Mười lăm phút giải lao giữa trận trôi qua nhanh chóng, nhanh đến mức mà tôi cảm giác như mình chỉ vừa ngồi nghỉ có một tí chút mà đã hết giờ, hai chân tôi thậm chí giờ vẫn còn hơi mỏi do chạy xông xáo suốt hiệp một. Lục tục đi ra lại khu vực giữa sân và đổi lại vị trí hai đội theo như luật định, Tuấn rách ngửa mặt nhìn trời:

- Có khi nào đang đá thì mưa không tụi bây? Sân chèm nhẹp thì khổ à nha!

Quả thật là thằng Tuấn lo lắng cũng có cơ sở, không riêng gì nó mà cả hai đội trên sân lúc này đều đang lo rằng nếu cơn mưa đầu mùa mà kéo đến bất chợt lúc này hoặc trong khi trận đấu diễn ra thì rất có thể trận chung kết sẽ phải bị ngừng lại. Mà chẳng có ai muốn việc không may như vậy lại xảy ra bởi người nào cũng đều đang bừng bừng nhuệ khí. Nhưng việc của con người là lo vẫn hoàn lo, bởi ông trời lúc này đang thản nhiên vần vũ mây đen, chuẩn bị cho những cơn gió mang luồng không khí lạnh tới. Cây lá xung quanh sân bị thổi xào xạc làm những cánh lá vàng hoe của hàng me tây rơi lả tả trong gió, đâu đó trên khán đài có tiếng mọi người í ới gọi nhau vì bị bay nón hay bất ngờ gặp gió mạnh.

- Chào mừng quý vị và các bạn đã trở lại với trận chung kết siêu kinh điển giữa 12A21 và 11A1 tại sân vận động … trường mình. Ở hiệp một thì tỉ số đã được mở cho 11A1 với pha làm bàn rất đẹp của Trí Nam sau thế giằng co gần như hết hiệp, và liệu hiệp hai sẽ có bất ngờ gì nữa đây? À vâng, ở hiệp hai này thì đội bóng 11A1 sẽ ở bên tay trái màn ảnh nhỏ của các bạn, 12A21 sẽ bên tay phải. Và … trận đấu bắt đầu!

Tiếng còi trọng tài ra hiệu cho trận chung kết tiếp tục diễn ra, ở hiệp này thì đội lớp tôi được quyền giao bóng trước. Thừa thắng xông lên và sẵn đang có lợi thế dẫn bàn, tôi lại tiếp tục dẫn bóng để phát động đợt tấn công nhằm ghi thêm bàn nữa.

- Hờ …! – Bảo Bư trờ tới ngay trước mặt, vẻ như ông anh này nhận thấy giao cho hai hậu vệ kèm tôi là không an toàn nên quyết định thân chinh xuất chiến.

Định bụng sẽ lừa gọn vài đường lả lướt rồi cho rơi luôn ông đội trưởng này như cách tôi vẫn làm mà tiếp tục tấn công, tôi lách người qua trái để thuận thế gặt lại qua phải thế nhưng chỉ ở khoảnh khắc sau đó tôi đã biết mình lầm. Bảo Bư tự biết về kĩ thuật cá nhân không thể đọ lại tôi nên chủ động không tranh bóng mà chỉ tập trung vào kèm người. Và chỉ lo kèm người không cần lấy bóng thì dễ hơn nhiều, chỉ cần để nhân ảnh trước mắt không thoát qua là được. Chính vì vậy mà với sức vóc to cao của mình, Bảo Bư hoàn toàn dễ dàng bám trụ được với màn lách người liên tục của tôi.

- Chuyền về đi Nam! – Luân khùng la lên ở bên.

Thế nhưng tôi còn chưa kịp chuyền về theo ý bạn mình thì từ đằng sau, cặp anh em song sinh nhà kia đã trờ tới quyết định một đánh ba. Và chẳng cần tới một chút khó khăn gì, tôi mất bóng ngay lập tức vì bị phân tâm. Bảo Bư sau khi lấy được bóng từ trong chân tôi thì nhanh chóng thoát qua, chuyền luôn giữa hai chân Luân khùng mạnh y như sút.

Tiền đạo tên Tú nhận bóng gọn nhẹ, bằng một cú đảo người đã lách qua khỏi thằng Chiến mà chạy thẳng luôn vào trung lộ. Hai anh em sinh đôi này cứ thế bật tường cùng nhau cực kì ăn rơ, vờn thằng Dũng mệt đến xoắn cả não, đổ mồ hôi hột suốt mấy phút mặc dù tụi tôi đã rút về hỗ trợ phòng thủ. Cứ vậy, thế trận hồi giữa hiệp trước được tái lập khi mà 12A21 tấn công không xong, luôn bị vây cản ở khu vực giữa sân.

Nhưng quả là sau khi nghỉ giải lao thì phải có khác trước, hai trung vệ đội bạn sau khi bỏ tuyến dưới để lên tham gia tấn công thì đã gây không ít khó khăn cho chúng tôi.

- Thôi rồi … dường như 12A21 quyết định tấn công ngay từ khi thời gian của hiệp hai còn chưa trôi qua được một nửa. Đến 5 cầu thủ trong đội đã có mặt ở phần sân của 11A1, có lẽ một đợt tấn công vũ bão sẽ xuất hiện chăng??!!!

Đúng là có thêm người thì có thêm trợ lực, nhờ thêm hai đồng đội hộ công mà Luân khùng phải chạy nháo nhào hết từ bên này sang bên khác. Thêm một sự thật nữa rằng sau hiệp một mệt phờ râu vì phải chạy loanh quanh, đám tụi tôi hầu hết đều đã mệt lả người vì sức vóc không bằng đội bạn mà lại phải gồng người đuổi theo nhịp độ trận đấu luôn được đẩy nhanh. Chính vì thế nên dù qua 15 phút giải lao mà tụi tôi vẫn cảm thấy chưa hồi phục hoàn toàn sức lực, giờ đây lại thêm đội bạn định lấy thể lực đè kĩ thuật nên hầu hết tụi thằng Luân, thằng Dũng, thằng Chiến như bị quay mòng mòng. Hiệp hai chỉ mới trôi qua được mười phút mà tụi tôi chưa dắt banh nổi sang phần sân đối phương, chạy ná thở ở sân mình mà vẫn còn bị lấy bóng.

Toàn đội 12A21 biết điều đó nên áp dụng lối đá cứng rắn không thiên nặng về kĩ thuật mà chỉ chuộng sức bền, họ liên tục dùng những đường chuyền dài chuẩn xác để kéo giãn hàng phòng thủ của chúng tôi rồi lại đột ngột thu hẹp nhằm tiêu hao thể lực đối phương. Và chiến thuật đó đã thật sự có hiệu quả sau một tình huống nguy hiểm không thể chống đỡ trước khung thành 11A1.

- Qua đây! – Bảo Bư la to khi trung vệ bên mình đã chạy sát đường biên ngang, liên tục huých vai uỳnh uỵch với Luân khùng.

Thằng Luân cố gắng rướn người cản lại đường chuyền nhưng vô ích, ngang tầm cổ của nó luôn có một cánh tay chắn ngang đúng luật khiến nó cứ nhấp nha nhấp nhổm chạy sát theo người ta mà chả làm được gì.

- Binh….! – Một cú sút tạt thẳng từ cánh trái sang cánh phải.

Bảo Bư nhanh chóng nhận bóng, vẻ như đội hình 12A21 đã quá quen khi biến những cú sút thành giống hệt như những đường chuyền. Ông anh đội trưởng này không thèm quan sát mà cong chân sút luôn. Với bộ tướng to cao đó, thằng Chiến lúc này không biết làm gì khác hơn là giơ lưng nhảy ra hi vọng cản được cú sút.

- Véo….! – Bóng sượt qua tay áo thằng Chiến rồi lao thẳng vào xà ngang khung thành 11A1.

- Binh… binh…. Ahhh!!!!

Tình huống nguy hiểm chính là đây, cú sút trái phá của Bảo Bư đã trực chỉ khung thành đối diện mà đập mạnh vào xà ngang, dội luôn thẳng vô mặt thằng mập thủ môn đang còn thủ thế chờ bóng. Khang mập ôm mặt rú lên sau quả dội banh cực mạnh đó, nó lăn đùng luôn ra đất đưa hai tay bụm mũi mình lại.

Chứng kiến cảnh tượng đó, toàn đội tụi tôi nhất thời sững lại một giây chứng kiến thằng Khang vừa “tử vì đạo”, quả này không bể mũi thì thực là kì tích. Nhưng đội bạn quyết không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, trông thấy bóng vừa bật ra đang nảy tưng tưng trên sân là hai anh em song sinh kia vội nhào đến.

- Bốp! – Ông anh Tú sút ngay lập tức, bóng xé gió bay luôn ngoài tầm với của pha dùng đầu cản bóng đầy bất lực của Dũng xoắn mà lao vào khung thành đang trống trải vì thiếu vắng thủ môn.

- Roét… vào! – Trọng tài thổi còi công nhận bàn thắng hợp lệ.

- Vào rồi…. 12A21 đã gỡ hòa ở phút thứ 15 của hiệp đấu thứ hai rồi… Vâng, thế cục của trận đấu lại trở về vạch xuất phát với tỉ số 1-1 chia đều cho cả hai đội. Và như tôi nhận thấy trên sân lúc này thì thủ môn của 11A1 đang bị đau..!

Không để chậm trễ, cả đám tụi tôi vội chạy tới khung thành mà kéo Khang mập lúc này vẫn còn đang ôm mặt ngồi dậy:

- Có sao không chú? Xui…!

- Sặc… máu kìa…!

Vừa nghe có máu là thằng mập đã gần như phát rồ, nó kêu lên đau đớn:

- Ư…ư… máu á… tao bị bể mặt…ahhh!!!!

- Bình tĩnh, không đến nỗi đâu! –Tuấn rách lắc đầu.

Sự tình quả là không đến nỗi như thằng Khang đang tưởng, nhưng với vị trí vừa lãnh trọn quả bóng trái phá vào mặt như nó thì hoảng hốt hoàn toàn là cảm xúc tự nhiên. Thật ra thì thằng mập chỉ bị dập mũi mức độ nhẹ, máu có xịt ra nhưng không nhiều, mặc dù cảm giác đau đớn thì vẫn còn đó. Gì chứ bị đập vào mũi thì ai mà chẳng đau tái tê, tôi bất giác rùng mình khi nhớ lại hồi còn luyện võ thỉnh thoảng cũng bị ăn vài đấm từ sư phụ vào mặt, ê ẩm cả mấy ngày liền.

Phải mất đến vài phút để “đội cấp cứu” từ phòng y tế tạm thời cầm máu lại cho Khang mập thì trận đấu mới được tiếptục.

- Ổn không? Đá được chưa? – Tôi ái ngại hỏi.

- Không được cũng phải được chứ sao, có ai nữa đâu mà thay… ui daaa! – Khang mập nhăn nhó, vẫn còn quen tay dò dẫm lên mũi rồi xuýt xoa.

Ôm bóng đặt lại vào vạch vôi giữa sân, tôi thầm tiếc nuối vì bị gỡ hòa dù rằng chả thể trách gì được, lối đá thể lực của đội bạn kèm với những cú sút trái phá đúng là một đòn giáng mạnh vào lỗ hổng chí mạng của một đội bóng thiên về kĩ thuật tụi tôi.

- Và… trận đấu lại được tiếp tục, bóng được phát từ khu vực giữa sân nhưng…rè..è…rè….!

Lời nói của tên bình luận viên bị ngắt quãng giữa chừng khi mà vừa lúc đó đột ngột có một cơn gió thổi mạnh đến sân. Luồng không khí lạnh này mạnh đến nỗi quả bóng đang yên vị trên sân cũng lăn ngược về lại theo hướng phần sân của bọn tôi.

- Vâng… a lô một hai ba bốn… tôi nói anh em có nghe rõ không… alô… gió to thế không biết, trận đấu vẫn được tiếp tục… a lô!!!!

Tái mặt nhìn thằng Luân cũng đang nhìn mình, tôi phập phồng lo lắng khi nhận ra rằng tụi tôi đang ở… ngược chiều gió. Trên sân lúc này hầu hết các khán giả đều đưa tay giữ nón và kêu la oai oái khi hàng dàn lá rụng bay rít theo từng cơn gió thổi mạnh đến. Bên trên bầu trời lúc này cũng đang vần vũ mây đen như khẳng định rằng chắc chắc chỉ chiều tối hôm nay thôi, mưa sẽ cực kì lớn. Và oái ăm thay tại sao mà lúc này đây, những cơn gió từ các đám mây đông đặc kia lại đang táp vào mặt tụi lớp tôi như thể muốn dùng khí lạnh mà đóng băng luôn cả đám.

- Tiêu … ngược gió! – Thằng Luân chỉ nói được nhiêu đó rồi tắt ngúm.

Và tôi không biết nói gì hơn, chỉ dùng chân giao bóng sang cho nó vì không thể giữ bóng cố định được nữa rồi chạy sang phần sân đội bạn. Theo như thói quen thì Luân khùng sẽ chuyền luôn cho tôi để tổ chức tấn công, ấy vậy mà lần này tôi không đón được đường chuyền của nó chỉ bởi … bóng vừa lăn được một tí là chậm chạp trở lại, ì ạch như lăn giữa bùn lầy.

Nhận ra vì đang bị gió cản, tôi vội chạy lùi lại đón bóng, quyết định dùng lực chân mạnh hơn để đảm bảo rằng những đường chuyền của mình sẽ vẫn được như ý.

- Kèm người! – Bảo Bư la lớn, lập tức thế trận ba chọi một lại tái lập.

Không dám chần chừ, tôi vội chuyền xỏ kim sang cho Tuấn rách, thế nhưng một lần nữa bóng bị những cơn gió làm chững lại giữa chừng trước khi đến được chân thằng Tuấn mặc dù tôi đã chuyền mạnh hơn. Bị mất bóng ngay trong tích tắc, thằng Tuấn không nhịn nổi bèn bỏ luôn vị trí cắm mà chạy theo trung vệ đội bạn lúc này đang tranh thủ dẫn bóng sang phần sân chúng tôi.

- Qua đây… nhanh…! – Bảo Bư ra hiệu, và liền nhận được bóng từ đồng đội.

Có vẻ như khi ngược gió hay thuận gió thì việc chuyền bóng cũng đều khó khăn như nhau, lần này Bảo Bư tuy nhận được bóng nhưng lại phải nhoài người hết cỡ, kết quả là trượt luôn trên sân và bị Luân khùng cướp bóng.

- Binh….!

Biết rằng đang bị ngược gió là một điều bất lợi, thằng Luân quyết định sút thật mạnh để rót bóng vào trung lộ, dù rằng tôi dám cá lúc ở điều kiện thời tiết bình thường thì cú sút này của nó cũng phải đến được trước vòng cấm địa của đối phương.

- Hay....! – Vẫn với lợi thế cao to hơn, hậu vệ đội bạn đã thành công trong pha tranh bóng trên không với thằng Quý khiến nó té chỏng gọng ra đất.

- Ái chà chà… dường như được ông trời ủng hộ hay sao mà nãy giờ 12A21 toàn tấn công tới tấp quý vị ạ… thuận gió quả là hên đó mà!!!! – Bình luận viên phấn khích la lớn.

Dù rất ghét nhưng tôi lúc này cũng phải thừa nhận một điều rằng tên bình luận viên đó nói đúng, và sự thật trên sân hoàn toàn đúng theo nhận định đó. Như đã nói ở trên thì 11A1 tụi tôi trước giờ đá thiên về kĩ thuật, vì vậy mà sau một hồi quần thảo với 12A21 thể lực vượt trội thì chúng tôi đã có phần xuống sức trước lối đá chém đinh chặt sắt này khi đội hình phòng thủ liên tục bị kéo giãn. Và bây giờ lại thêm yếu tố thời tiết chính là ngược gió, tụi tôi dù có mở đợt tấn công nào cũng đều bị chặn đứng do những đường chuyền không chuẩn xác.

Trái lại với bất lợi của chúng tôi thì 12A21 lại có nhiều lợi thế hơn hẳn, dù rằng bị thuận gió cũng ảnh hưởng đến lúc chuyền bóng do có phần mạnh hơn khó kiểm soát. Bù lại những cơn gió này dường như rất ăn rơ với lối đá mạnh mẽ của đội bạn do những cú sút trái phá vốn đã mang cường lực giờ lại thêm sức mạnh từ phong thần, vì vậy những cú sút của họ đã mạnh nay càng mạnh hơn. Không ít lần Khang mập phải vất vả cản phá để rồi ê ẩm cả đôi tay, cũng không ít lần tụi tôi nhăn nhó khi chặn bóng, và cũng có gần chục lần xà ngang với cột dọc đã cứu nguy cho khung thành đội tôi.

Và còn một điều bất lợi rõ ràng nữa rất dễ nhận thấy, đó là tình trạng xuống sức thê thảm của toàn bộ đội tôi. Vừa tham gia phòng thủ một cách vất vả, vừa thực hiện những đợt tấn công nhưng không hiệu quả, cộng thêm nhịp độ trận đấu liên tục tăng cao do đội bạn, và những cơn gió mạnh mẽ thổi ngược lúc này đã khiến chúng tôi gần như kiệt sức.

- Binh….! – Khang mập nhoài người cản bóng đúng hướng từ cú sút của trung vệ đội bạn rồi lỡ đà lăn luôn ra bên khung thành.

Không bỏ lỡ cơ hội, ông anh Tú vội nhào đến định sút bồi thì bị Dũng xoắn cản lại:

- Bốp…! – Một đường chuyền sang bên phải cho Bảo Bư.

Thế nhưng đường chuyền này đã bị gió làm cho biến dạng, nó không đi thẳng hướng mà bị bẻ cong khiến cho tôi chặn bóng bị hụt, kể cả Tuấn rách cũng sững sờ chôn chân tại chỗ vì kèm sai người. Bóng lăn luôn vào khoảng trống trước khung thành, ngay chỗ Khang mập đang lồm cồm bò dậy quờ quạng do cơn đau trên mũi vẫn còn, và… một tiền đạo 12A21 đang đứng ởđ ó!

- Binh…! – Tôi bất lực nhìn lưới đội mình bị rung lên mãnh liệt vì bóng đã tung mành lưới, trận gió chết tiệt kia như muốn trêu ngươi càng làm nó tung cao hơn nữa.

- Vào… vào rồi… 2-1 cho 12A21, thưa quí vị và các bạn, bàn thắng gần như quyết định này đã được ghi ở những phút gần cuối của hiệp hai rồiiiii….!! - Bình luận viên gào lên.

Bốn bề khán đài lập tức bùng lên những tráng pháo tay vui mừng từ phía khán giả, và cũng không ít những tiếng cãi cọ vì cho rằng bàn thắng này là không đẹp do có sự … trợ giúp từ lực lượng thiên nhiên.

- Không có gió thì sút vào kiểu gì, hừ!

- Ơ hay… thế thì vào nhà mà đá banh, ở ngoài lại đổ tại gió, haha!!

- Rõ là xui, trời kiểu gì thế này, cả sáng không mưa giờ lại nổi chứng!!!

Mặc cho đội bạn đang vui mừng khôn xiết vì cuối cùng đã gặt hái được thành quả từ những đợt tấn công miệt mài không ngừng nghỉ, tôi lẳng lặng bước vào khung thành kéo tay thằng Khang mập mệt mỏi ngồi dậy rồi ôm bóng quay đi.

Luân khùng chống tay thở dốc, Dũng xoắn quệt mồ hôi túa ra như tắm dù trên sân lúc này khá lạnh, thằng Chiến thì mặt cắt không còn hột máu, nằm bệt luôn ra đất. Ở giữa sân lúc này chỉ có Tuấn rách và thằng Quý là đang nhìn tôi bước lại gần:

- Giờ sao…? – Thằng Quý hỏi.

- Đá tiếp, kệ, đã hết giờ đâu! – Tuấn rách hừ giọng, mặc dù nhìn cái bộ nó tôi biết cũng đã tuyệt vọng lắm rồi.

Hiệp hai chỉ còn tầm năm phút nữa là hết giờ, chẳng thể ngờ được là với tình hình ngược gió như thế này mà đám tụi tôi vẫn có thể trụ lại ngần ấy thời gian suốt từ đầu hiệp đến giờ. Đưa bóng cho Tuấn rách, tôi thở hắt ra:

- Tranh thủ hít thở đi… sắp đá tiếp rồi!!!

Rồi tôi thả lỏng toàn thân, ngửa mặt nhìn bầu trời đang xám xịt và vần vũ mây mù bên trên. Những cơn gió lạnh ngắt đang thốc vào mặt tôi như đấm từng phát một, tôi nghe trong gió lúc này cóhương nồng của phố biển, có hơi đất ấm nóng từ bên dưới sân, có dư vị của hàng lá cây đang xào xạc rũ rượi và rơi lả tả. Tôi nghe tận trong lòng tôi có một tiếng nói vang vọng đầy não nề và mệt mỏi:

- “Đến đây là… kết thúc rồi sao…?!”

Tự nãy đến giờ, dù chạy sân không ngừng nghỉ, hỗ trợ phòng thủ hết đợt này đến đợt khác, tận dụng kĩ thuật cá nhân của mình mà vừa chặn đứng bên kia là tôi đơn độc tấn công sang khung thành đối phương. Có lần phối hợp được với Tuấn rách, có lần không… Vẻ như hôm nay ông trời không ủng hộ tôi khi mà những cơn gió vẫn cứ ngược chiều đưa tới, và một thằng không biết sút bóng như tôi bỗng trở nên vô dụng, nhỏ bé đi dưới gầm trời rộng lớn đầy mây đen lúc này.

Nhìn Khang mập lăn xả cứu nguy cho đội, Luân khùng chạy đôn chạy đáo, Dũng xoắn méo cả mặt vì biết nó không thể thoát bài kiểm tra Địa, thằng Chiến nhăn nhó vì cái chân đau vừa bị sái của mình mà tôi tự nhủ mình phải càng cố gắng hơn nữa. Nhưng ngần ấy thời gian, vài mươi phút đồng hồ cũng là không đủ khi mà đội bạn quá vững chãi về thể lực lại còn được thêm “mưa thuận gió hòa”, tôi hoàn toàn bị chặn đứng dẫu cho có đôi lần tạo ra vài tình huống nguy hiểm trước khung thành đội bạn.

- Nãy tao mà sút trúng là được rồi! – Tuấn rách tức tối nhắc lại tình huống mặt đối mặt với thủ môn nhưng nó lại sút ra ngoài khi nãy.

- Haizz… gió to thế thì biết đâu mà lần! – Thằng Quý lắc đầu đáp, nó cũng đã mệt lả người.

- Hoét…! – Trọng tài thổi còi tiếptục cho trận đấu diễn ra.

- Hiệp hai của trận chung kết đã đi vào những phút cuối cùng, và tỉ số hiện là 2-1 nghiêng về 12A21, có vẻ như đã xác định được thắng bại mất rồi!

Chẳng buồn để ý đến những lời bình luận, và cũng chẳng nghe thấy gì từ những tiếng hò hét, kêu gọi, cổ động ở bên trên khán đài. Tôi lúc này như thu mình lại một góc giữa vùng trời rộng lớn, và rồi vươn người ra hết sức có thể … một lần cuối cùng của ngày hôm nay.

Lặng lẽ dốc bóng và gần như cúi gằm mặt xuống đất, tôi lúc này chỉ thấy trước mắt mình khung cảnh như mờ lại, chỉ có những cầu thủ trên sân, những đường biên và khung thành là hiện rõ mồn một. Xung quanh dường như rất tĩnh lặng, tôi nghe mồ hôi trong mình đang túa ra vừa nóng, lại nghe gió thổi ngược về mình mang hơi mưa vừa lạnh, vừa nồng…

Lốp bóng từ đằng sau chân, tôi cho rơi một lúc cả hai anh em song sinh đang kèm mình, xỏ kim thật chắc chắn qua người Bảo Bư rồi chuyền cho Tuấn rách kế bên. Tôi trông đường chuyền này đi rất chậm, mà cũng lại rất nhanh, cứ như rẽ gió mà đi. Và khung cảnh dường như chậm lại, những tiếng nói xung quanh bị ù đi bên tai, nhưng tôi vẫn đón được bóng trở lại từ thằng Tuấn, để rồi loáng thoáng nhìn nó đang hét lên như là “sút đi…”

Tôi vẫn không sút, ở cự li này mà sút thì không thể vào được, trong đầu tôi mặc định lúc này là sẽ dùng kĩ thuật của mình mà đi bóng luôn vào tận khung thành, thế là chắc nhất. Thế nhưng đầu nghĩ mà chân lại làm khác, sau cú đảo người thoát khỏi hậu vệ đội bạn, tôi quay lưng lại về phía thủ môn lúc này đang lao ra mà lại chuyền về cho thằng Quý đang chạy lên.

Nhìn thẳng vào mắt nó, tôi tin tưởng rằng thằng Quý sẽ chuyền chứ không dám sút…

-“Phút cuối rồi… mệt quá…!”- Tôi nghe có tiếng người nói bên mình.

Bằng một nỗ lực cuối cùng, thằng Quý vung tay thoát khỏi Bảo Bư mà thực hiện một đường chuyền … thẳng vào tôi. Đúng rồi, phải vậy chứ….

Trong khi tất cả mọi người đều tưởng rằng thằng Quý vừa sút thì tôi đã đưa chân lên, nhưng không thực hiện một cú đá nối mà tôi nhả bóng, mặc cho bóng lướt qua khoảng giữa chân mình.

- Binh…! – Bóng bật ra từ tay thủ môn một cách ngẫu nhiên khi ông anh này quờ quạng vì quá bất ngờ trước một thằng Quý chuyền mà không sút, và trước một thằng là tôi như sút mà không làm.

Nhìn bóng nảy ra, tôi biết thời cơ duy nhất của mình đã đến, vội rướn người theo và chuẩn bị tung cú sút nhất định,tôi có thể chắc chắn rằng dù không biết sút nhưng ở khoảng cách này, tôi chỉ cần chạm nhẹ chân vào bóng là đã có thể đẩy nó lăn vào khung thành…

Tuấn rách la lên, Bảo Bư đứng đực mặt ra … và thủ môn đội bạn bất lực giơ tay níu lấy chân tôi..

- Huỵch…!

Té luôn ra đất, tôi nghe có tiếng còi bên tai mình cất lên:

- Hoét… phạm lỗi trong vòng cấm… 11A1 được hưởng đá phạt!

Tiếng còi của trọng tài đã kéo tôi trở về thực tại, thoát khỏi trạng thái nhập tâm suy tưởng của một người đã quá kiệt sức. Và khung cảnh xung quanh đã rõ ràng trở lại, tôi có thể trông thấy toàn đội đang ùa tới bên mình, cầu trường dậy lên những tiếng hò reo vang dội chưa từng có.

- Vâng… đội 11A1 được hưởng một cú sút phạt vào những phút bù giờ… và… đó là một quả phạt Penalty… vâng. Có thể coi đây là cơ hội gỡ hòa duy nhất của đội 11A1… chúng tay hãy cùng chờ xem, hây dà…!!!!

- Mày sút đi Nam…! – Luân khùng vỗ vai tôi.

- Tao…? – Tôi thẫn thờ như chưa tin vào tình hình tiện tại.

- Ừm, mày kiến tạo ra pha bóng này mà… thành bại giao ày, tụi tao không ý kiến gì hết! – Tuấn rách gật đầu đồng ý.

- Sút đi, cơ hội cuối rồi! –Khang mập cũng bỏ khung thành mà chạy lên, đơn giản vì tất cả đều biết hiệp hai sẽ kết thúc sau cú sút phạt này.

Xung quanh là những đồng đội đã từng xem như vào sinh ra tử với mình, kinh qua bao nhiêu là trận chiến từ banh bóngđến đánh nhau đang nhìn mình bằng ánh mắt tin tưởng rồi dần lùi ra xa, để lại mình tôi ở trước vạch 11m, tôi bất giác cảm thấy mình như run lên.

Trọng tài chỉ tay vào vạch vôi đặt bóng và lùi đi, cầu thủ đội bạn cũng dạt sang hai bên căng mắt nhìn tôi, cả tứ phía khán đài, gần như toàn bộ học sinh và thầy cô trong trường đều nín thở chờ đợi khoảnh khắc này. Khoảnh khắc quyết định kết quả của trận chung kết sẽ được tiếp diễn bằng hiệp phụ với bàn thắng vàng, hay là… tất cả sẽ chấm dứt tại đây.

Đứng trước bóng, trước khung thành đội bạn, trước một thủ môn đang căng thẳng trên nét mặt, tôi thấy chân mình lúc này nặng như đeo chì, tưởng chừng như chẳng thể nào nhấc lên nổi, cứ như mất hết cảm giác. Áp lực lúc này là quá nặng, quá sức chịu đựng… Ước gì cái tình trạng lơ mơ khi nãy có thể trở lại với tôi một lần nữa.

Và tôi lại trông bầu trời đang chuyển dần sắp mưa, lại nghe trong gió đang thổi phần phật có luồng không khí lạnh mát rượi, lại nghe hơi đất ẩm và nồng từ bên dưới, lại nghe hương lá cây, nhựa cây lìa cành bay lả tả…

Cũng nghe như có ai đó đang nói loáng thoáng bên tai mình một cụm từ rất quen thuộc mà cũng rất xa lạ, vừa cần kíp mà lại vừa sợ hãi mỗi khi nhắc đến…

- Lá vàng rơi…!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương