Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông
Chương 35: Nhớ rất nhớ

******

Ở dưới nhà Quân, mẹ nó đã về được dăm ba bữa và được ông Huy chăm sóc rất ân cần chu đáo. Ông không để bà động tay động chân vào bất kì công việc nhà nào. Mỗi chiều ông lại dẫn vợ mình đi dạo để tinh thần thoải mái hơn. Một buổi chiều đang ngồi hóng mát trước sân nhà, hai vợ chồng ông tâm sự về Trung.

- Mình à, thằng Trung ở trang trại thế nào rồi? Nó làm việc có được không đấy? Lũ heo cá có làm sao không hả mình?

- Mẹ nó yên tâm. Mới có một tuần nên cũng chưa thấy kết quả gì nhưng mà nhìn chung thì khá suôn sẻ. Tuy thằng Trung còn chưa thạo việc lắm nhưng mấy anh chị trong đó lặng thầm giám sát nên mọi thứ vẫn ổn mình ạ!

- Uhm..tự nhiên tui thấy lo lắm. Lỡ thằng Trung mà bị gì thì hai vợ chồng mình lại mang tiếng ăn ở thất đức và không khéo còn bị mẹ nó đến mắng vốn nữa.

- Mình nghĩ quá nhiều rồi? Đó là do nó tự chấp nhận chứ mình có ép uổng gì nó đâu. Không thì chúng ta đã nhượng bộ để nó yêu thằng Quân nhà mình rồi.

- Vâng. Mà thằng Trung cũng cứng đầu thật. Bao nhiêu việc khó nhọc trong đó mà nó cũng cắn răng làm cho được. thật là…

Ông Huy không nói gì thêm mà đưa đôi mắt ưu tư nhìn ra phía ngoài cổng. Hôm qua ông có ghé thăm trang trại để xem Trung làm việc thế nào. Nhìn thấy dáng anh xiêu vẹo quốc từng tấc đất mà ông thấy nhói lòng. Nó đã gầy đi và đen hơn trước rất nhiều. Một tuần qua chắc có lẽ nó đã làm cật lực và không hề ngơi nghỉ tí nào. Nhưng tuyệt nhiên ngọn lửa hy vọng trong đôi mắt nó vẫn bùng cháy mạnh mẽ, điều đó lại khiến ông gợi nhớ về hình ảnh của Nam 30 năm về trước.

Một mình trong trang trại, Trung vẫn miệt mài làm việc ngày đêm. Lúc nào anh cũng lo sợ mọi thứ sẽ trở nên tội tệ và như thế tình yêu của anh sẽ không có kết quả tốt đẹp. Lấy điều đó làm động lực, Trung cố gắng hết sức mình để trang trại không bị thiệt hại. Khi thì anh ra ngoài vườn chăm bón cà phê giữa nắng chiều gay gắt, khi thì anh chịu khó lội xuống ao sâu cho cá ăn. Trung cứ mải miết làm viêc mà không ý thức được rằng sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn.

Sáng chủ nhật, Trung chạy xe ra quán cô Năm mua mấy bao cám heo và tạt qua tiệm sách của ông Bảy mua mấy cuốn tài liệu về chăn nuôi cá. Làm việc ở đây gần hai tuần, người dân trong ấp dần bắt đầu quen với hình ảnh cậu thanh niên đẹp trai lui tới cửa hàng họ mua đồ. Ai cũng cảm mến anh vì cách nói chuyện thân thiện và vẻ ngoài ưa nhìn. Mấy chị em gần đó cũng hay bàn ra tán vào trước dáng dấp điển trai của Trung và khi thấy anh họ lại buông lời chọc ghẹo đủ kiểu. Trung chỉ tươi cười gật đầu chào rồi tập trung vào công việc. Trong lòng anh mãi mãi chỉ có Quân và Quân mà thôi.

Trung ì ạch khiêng mấy bao cám heo lên xe thì chị chủ cửa hàng bước theo sau vỗ vai anh nói ngọt xớt.

- Í, nặng lắm đó có bê nổi không em? Để chị giúp một tay nha cưng!

- Thôi chị, mình em làm cũng được mà!

Trung gạt mồ hồi trên trán rồi dùng dây thun buộc chặt bao vào yên sau. Chị chủ quán vẫn không giấu ánh mắt thèm thuồng và luôn miệng cười hớn hở.

- Người gì đâu mà đẹp trai quá à. Bữa nào qua nhà chị ăn cơm nha cưng. Chị đây sống có một mình à, bùn thỉu bùn thiu.

- Dạ..

Trung chỉ biết ú ớ đáp lại rồi cười trừ cho qua. Chị chủ cửa hàng phẩy tay nói thêm với giọng rất điệu đàng, lanh lảnh.

- Nhớ đó nha cưng. Không qua chơi là chị không bán cám heo cho cưng nữa đâu đó!!hi hi

Nói xong, chị đá lông nheo với Trung một cái rồi liếc nhìn anh bằng ánh mắt gợi tình khiến anh suýt nữa làm đổ xe. Trung lật đật phóng xe chạy đi và lắc đầu cười thầm. Từ ngày làm việc trong trang trại, anh luôn phải đối diện với những tình huống dở khóc dở cười như ban nãy. Nhất là những chị em gái trẻ đẹp trong ấp. Chợt Trung nghĩ đến Yến, cô con gái của chú Tư. Anh để ý dạo này Yến hay làm cơm và mang nước uống cho anh vào mỗi buổi trưa. Lòng tốt ấy anh rất biết ơn nhưng sự quan tâm quá mức như thế cũng khiến anh hơi chột dạ. Anh sợ rằng mình sẽ không làm chủ được bản thân trong một lúc bất cẩn nào đó, nhất là khi anh đang cô đơn thế này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương