Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
-
Chương 45
Ý tưởng về món quà giáng sinh của tôi tặng cho Vy có thể mô tả đại khái như thế này, đó là một hộp thuỷ tinh trong suốt cỡ vừa tầm 2 bàn tay, bên trong là căn nhà trên mái phủ đầy tuyết, ngoài vườn là những cây thông đầy quà và hạt châu lấp lánh, cùng những người tuyết đầu đội mũ chóp nhọn, và cả khoảng nền sân ấy dĩ nhiên vẫn lấy nền tuyết làm chủ đạo. Cả đêm đó tôi ngồi vạch kế hoạch, nên làm nhà và người tuyết, cây thông bằng những gì, lên danh sách những vật liệu cần mua, lên thời gian dự định và trừ hao cho việc chuẩn bị và thực hiện, đến nửa đêm thì xong một danh sách dài ngoằng các thứ.
Sáng hôm sau, tôi đạp xe ngay ra nhà sách, thứ cần mua là hộp thuỷ tinh để phủ ngoài sao cho bên ngoài có thể nhìn vào trong. Nhưng ác nỗi chạy gần hết 3 nhà sách lớn trong thành phố mà vẫn ko vừa ý tôi, đa số đều ko có bán hoặc sản xuất hộp thuỷ tinh có thể mở ra 1 đầu để tôi đưa các chi tiết khung cảnh vào bên trong. Tôi đi lòng vòng, gọi là lo lắng vì ko thể tìm ra chiếc hộp tôi cần thì có, nhưng tuyệt nhiên ko hề có chút gì nản lòng, tôi tự nhiên có niềm tin rằng món quà này có thể thực hiện được.
Lúc sau, đi ngang qua quầy đồ chơi trẻ em, tôi thấy người ta bày bán những con lật đật được đựng trong các hộp bằng nhựa cứng trong suốt, trong số đó có vài hộp có… vỏ ngoài vừa kích thước tôi cần.
- Chị ơi, cái này….có bán cái hộp riêng ko chị? – Tôi dè dặt hỏi.
- Ko em à! – Chị bán hàng ngạc nhiên – Bán riêng rồi người khác tưởng là món này đã bị khui trước em à!
- Dạ…vậy chị cho em mua con lật đật này! – Tôi quyết định mua luôn con lật đật chỉ để lấy cái hộp mà khả dĩ gọi là vừa ý, ko có hộp thuỷ tinh thì thay bằng hộp nhựa cứng, quan trọng là nó cũng trong suốt và có thể mở ra được.
Xong phần vỏ ngoài, tôi dạo thêm vòng nữa, chọn thêm lọ kim tuyến, mua luôn 2 hộp đất sét màu chỉ để lấy 4 thỏi đất sét trắng trong đó, 1 lọ tăm, xong xuôi tôi hớn hở ra về, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để tạo hình cây thông.
Khi ta có ý thức rằng ta phải làm điều gì đó vì một người mà ta chắc chắn rằng người ấy sẽ rất vui vì điều đó, thì ta ko hề nản lòng dù có khó khăn, và cứ như mọi thứ đều khá dễ dàng hoặc vả chăng là lúc đó trí óc ta được huy động đến năng suất cao nhất, luôn có ý tưởng cho ngõ cụt. Khi chạy ngang qua cầu THD, tôi nhìn về phía công viên và tấp ngay xe vào đó, để mô phỏng một cây thông giáng sinh nhỏ, tôi hái thật nhiều lá thuộc bài, lựa những lá có phần cuống chắc khoẻ, vậy là xong tiếp phần cây thông.
- K hả? lát trưa qua chở tao đi học nghe mậy! – Tôi gọi sang nhà K mập.
- Chi? Hư xe à? – Nó thắc mắc.
- Không, ra về tao cần mua vài thứ, mà vừa chạy xe vừa ôm ko hết! – Tôi giải thích.
- Ờ, mà mày mua cái gì thế? – K mập tò mò.
- Chiều khắc biết, nhớ qua đấy! – Tôi chốt chặn ra vẻ bí hiểm.
Giờ ra chơi, tôi ngồi suy đi tính lại các thứ, vẫn còn thiếu rất nhiều vật liệu trong bản danh sách mà tôi chắc rằng muốn có chúng thì tôi có khi phải lục tung các cửa hiệu trong thành phố mất.
- Bình tĩnh, thế nào cũng sẽ có, mình còn những 4 ngày nữa cơ mà, 4 ngày nữa mới đến giáng sinh! – Tôi tự nhủ, và nghĩ xem giờ về nên mua thêm những gì.
- Ra can-tin chơi N ơi! – Vy đang ngồi trước mặt tôi tự bao giờ.
- Ừ….! – Tôi đáp bừa, vẫn còn đang mải nghĩ, chẳng nghe em ấy nói gì.
- Bảo ừ sao còn ngồi đây? Đi nhanh chứ! – Em nó kéo tay tôi.
- À…can-tin hả? Thì đi! – Tôi choàng tỉnh.
- Cho con 2 ly nước cam cô ơi! – Vy gọi nước cho 2 đứa.
- Ưm….à …! - Tôi vẫn mải mê đuổi theo những ý tưởng cứ thi nhau chạy đua trong đầu.
- Gì thế? Sao đăm chiêu quá vậy? – Em ấy tựa cằm nhìn tôi hỏi.
- Ừ….thế này…chuẩn! – Tôi vẫn chẳng nghe gì sất.
- Tui dzề, hic, tự nhiên ko nói gì hết! – Em nó giận dỗi bĩu môi.
- Ơ..đâu có, đang nói nè! – Tôi giật thoắt cả người.
- Đã nói gì đâu, toàn lẩm bẩm một mình! – Vy lắc đầu, đẩy ly nước cho tôi.
- Hì, tại đang suy nghĩ mà! – Tôi lắc đầu cười khổ, mình đang suy nghĩ căng cả đầu làm quà à em nó thì chẳng thông cảm cho.
- Nghĩ gì dzạ?! – Em ấy tò mò, háo hức hỏi.
- Bí mật, đến lúc rồi sẽ biết, hề hề! – Tôi cười đểu.
- Ghét! – Vy ngúc ngắc mái đầu, và thôi ko hỏi nữa.
Ra về, K mập đèo tôi ra chợ như tôi đã bàn tính với nó, chạy một mạch đến cửa hàng bán thùng xốp dùng ướp đá.
- Mày mua thùng đá về làm gì thế? Ướp coca à? – K mập hỏi.
- Có mà ướp mày! – Tôi quay sang chủ tiệm! – Chú ơi, có tấm xốp nào dày khoảng 2cm ko chú?
- Ừ có, con lấy bao nhiêu? – Chú chủ tiệm nói.
- Dạ, khoảng… như cuốn vở này nè chú! – Tôi lấy quyển vở ra minh hoạ diện tích.
- Vậy ít quá, chú ko bán lẻ con à! – Chú lắc đầu.
- Chứ..bán sỉ thì miếng khoảng nào vậy chú? – Tôi thầm kêu khổ.
- Đây…! – Đoạn rồi chủ tiệm mang ra miếng xốp dài và rộng tổ bố, mỗi cái chiều dày là đúng 2cm như tôi yêu cầu.
- Miếng này…hết nhiêu vậy chú? – Tôi quệt mồ hôi vừa túa ra hỏi.
- 35k đó con, chú bớt cho 5k, con lấy ko? – Chủ tiệm cười tươi rói.
- Dạ…lấy.., chú cắt nửa dùm con cho gọn! – Tôi miệng méo xệch, khổ rồi, diện tích miếng xốp tôi cần còn chưa bằng 1 phần 20 của cả miếng tôi vừa mua, thôi kệ, lỡ đâm lao thì theo lao chứ sao.
K mập đạp xe đèo tôi khệ nệ ôm tấm xốp phía sau.
- Mày mua xốp chi thế? – Nó càng thêm thắc mắc.
- Mai sẽ biết, sáng mai tao qua nhà mày đấy! – Tôi đáp.
- Chi? Tao bận làm thiệp rồi, ko rảnh đi chơi đâu! – K mập lắc đầu nguầy nguậy.
- Ai rủ mày chơi đâu? Tao cũng qua nhà mày làm quà noel, nhà tao ko tiện! – Tôi giải thích.
- Ơ…thế miếng xốp này là quà noel à? Mày tính làm gì thế?
- Mai tao qua rồi biết, hỏi, hỏi hoài! – Tôi quắc mắt.
Tối về nhà, tôi đánh dấu vào các thứ vừa có, phần ngoại cảnh xem như tạm ổn, điểm qua các thứ còn thiếu và bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì trước. Các ý tưởng cứ thi nhau mà hiện ra trong đầu, nhưng tôi luôn phải tự kiềm lòng lại, ý tưởng là ý tưởng, hiện thực có làm được hay ko thì càng phải xem lại, mơ mộng quá rồi chẳng làm được gì thì khổ.
Tôi nhìn lên trên lịch, hôm nay là ngày 20, lấy bút đỏ đánh dấu vào ô hiện tại, từ giờ đến noel, bỏ qua tối nay là còn 3 ngày nữa…
Sáng hôm sau, tôi đạp xe ngay ra nhà sách, thứ cần mua là hộp thuỷ tinh để phủ ngoài sao cho bên ngoài có thể nhìn vào trong. Nhưng ác nỗi chạy gần hết 3 nhà sách lớn trong thành phố mà vẫn ko vừa ý tôi, đa số đều ko có bán hoặc sản xuất hộp thuỷ tinh có thể mở ra 1 đầu để tôi đưa các chi tiết khung cảnh vào bên trong. Tôi đi lòng vòng, gọi là lo lắng vì ko thể tìm ra chiếc hộp tôi cần thì có, nhưng tuyệt nhiên ko hề có chút gì nản lòng, tôi tự nhiên có niềm tin rằng món quà này có thể thực hiện được.
Lúc sau, đi ngang qua quầy đồ chơi trẻ em, tôi thấy người ta bày bán những con lật đật được đựng trong các hộp bằng nhựa cứng trong suốt, trong số đó có vài hộp có… vỏ ngoài vừa kích thước tôi cần.
- Chị ơi, cái này….có bán cái hộp riêng ko chị? – Tôi dè dặt hỏi.
- Ko em à! – Chị bán hàng ngạc nhiên – Bán riêng rồi người khác tưởng là món này đã bị khui trước em à!
- Dạ…vậy chị cho em mua con lật đật này! – Tôi quyết định mua luôn con lật đật chỉ để lấy cái hộp mà khả dĩ gọi là vừa ý, ko có hộp thuỷ tinh thì thay bằng hộp nhựa cứng, quan trọng là nó cũng trong suốt và có thể mở ra được.
Xong phần vỏ ngoài, tôi dạo thêm vòng nữa, chọn thêm lọ kim tuyến, mua luôn 2 hộp đất sét màu chỉ để lấy 4 thỏi đất sét trắng trong đó, 1 lọ tăm, xong xuôi tôi hớn hở ra về, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để tạo hình cây thông.
Khi ta có ý thức rằng ta phải làm điều gì đó vì một người mà ta chắc chắn rằng người ấy sẽ rất vui vì điều đó, thì ta ko hề nản lòng dù có khó khăn, và cứ như mọi thứ đều khá dễ dàng hoặc vả chăng là lúc đó trí óc ta được huy động đến năng suất cao nhất, luôn có ý tưởng cho ngõ cụt. Khi chạy ngang qua cầu THD, tôi nhìn về phía công viên và tấp ngay xe vào đó, để mô phỏng một cây thông giáng sinh nhỏ, tôi hái thật nhiều lá thuộc bài, lựa những lá có phần cuống chắc khoẻ, vậy là xong tiếp phần cây thông.
- K hả? lát trưa qua chở tao đi học nghe mậy! – Tôi gọi sang nhà K mập.
- Chi? Hư xe à? – Nó thắc mắc.
- Không, ra về tao cần mua vài thứ, mà vừa chạy xe vừa ôm ko hết! – Tôi giải thích.
- Ờ, mà mày mua cái gì thế? – K mập tò mò.
- Chiều khắc biết, nhớ qua đấy! – Tôi chốt chặn ra vẻ bí hiểm.
Giờ ra chơi, tôi ngồi suy đi tính lại các thứ, vẫn còn thiếu rất nhiều vật liệu trong bản danh sách mà tôi chắc rằng muốn có chúng thì tôi có khi phải lục tung các cửa hiệu trong thành phố mất.
- Bình tĩnh, thế nào cũng sẽ có, mình còn những 4 ngày nữa cơ mà, 4 ngày nữa mới đến giáng sinh! – Tôi tự nhủ, và nghĩ xem giờ về nên mua thêm những gì.
- Ra can-tin chơi N ơi! – Vy đang ngồi trước mặt tôi tự bao giờ.
- Ừ….! – Tôi đáp bừa, vẫn còn đang mải nghĩ, chẳng nghe em ấy nói gì.
- Bảo ừ sao còn ngồi đây? Đi nhanh chứ! – Em nó kéo tay tôi.
- À…can-tin hả? Thì đi! – Tôi choàng tỉnh.
- Cho con 2 ly nước cam cô ơi! – Vy gọi nước cho 2 đứa.
- Ưm….à …! - Tôi vẫn mải mê đuổi theo những ý tưởng cứ thi nhau chạy đua trong đầu.
- Gì thế? Sao đăm chiêu quá vậy? – Em ấy tựa cằm nhìn tôi hỏi.
- Ừ….thế này…chuẩn! – Tôi vẫn chẳng nghe gì sất.
- Tui dzề, hic, tự nhiên ko nói gì hết! – Em nó giận dỗi bĩu môi.
- Ơ..đâu có, đang nói nè! – Tôi giật thoắt cả người.
- Đã nói gì đâu, toàn lẩm bẩm một mình! – Vy lắc đầu, đẩy ly nước cho tôi.
- Hì, tại đang suy nghĩ mà! – Tôi lắc đầu cười khổ, mình đang suy nghĩ căng cả đầu làm quà à em nó thì chẳng thông cảm cho.
- Nghĩ gì dzạ?! – Em ấy tò mò, háo hức hỏi.
- Bí mật, đến lúc rồi sẽ biết, hề hề! – Tôi cười đểu.
- Ghét! – Vy ngúc ngắc mái đầu, và thôi ko hỏi nữa.
Ra về, K mập đèo tôi ra chợ như tôi đã bàn tính với nó, chạy một mạch đến cửa hàng bán thùng xốp dùng ướp đá.
- Mày mua thùng đá về làm gì thế? Ướp coca à? – K mập hỏi.
- Có mà ướp mày! – Tôi quay sang chủ tiệm! – Chú ơi, có tấm xốp nào dày khoảng 2cm ko chú?
- Ừ có, con lấy bao nhiêu? – Chú chủ tiệm nói.
- Dạ, khoảng… như cuốn vở này nè chú! – Tôi lấy quyển vở ra minh hoạ diện tích.
- Vậy ít quá, chú ko bán lẻ con à! – Chú lắc đầu.
- Chứ..bán sỉ thì miếng khoảng nào vậy chú? – Tôi thầm kêu khổ.
- Đây…! – Đoạn rồi chủ tiệm mang ra miếng xốp dài và rộng tổ bố, mỗi cái chiều dày là đúng 2cm như tôi yêu cầu.
- Miếng này…hết nhiêu vậy chú? – Tôi quệt mồ hôi vừa túa ra hỏi.
- 35k đó con, chú bớt cho 5k, con lấy ko? – Chủ tiệm cười tươi rói.
- Dạ…lấy.., chú cắt nửa dùm con cho gọn! – Tôi miệng méo xệch, khổ rồi, diện tích miếng xốp tôi cần còn chưa bằng 1 phần 20 của cả miếng tôi vừa mua, thôi kệ, lỡ đâm lao thì theo lao chứ sao.
K mập đạp xe đèo tôi khệ nệ ôm tấm xốp phía sau.
- Mày mua xốp chi thế? – Nó càng thêm thắc mắc.
- Mai sẽ biết, sáng mai tao qua nhà mày đấy! – Tôi đáp.
- Chi? Tao bận làm thiệp rồi, ko rảnh đi chơi đâu! – K mập lắc đầu nguầy nguậy.
- Ai rủ mày chơi đâu? Tao cũng qua nhà mày làm quà noel, nhà tao ko tiện! – Tôi giải thích.
- Ơ…thế miếng xốp này là quà noel à? Mày tính làm gì thế?
- Mai tao qua rồi biết, hỏi, hỏi hoài! – Tôi quắc mắt.
Tối về nhà, tôi đánh dấu vào các thứ vừa có, phần ngoại cảnh xem như tạm ổn, điểm qua các thứ còn thiếu và bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì trước. Các ý tưởng cứ thi nhau mà hiện ra trong đầu, nhưng tôi luôn phải tự kiềm lòng lại, ý tưởng là ý tưởng, hiện thực có làm được hay ko thì càng phải xem lại, mơ mộng quá rồi chẳng làm được gì thì khổ.
Tôi nhìn lên trên lịch, hôm nay là ngày 20, lấy bút đỏ đánh dấu vào ô hiện tại, từ giờ đến noel, bỏ qua tối nay là còn 3 ngày nữa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook