Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
-
Chương 42
Thằng D giao bóng, tôi bặm môi dốc bóng thật nhanh, đảo người thoát qua trung vệ áo đỏ, dừng bóng đột ngột rồi xỏ kim, gia tăng tốc độ cho rơi tiền vệ đội bạn vừa lùi về kèm tôi.
Thằng T hiểu ý, lao vào giữa chắn hướng nhìn của hậu vệ đội bạn, được nước tôi lại bứt phá chạy về cánh phải rồi xoay người kéo bóng dốc lên qua mặt hậu vệ cuối cùng, mặt đối mặt với thủ môn:
- Đâu phải chỉ có sút mới vào, ko cần thiết phải dứt điểm gấp, ko cần thiết! – Tôi nghĩ thật nhanh trong đầu, chân đảo liên tục qua lại vờn bóng rồi bất chợt dùng mũi chân bấm bóng ngay khi thủ môn đội bạn nhoài người nằm xuống định cản bóng trong chân.
Bóng vẽ một đường cong nhẹ nhàng bay vào khung thành 11A1, lưới lại rung lên một lần nữa, tôi chạy vào lưới ôm bóng đặt ngay vạch vôi giữa sân. Phía khán đài vang lên những tràng vỗ tay của cả 2 lớp.
- Nhanh lên anh! – Tôi nói với trung vệ đối phương.
- 3- 4, cơ mà còn có một hai phút, làm sao mà thắng đây? – Nhỏ P lo lắng.
- Nếu gỡ hoà thì vẫn còn cơ hội đá luân lưu! – Tiểu Mai cắn môi, cố bình tĩnh đáp.
- Không biết kịp ko nữa! – Vy ngồi nhấp nhỏm ko yên, đưa mắt nhìn tôi đầy lo lắng.
Đứng trước bóng chờ đợi pha giao bóng của đội bạn, tôi thở đầy mệt nhọc, khung cảnh trước mắt cứ mờ mờ mà như xoay vòng, chân nặng trĩu ko cất lên nổi nữa.
- Để tao phòng thủ cho, mày tranh thủ mấy giây này mà thở đều! – Thằng L vỗ vai động viên.
- …….! – Tôi gật đầu, hai tay tựa vào đầu gối, mặt cúi gằm, mồ hôi nhỏ giọt lã chã xuống đất. – À khoan, nếu còn cơ hội tấn công, mày bảo bọn thằng T làm như vầy nhé! – Tôi thì thầm với nó.
- Ừ, để tao lo cho!
11A1 giao bóng nhưng y như tôi lo ngại, toàn bộ đội bạn đã dồn hết về phần sân nhà để giữ tỉ số 4-3 này, chỉ để lại tuyến trên 1 tiền đạo và 1 tiền vệ. Tiền vệ số 7 nhận bóng rồi chạy lên trên nhưng lại chuyền về cho trung vệ giữa sân, không ngoài dự đoán, thằng L lao đến xoạc chân cắt bóng thành công, thằng D nhanh chóng chạy đến lấy bóng rồi dốc sức chạy sang phần sân bên, cả đội tôi đều dồn hết lên phần sân đội bạn, bên này chỉ còn mỗi K mập đang đứng thở ở khung thành và tôi thì đứng ôm chân giữa sân, 2 cầu thủ áo đỏ tuyến trên cũng đã rút về sân nhà.
- Cố lên, tổng tấn công đi! – Khán giả 10A1 la ó rầm trời.
- Cơ hội cuối cùng đấy, dzô đê! – Mấy thằng lớp tôi đứng cả lên mà hò hét.
- Thủ chắc vào mấy cậu ơi! – Chị em đội bạn cũng la to ko kém.
Thằng D dẫn bóng vượt qua tiền vệ đối phương rồi chuyền ngay sang cho thằng L đang thoát sâu sang cánh trái, L đội trưởng có bóng và tạt sang cho thằng C, thằng này lại đảo người nhả bóng cho thằng P vừa dâng lên, đồng thời thằng Q cũng kèm sát hậu vệ áo đỏ. Cục diện trận đấu đang diễn ra quyết liệt tại cánh trái gần cầu môn, màu áo xanh và đỏ hoà lẫn vào nhau trong tiếng hò reo cổ vũ của khán giả 2 đội, mà ko một ai để ý rằng cánh phải đang rất trống trải, và tôi lầm lũi chạy lên, đưa thẳng tay lên trời ra hiệu:
- L ơi tao nè! – Tôi cố sức hét thật to và đón bóng từ chân thằng L đang nỗ lực tạt ngang sang cánh bên.
- Kèm nó, sao bỏ không vậy? – Thủ môn đội bạn giật thoắt
- Kèm nó ngay, trời! – Tiền đạo số 10 đội bạn ngay lập tức từ cánh trái chạy sang phải.
Tôi dốc hết sức lực chạy thật nhanh, xỏ kim qua người áo đỏ số 10, tâng bóng qua đầu 1 hậu vệ và lại chạy sâu vào góc phải cuối sân, phía sau lưng huỳnh huỵch những bước chân của gần 3 cầu thủ đội bạn đang đuổi theo, và ngay khi hầu hết các cầu thủ áo đỏ vừa hoảng hốt đổ sang cánh phải kèm tôi thì thằng T chạy ngay vào góc khung thành bên kia mà ko một ai nhận ra ngoại trừ tôi. Bằng một nỗ lực cuối cùng, tôi ngã người hết sức tạt bóng sang cánh trái và té nhào đầu luôn trên sân trong sự ngỡ ngàng của đội bạn lẫn khán giả vì tưởng tôi sút dứt điểm từ góc hẹp.
Bóng xé gió lao đi xuyên qua hàng thủ của đối phương, tạt ngang trước mặt thủ môn như chế nhạo sự bất lực khi anh này với tay nhưng vẫn ko chạm được vào bóng, và thằng T thì đang thoát xuống cực nhanh, rướn chân hết sức để hòng đệm bóng vào khung thành đang trống trải….
- Lộp…bộp…- Quả bóng tròn lăn ngộ nghĩnh đều đều về góc sân trong khoảnh khắc lặng yên hiếm thấy trên sân bóng của buổi sáng chủ nhật đẹp trời, trong xanh và mát mẻ.
Thằng T đã đệm bóng hụt, nó rướn chân hết sức cũng ko thể nào chạm được vào đường bóng đang tạt sang, và cũng té lăn cù luôn trên sân, nằm buông thõng mà thở dốc.
Hiệp 2 kết thúc với tỉ số 4-3 cho 11A1 trong tiếng vỗ tay như vỡ oà từ phía khán đài của cả 2 bên, trống kèn tự chế vang lên ì xèo ỏm tỏi khuấy động cả sân trường chủ nhật vốn vắng vẻ. Các cầu thủ đàn anh tỏ ra rất fair play khi đến bắt tay từng thằng bọn tôi.
- Hey, đá tốt lắm, hôm nào nhập team bọn anh đi đá bên 36hecta nghen! – Tiền đạo số 10 kéo tay tôi đứng dậy, cười cười bắt tay.
- Dạ….! – Tôi gượng cười cho qua.
K mập thẫn thờ ngồi trong khung thành mặc cho nhỏ H liến thoáng kế bên, thằng P và Q ngồi gục đầu trên sân với bọn tổ 3 đang ra sức an ủi, thằng D thì cầm chai nước mà tưới lên đầu liên hồi như để hạ hoả, thằng C cởi áo vắt ngang vai đi lững thững sang chỗ thằng K kéo nó dậy, thằng L thì ngồi nói gì với thằng T vẫn đang nằm giãy đành đạch ra chiều tiếc nuối. Tôi đứng chôn chân giữa sân, chẳng biết nói gì hay làm gì, kết quả này tuy rất xứng đáng vì 11A1 đều hơn bọn tôi cả về kĩ thuật lẫn thể lực, nhưng tận trong thâm tâm tôi vẫn thấy dâng lên một nỗi nuối tiếc khó tả.
- Đừng buồn nữa, thua đẹp mà N! – Em Vy bước tới, cố gắng an ủi tôi.
- Ừ…có buồn gì đâu, tiếc chút thôi! – Tôi thẫn thờ đáp, quên luôn cả vụ tối qua.
- Chạy liên tục như vậy mà còn đi bóng tấn công là hay rồi, mấy chị bên 11A1 cứ khen N mãi đấy, nói N ra dáng lắm! – Em hấp háy mắt cười động viên.
- Ờ…! – Tôi đáp bâng quơ, tai nghe chữ được chữ mất.
- Ra cậu này là bạn trai em hả Vy? Chị ấn tượng rồi đấy! – Bí thư 11A1 đi ngang nháy mắt.
- Dạ, hì hì, chị về trước! – Em Vy cười hãnh diện. – Mình cũng về thôi! – Em ấy quay sang kéo tay tôi.
- Ừa, qua chỗ bọn K mập bảo nó chút! – Tôi đáp.
- Vậy Vy dắt xe N ra trước ha!
- Ờm….! – Tôi gật đầu.
Thằng K đang uống lấy uống để xô trà đá, nhỏ H múc cho nó liên hồi, nhìn cứ gọi là khiếp, y như đang ép chết nó. Thằng T thì mặt mũi ngu ra, ngơ nhác nhìn Tiểu Mai:
- Thật hả? Đá thua cũng đi chơi với T hả?
- Ừ, hì, thua ngẩng cao đầu mà! – Nàng cười thật hiền.
- Nãy tao mà đệm kịp thì giờ có khi còn đá luân lưu…! – Thằng T nhìn sang tôi nói đầy tiếc nuối.
- Ai bảo mày không…Thần long bái vĩ? Thôi tao về trước đây, mai gặp! – Tôi nhìn hết lượt rồi đáp.
- Ờ…mai gặp! – Thằng C nói yếu ớt.
- Ko đi ăn uống gì à? – K mập hỏi với theo.
Tôi quay lưng đi lắc lắc cổ tay ý bảo không, mày thích cứ ăn 1 mình, tao về nhà ngủ khoẻ.
- Hôm nay N tuyệt lắm! – Tiểu Mai mỉm cười khẽ nói lúc tôi đi ngang qua.
Tôi cũng gật đầu nhẹ chào lại rồi đi ra phía cổng nơi em Vy đang dựng xe đợi tôi về chung. 2 đứa đi bộ đến nhà em Vy chứ giờ tôi chẳng chở nổi, mà để em ấy chở thì ngại quá.
- N về cẩn thận nha, chiều tối ở nhà nghỉ cho khoẻ mai còn đi học! – Em ấy căn dặn.
- Ừ, vô nhà đi! – Tôi gật đầu.
- Uhm, bye! – Đoạn rồi em ấy quay vào nhà.
Tôi đạp về mà đầu óc trống rỗng, chẳng biết nghĩ gì mà thật sự cũng ko thể nghĩ được gì, cảm giác thua trong tiếc nuối thật khó chịu, thôi kệ, dù sao cũng chỉ là giao hữu, còn cơ hội đá nữa mà, tôi nhủ bụng rồi đạp nhanh về nhà.
Thằng T hiểu ý, lao vào giữa chắn hướng nhìn của hậu vệ đội bạn, được nước tôi lại bứt phá chạy về cánh phải rồi xoay người kéo bóng dốc lên qua mặt hậu vệ cuối cùng, mặt đối mặt với thủ môn:
- Đâu phải chỉ có sút mới vào, ko cần thiết phải dứt điểm gấp, ko cần thiết! – Tôi nghĩ thật nhanh trong đầu, chân đảo liên tục qua lại vờn bóng rồi bất chợt dùng mũi chân bấm bóng ngay khi thủ môn đội bạn nhoài người nằm xuống định cản bóng trong chân.
Bóng vẽ một đường cong nhẹ nhàng bay vào khung thành 11A1, lưới lại rung lên một lần nữa, tôi chạy vào lưới ôm bóng đặt ngay vạch vôi giữa sân. Phía khán đài vang lên những tràng vỗ tay của cả 2 lớp.
- Nhanh lên anh! – Tôi nói với trung vệ đối phương.
- 3- 4, cơ mà còn có một hai phút, làm sao mà thắng đây? – Nhỏ P lo lắng.
- Nếu gỡ hoà thì vẫn còn cơ hội đá luân lưu! – Tiểu Mai cắn môi, cố bình tĩnh đáp.
- Không biết kịp ko nữa! – Vy ngồi nhấp nhỏm ko yên, đưa mắt nhìn tôi đầy lo lắng.
Đứng trước bóng chờ đợi pha giao bóng của đội bạn, tôi thở đầy mệt nhọc, khung cảnh trước mắt cứ mờ mờ mà như xoay vòng, chân nặng trĩu ko cất lên nổi nữa.
- Để tao phòng thủ cho, mày tranh thủ mấy giây này mà thở đều! – Thằng L vỗ vai động viên.
- …….! – Tôi gật đầu, hai tay tựa vào đầu gối, mặt cúi gằm, mồ hôi nhỏ giọt lã chã xuống đất. – À khoan, nếu còn cơ hội tấn công, mày bảo bọn thằng T làm như vầy nhé! – Tôi thì thầm với nó.
- Ừ, để tao lo cho!
11A1 giao bóng nhưng y như tôi lo ngại, toàn bộ đội bạn đã dồn hết về phần sân nhà để giữ tỉ số 4-3 này, chỉ để lại tuyến trên 1 tiền đạo và 1 tiền vệ. Tiền vệ số 7 nhận bóng rồi chạy lên trên nhưng lại chuyền về cho trung vệ giữa sân, không ngoài dự đoán, thằng L lao đến xoạc chân cắt bóng thành công, thằng D nhanh chóng chạy đến lấy bóng rồi dốc sức chạy sang phần sân bên, cả đội tôi đều dồn hết lên phần sân đội bạn, bên này chỉ còn mỗi K mập đang đứng thở ở khung thành và tôi thì đứng ôm chân giữa sân, 2 cầu thủ áo đỏ tuyến trên cũng đã rút về sân nhà.
- Cố lên, tổng tấn công đi! – Khán giả 10A1 la ó rầm trời.
- Cơ hội cuối cùng đấy, dzô đê! – Mấy thằng lớp tôi đứng cả lên mà hò hét.
- Thủ chắc vào mấy cậu ơi! – Chị em đội bạn cũng la to ko kém.
Thằng D dẫn bóng vượt qua tiền vệ đối phương rồi chuyền ngay sang cho thằng L đang thoát sâu sang cánh trái, L đội trưởng có bóng và tạt sang cho thằng C, thằng này lại đảo người nhả bóng cho thằng P vừa dâng lên, đồng thời thằng Q cũng kèm sát hậu vệ áo đỏ. Cục diện trận đấu đang diễn ra quyết liệt tại cánh trái gần cầu môn, màu áo xanh và đỏ hoà lẫn vào nhau trong tiếng hò reo cổ vũ của khán giả 2 đội, mà ko một ai để ý rằng cánh phải đang rất trống trải, và tôi lầm lũi chạy lên, đưa thẳng tay lên trời ra hiệu:
- L ơi tao nè! – Tôi cố sức hét thật to và đón bóng từ chân thằng L đang nỗ lực tạt ngang sang cánh bên.
- Kèm nó, sao bỏ không vậy? – Thủ môn đội bạn giật thoắt
- Kèm nó ngay, trời! – Tiền đạo số 10 đội bạn ngay lập tức từ cánh trái chạy sang phải.
Tôi dốc hết sức lực chạy thật nhanh, xỏ kim qua người áo đỏ số 10, tâng bóng qua đầu 1 hậu vệ và lại chạy sâu vào góc phải cuối sân, phía sau lưng huỳnh huỵch những bước chân của gần 3 cầu thủ đội bạn đang đuổi theo, và ngay khi hầu hết các cầu thủ áo đỏ vừa hoảng hốt đổ sang cánh phải kèm tôi thì thằng T chạy ngay vào góc khung thành bên kia mà ko một ai nhận ra ngoại trừ tôi. Bằng một nỗ lực cuối cùng, tôi ngã người hết sức tạt bóng sang cánh trái và té nhào đầu luôn trên sân trong sự ngỡ ngàng của đội bạn lẫn khán giả vì tưởng tôi sút dứt điểm từ góc hẹp.
Bóng xé gió lao đi xuyên qua hàng thủ của đối phương, tạt ngang trước mặt thủ môn như chế nhạo sự bất lực khi anh này với tay nhưng vẫn ko chạm được vào bóng, và thằng T thì đang thoát xuống cực nhanh, rướn chân hết sức để hòng đệm bóng vào khung thành đang trống trải….
- Lộp…bộp…- Quả bóng tròn lăn ngộ nghĩnh đều đều về góc sân trong khoảnh khắc lặng yên hiếm thấy trên sân bóng của buổi sáng chủ nhật đẹp trời, trong xanh và mát mẻ.
Thằng T đã đệm bóng hụt, nó rướn chân hết sức cũng ko thể nào chạm được vào đường bóng đang tạt sang, và cũng té lăn cù luôn trên sân, nằm buông thõng mà thở dốc.
Hiệp 2 kết thúc với tỉ số 4-3 cho 11A1 trong tiếng vỗ tay như vỡ oà từ phía khán đài của cả 2 bên, trống kèn tự chế vang lên ì xèo ỏm tỏi khuấy động cả sân trường chủ nhật vốn vắng vẻ. Các cầu thủ đàn anh tỏ ra rất fair play khi đến bắt tay từng thằng bọn tôi.
- Hey, đá tốt lắm, hôm nào nhập team bọn anh đi đá bên 36hecta nghen! – Tiền đạo số 10 kéo tay tôi đứng dậy, cười cười bắt tay.
- Dạ….! – Tôi gượng cười cho qua.
K mập thẫn thờ ngồi trong khung thành mặc cho nhỏ H liến thoáng kế bên, thằng P và Q ngồi gục đầu trên sân với bọn tổ 3 đang ra sức an ủi, thằng D thì cầm chai nước mà tưới lên đầu liên hồi như để hạ hoả, thằng C cởi áo vắt ngang vai đi lững thững sang chỗ thằng K kéo nó dậy, thằng L thì ngồi nói gì với thằng T vẫn đang nằm giãy đành đạch ra chiều tiếc nuối. Tôi đứng chôn chân giữa sân, chẳng biết nói gì hay làm gì, kết quả này tuy rất xứng đáng vì 11A1 đều hơn bọn tôi cả về kĩ thuật lẫn thể lực, nhưng tận trong thâm tâm tôi vẫn thấy dâng lên một nỗi nuối tiếc khó tả.
- Đừng buồn nữa, thua đẹp mà N! – Em Vy bước tới, cố gắng an ủi tôi.
- Ừ…có buồn gì đâu, tiếc chút thôi! – Tôi thẫn thờ đáp, quên luôn cả vụ tối qua.
- Chạy liên tục như vậy mà còn đi bóng tấn công là hay rồi, mấy chị bên 11A1 cứ khen N mãi đấy, nói N ra dáng lắm! – Em hấp háy mắt cười động viên.
- Ờ…! – Tôi đáp bâng quơ, tai nghe chữ được chữ mất.
- Ra cậu này là bạn trai em hả Vy? Chị ấn tượng rồi đấy! – Bí thư 11A1 đi ngang nháy mắt.
- Dạ, hì hì, chị về trước! – Em Vy cười hãnh diện. – Mình cũng về thôi! – Em ấy quay sang kéo tay tôi.
- Ừa, qua chỗ bọn K mập bảo nó chút! – Tôi đáp.
- Vậy Vy dắt xe N ra trước ha!
- Ờm….! – Tôi gật đầu.
Thằng K đang uống lấy uống để xô trà đá, nhỏ H múc cho nó liên hồi, nhìn cứ gọi là khiếp, y như đang ép chết nó. Thằng T thì mặt mũi ngu ra, ngơ nhác nhìn Tiểu Mai:
- Thật hả? Đá thua cũng đi chơi với T hả?
- Ừ, hì, thua ngẩng cao đầu mà! – Nàng cười thật hiền.
- Nãy tao mà đệm kịp thì giờ có khi còn đá luân lưu…! – Thằng T nhìn sang tôi nói đầy tiếc nuối.
- Ai bảo mày không…Thần long bái vĩ? Thôi tao về trước đây, mai gặp! – Tôi nhìn hết lượt rồi đáp.
- Ờ…mai gặp! – Thằng C nói yếu ớt.
- Ko đi ăn uống gì à? – K mập hỏi với theo.
Tôi quay lưng đi lắc lắc cổ tay ý bảo không, mày thích cứ ăn 1 mình, tao về nhà ngủ khoẻ.
- Hôm nay N tuyệt lắm! – Tiểu Mai mỉm cười khẽ nói lúc tôi đi ngang qua.
Tôi cũng gật đầu nhẹ chào lại rồi đi ra phía cổng nơi em Vy đang dựng xe đợi tôi về chung. 2 đứa đi bộ đến nhà em Vy chứ giờ tôi chẳng chở nổi, mà để em ấy chở thì ngại quá.
- N về cẩn thận nha, chiều tối ở nhà nghỉ cho khoẻ mai còn đi học! – Em ấy căn dặn.
- Ừ, vô nhà đi! – Tôi gật đầu.
- Uhm, bye! – Đoạn rồi em ấy quay vào nhà.
Tôi đạp về mà đầu óc trống rỗng, chẳng biết nghĩ gì mà thật sự cũng ko thể nghĩ được gì, cảm giác thua trong tiếc nuối thật khó chịu, thôi kệ, dù sao cũng chỉ là giao hữu, còn cơ hội đá nữa mà, tôi nhủ bụng rồi đạp nhanh về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook