Buổi tối khuya của ngày hôm sau, tôi nằm gác tay lên trán, trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được. Trong đầu nảy sinh biết bao câu hỏi về ngày mai, khi gặp mẹ của Tiểu Mai thì tôi sẽ phải ra sao, thái độ thế nào, sẽ làm những gì để hi vọng … được lòng nhạc mẫu. Thoáng rùng mình vì trong quá khứ, Tiểu Mai đã từng kể với tôi rằng mẹ của nàng vừa đẹp vừa sắc sảo, lại mang khí thế áp đảo. Nếu đúng là như vậy thì tôi … xem như đã chết nửa mạng rồi.

Lo lắng mãi cũng không được gì, tôi đành lẩm nhẩm xem mình đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa, cả thể chất lẫn tinh thần, cả tư trang lẫn tâm lí, để rồi cuối cùng cũng gọi là có thể híp mắt lại mà chìm vào giấc ngủ trễ tàu, không quên nhoẻn miệng cười…

-“Chúc mừng em nhé Tiểu Mai, giờ chắc là em đã gặp lại ba mẹ rồi nhỉ, vui thì có vui nhưng đừng… quên anh nha! Giờ anh ngủ đây, em ngủ ngon...!”

Oáp...khò khò… zzz… ZZZ…

Buổi sáng của ngày định mệnh ấy, tôi còn nhớ rất rõ là trời mưa từ rất sớm, tôi tỉnh dậy là nhờ tiếng mưa rơi ầm ầm bên ngoài cửa sổ, lộp độp đập vào mái tôn nhà bên cạnh nghe điếc cả tai. Lò dò bước ra khỏi giường đi lững thững xuống nhà dưới, tôi quyết định quay trở lên lầu mà tập quyền Vịnh Xuân để gọi là … làm nóng trước khi tắm vì trời mưa lạnh quá đi mất, brừ…uu..!

Hít một hơi thật sâu, tôi chậm thật chậm áp dụng khí công Bát Đoạn Cẩm mà đưa vào quyền Tiểu Niệm Đầu, nhẹ nhàng thư thái thảo lại hết toàn bộ bài quyền chí nhu chí cương này. Kết thúc hai mươi phút ột bài quyền ngắn gọn mà thâm thúy, tôi toát cả mồ hôi ra bên ngoài, ướt đẫm khắp người, thấy toàn thân sảng khoái và tỉnh táo hẳn ra.

-Ok, tinh thần thể lực đều ở trạng thái tốt nhất, tắm rửa nghỉ ngơi trước khi … đi gặp mẹ vợ nào!

Nói đoạn rồi tôi đi xuống nhà dưới, kịp nghe mùi thức ăn thơm phức bay lên từ dưới bếp:

-Chu choa… hèn gì bữa nay mưa to quá chừng, anh tui dậy sớm kìa! – Trân reo lên khi thấy tôi lò dò mò xuống, con bé suýt chút nữa là hất luôn quả trứng gà trên tay bay ngược vô tường.

-Thơm quá, nấu gì vậy nhỏ? – Tôi hít hà.

-Cháo cá nấu, thơm hén? – Trân cười tươi rói khi nghe tôi khen.

Hít thêm một hơi dài nữa để tận hưởng hơi ấm và mùi thơm từ nồi cháo, tôi nhìn quanh quất:

-Ủa? Sáng nay nhà có hai đứa mình thôi à?

-Ừa, hai bác qua nhà ngoại anh từ sáng sớm rồi, dặn mình cứ ăn sáng trước! –Trân gật đầu, nhấc nồi cháo trên bếp xuống bàn.

-Sáng chủ nhật mà qua ngoại làm gì vậy ta? – Tôi lẩm bẩm rồi bước vô phòng tắm.

Ít phút sau, khi tôi tươm tất trở ra thì đã thấy Trân đang loay hoay dầm ớt vào chén mắm:

-Thêm mấy trái nữa đi, vậy chấm với cá nấu mới ngon!

-Ăn cay quá mắt đỏ đó, thế này đủ rồi! – Trân lắc đầu lạnh tanh.

-Để anh dầm thêm! – Tôi nói tỉnh bơ bước tới.

-Thì lấy chén mắm khác ra mà ăn riêng, em không ăn cay được! – Con bé trừng mắt khiến tôi hoảng hồn sợ ngay tút xuỵt.

-Thôi… thôi, như này là được rồi, ăn… thôi…!

Chán, đến cả Trân mà cũng dọa được tôi nữa, cái số nhát gái nó khổ thế đấy!

Đến trưa, trong khi tôi “kính cẩn” rót nước vào ly mời Trân uống thì con bé cũng đồng thời nhăn mặt nhìn tôi, tay cầm bàn là ủi trên chiếc sơ mi trắng bên dưới:

-Hay quá ha, em ủi đồ để anh mặc đi gặp ba má vợ, hay ha!

-Thì … giúp đi mà, mẹ anh ngủ rồi nên mới phải nhờ em! – Tôi nói giọng nài nỉ. –Uống nước đi nè, bé ăn gì không? Hay đọc truyện, xong anh đi mua!

Nhưng Trân chỉ lắc đầu bực dọc:

-Không thèm!

Và bầu trời cũng hết mưa theo cái lắc đầu của Trân, bất chợt nhẹ đi rồi tạnh hẳn, chỉ còn lại những áng mây màu xám đọng lại lãng đãng trên vùng trời.

Đến chiều, tôi đang hồi hộp ngồi nhìn đăm đăm vào chiếc điện thoại bàn thì cuối cùng sau bao gian khó, nó … cũng đã reng chuông:

-Để con bắt máy cho, mẹ ơi! – Tôi nói vọng xuống dưới nhà rồi nhanh tay nhấc ống nghe.

-Alô, anh nè!

-Ừa em đây, giờ anh qua nhà em nhé!

-Ừ, ba mẹ em về rồi à?

-Thì hôm qua rồi đó, qua nhanh nha!

Cuộc điện thoại ngắn gọn hết mức có thể, và tôi nãy giờ cũng chỉ đợi có thế, phóng vội lên lầu mà chỉnh trang y phục. Ít phút sau, tôi đường hoàng bước xuống nhà dưới, trong lòng hoàn toàn tự tin bé Trân đang đợi đằng trước sẽ phải ồ lên trầm trồ vì tôi quá bảnh, nhưng nào ngờ…

-Cái đầu chơm bơm như tổ quạ vậy, ông hai! – Trân lắc đầu chán nản.

Quá hoảng vía, tôi lại phóng ngược lên lầu, vì quýnh quáng mà dòm đại vô tủ buýp-phê phòng trên sửa lại đầu tóc. Nhưng đúng là cái khó ló cái … liều, trong lúc đang nhìn vô gương soi thì tôi chợt nhận ra lờ mờ bên ngăn dưới tủ, mặt bên kia của lớp kính là dàn rượu Tây mà ba tôi được tặng. Hằng ngày tôi vẫn thường đi qua đây nhưng chẳng bao giờ để mắt tới, thế nhưng hôm nay tôi đã nảy ra một ý kiến … không tưởng.

Phóng vội xuống lầu, tôi thảy luôn cái hộp to đùng mà mình vừa chôm được rồi quay vào nhà nói vọng xuống:

- Mẹ, con đi chơi, tối không về ăn cơm nha!

- Nhớ về ngủ, quá 11 giờ đêm mày chết với tao! – Đáp lại là ba tôi trả lời.

Thực sự rúng động, tôi vừa nghe giọng ba là đã bủn rủn tay chân, liền lập tức nhân lúc chưa có sự lạ mà chạy đi ngay tắp lự. Nhưng vừa ra đến cổng là Trân đã kêu lên the thé:

-Trời… sao anh gan quá vậy? Chai rượu này trong tủ mà!!!

-Suỵt … im nào, ba anh không để ý đâu, cả đống trong đó, mất một chai có hề gì! – Tôi nhăn nhó rồi phóng lên xe đạp luôn một mạch ra đường.

Hôm đó, tôi đã chôm của ba tôi một chai … Chivas Regal 18 năm, lạy thánh thần, tội lỗi tội lỗi!

Khi tôi đến nhà Tiểu Mai, dừng xe lại trước cổng thì trời đã gần tối, và tôi ngay lập tức nhận ra được có tiếng cười nói râm ran vọng ra ngoài, cửa ngoài thì đã mở sẵn như đón khách, tôi chỉ việc dắt xe vô.

- Ê ê… coi lại xem anh ổn chưa? – Tôi lật đật hỏi Trân.

Nhìn tôi một lượt, con bé gật đầu:

- Tạm, không giống Lương Triều Vỹ cho lắm!

- Bằng được Châu Tinh Trì là mừng rồi, đi … vô!!!

Bình tĩnh mà run, tôi ôm hộp rượu lò dò bước vào căn nhà mà thường ngày tôi vẫn rấthống hách đi thẳng. Nhìn số lượng giày dép để bên ngoài, tôi ước chừng trong nhà hiện giờ cũng phải có đến gần mười người.

-Vào thôi, anh làm gì mà núp sau lưng em vậy? – Trân cau có gắt.

-Hả? Có hả? – Tôi giật thót người, nhận ra so với lúc đầu đi trước, chẳng biết tự bao giờ tôi đã tụt lại phía sau.

Vội bước tiếp, tôi hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh thở ra, đi qua ngưỡng cửa định mệnh, chưa kịp định thần đã nghe … anh Triết gọi lớn:

-Nam, sao giờ mới tới?

Nhận ra người quen là tôi mừng hết lớn, định chạy ào tới luôn cho xong chuyện nhưng sực nhớ ra Tiểu Mai đã dặn mình phải cư xử đúng mực, tôi bèn khẽ cười chào anh Triết rồi bắt đầu quan sát tình hình.

Ở bàn ngoài phòng khách là hai người đàn ông khá quen thuộc với tôi đang chăm chú nhìn vào bàn cờ tướng, dĩ nhiên họ là ba của Tiểu Mai và chú Ba rồi. Kế bên đó là anh Triết cùng anh Minh đang ngồi, chị Diễm đang đứng tựa vào vai ghế mà bồng Bồ Câu nựng lấy nựng để. Trông thấy tôi và Trân bước vào, chị Diễm vội chạy tới:

-Bé, sao giờ này mới qua?

-Chị hai, mới về hả? – Trân mừng rỡ nhảy cẫng lên.

-Ừ, khỏe không? Woa… dạo này xinh ra nhiều nghen! – Chị Diễm cười tươi.

Tạm lược qua màn chào hỏi của hai chị em, nội dung đại loại là hồi tối khuya hôm qua, chú Ba đã đích thân lái xe vào Sài Gòn mà đón ba mẹ Tiểu Mai, nhân tiện chở luôn anh Triết và chị Diễm đang học đại học ở đó cũng về nghỉ hè luôn. Thế cho nên hôm nay chị Diễm sẽ về nhà tôi ngủ tạm, tất nhiên là chuyện này mẹ tôi và cô Nguyệt đều đã đồng ý.

Nhưng tôi thì không quan tâm đến chuyện đó lắm, vội bước tới chỗ hai người đàn ông đang nhìn mình mà kính cẩn cúi chào, trước là:

-Dạ, con chào bác, con … mới qua!

Sau là chào chú Ba, và cũng ngay sau đó, tôi trổ tài mồm mép liền:

-Có chút quà … dạ … cái hộp này con tặng bác … dạ …!

Vì đi quá gấp gáp, và lại cũng là … chôm chỉa quá gấp gáp nên tôi chẳng thể nào kiếm đâu ra tấm giấy bọc quà, thế cho nên bây giờ cái vỏ ngoài của hộp rượu nó lồ lộ ra trước mắt tất cả mọi người. Ngoại trừ đám con nít tụi tôi và anh Triết ra, hết thảy ba Tiểu Mai, chú Ba, anh Minh đều tròn mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên, và ba của Tiểu Mai hỏi tôi:

-Con … mua chai này đấy à?

Tôi biết, ba người bọn họ ngạc nhiên không phải là vì chai rượu này bởi tính ra Chivas Regal 18 năm thì cũng không quý lắm, thế nên họ chỉ ngạc nhiên vì sao một thằng học sinh như tôi lại có chai rượu này làm quà.

Bối rối bảo con mua thì là dóc tổ, mà nói là con chôm của phụ thân ở nhà thì cũng không xong, tôi đành gãi đầu nói với nhạc phụ:

-Dạ … ba con cho con để … con tặng bác …!

Lúc đó, thề là tôi có nghe nói chú Ba cười phá ra mà nói lớn:

-Thằng rể quý, được!

Và bác trai cũng gật gù cười cười:

-Hà hà, thằng này vậy mà khá, uống được chơi được!

-Nó đánh cờ tướng cũng chắc tay lắm anh à! – Chú Ba tiếp lời.

-Thế hả? Được! – Bác trai nhìn tôi.

Dĩ nhiên lúc này tôi phải gãi đầu cười bẽn lẽn để tỏ vẻ ngại ngùng rồi, nhưng kỳ thực là trong bụng bây giờ tôi đang vui ghê lắm vì đã qua được một ải đầu tiên, đó là nhạc phụ đại nhân. Vừa vui vừa tiếc, tôi phởn quá đâm ra nghĩ xằng, đồ rằng nếu như khi nãy có khả năng thì chắc tôi cũng ôm hết nguyên cái tủ rượu của lão gia ở nhà mà đem qua đây luôn dám lắm!

Trở lại với tình hình bấy giờ, nghe chú Ba nói lớn có thằng rể quý đến nhà là từ đằng sau bếp, Tiểu Mai đã bước ra cười cười, nàng khẽ nháy mắt nhìn tôi ra ý: Thể hiện rất tốt, anh yêu!

Và cũng chả hiểu sao hôm nay, nhìn thấy Tiểu Mai mà tôi trông nàng lại càng đẹp hơn, và quan trọng nhất đó là … rất thân quen, cứ như nàng là người thân duy nhất bên cạnh tôi trông lúc này vậy.

-Bé Mai, cất chai rượu ra đằng sau nào, tí khui! – Bác trai ngoắc tay.

-Ba … có mẹ ở nhà đó nghen! – Tiểu Mai lắc đầu cười, nàng nói khẽ nhưng mọi người đều nghe thấy khiến cả bọn đều cười phá lên.

Tất nhiên, tôi cũng ngoác miệng ra cười chứ, nhất là khi Tiểu Mai âu yếm đưa mắt nhìn tôi tình tứ thì tôi lại càng cười lớn hơn.

Và … người làm tôi tắt cười, thất thần ngậm miệng lại là người bước ra ngay sau đó.

-Anh uống rượu thì để sau, hôm nay thì không nhé, bữa cơm gia đình thôi đấy!

Một giọng nói đầy mị lực, vừa nghe êm dịu như suối ngần, lại vừa sắc lạnh như có băng sương trong đó, không kém đi phần nào uy quyền. Điều bất ngờ chính là … giọng nói này có hơi lơ lớ, chắc chắn không phải là người Việt bản xứ, nhưng ít nhất là câu nói vừa rồi hoàn toàn đúng ngữ pháp và rất chuẩn xác, cứ như là người Việt Nam chính gốc đang nói vậy.

Vâng… bác ấy không phải ai khác hơn, chính là mẹ của Tiểu Mai, nhân vật mà tôi vừa ngưỡng mộ vừa… hãi hùng một phép.

Người phụ nữ được gọi là vợ của bác trai, là mẹ của Tiểu Mai bước từ sau bếp đi ra khiến quá nửa số người đang có mặt ở phòng khách đột ngột im lặng, thật may thay số người im lặng chỉ là đám con nít tụi tôi.

Bác trai nhún vai cười gượng:

- Rồi, biết, cơm canh xong chưa thế?

- Gần xong, nghe các anh đồn đãi rể quý thế nào nên tôi có hơi tò mò đấy thôi! – “Người ấy” nhẹ nói, tôi trông Tiểu Mai khẽ cười.

- Đây nè, rể của cô đứng đây nè! – Anh Minh giả lả đưa tay chỉ về phía tôi.

Và tôi… đang đối diện với bác ấy? Theo lí thì phải gọi là bác gái, nhưng… trẻ thế kia mà? Vậy là… cô ấy? Không… thế là xưng hô bậy bạ… Nhưng vậy thì biết phải xưng hô ngôi gì?

Trước mắt tôi lúc này là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, tuy đã bước sang tuổi trung niên (theo như Tiểu Mai kể trước đó là mẹ nàng năm nay 37 tuổi) nhưng trông vẫn trẻ như … thiếu nữ chỉ trong khoảng 25, bét nhất 28 tuổi là cùng. Người phụ nữ này tuy có nét già dặn của thời gian nhưng đồng thời vẫn giữ được nét tươi trẻ, tinh anh. Gương mặt xinh đẹp quyền quý nhìn vào là biết xuất thân không phải tầm thường, ánh mắt có phần còn sắc lạnh hơn cả Tiểu Mai đang nhìn tôi mà như thể thấu tận chân tâm tôi đang nghĩ gì, bất giác tôi cảm thấy bị … thấp kém đi vài bậc mà chịu không được ánh nhìn chính diện, phải quay sang chỗ khác.

Tôi luôn tin rằng con người ai cũng có một cảm giác là nếu trong đời khi phải gặp một người nào đó mà ta bất chợt cảm thấy bỗng nhiên có sự phân rõ đẳng cấp giữa ta và người đó thì cũng là lúc ta biết được, họ đã ở một vị trí khác với chúng ta, có một xuất phát điểm cuộc đời lợi thế hơn rất nhiều so với chúng ta.

- Chào con, Trí Nam phải không?

- Dạ… dạ con chào….! – Đến đây tôi bỏ lửng câu chào, càng lúc càng lí nhí dần, nhưng đổi lại tôi cúi người kính lễ.

- Không cần khách sáo vậy đâu, bé Mai, mời bạn vào đi! – “Người ấy” mỉm cười, lời nói tùy rất bình thường nhưng nếu tôi tinh ý thì ngay lúc đó tôi sẽ nhận ra có “điềm” bên trong.

-Còn chưa biết ra sao mà anh đã vội gọi là rể quý!

-Anh đã gọi đâu?

-Nhưng anh nghĩ vậy!

-Hê, ha ha!

Kể từ giây phút gặp gỡ đó, tôi đã biết chắc chắn một điều rằng Tiểu Mai đã thừa hưởng trọn vẹn sắc đẹp thuần khiết này từ người mẹ của mình, dù rằng người đời thường hay nói con gái giống ba. Nhưng có lẽ ở trường hợp này thì nhân thế đã sai mất rồi, vì con nhà tông chắc chắn giống lông lại còn trùng luôn cả cánh!

À quên, dù có thế nào đi nữa, có chuyện gì xảy ra đi nữa thì kể từ dòng này trở đi, để cho hợp với lẽ xưng hô, tránh gọi tên phạm húy, và cũng là tiện cho việc đọc nên tôi sẽ gọi ba của Tiểu Mai là nhạc phụ, và mẹ nàng là nhạc mẫu. Tuy có hơi hướng cổ trang hóa nhưng tôi tin rằng đây đã là hợp lí nhất rồi, các bạn làm quen dần nhé!

Ít phút sau đó, tôi xung phong cùng anh Triết đạp xe ra ngoài mua thêm thùng nước ngọt về nhà để gọi là bổ sung cho đại tiệc sum họp gia đình, trên đường đi dĩ nhiên là tôi cũng tranh thủ hỏi han không ít. Chẳng ngờ tôi chỉ vừa lò dò hỏi thăm trước tình hình để xem còn liệu đường tác chiến thì anh Triết đã rụt cổ:

- Kinh… khủng lắm, nói chung là chú cứ chuẩn bị tinh thần đi!

- Sao mà kinh? Bộ bác gái dữ lắm à? – Tôi hoang mang.

- Không phải … ê mà đừng có gọi “bả” bằng bác, dập chết chú đó. Tuy là chừng hơn 30 tuổi nhưng nhìn vẫn còn trẻ lắm, gọi là cô cho an toàn! – Anh Triết gấp gáp nói.

- Ok, rồi sao nữa…? - Đến đây thì tôi đã hơi chột dạ, cảm thấy có điều chẳng lành.

- Sao trăng gì, tóm lại nếu được “bả” hỏi thì trả lời, không thì đừng có hóhé, anh mày gặp mới - có hai lần mà giờ còn sợ vãi mật đây!

- Vừa nãy em thấy … cô hiền lắm mà??!! – Tôi ngơ ngác,

- Ừ, để rồi xem, hiền với con gái “bả” thôi, nãy mày thấy “bả” bước ra, anh mày với lão Minh tắt đài ngay không! – Anh Triết hù dọa.

Và lúc này đây, tôi đã cảm nhận được điều chẳng lành đang đợi mình ở phía trước, vì rõ là không phải tự dưng mà ông anh Triết bình thường vốn gan to lớn mật này giờ đây lại như con rùa rút cổ trước mặt một người phụ nữ mà lại không phải là mẹ mình đến vậy.

Đường đi đến quán tạp hóa gần nhất tuy có hơi xa nhưng hôm nay lại như thật gần, và bầu trời đã tạnh mưa từ trưa giờ đang mát mẻ bỗng dưng có chớp giật, sấm đánh oành một cái nghe muốn thủng màng nhĩ. Đồ rằng bây giờ mấy gốc cây ngoài đồng ruộng ở những vùng quê chắc bị sét đánh tan tác luôn mất.

Ít giờ sau đó, tôi cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự như vậy, thân tôi cũng như cây khô giữa đồng không mông quạnh, liên tục hứng chịu những trận sấm sét lôi đình từ … những lời nói rất mực êm dịu mà lại mang đầy điện tích.

Nhạc phụ không thể cản nhạc mẫu, cô con gái yêu thì lại càng không, kết quả thằng rể hờ bị xoay như chong chóng, giật tung bay lượn tứ tán giữa cơn giông, thật là tạo hóa bi thảm vô cùng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương