Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau
-
Chương 55: Mờ ám
Vu Nhược Cẩn trước đây cũng từng làm việc ở khắp chốn, mới nhìn chiếc xe đã biết giá trị rất cao, lại nhìn người ngồi bên trong, tỏ ra sửng sốt vô cùng: "Hà thiếu?"
Mỹ nữ như thế Niệm Sâm đương nhiên từng gặp, nhưng mỹ nữ anh từng gặp lại quá nhiều, người như cô ta có gặp cũng không ấn tượng gì, anh chẳng màng để ý, tự xuống xe, đến cạnh Mặc Tô đang đứng ngẩn ngơ. Tư thế ung dung nho nhã, ôm vai Mặc Tô rồi dịu dàng nói: "Mặc Mặc, chúng ta đi thôi."
Sự dịu dàng đó ngay cả Mặc Tô cũng hiểu lầm mình là người yêu thân mật nhất của anh.
Cô không biết tại sao Hà Niệm Sâm hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô, nhưng thấy vẻ tổn thương toát ra từ ánh mắt Viên Mộ Tây, cô thật sự có một chút khoái cảm vì trả được thù.
Nhưng mà... trong lòng vẫn có phần không nỡ...
Cô cụp mắt, không nói gì, để mặc Niệm Sâm ôm vai cô, quay lưng rời đi.
Đúng lúc này, Tiểu Vương từ đối diện đi tới nhìn thấy Viên Mộ Tây và Vu Nhược Cẩn đứng đó, gọi: "Giám đốc Viên, hai người cũng mới tới à?" rồi mới nhìn thấy Mặc Tô được Niệm Sâm choàng vai, bàng hoàng một lúc rồi chớp mắt, gọi một câu vẻ khó tin: "Chị Tô?"
Mặc Tô chỉ khẽ gật đầu, rồi ngồi vào xe.
Xe nhanh chóng khởi động rồi lao vút đi, để lại một đám bụi.
Tiểu Vương đứng tại chỗ đờ ra một lúc rồi mới lắp bắp hỏi: "Giám đốc Viên, ban nãy người đó là chị Tô thật sao? Sao chị ấy lại ở cạnh tổng giám đốc ANI?"
"Phải rồi, đúng là không nhìn ra." Vu Nhược Cẩn mát mẻ: "Sức hấp dẫn của bạn gái cũ giám đốc Viên không tồi, ngay cả tổng giám đốc ANI cũng cưa được."
Tiểu Vương cau mày, vốn đã không thích loại gái làm việc ở những chỗ nhạy cảm như cô ta, nghe giọng điệu đó thì bản năng định phản bác, nhưng Viên Mộ Tây lại giành trước, bực bội nói: "Đừng nói nữa."
Vu Nhược Cẩn cũng không chịu thua, vốn đã giành được anh ta rồi nên cũng không cần giữ hình tượng thục nữ nữa, cười nói: "Viên Mộ Tây, anh hung dữ với em làm gì? Tức tối vì bạn gái cũ tìm được người mới tốt hơn anh chứ gì? Thì anh đi giành cô ta lại đi? Đứng đây nổi giận với em thì có ý nghĩa gì?"
"Không thích thì cô cút đi." Viên Mộ Tây lạnh lùng nhìn cô ta rồi bỏ đi vào trong quán bar.
Tiểu Vương liếc nhìn Vu Nhược Cẩn đang tái mét mặt, tâm trạng rất vui vẻ, cũng theo vào trong quán.
Bên kia...
Chiếc BMW màu đen đã chạy tới dưới tòa nhà của cô.
Trong sắc đêm yên tĩnh, hai người suốt đoạn đường không nói gì. Mặc Tô nhịn hồi lâu vẫn không kìm được câu hỏi: "Ban nãy vì sao anh lại giúp tôi?"
Rõ ràng lúc vừa ra khỏi quán bar, anh còn tỏ thái độ lạnh lùng với cô kia mà.
"Tâm trạng tốt." Niệm Sâm nói ngắn gọn.
Mặc Tô đương nhiên không thể hiểu tâm trạng của đại thiếu gia, Niệm Sâm mấy năm nay được chiều đến hư rồi, có lẽ phút trước còn lạnh lùng, phút sau lại dịu dàng với bạn, khiến bạn kiểu gì cũng không kháng cự nổi. Những cô bạn gái trước đây đa số đều ngả rạp dưới sức cám dỗ đặc biệt của anh, đặc biệt khi anh dịu dàng, ngay cả Thạch Nữ cũng không thoát khỏi bàn tay anh.
"Dù thế nào thì vẫn phải cám ơn anh." Cô nói.
"Không cần." Anh hơi nhướn mày, "Cảm giác này cũng rất tuyệt."
Thế nào là "cảm giác này cũng rất tuyệt"? Đầu óc Mặc Tô bắt đầu mơ hồ, vô thức quay sang, nhìn vào đôi mắt thâm trầm nhưng lại không hiểu rõ ý tứ trong đó của anh.
Anh nhìn cô, gương mặt tuấn tú bớt đi sự lạnh nhạt, dưới ánh trăng trở nên dịu dàng hơn nhiều, Mặc Tô bỗng thấy luống cuống trong ánh mắt anh, cứ như tay chân không biết nên đặt đâu nữa, không gian trong xe trở nên nhỏ hẹp, tiếng tim đập to đến mức chính cô cũng nghe thấy.
"Tôi tưởng em là cô gái thông minh." Anh nói rồi cười, "Không ngờ lại ngốc đến mức đáng yêu như vậy."
Một câu nói khiến không khí trong xe bỗng trở nên mờ ám.
Đúng lúc này, Niệm Sâm bỗng nghiêng người về phía cô.
Mặc Tô căng cứng người, đôi mắt to tròn mở to, nhìn anh...
"Căng thẳng thế làm gì?" Trong mắt anh lóe nụ cười, "Tôi giúp em cởi dây an toàn thôi mà."
"Tách" một tiếng, dây an toàn bật ra, trong đầu Mặc Tô hình như có cái gì cũng đứt theo...
Vào lúc cô đang cứng người như thế, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, không hề bỡn cợt, mà rất thâm tình.
"Làm sao đây..." Anh nói, "Dáng vẻ căng thẳng này của em sẽ khiến tôi không nhịn được mà bắt nạt mất..."
Mỹ nữ như thế Niệm Sâm đương nhiên từng gặp, nhưng mỹ nữ anh từng gặp lại quá nhiều, người như cô ta có gặp cũng không ấn tượng gì, anh chẳng màng để ý, tự xuống xe, đến cạnh Mặc Tô đang đứng ngẩn ngơ. Tư thế ung dung nho nhã, ôm vai Mặc Tô rồi dịu dàng nói: "Mặc Mặc, chúng ta đi thôi."
Sự dịu dàng đó ngay cả Mặc Tô cũng hiểu lầm mình là người yêu thân mật nhất của anh.
Cô không biết tại sao Hà Niệm Sâm hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô, nhưng thấy vẻ tổn thương toát ra từ ánh mắt Viên Mộ Tây, cô thật sự có một chút khoái cảm vì trả được thù.
Nhưng mà... trong lòng vẫn có phần không nỡ...
Cô cụp mắt, không nói gì, để mặc Niệm Sâm ôm vai cô, quay lưng rời đi.
Đúng lúc này, Tiểu Vương từ đối diện đi tới nhìn thấy Viên Mộ Tây và Vu Nhược Cẩn đứng đó, gọi: "Giám đốc Viên, hai người cũng mới tới à?" rồi mới nhìn thấy Mặc Tô được Niệm Sâm choàng vai, bàng hoàng một lúc rồi chớp mắt, gọi một câu vẻ khó tin: "Chị Tô?"
Mặc Tô chỉ khẽ gật đầu, rồi ngồi vào xe.
Xe nhanh chóng khởi động rồi lao vút đi, để lại một đám bụi.
Tiểu Vương đứng tại chỗ đờ ra một lúc rồi mới lắp bắp hỏi: "Giám đốc Viên, ban nãy người đó là chị Tô thật sao? Sao chị ấy lại ở cạnh tổng giám đốc ANI?"
"Phải rồi, đúng là không nhìn ra." Vu Nhược Cẩn mát mẻ: "Sức hấp dẫn của bạn gái cũ giám đốc Viên không tồi, ngay cả tổng giám đốc ANI cũng cưa được."
Tiểu Vương cau mày, vốn đã không thích loại gái làm việc ở những chỗ nhạy cảm như cô ta, nghe giọng điệu đó thì bản năng định phản bác, nhưng Viên Mộ Tây lại giành trước, bực bội nói: "Đừng nói nữa."
Vu Nhược Cẩn cũng không chịu thua, vốn đã giành được anh ta rồi nên cũng không cần giữ hình tượng thục nữ nữa, cười nói: "Viên Mộ Tây, anh hung dữ với em làm gì? Tức tối vì bạn gái cũ tìm được người mới tốt hơn anh chứ gì? Thì anh đi giành cô ta lại đi? Đứng đây nổi giận với em thì có ý nghĩa gì?"
"Không thích thì cô cút đi." Viên Mộ Tây lạnh lùng nhìn cô ta rồi bỏ đi vào trong quán bar.
Tiểu Vương liếc nhìn Vu Nhược Cẩn đang tái mét mặt, tâm trạng rất vui vẻ, cũng theo vào trong quán.
Bên kia...
Chiếc BMW màu đen đã chạy tới dưới tòa nhà của cô.
Trong sắc đêm yên tĩnh, hai người suốt đoạn đường không nói gì. Mặc Tô nhịn hồi lâu vẫn không kìm được câu hỏi: "Ban nãy vì sao anh lại giúp tôi?"
Rõ ràng lúc vừa ra khỏi quán bar, anh còn tỏ thái độ lạnh lùng với cô kia mà.
"Tâm trạng tốt." Niệm Sâm nói ngắn gọn.
Mặc Tô đương nhiên không thể hiểu tâm trạng của đại thiếu gia, Niệm Sâm mấy năm nay được chiều đến hư rồi, có lẽ phút trước còn lạnh lùng, phút sau lại dịu dàng với bạn, khiến bạn kiểu gì cũng không kháng cự nổi. Những cô bạn gái trước đây đa số đều ngả rạp dưới sức cám dỗ đặc biệt của anh, đặc biệt khi anh dịu dàng, ngay cả Thạch Nữ cũng không thoát khỏi bàn tay anh.
"Dù thế nào thì vẫn phải cám ơn anh." Cô nói.
"Không cần." Anh hơi nhướn mày, "Cảm giác này cũng rất tuyệt."
Thế nào là "cảm giác này cũng rất tuyệt"? Đầu óc Mặc Tô bắt đầu mơ hồ, vô thức quay sang, nhìn vào đôi mắt thâm trầm nhưng lại không hiểu rõ ý tứ trong đó của anh.
Anh nhìn cô, gương mặt tuấn tú bớt đi sự lạnh nhạt, dưới ánh trăng trở nên dịu dàng hơn nhiều, Mặc Tô bỗng thấy luống cuống trong ánh mắt anh, cứ như tay chân không biết nên đặt đâu nữa, không gian trong xe trở nên nhỏ hẹp, tiếng tim đập to đến mức chính cô cũng nghe thấy.
"Tôi tưởng em là cô gái thông minh." Anh nói rồi cười, "Không ngờ lại ngốc đến mức đáng yêu như vậy."
Một câu nói khiến không khí trong xe bỗng trở nên mờ ám.
Đúng lúc này, Niệm Sâm bỗng nghiêng người về phía cô.
Mặc Tô căng cứng người, đôi mắt to tròn mở to, nhìn anh...
"Căng thẳng thế làm gì?" Trong mắt anh lóe nụ cười, "Tôi giúp em cởi dây an toàn thôi mà."
"Tách" một tiếng, dây an toàn bật ra, trong đầu Mặc Tô hình như có cái gì cũng đứt theo...
Vào lúc cô đang cứng người như thế, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, không hề bỡn cợt, mà rất thâm tình.
"Làm sao đây..." Anh nói, "Dáng vẻ căng thẳng này của em sẽ khiến tôi không nhịn được mà bắt nạt mất..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook