật ngon mới được.” Nhà của cô ở xa như vậy, ít nhất phải chạy xe một tiếng đồng hồ. Nhưng mà quần áo của cô lúc này ướt đẫm như thế, thân thể sao chịu lâu được! Nghĩ một chút, cũng chỉ có nhà anh là tiện nhất, tuy rằng cũng không xa hoa nhưng vẫn có được một chiếc giường mềm mại có thể thỏa mãn nhu cầu của cô.
“Tôi muốn về nhà.” Cô mất hứng, ngữ khí lạnh như băng.
“Em muốn anh ôm em xuống xe hay muốn tự mình đi?” Anh tới gần cô, vẻ mặt nguy hiểm.
Cô biết anh không hề nói đùa. Sao cô lại có thể quên, Thẩm Luật ôn nhu săn sóc đối với mình thế nào cũng có những lúc bá đạo không sao nói được chứ, bình thường mọi chuyện anh đều nghe theo cô, nhưng ở những tình huống như thế nào, căn bản cô không có quyền quyết định việc gì.
Hạ Thấm Đồng ngâm mình trong làn nước ấm áp, thoải mái đến mức muốn thở dài.
Không thể không thừa nhận, tuy rằng Thẩm Luật có điểm bá đạo, có điểm cường ngạnh, buộc cô nghe theo, nhưng anh đã làm đúng.
“Chán ghét!” Cô vùng vằng tạo ra những bong bóng xà phòng trên mặt nước xốp như tuyết trắng, không hề phát hiện giọng điệu của mình lúc này nghe qua có vài phần hờn dỗi.
“Thấm Đồng, tắm lâu đối với thân thể không tốt đâu.”
Nhìn xem, chưa gì đã gõ cửa rồi, không phải đã lộ rõ bản tính của anh hay sao?
Mặc dù không tình nguyện nhưng Hạ Thấm Đồng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, cầm lấy áo choàng tắm đã được anh để sẵn một bên, mặc vào rồi cô mới phát hiện nó hơi lớn, gấp lại vài lần vẫn quá khổ với thân mình, cô đành đem đai lưng cột vào thật chặt, lớp vải bông mềm mại khô ráo ma sát với da thịt mang đến một loại cảm giác thoải mái vô cùng.
Áo choàng tắm sạch sẽ, mang theo hơi thở của anh khiến cho lòng cô xôn xao không dứt…Cứ như vậy cùng anh về nhà, rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?
Thật ra cô biết, anh nóng vội và lo lắng cho thân thể cô, sợ thời gian quá lâu sẽ khiến cô sinh bệnh, nhưng Hạ Thấm Đồng vẫn có chút bất mãn nho nhỏ, cho nên vừa vào nhà đã trực tiếp đi tới phòng tắm, một câu cũng không nói, cũng không có tâm tình đánh giá nội thất phòng anh, dù sao nó đại khái chỉ khoảng 30 mét vuông, liếc mắt một cái là thấy hết.
Đêm hôm khuya khoắt đi theo một người đàn ông thích mình về nhà anh ta, còn tắm rửa trong nhà anh ta nữa, loại chuyện này, cho tới bây giờ Hạ Thấm Đồng chưa từng nghĩ mình sẽ làm qua, nhưng chẳng biết vì sao, cô lại tin tưởng Thẩm Luật nhiều như thế, tin tưởng người đàn ông này không biết sẽ là tốt hay không tốt đây?
Mở cửa, cô nhìn thấy thân mình cao lớn của anh đang đứng bên cạnh cửa, vươn tay sờ trán cô thêm lần nữa, không phát hiện triệu chứng gì khác lạ, lúc này anh mới yên tâm. “Anh mua trà gừng, đã pha tốt rồi, em nhớ uống đấy.”
Cô bướng bỉnh nhướn mày.
“Anh không để ý việc tự mình bón thuốc cho em, một ngụm rồi một ngụm đâu!”Ánh mắt gian tà của anh nói cho cô biết, anh sẽ bón thuốc cho cô như thế nào.
Cảm giác được máu toàn thân đã dồn lên trên mặt, cô nhanh chóng cúi đầu, chạy đi. “Không cần phiền đến anh, mau đi tắm đi.” Chính anh chẳng phải vẫn đang mặc quần áo ướt chạy khắp nơi đấy à. Còn giúp cô mua trà gừng nữa, rõ ràng đầu tóc anh đều ướt hết, càng dễ cảm mạo hơn mới đúng. Cho dù anh là đàn ông con trai, thân thể tốt hơn người khác thì cũng không nên xem thường như vậy.
“Em quan tâm anh sao?” Anh cười, cúi đầu nhìn cô.
Cô nâng khuỷu tay, đẩy anh một cái, gọn gàng đưa anh vào phòng tắm, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại, dán mình lên cửa, nghe thấy tiếng cười ầm ĩ bên trong của anh, lòng cô kinh hoàng không thôi.
Chân có chút nhũn ra, tình huống bây giờ hình như có chỗ không đúng.
Cô chậm rãi đi qua, nhìn chén trà vẫn còn bốc hơi nóng, chất lỏng màu nâu thoang thoảng hơi gừng rất quen thuộc, hương vị thật thân thiết, cô hớp nhẹ một ngụm, cảm giác chất lỏng ấm áp ấy chảy qua yết hầu, từ từ thấm vào tận tâm.
Hai người ở chung như vậy có vẻ không phù hợp cho lắm, dù sao cô và anh cũng không thể trở thành người yêu được, nhưng mà cô dường như không thể cự tuyệt sự quan tâm và chăm sóc của anh, thậm chí còn hưởng thụ cảm giác được chiều chuộng này nữa…Loại cảm giác này không tốt một chút nào!
Nhưng mà hôm nay cô thực sự mệt mỏi quá, loại chuyện tình cảm này liệu có thể để cô thanh tỉnh một chút rồi suy xét được hay không? Đêm nay, hãy để cô ích kỷ một lần đi.
Nâng chén trà, Hạ Thấm Đồng đưa mắt nhìn một lượt khắp gian phòng.
Căn phòng được bày trí giống hệt như đúc tính cách của anh, phòng không phân chia từng khu mà nối liền toàn bộ, cả một không gian vừa sạch sẽ lại gọn gàng. Ở những chỗ rẽ có một cửa sổ lớn sát đất, rèm cửa rất nặng, từ lầu 32 nhìn xuống, cảnh đêm Đài Bắc đẹp như tranh, khắp nơi lấp lánh ánh đèn, mang một vẻ đẹp mông lung huyền bí dưới làn mưa bụi.
“Sao lại không sấy khô tóc?” Không biết anh đã tắm rửa sạch sẽ xong từ lúc nào, đi đến sau lưng cô, nhìn mái tóc ẩm ướt buông xõa kia rồi nhíu mày nói.
Cô nâng cốc trà lên, uống một ngụm nhỏ, cảm giác mệt mỏi bủn rủn vô cùng, lười biếng không muốn động đậy chút nào, thật hy vọng lúc này có một cái giường ở đây, như vậy cô sẽ trực tiếp nằm lên nó, thế thì sẽ thoải mái cỡ nào a~
Anh thấy cô không để ý đến mình, cũng không nghĩ ngợi gì, cô gái này một khi đã bướng bỉnh lên thì bộ dáng chính là kỳ quặc như thế.
Anh cầm máy sấy lên, chậm rãi hong khô tóc cho cô, tóc cô rất đẹp, vừa dày lại vừa mềm mại như tơ, những sợi tóc ẩm ướt chậm rãi khô lại trong tay anh. Thẩm Luật đặt máy sấy xuống, vươn tay khẽ ấn lên thái dương cô để giúp Hạ Thấm Đồng thư giãn.
Đôi mắt trong như nước của Hạ Thấm Đồng lúc này đã nửa khép nửa mở, cô cảm giác thân thể mình như đang bồng bềnh trên đại dương, ngâm mình trong làn nước ấm áp, nương theo những cơn sóng mà trôi đi, toàn thân cao thấp không chỗ nào không thoải mái, sự lười biếng, mệt mỏi cũng dần tan.
Anh nhìn cô gái đang ngủ gà ngủ gật trước mặt mình, nhanh nhẹn cầm lấy chiếc cốc trong tay cô, kéo cô vào trong lòng, cô liền lập tức giống như con mèo nhỏ chui vào trong lòng anh, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết tiến vào giấc mộng.
“Tin tưởng anh như vậy sao, anh đây thật không biết nên vui hay nên buồn nữa!” Khẽ điểm nhẹ lên sống mũi cao thẳng của cô, anh bất đắc dĩ lắc đầu, bế ngang cô lên, đi về phía giường.
Ga giường màu lam giống như biển rộng bao lấy cơ thể cô, Hạ Thấm Đồng nằm trên giường, xương cốt toàn thân dường như muốn tan ra, nhưng đôi mắt vẫn còn miễn cưỡng hé mở, giữ chặt tay anh. “Này….tôi muốn…về nhà…” Lời nói mơ hồ, mang theo vài phần ngây thơ.
Từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt cô như thế, ánh mắt anh trở nên thâm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan của cô, như muốn đem biểu hiện lúc này của Hạ Thấm Đồng khắc vào tận tâm…Anh nâng tay, vuốt ve má cô một cách cẩn thận, “Ngoan, hiện giờ mưa rất lớn, lái xe không tiện, ngày mai anh sẽ đưa em về.”
Buồn ngủ quá, mệt mỏi quá, nhưng cô vẫn kiên trì như cũ. “Về…… nhà.”
Thật là, làm sao cô lại có thể cố chấp đến thế chứ? Anh cúi thấp người, nhìn hàng mi cong của người đẹp trên giường: “Anh ngủ sopha, như vậy được không?” Biết tính tình bảo thủ và cẩn thận của cô, anh nói.
Chờ mãi nửa ngày, lúc anh tưởng rằng cô sẽ tiếp tục kháng nghị, ai ngờ Hạ Thấm Đồng lại ngước mắt nhìn anh, cười đến ngọt ngào. “Tốt.”
Chỉ một nụ cười đã khiến tâm anh lay động, anh vỗ về gò má non mịn của cô, cúi đầu hôn lên hai phiến môi mọng nước…Hai phiến môi kia ngay từ lúc bắt đầu đã từng giây từng phút dụ dỗ anh tiếp cận.
Tinh tế liếm mút, anh ôm giai nhân mình yêu thương trong lòng, hôn cô say đắm, lại dè dặt cẩn trọng sợ cô sẽ đau, đầu lưỡi trên đôi môi bóng loáng mềm mại chậm rãi liếm qua, cảm nhận hơi thở thơm ngọt.
Biến hoá góc độ, nhẹ nhàng mà ôn nhu, anh hôn khắp môi cô một lần.
Không đủ, thế nào cũng không đủ! Anh thở hổn hển, thoáng dùng thêm sức, dễ dàng tách đôi môi ngọt ngào kia ra, đầu lưỡi dò xét đi vào như ong mật đói khát, chui vào chỗ sâu nhất trong nhuỵ hoa, tham lam hút lấy mật ngọt.
Đôi môi của cô tựa như thiên đường, mang theo hơi gừng nhàn nhạt, lại có nồng đậm mùi hoa, anh liếm qua từng nơi thần bí, liếm duyện thứ nước ngọt ngào, rồi nhẹ nhàng câu dẫn đầu lưỡi của cô, ma sát, vỗ về, chơi đùa…thế nhưng không hề có phản ứng.
Anh đột ngột bừng tỉnh, nhìn thấy cô vẫn thở đều đặn, thần sắc bình tĩnh như trước.
Cô đang ngủ…. còn có chuyện nào đả kích hơn so với chuyện này sao? Cảm xúc phấn khởi của Thẩm Luật nhanh chóng xẹp xuống như quả bóng tròn căng bị kim châm một phát, nháy mắt đã không còn.
“Này, cô nàng, em tỉnh lại cho anh.” Anh cau mày, khẽ gọi bên tai cô.
Đáp lại anh vẫn là tiếng thở đều đặn.
“Anh sẽ sờ soạng em đấy.” Anh nâng tay đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, nơi đó truyền tới xúc cảm mềm mại làm anh thiếu chút nữa không kiềm chế được, nhưng Hạ Thấm Đồng vẫn không hề đáp lại như cũ, cô thật sự đang ngủ.
“Đúng là……” Anh nổi giận nới lỏng tay, đem mặt chôn vào cổ cô, cố gắng bình phục cảm xúc kích động của mình, một phút, hai phút, mười phút trôi qua, anh chẳng những không thể bình tĩnh trở lại mà càng ngày càng kích động thêm, nơi dưới thân cứng rắn khiến anh vô cùng đau đớn.
Đúng là hao tổn tâm trí…… Từ khi có kinh nghiệm đến nay, cho dù là lúc bắt đầu vẫn còn ngây ngô không biết gì, anh cũng chưa từng xúc động nhiều đến vậy, chỉ đơn giản là một nụ hôn, cô ngay cả đáp lại cũng không có, vậy mà cũng có thể khiến anh xúc động thành cái dạng này.
“Hạ Thấm Đồng, em đúng là yêu nữ trời sinh đến tra tấn anh.” Thẩm Luật nghiến răng nghiến lợi, cố sức đứng dậy khỏi người cô, sau đấy, người nào đó vừa mới tắm sạch sẽ lúc này lại một lần nữa vọt vào nhà tắm, giữa trời đông giá rét, dùng dòng nước lạnh như băng đến để dập tắt dục vọng đang bừng bừng phấn chấn của mình.
[http://dieptuvi.wordpress.com]
Giống như cả đời chưa từng có một giấc ngủ nào say như thế, Hạ Thấm Đồng cảm giác mí mắt mình ngay cả mở ra cũng không làm nổi, thân thể vừa mềm vừa đau, ngay cả sức lực để nâng một ngón tay cũng không có nữa.
Cô trằn trọc qua lại trên chiếc đệm giường êm ái, gương mặt non mịn chậm rãi chà chà trên ga trải giường, vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là một tấm rèm cửa lớn, cùng với cách bài trí phòng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Nơi này….. con ngươi linh động khẽ đánh giá xung quanh một lần, còn chưa kịp nhớ ra đây là đâu thì đã bị một giọng nói nam tính trầm thấp phá rối.
“Khi nào thì cho súp vào? Ừm, bây giờ đại khái đã nấu được khoảng một giờ rồi.” Thẩm Luật nâng tay lên nhìn đồng hồ. “Được, em biết rồi.”
Hạ Thấm Đồng nhìn thấy anh một tay cầm thìa, múc một muỗng súp bỏ vào, rồi đậy vung nồi lại. “Vặn to lửa, mười phút là được, sau đó không mở ra nữa, được, sẽ không quấy.”
Khi anh giở vung ra, mùi hương của canh gà lập tức bay tới, nói rõ cho cô biết lúc này anh đang làm việc gì. Một người đàn ông giống như Thẩm Luật lại có lúc đứng trong nhà bếp nấu cơm.
Tối hôm qua khi xem xét nhà của anh, lúc nhìn thấy phòng bếp, cô hoàn toàn cho rằng đó chỉ là thùng rỗng kêu to, thật không ngờ, hôm nay nó đã phát huy được công dụng rồi.
“Tốt, cám ơn anh rể. Ừm, không cần nói cho Thẩm Kiều, được rồi, em biết! Tài liệu ấy em sẽ xem qua, đến lúc ấy sẽ liên lạc lại với anh sau.”
Cô nghe thấy anh hạ giọng, thì ra đang nhờ anh rể của mình chỉ giáo.
Anh xoay người lại liền nhìn thấy cô đang gương cặp mắt thanh lãnh lên nhìn mình.
Nụ cười quen thuộc một lần nữa nở rộ trên môi anh, dường như một khắc ấy, Hạ Thấm Đồng mới nhận thức được Thẩm Luật là một người đàn ông đẹp trai đến cỡ nào, kỳ thật nói đẹp vẫn là chưa đủ để hình dung anh, ánh mắt, rồi đôi môi của anh, không một nơi nào không câu dẫn, dụ hoặc người ta phạm tội hết. Diện mạo của anh tuy có chút nữ tính nhưng nam sinh nữ tướng, tất sẽ là yêu nghiệt, anh chính là một yêu nghiệt như thế, một yêu nghiệt luôn mang theo nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, chậm rãi tiến vào trong tim cô.
Người đàn ông ấy lúc này đây đang mặc tạp dề, đứng trong phòng bếp nấu cơm, cảnh tượng đó quả thực đã khiến cho Hạ Thấm Đồng khiếp sợ.
“Em tỉnh?” Anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh giường. “Em ngủ suốt hai mươi mất tiếng đồng hồ liền, quả nhiên rất là lợi hại.” Tay anh khẽ chạm vào trán cô. “Không phát sốt, xem ra em chỉ mệt mỏi quá mà thôi.”
Cả đêm hôm qua, anh đều lo lắng ngủ không ngon, nhìn cô ngủ thật sâu, anh liền thường xuyên bước qua xem nhiệt độ cơ thể của cô, trách mình đột nhiên ham chơi, lôi kéo cô cùng dầm mưa, nếu hại cô sinh bệnh thì anh phải làm sao bây giờ?
“Hai mươi mấy tiếng?” Cô thật sự giật mình, khó trách cảm thấy tinh thần lúc này tốt như vậy.
“Đói bụng sao?” Anh nhìn đôi môi đỏ tươi đẹp rực rỡ, cảm giác cổ họng có chút khô khốc, dư vị của nụ hôn tối qua đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ. “Đi rửa mặt một chút rồi chúng ta ăn cơm.” “Quần áo của tôi…” Trên người cô vẫn còn mặc áo choàng tắm, xuất hiện như thế này trước mặt anh kiểu gì cũng cảm thấy không ổn cho lắm.
Anh cười, ánh mắt có vài phần trêu tức, chỉ chỉ ban công.
Chuyển mắt, cô liền nhìn thấy quần áo của mình treo ở nơi đó, bao gồm cả nội y bên trong! Hai tai cô nóng bừng, cố gắng khống chế bản thân không cần đỏ mặt trước mặt anh.
Thật là, tại hôm qua anh cứ trêu chọc khiến cô quên mất việc giặt quần áo của mình, nhưng mà nghĩ đến việc một người đàn ông như anh cư nhiên giặt quần áo cho mình, cho dù là dùng máy giặt, cô vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Dường như là ngại cô còn chưa đủ mất mặt, anh đùa dai bỏ thêm một câu, “ Yên tâm, nội y bên trong của em anh đều dùng tay giặt.”
Bùm một cái, bom nổ xem ra uy lực còn kém hơn so với cả câu này, cô vội vàng chạy vào nhà tắm, ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ hồng của mình trong gương, người đàn ông kia đôi lúc thật đáng ghét mà!
Phòng tắm nhỏ sơn màu xanh hết sức sạch sẽ, trên bồn rửa tay đã bày sẵn bàn chải đánh răng và khăn lông dành cho cô, đều là đồ mới chưa dùng qua bao giờ. Đều do một tay Thẩm Luật làm, anh xử lí việc gì cũng đều chu đáo hết.
Lúc cô đi ra từ nhà tắm, cảm xúc đã khôi phục bình tĩnh, cơm cũng đã được dọn xong, hạt cơm trong suốt no tròn, còn có một nồi canh gà vàng óng ánh thơm nức mũi, “Anh cũng không hay nấu cơm, chỉ miễn cưỡng làm cái này, em chấp nhận ăn một chút đi.”
Cô ngồi xuống, uống một ngụm canh gà anh nấu, tư vị thơm ngon nồng đậm tràn ngập trong lòng, khiến cô có chút chua xót…. Đã bao lâu rồi không có người nấu canh cho cô như vậy? Đã bao lâu cô không được cảm nhận loại hơi thở ấm áp như thế này? Cô cậy mạnh tự sinh tồn trong một thời gian dài đến thế, giờ mới phát hiện, thì ra tận sâu trong đáy lòng mình, cô vẫn luôn khát vọng một người có thể yêu thương chiều chuộng mình như vậy.
“Cám ơn.” Cô ngước mắt, nở nụ cười nhìn anh, tuy rằng nụ cười rất nhạt nhưng vô cùng ấm áp, “Thực sự ăn ngon lắm.”
Anh nhìn thấy sự yếu ớt trong đáy mắt cô liền đau lòng, Thẩm Luật chưa bao giờ nghĩ rằng một người phụ nữ làm như vậy là tốt, lúc này anh chỉ muốn đem những thứ tốt đẹp nhất, trân quý nhất đến trước mặt cô, để gương mặt cô chỉ xuất hiện nụ cười và không còn nước mắt nữa mà thôi.
Cô mệt mỏi, anh so với cô còn mệt mỏi hơn. Cô bi thương, anh lại càng đau lòng….
Thì ra bất tri bất giác, anh đã yêu cô nhiều đến vậy rồi.
Anh nâng tay lên xoa gương mặt cô, dung nhan như vậy, ngũ quan như vậy, tính tình thanh lãnh như vậy lại có thể khiến lòng anh nhộn nhạo.
Anh chậm rãi tiến gần cô hơn, cô hẳn biết rõ, dù sao anh mắt anh, động tác anh lúc này đều có thể nói lên anh muốn làm điều gì, nhưng cô phát hiện mình không thể nào động đậy được, như bị trúng ma chú, chỉ có thể nhìn anh, không sao né tránh, đôi mắt mở to soi rõ bóng dáng anh bây giờ.
Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên môi cô! Lúc ban đầu chỉ mềm nhẹ như cơn gió lướt qua cánh hoa, như mưa phùn dễ chịu rơi xuống đất.
Nhưng là một người đàn ông, được hôn người phụ nữ mình tha thiết yêu mến, gần gũi cô như vậy, không có khả năng bảo trì mãi sự đơn thuần, dịu dàng ấy.
Rất nhanh, nụ hôn dần dần thay đổi….anh kéo cô, nắm chặt vòng eo tinh tế, để đầu lưỡi mình tiến vào bên trong khoang miệng cô, dụ dỗ cô cùng anh cử động.
Bàn tay anh vuốt ve từng chút từng chút phần eo mềm mại của cô, rồi tiếp tục đi xuống nắm lấy cặp mông tròn trịa, mặc dù cách một lớp áo choàng vẫn có thể khiến tim anh đập liên hồi như cũ.
Dù hôn đến thế nào vẫn cảm thấy khoảng cách quá xa, thân thể không cảm thấy sự thỏa mãn, anh ôm nửa thân cô, ấn mông của cô gần hơn với dục vọng đau đớn nóng bỏng của mình.
Hai đôi môi đang điên cuồng lưu luyến tách ra, anh vươn lưỡi liếm đi những giọt nước bởi vì nụ hôn kích tình ban nãy mà chưa kịp nuốt vào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này phiếm hồng động lòng người, chưa từng thể nghiệm qua chuyện như vậy khiến cho cô không biết phải làm sao, suy nghĩ hỗn loạn, lý trí rời xa, nhưng Hạ Thấm Đồng vẫn cảm thấy chuyện này có chút không đúng, cố gắng muốn suy nghĩ rõ ràng hơn: “Chúng ta như vậy…” Anh không cho cô thời gian để suy xét, lại hôn cô thêm một lần nữa.
Anh biết rõ, nếu để cho cô lấy lại lý trí, khẳng định cô sẽ cự tuyệt anh, thật vất vả mới đi tới bước này, Thẩm Luật không muốn buông tha dễ dàng như vậy. Nụ hôn của anh chưa từng ngừng lại, cho dù sau đó anh có ôm lấy cô, cùng nhau đi về phía chiếc giường mềm mại, rồi đặt cô lên giường, bờ môi của anh vẫn không hề tách rời khỏi môi cô.
Một tay vuốt ve má của cô, một tay khác lại chậm rãi tiến vào trong vạt áo của cô, nắm lấy một bên tuyết nhũ no tròn, trắng nõn, loại cảm xúc ôn nhuận này khiến hơi thở của anh càng thêm gấp gáp, năm ngón tay khẽ bóp nhẹ, ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê đỉnh núi mềm mại phấn hồng, từng chút từng chút cảm thụ sự mềm mại của viên ngọc sáng hoàn mỹ này.
Cô trúc trắc, không có kinh nghiệm, bị anh khiêu tình câu dẫn mà biến thành tâm thần rối loạn, rốt cuộc không thể suy xét thêm được gì.
Nút dây được buộc chặt dần dần lơi lỏng, áo choàng chậm rãi tuột ra, thân hình tuyết trắng mềm mại cứ thế phơi bày trước mắt anh, Thẩm Luật lúc này kích động đến mức gần như điên cuồng.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm qua chiếc cằm trắng noãn của cô, mơn trớn cái cổ duyên dáng rồi một đường đi xuống, hôn lên đoá hoa đẫy đà, nhũ thịt trắng mịn, mút lấy nhụy hoa đào hồng phấn thật sâu, thật chặt, khiến người dưới thân thở gấp không ngừng.
Thật sự là tư vị tuyệt vời, anh vuốt ve làn da trơn mịn như tơ của cô, phảng phất như vòng eo thon nhỏ ấy đang muốn anh trìu mến yêu thương vậy, bàn tay anh đi xuống mơn trớn đùi ngọc thon dài, chen vào bên trong, chậm rãi tách hai chân ra, ngón tay anh cẩn thận gạt đám lông, tinh tế xoa nắn ngọc châu yếu ớt.
“A, không cần!” Cô như bị điện giật, toàn thân cứng đờ, vội vàng khép chân lại, không quen bị vuốt ve như thế.
“Thấm Đồng, bảo bối ngoan.” Anh thay phiên liếm mút bộ ngực no đủ của cô, rồi lưu luyến ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt cô ẩn giấu sự kinh hoàng, gương mặt ửng hồng, yêu diễm động lòng người.
Anh cúi đầu, hôn lên đôi má hồng hào kia, cúi đầu ở bên tai cô dụ dỗ, “Ngoan, anh chỉ sờ một chút, em không thích, anh sẽ không động, được không?” Hơi thở nam tính phả ra truyền vào tai khiến cho cô run rẩy không dứt.
Anh là người xem ánh mắt rất giỏi, lập tức nhìn ra cô đang do dự yếu đuối, bàn tay liền dùng sức một chút, đùi cô chỉ thoáng kiên trì được một lát liền bị anh mở ra lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook