Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam
-
Chương 32
“Đợi đã.” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên mở miệng.
Mọi người kinh ngạc, Bạch Nguyệt cũng cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Nhưng trên mặt hắn vẫn là lạnh lùng như cũ , không hề có một tia cảm xúc nào.
Hiền Vương sững sốt, vẻ mặt ngời sáng hi vọng, quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên chậm rãi nhấp một ngụm cháo, sau đó lạnh nhạt nói:“Chờ chúng ta dùng xong, sẽ cùng Vương gia về phủ.”
Kinh ngạc, kinh hỉ lần lượt hiện lên trên gương mặt Hiền Vương, Lâu Ngọc Điệp nhẹ nhàng ho khan vài tiếng muốn nhắc nhở Hiền Vương. Tuy rằng không biết Lê Ngạo Nhiên vì cái gì thay đổi chủ ý, nhưng đối với Hiền Vương mà nói, hiện tại chỉ cầu mong được như thế. Chỉ cần Lê Ngạo Nhiên đồng ý, chẳng phải mọi việc đều có thể giải quyết?
Bạch Nguyệt không nói lời nào, chỉ chăm chú nhấm nháp điểm tâm Hiền Vương mang đến, hương vị thật tốt. Lăng Ngôn cũng rất bình tĩnh, bởi vì hắn biết Lê Ngạo Nhiên làm gì cũng sẽ suy nghĩ chu toàn.
Vì thế, trong một tửu lâu nhỏ, Hiền Vương và Lâu Ngọc Điệp lẳng lặng đứng một bên, kiên nhẫn chờ đợi đám người Lê Ngạo Nhiên ăn xong. Mọi người kinh ngạc, nhưng chẳng kẻ nào dám xì xầm thảo luận.
Bạch Nguyệt cảm nhận được ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây, nhưng vẫn ăn rất ngon miệng. Dù sao cũng chả ảnh hưởng gì đến nàng. Kiếp trước phải sống vô cùng khổ cực đã luyện cho nàng khả năng chịu đựng và sự cường ngạnh cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ chút xíu này thì có là gì.
Ba người dùng xong bữa, Lê Ngạo Nhiên tự nhiên tiếp nhận khăn tay của người hầu bên cạnh, nhẹ nhàng lau miệng. Bạch Nguyệt trợn mắt, nam nhân này đúng là biết cách hưởng thụ, đã vậy trông còn rất thoải mái nữa chứ. Nhìn qua Lăng Ngôn cũng như thế, Bạch Nguyệt cũng chả cần khách sáo, đưa tay đón nhận.
“Lê công tử, thỉnh.” Lâu Ngọc Điệp tiến lên trước, làm tư thế thỉnh.
Lê Ngạo Nhiên bình thản, ung dung, từ từ đi về phía trước, rồi đột nhiên xoay người, kéo tay Bạch Nguyệt, đỡ Bạch Nguyệt bước lên xe ngựa truớc. Hành động nhỏ này rơi hết vào mắt Lâu Ngọc Điệp, hắn bất động thanh sắc đi cùng Hiền Vương lên một cỗ xe khác.
Hai cỗ xe dần dần rời nhà trọ, đi về Hiền Vương Phủ.
Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt khó hiểu:“Vị Vương gia này có việc nhờ huynh sao?”
Lê Ngạo Nhiên nói:“Ừ.”
Lăng Ngôn tiếp lời:“Nghe nói Hiền Vương gia trước đây không lâu, lập một vị Trắc phi, rất sủng ái. Nhưng cách đây mấy hôm, lại bị bệnh liệt giường, đến cả Ngự y cũng không thể chữa khỏi.”
“Trắc phi? Sủng ái?” Bạch Nguyệt nghiền ngẫm hai từ, hai người kia cảm giác giọng điệu Bạch Nguyệt có chút khinh thường.
“Nói cách khác, Vương gia này có rất nhiều phi tử ?”
“Làm Vương gia có rất nhiều phi tử là bình thường . Này không phải do chính hắn làm chủ được.” Ngữ khí Lăng Ngôn cư nhiên có sự đồng tình. Bạch Nguyệt nghi ngờ, hắn chẳng qua chỉ là Vương gia, đâu phải Hoàng Thượng, đối với Phi tử, chẳng lẽ không thể tự chủ?
Lăng Ngôn dường như nhận ra nghi vấn của Bạch Nguyệt, cúi đầu bổ sung:“Hiện tại Hoàng Thượng không có căn cơ vững vàng,dđlqđ Hiền Vương là bào đệ cùng mẹ ruột với đương kim Hoàng Thượng.” Bạch Nguyệt hiểu, hóa ra là hôn nhân chính trị.
Đến Hiền Vương Phủ, Hiền Vương nghênh đón ba người Lê Ngạo Nhiên, vào đại sảnh liền lệnh nha hoàn dâng trà. Lê Ngạo Nhiên nhấp một ngụm trà, hơi gật đầu, trà ngon, nước pha tra là dùng băng được nấu tan ra, độ lửa lớn vừa phải , kỹ thuật pha rất tốt , không hổ là Hiền vương phủ. Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên thưởng thức trà , cũng bắt chước nếm thử, mắt châu đảo tròn, không có cảm giác gì ak~ Có mùi thơm, nhưng chẳng có gì đặc biệt.
“Lê công tử, ta….. Có một chuyện muốn nhờ.” Hiền Vương ngập ngừng mở miệng, quan sát vẻ mặt Lê Ngạo Nhiên.
“Bệnh nhân là ai?” Lê Ngạo Nhiên không chút để ý hỏi.
“Là ái phi của ta.” Hiền Vương mừng rỡ, bởi vì hắn hiểu, Lê Ngạo Nhiên đã tỏ ý cứu người.
Hiền Vương vừa dứt lời, một giọng nói nũng nịu từ xa truyền lại:“Vương gia. Nghe nói Vô Ưu Cung, Lê Thánh y đến đây.” Bạch Nguyệt bị cái giọng nói ngọt xớt làm nổi cả da gà, rùng mình một cái.
Hiền Vương nhíu mày,dđlqđ quay đầu nhìn người đang đi tới. Là một nữ nhân trang điểm xinh đẹp được nha hoàn dìu bước tiến vào đại sảnh.“Ái phi sao đến đây?” Giọng nói Hiền Vương vẫn nhẹ nhàng nhưng lại không có chút độ ấm nào.
“Thiếp thân nghe nói Thánh y đại giá quang lâm, đương nhiên là muốn tới để diện kiến rồi.” Giọng nói nũng nịu lại càng chọc tức Hiền Vương.
“Hiện tại gặp được, ái phi trở về đi, bên ngoài gió lạnh, không tốt cho sức khỏe.” Hiền Vương liếc mắt nhìn hai nha hoàn bên cạnh vương phi , lạnh lùng nói :“Chiếu cố chủ tử của các ngươi thế này sao?” Nha hoàn kinh sợ, quỳ xuống dập đầu hô ‘Nô tỳ đáng chết!’.
Vị vương Phi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hai nha hoàn, từ từ bước lên, rồi nâng chân đạp lên tay của nha hoàn , còn hung hăng dẫm thật mạnh . Nha hoàn cũng không dám kêu rên.
Bạch Nguyệt nhìn ra bên ngoài một chút, thời tiết thật không tốt? Người mù cũng biết là Hiền Vương có ý đuổi nữ nhân này đi.dđlqđ Nhìn vị vương phi kia chả thèm đếm xỉa đến nha hoàn, đã thế lại còn giẫm lên tay bọn họ, trong lòng cười lạnh. Một nữ nhân tâm địa rắn rết như thế Hiền Vương sủng ái mới là lạ?
“Thiếp thân đã khá hơn, buổi sáng phụ thân mới đưa tới rất nhiều thuốc bổ.” Vương Phi tựa tiếu phi tiếu nhìn mọi người tại đại sảnh, ánh mắt nhìn kỹ Lê Ngạo Nhiên, trong mắt đều là kinh diễm. Vị nam nhân mắt xanh này chính là Thánh y?
Lâu Ngọc Điệp thầm thở dài, nữ nhân này thật chẳng có đầu óc gì cả. Đã là Chính phi của Vương gia, nhưng lại luôn lấy phụ thân là Hữu Thừa tướng để áp chế Vương gia, cuối cùng sẽ chẳng có kết quả tốt gì .
Hiền Vương nén cơn giận trong lòng, từ từ nói:”Ái phi nên về trước. Bổn vương còn có chuyện quan trọng muốn thương nghị với khách quý.”
Vương Phi lại nhẹ nhàng nở nụ cười:“Thánh y là Vương gia mời đến vì muốn chữa bệnh cho Giai muội muội sao?” Ánh mắt quét một lượt Lê Ngạo Nhiên,dđlqđ nhìn Bạch Nguyệt đầu đội đấu lạp thì có chút tò mò.
“Ừ.” Hiền Vương thản nhiên trả lời.
“Vương gia cũng không để thiếp thân được diện kiến Thánh y một chút sao?” Vương Phi nhíu mày.
Bạch Nguyệt nhíu mày, nữ nhân này thật sự quá kiêu ngạo rồi, Hiền Vương lại có thể nhẫn nhịn nàng như thế, xem ra thật không đơn giản.
“Đây là Lê Thánh y, hai vị kia là bằng hữu của Thánh y. Đây là Vương Phi của ta.” Hiền Vương trả lời có lệ.
“Nga, gặp qua Lê Thánh y.” Vương Phi đi đến trước mặt Lê Ngạo Nhiên, hành lễ. Lúc này, Lê Ngạo Nhiên đầu cũng không ngẩng lên nhìn , càng không mở miệng trả lời.
Vương Phi thấy thế, sắc mặt trắng nhợt rồi nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Bạch Nguyệt cười thầm,dđlqđ nữ nhân kiêu ngạo gặp hắn cũng phải thua thiệt mà thôi. Không biết có phải nàng nhìn lầm không, có cảm giác nữ nhân này rất có thế lực trong Vương Phủ. Vị trắc phi kia sinh bệnh không cần nghĩ cũng biết nhất định có liên quan đến vị vương phi này rồi.
Hai tay Hiền Vương nắm chặt đến nổi lên gân xanh, đột nhiên cảm giác có người phía sau vỗ nhẹ lên lưng.dđlqđ Quay đầu thấy Lâu Ngọc Điệp đang lắc đầu. Hiền Vương dần buông lỏng tay, ánh mắt bạo ngược nhìn Vương Phi dần trở lại như cũ.
“Vị công tử này vì sao không hé mặt nhìn người, hay có bệnh không tiện nói?” Vương Phi nhìn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
“Đủ rồi!”
Hiền Vương rốt cục mở miệng quát lớn. Hắn hiểu được, hắn biết rất rõ tâm tư của nàng ta. Nàng biết Lê Ngạo Nhiên có tác phong làm việc cổ quái, cho nên muốn chọc giận Lê Ngạo Nhiên,dđlqđ như thế sẽ không chịu chữa bệnh nữa.
Đột nhiên, vị Vương Phi kia hét thảm một tiếng, gương mặt vặn vẹo, dùng sức véo mạnh vào đùi. Hiền Vương kinh hãi, mặc dù hắn rất mong muốn ả ta chết luôn đi, nhưng còn chưa đến lúc. Vội đứng dậy đỡ nàng ta:“Ái phi làm sao vậy?”
“Đau quá, a.a.a” Vương Phi hét thảm,dđlqđ chính nàng cũng không hiểu tại sao trên đùi lại truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế thế này.
Lê Ngạo Nhiên vẫn như cũ, nâng chung trà lên nhàn nhã thưởng thức, thản nhiên nhìn mọi chuyện đang xảy ra trong đại sảnh. Lâu Ngọc Điệp liếc nhìn tay Lê Ngạo Nhiên, không nói gì.
Lăng Ngôn lại nghẹn cười đến muốn nội thương, hắn biết rõ, kiệt tác kia là của ai.
Bạch Nguyệt mờ mịt nhìn hết thảy,dđlqđ rồi quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Là hắn làm? Bởi vì nữ nhân kia dám vô lễ với mình? Này chẳng lẽ là hắn làm ? Nghĩ đến đây, lòng Bạch Nguyệt lại cảm thấy thật ấm áp, hắn là vì mình .
“Thánh y, Thánh y ~~” Vương Phi cà lăm cầu xin Lê Ngạo Nhiên.“Cứu ta~~~” Đau đớn ở đùi càng ngày càng mãnh liệt.
Lê Ngạo Nhiên nhẹ nhàng đặt chung trà xuống,dđlqđ quay đầu nhìn gương mặt vặn vẹo của vị Vương Phi đang ngồi dưới đất.
Mọi người kinh ngạc, Bạch Nguyệt cũng cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Nhưng trên mặt hắn vẫn là lạnh lùng như cũ , không hề có một tia cảm xúc nào.
Hiền Vương sững sốt, vẻ mặt ngời sáng hi vọng, quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên chậm rãi nhấp một ngụm cháo, sau đó lạnh nhạt nói:“Chờ chúng ta dùng xong, sẽ cùng Vương gia về phủ.”
Kinh ngạc, kinh hỉ lần lượt hiện lên trên gương mặt Hiền Vương, Lâu Ngọc Điệp nhẹ nhàng ho khan vài tiếng muốn nhắc nhở Hiền Vương. Tuy rằng không biết Lê Ngạo Nhiên vì cái gì thay đổi chủ ý, nhưng đối với Hiền Vương mà nói, hiện tại chỉ cầu mong được như thế. Chỉ cần Lê Ngạo Nhiên đồng ý, chẳng phải mọi việc đều có thể giải quyết?
Bạch Nguyệt không nói lời nào, chỉ chăm chú nhấm nháp điểm tâm Hiền Vương mang đến, hương vị thật tốt. Lăng Ngôn cũng rất bình tĩnh, bởi vì hắn biết Lê Ngạo Nhiên làm gì cũng sẽ suy nghĩ chu toàn.
Vì thế, trong một tửu lâu nhỏ, Hiền Vương và Lâu Ngọc Điệp lẳng lặng đứng một bên, kiên nhẫn chờ đợi đám người Lê Ngạo Nhiên ăn xong. Mọi người kinh ngạc, nhưng chẳng kẻ nào dám xì xầm thảo luận.
Bạch Nguyệt cảm nhận được ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây, nhưng vẫn ăn rất ngon miệng. Dù sao cũng chả ảnh hưởng gì đến nàng. Kiếp trước phải sống vô cùng khổ cực đã luyện cho nàng khả năng chịu đựng và sự cường ngạnh cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ chút xíu này thì có là gì.
Ba người dùng xong bữa, Lê Ngạo Nhiên tự nhiên tiếp nhận khăn tay của người hầu bên cạnh, nhẹ nhàng lau miệng. Bạch Nguyệt trợn mắt, nam nhân này đúng là biết cách hưởng thụ, đã vậy trông còn rất thoải mái nữa chứ. Nhìn qua Lăng Ngôn cũng như thế, Bạch Nguyệt cũng chả cần khách sáo, đưa tay đón nhận.
“Lê công tử, thỉnh.” Lâu Ngọc Điệp tiến lên trước, làm tư thế thỉnh.
Lê Ngạo Nhiên bình thản, ung dung, từ từ đi về phía trước, rồi đột nhiên xoay người, kéo tay Bạch Nguyệt, đỡ Bạch Nguyệt bước lên xe ngựa truớc. Hành động nhỏ này rơi hết vào mắt Lâu Ngọc Điệp, hắn bất động thanh sắc đi cùng Hiền Vương lên một cỗ xe khác.
Hai cỗ xe dần dần rời nhà trọ, đi về Hiền Vương Phủ.
Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt khó hiểu:“Vị Vương gia này có việc nhờ huynh sao?”
Lê Ngạo Nhiên nói:“Ừ.”
Lăng Ngôn tiếp lời:“Nghe nói Hiền Vương gia trước đây không lâu, lập một vị Trắc phi, rất sủng ái. Nhưng cách đây mấy hôm, lại bị bệnh liệt giường, đến cả Ngự y cũng không thể chữa khỏi.”
“Trắc phi? Sủng ái?” Bạch Nguyệt nghiền ngẫm hai từ, hai người kia cảm giác giọng điệu Bạch Nguyệt có chút khinh thường.
“Nói cách khác, Vương gia này có rất nhiều phi tử ?”
“Làm Vương gia có rất nhiều phi tử là bình thường . Này không phải do chính hắn làm chủ được.” Ngữ khí Lăng Ngôn cư nhiên có sự đồng tình. Bạch Nguyệt nghi ngờ, hắn chẳng qua chỉ là Vương gia, đâu phải Hoàng Thượng, đối với Phi tử, chẳng lẽ không thể tự chủ?
Lăng Ngôn dường như nhận ra nghi vấn của Bạch Nguyệt, cúi đầu bổ sung:“Hiện tại Hoàng Thượng không có căn cơ vững vàng,dđlqđ Hiền Vương là bào đệ cùng mẹ ruột với đương kim Hoàng Thượng.” Bạch Nguyệt hiểu, hóa ra là hôn nhân chính trị.
Đến Hiền Vương Phủ, Hiền Vương nghênh đón ba người Lê Ngạo Nhiên, vào đại sảnh liền lệnh nha hoàn dâng trà. Lê Ngạo Nhiên nhấp một ngụm trà, hơi gật đầu, trà ngon, nước pha tra là dùng băng được nấu tan ra, độ lửa lớn vừa phải , kỹ thuật pha rất tốt , không hổ là Hiền vương phủ. Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên thưởng thức trà , cũng bắt chước nếm thử, mắt châu đảo tròn, không có cảm giác gì ak~ Có mùi thơm, nhưng chẳng có gì đặc biệt.
“Lê công tử, ta….. Có một chuyện muốn nhờ.” Hiền Vương ngập ngừng mở miệng, quan sát vẻ mặt Lê Ngạo Nhiên.
“Bệnh nhân là ai?” Lê Ngạo Nhiên không chút để ý hỏi.
“Là ái phi của ta.” Hiền Vương mừng rỡ, bởi vì hắn hiểu, Lê Ngạo Nhiên đã tỏ ý cứu người.
Hiền Vương vừa dứt lời, một giọng nói nũng nịu từ xa truyền lại:“Vương gia. Nghe nói Vô Ưu Cung, Lê Thánh y đến đây.” Bạch Nguyệt bị cái giọng nói ngọt xớt làm nổi cả da gà, rùng mình một cái.
Hiền Vương nhíu mày,dđlqđ quay đầu nhìn người đang đi tới. Là một nữ nhân trang điểm xinh đẹp được nha hoàn dìu bước tiến vào đại sảnh.“Ái phi sao đến đây?” Giọng nói Hiền Vương vẫn nhẹ nhàng nhưng lại không có chút độ ấm nào.
“Thiếp thân nghe nói Thánh y đại giá quang lâm, đương nhiên là muốn tới để diện kiến rồi.” Giọng nói nũng nịu lại càng chọc tức Hiền Vương.
“Hiện tại gặp được, ái phi trở về đi, bên ngoài gió lạnh, không tốt cho sức khỏe.” Hiền Vương liếc mắt nhìn hai nha hoàn bên cạnh vương phi , lạnh lùng nói :“Chiếu cố chủ tử của các ngươi thế này sao?” Nha hoàn kinh sợ, quỳ xuống dập đầu hô ‘Nô tỳ đáng chết!’.
Vị vương Phi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hai nha hoàn, từ từ bước lên, rồi nâng chân đạp lên tay của nha hoàn , còn hung hăng dẫm thật mạnh . Nha hoàn cũng không dám kêu rên.
Bạch Nguyệt nhìn ra bên ngoài một chút, thời tiết thật không tốt? Người mù cũng biết là Hiền Vương có ý đuổi nữ nhân này đi.dđlqđ Nhìn vị vương phi kia chả thèm đếm xỉa đến nha hoàn, đã thế lại còn giẫm lên tay bọn họ, trong lòng cười lạnh. Một nữ nhân tâm địa rắn rết như thế Hiền Vương sủng ái mới là lạ?
“Thiếp thân đã khá hơn, buổi sáng phụ thân mới đưa tới rất nhiều thuốc bổ.” Vương Phi tựa tiếu phi tiếu nhìn mọi người tại đại sảnh, ánh mắt nhìn kỹ Lê Ngạo Nhiên, trong mắt đều là kinh diễm. Vị nam nhân mắt xanh này chính là Thánh y?
Lâu Ngọc Điệp thầm thở dài, nữ nhân này thật chẳng có đầu óc gì cả. Đã là Chính phi của Vương gia, nhưng lại luôn lấy phụ thân là Hữu Thừa tướng để áp chế Vương gia, cuối cùng sẽ chẳng có kết quả tốt gì .
Hiền Vương nén cơn giận trong lòng, từ từ nói:”Ái phi nên về trước. Bổn vương còn có chuyện quan trọng muốn thương nghị với khách quý.”
Vương Phi lại nhẹ nhàng nở nụ cười:“Thánh y là Vương gia mời đến vì muốn chữa bệnh cho Giai muội muội sao?” Ánh mắt quét một lượt Lê Ngạo Nhiên,dđlqđ nhìn Bạch Nguyệt đầu đội đấu lạp thì có chút tò mò.
“Ừ.” Hiền Vương thản nhiên trả lời.
“Vương gia cũng không để thiếp thân được diện kiến Thánh y một chút sao?” Vương Phi nhíu mày.
Bạch Nguyệt nhíu mày, nữ nhân này thật sự quá kiêu ngạo rồi, Hiền Vương lại có thể nhẫn nhịn nàng như thế, xem ra thật không đơn giản.
“Đây là Lê Thánh y, hai vị kia là bằng hữu của Thánh y. Đây là Vương Phi của ta.” Hiền Vương trả lời có lệ.
“Nga, gặp qua Lê Thánh y.” Vương Phi đi đến trước mặt Lê Ngạo Nhiên, hành lễ. Lúc này, Lê Ngạo Nhiên đầu cũng không ngẩng lên nhìn , càng không mở miệng trả lời.
Vương Phi thấy thế, sắc mặt trắng nhợt rồi nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Bạch Nguyệt cười thầm,dđlqđ nữ nhân kiêu ngạo gặp hắn cũng phải thua thiệt mà thôi. Không biết có phải nàng nhìn lầm không, có cảm giác nữ nhân này rất có thế lực trong Vương Phủ. Vị trắc phi kia sinh bệnh không cần nghĩ cũng biết nhất định có liên quan đến vị vương phi này rồi.
Hai tay Hiền Vương nắm chặt đến nổi lên gân xanh, đột nhiên cảm giác có người phía sau vỗ nhẹ lên lưng.dđlqđ Quay đầu thấy Lâu Ngọc Điệp đang lắc đầu. Hiền Vương dần buông lỏng tay, ánh mắt bạo ngược nhìn Vương Phi dần trở lại như cũ.
“Vị công tử này vì sao không hé mặt nhìn người, hay có bệnh không tiện nói?” Vương Phi nhìn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
“Đủ rồi!”
Hiền Vương rốt cục mở miệng quát lớn. Hắn hiểu được, hắn biết rất rõ tâm tư của nàng ta. Nàng biết Lê Ngạo Nhiên có tác phong làm việc cổ quái, cho nên muốn chọc giận Lê Ngạo Nhiên,dđlqđ như thế sẽ không chịu chữa bệnh nữa.
Đột nhiên, vị Vương Phi kia hét thảm một tiếng, gương mặt vặn vẹo, dùng sức véo mạnh vào đùi. Hiền Vương kinh hãi, mặc dù hắn rất mong muốn ả ta chết luôn đi, nhưng còn chưa đến lúc. Vội đứng dậy đỡ nàng ta:“Ái phi làm sao vậy?”
“Đau quá, a.a.a” Vương Phi hét thảm,dđlqđ chính nàng cũng không hiểu tại sao trên đùi lại truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế thế này.
Lê Ngạo Nhiên vẫn như cũ, nâng chung trà lên nhàn nhã thưởng thức, thản nhiên nhìn mọi chuyện đang xảy ra trong đại sảnh. Lâu Ngọc Điệp liếc nhìn tay Lê Ngạo Nhiên, không nói gì.
Lăng Ngôn lại nghẹn cười đến muốn nội thương, hắn biết rõ, kiệt tác kia là của ai.
Bạch Nguyệt mờ mịt nhìn hết thảy,dđlqđ rồi quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Là hắn làm? Bởi vì nữ nhân kia dám vô lễ với mình? Này chẳng lẽ là hắn làm ? Nghĩ đến đây, lòng Bạch Nguyệt lại cảm thấy thật ấm áp, hắn là vì mình .
“Thánh y, Thánh y ~~” Vương Phi cà lăm cầu xin Lê Ngạo Nhiên.“Cứu ta~~~” Đau đớn ở đùi càng ngày càng mãnh liệt.
Lê Ngạo Nhiên nhẹ nhàng đặt chung trà xuống,dđlqđ quay đầu nhìn gương mặt vặn vẹo của vị Vương Phi đang ngồi dưới đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook