Yêu Người Nhiều Năm Như Thế
-
Chương 71
348. Vì ngã ngửa đập gáy xuống đất nên não tôi bị chấn động nhẹ. Đầu tôi rất đau, cực đau. Về nhà ăn uống ngon lành, buổi tối chỉ có thể nằm nghiêng cuộn tròn người, nhìn chăm chăm Từ tiên sinh đang nằm ngửa, nói với anh: “Em kể cho anh một chuyện ly kỳ. Chuyện ngày hôm qua em hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, mất trí nhớ, nhất là chuyện sau khi đến bệnh viện.”
Lúc này Từ tiên sinh mới nghiêm túc quay sang nhìn tôi, hỏi: “Vì vậy lúc em ở bệnh viện nằm trên giường kể chuyện cười cho đồng nghiệp nghe, em không nhớ?”
Ặc, tôi còn làm chuyện đó?
Tôi mới hiểu ra, hóa ra anh không nhận thấy tôi bị mất trí nhớ ngắn hạn trong buổi chiều.
Ước chừng việc lo lắng cho kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của tôi không có vấn đề gì, nhưng các chỉ số đều không đủ tiêu chuẩn.
Là tôi khiến anh nghĩ phức tạp.
Đột nhiên anh hào hứng hỏi tôi: “Nói anh nghe thử, mất trí nhớ là cảm giác ra sao?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Giống như một cơn gió, không thể nắm bắt được.”
“Nói đàng hoàng.”
“Ừm, chủ yếu là em chỉ bị mất trí nhớ một buổi chiều, không có cảm giác gì, chỉ giống như em bỏ máy xuống, ngủ trưa một giấc, tin tức vẫn có thể lên mạng xem, không có ảnh hưởng gì.”
Anh chỉ cười không nói. Tôi hỏi: “Nếu em mất trí nhớ thật thì anh sẽ thế nào?”
Anh không bận tâm lắm: “Nếu em khỏe mạnh, chỉ là mất trí nhớ thì không phải là vấn đề lớn.”
Trong phút chốc tôi cũng không biết nói từ phương diện nào để cue anh phù hợp hơn.
Từ tiên sinh nhịn cười hỏi: “Đầu còn đau không?”
“Đau, rất đau.”
Lần đầu tiên anh phá lệ vươn tay cho tôi làm gối.
Vợ chồng lâu như vậy, tôn chỉ của chúng tôi là mọi người đều thoải mái dễ chịu, đừng làm những việc ngốc nghếch, chưa kể không ai thấy thoải mái này.
Đặc biệt là lúc ngủ. Người đến tuổi trung niên đều hơi suy nhược thần kinh, chỉ cần nửa đêm bị quấy rầy thì ngủ không ngon.
349. Tôi cũng không nghĩ tới việc ngủ một giấc thật dài dậy là kết cục lưỡng bại câu thương. Tôi sái cổ, anh đau cả bả vai.
Đau đầu cộng thêm sái cổ, tôi cẩn thận đỡ cổ ngồi vào bàn ăn. Từ tiên sinh trêu tôi giống mấy phụ nữ bị ngờ nghệch, nhất là khi mắt tôi lại đờ đẫn thế.
Đã kết hôn cũng không thể mắng tôi như vậy.
Tôi cười nhạo anh là đồ con gà yếu ớt.
Cũng chả biết sáng sớm tinh mơ tấn công nhau vậy để được gì.
Cuối tuần mà tôi dậy sớm vậy là chuyện không thường thấy, hiếm khi có tâm trạng mà mở nhạc, ngồi ở ban công nhìn Từ tiên sinh chạy bộ, hỏi anh: “Đàn ông tập thể hình có phải đa phần chỉ để thể hiện với mấy cô gái?”
Từ tiên sinh sống chết không chịu đáp, chỉ nói: “Anh không biết. Anh tập thể dục đơn thuần là rèn luyện sức khỏe.”
Anh hỏi: “Sao em không đi đọc sách?”
“Sách gì?”
Tốc độ chạy bộ của anh tôi có thể chấp nhận được.
Anh hỏi: “Mấy quyển đó…”
Tôi biết anh nói sách gì, đùa: “Kết hôn rồi cảm thấy những điều phong hoa tuyết nguyệt kia không có gì thú vị.”
Nói rồi lại bổ sung: “Em có đọc, nhưng có một số đọc không hiểu nên từ từ đọc thêm.”
Anh hỏi: “Có liên quan đến kết hôn?”
Tôi suy nghĩ một lúc, hình như là không. Than với anh: “Em đọc một số quyển thời Dân quốc, phần lớn mang đậm phong cách cá nhân, đọc một thời gian thì đọc không nổi nữa. Còn không bằng đi đọc thơ Lý Bạch.”
Anh khịa tôi: “Em là thích Lý Bạch uống rượu chứ gì?”
Lâu lắm rồi tôi không uống rượu…
350. Tôi với anh căng thẳng lo lắng một thời gian, sức khỏe không có gì xấu. Ngoài miệng anh không nói nhưng vẫn cảm thấy sức khỏe tôi có vấn đề. Thực ra tôi không sao cả, tôi bị tuột huyết áp lâu rồi, hơi thiếu máu. Sức khỏe của mình vẫn tự mình biết được.
Não chấn động bất kể nặng nhẹ thì vẫn rất đau đầu. Tôi đau đến nhíu mày, mỗi lần quay đầu đều rất cẩn thận, giống như camera di động, chậm rì rì, không dám làm động tác mạnh. Từ tiên sinh cười tôi mấy ngày, nói tôi ngơ ngơ giống mấy đứa bé ngốc nghếch.
Không hiểu lắm điểm cười và sự so sánh của anh.
Buổi tối muộn đi ngủ, tôi nằm trên sô pha xem TV. Từ tiên sinh hết sức ân cần, cố ý ôm tôi về phòng ngủ, tôi rướn lên hôn cằm anh. Mắt anh nhìn thẳng nói: “Lên trên chút nữa.”
Tôi rướn không đến, lại hôn ở cằm một cái.
Anh cúi đầu cắn tôi một miếng.
Tôi khóc chít chít: “Đúng là không phải tình yêu cuồng nhiệt, bây giờ hôn em cũng cho có lệ.”
Anh đính chính: “Lúc yêu cuồng nhiệt anh hôn em không được mấy lần, em phòng bị quá mức, anh không có cơ hội thực hiện.”
Tôi hỏi: “Ý là giờ có cơ hội nên không còn hiếm lạ?”
Anh đặt tôi lên giường, chăm chú nhìn vài giây rồi bình tĩnh nói: “Bác sĩ dặn em không được quá kích động, chờ qua khoảng thời gian này chúng ta lại chính thức yêu nồng nhiệt đi. Anh cảm thấy đề nghị này của em rất tốt.”
Không ngờ anh thiết thực đến vậy, tôi cũng bất ngờ.
Lúc này Từ tiên sinh mới nghiêm túc quay sang nhìn tôi, hỏi: “Vì vậy lúc em ở bệnh viện nằm trên giường kể chuyện cười cho đồng nghiệp nghe, em không nhớ?”
Ặc, tôi còn làm chuyện đó?
Tôi mới hiểu ra, hóa ra anh không nhận thấy tôi bị mất trí nhớ ngắn hạn trong buổi chiều.
Ước chừng việc lo lắng cho kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của tôi không có vấn đề gì, nhưng các chỉ số đều không đủ tiêu chuẩn.
Là tôi khiến anh nghĩ phức tạp.
Đột nhiên anh hào hứng hỏi tôi: “Nói anh nghe thử, mất trí nhớ là cảm giác ra sao?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Giống như một cơn gió, không thể nắm bắt được.”
“Nói đàng hoàng.”
“Ừm, chủ yếu là em chỉ bị mất trí nhớ một buổi chiều, không có cảm giác gì, chỉ giống như em bỏ máy xuống, ngủ trưa một giấc, tin tức vẫn có thể lên mạng xem, không có ảnh hưởng gì.”
Anh chỉ cười không nói. Tôi hỏi: “Nếu em mất trí nhớ thật thì anh sẽ thế nào?”
Anh không bận tâm lắm: “Nếu em khỏe mạnh, chỉ là mất trí nhớ thì không phải là vấn đề lớn.”
Trong phút chốc tôi cũng không biết nói từ phương diện nào để cue anh phù hợp hơn.
Từ tiên sinh nhịn cười hỏi: “Đầu còn đau không?”
“Đau, rất đau.”
Lần đầu tiên anh phá lệ vươn tay cho tôi làm gối.
Vợ chồng lâu như vậy, tôn chỉ của chúng tôi là mọi người đều thoải mái dễ chịu, đừng làm những việc ngốc nghếch, chưa kể không ai thấy thoải mái này.
Đặc biệt là lúc ngủ. Người đến tuổi trung niên đều hơi suy nhược thần kinh, chỉ cần nửa đêm bị quấy rầy thì ngủ không ngon.
349. Tôi cũng không nghĩ tới việc ngủ một giấc thật dài dậy là kết cục lưỡng bại câu thương. Tôi sái cổ, anh đau cả bả vai.
Đau đầu cộng thêm sái cổ, tôi cẩn thận đỡ cổ ngồi vào bàn ăn. Từ tiên sinh trêu tôi giống mấy phụ nữ bị ngờ nghệch, nhất là khi mắt tôi lại đờ đẫn thế.
Đã kết hôn cũng không thể mắng tôi như vậy.
Tôi cười nhạo anh là đồ con gà yếu ớt.
Cũng chả biết sáng sớm tinh mơ tấn công nhau vậy để được gì.
Cuối tuần mà tôi dậy sớm vậy là chuyện không thường thấy, hiếm khi có tâm trạng mà mở nhạc, ngồi ở ban công nhìn Từ tiên sinh chạy bộ, hỏi anh: “Đàn ông tập thể hình có phải đa phần chỉ để thể hiện với mấy cô gái?”
Từ tiên sinh sống chết không chịu đáp, chỉ nói: “Anh không biết. Anh tập thể dục đơn thuần là rèn luyện sức khỏe.”
Anh hỏi: “Sao em không đi đọc sách?”
“Sách gì?”
Tốc độ chạy bộ của anh tôi có thể chấp nhận được.
Anh hỏi: “Mấy quyển đó…”
Tôi biết anh nói sách gì, đùa: “Kết hôn rồi cảm thấy những điều phong hoa tuyết nguyệt kia không có gì thú vị.”
Nói rồi lại bổ sung: “Em có đọc, nhưng có một số đọc không hiểu nên từ từ đọc thêm.”
Anh hỏi: “Có liên quan đến kết hôn?”
Tôi suy nghĩ một lúc, hình như là không. Than với anh: “Em đọc một số quyển thời Dân quốc, phần lớn mang đậm phong cách cá nhân, đọc một thời gian thì đọc không nổi nữa. Còn không bằng đi đọc thơ Lý Bạch.”
Anh khịa tôi: “Em là thích Lý Bạch uống rượu chứ gì?”
Lâu lắm rồi tôi không uống rượu…
350. Tôi với anh căng thẳng lo lắng một thời gian, sức khỏe không có gì xấu. Ngoài miệng anh không nói nhưng vẫn cảm thấy sức khỏe tôi có vấn đề. Thực ra tôi không sao cả, tôi bị tuột huyết áp lâu rồi, hơi thiếu máu. Sức khỏe của mình vẫn tự mình biết được.
Não chấn động bất kể nặng nhẹ thì vẫn rất đau đầu. Tôi đau đến nhíu mày, mỗi lần quay đầu đều rất cẩn thận, giống như camera di động, chậm rì rì, không dám làm động tác mạnh. Từ tiên sinh cười tôi mấy ngày, nói tôi ngơ ngơ giống mấy đứa bé ngốc nghếch.
Không hiểu lắm điểm cười và sự so sánh của anh.
Buổi tối muộn đi ngủ, tôi nằm trên sô pha xem TV. Từ tiên sinh hết sức ân cần, cố ý ôm tôi về phòng ngủ, tôi rướn lên hôn cằm anh. Mắt anh nhìn thẳng nói: “Lên trên chút nữa.”
Tôi rướn không đến, lại hôn ở cằm một cái.
Anh cúi đầu cắn tôi một miếng.
Tôi khóc chít chít: “Đúng là không phải tình yêu cuồng nhiệt, bây giờ hôn em cũng cho có lệ.”
Anh đính chính: “Lúc yêu cuồng nhiệt anh hôn em không được mấy lần, em phòng bị quá mức, anh không có cơ hội thực hiện.”
Tôi hỏi: “Ý là giờ có cơ hội nên không còn hiếm lạ?”
Anh đặt tôi lên giường, chăm chú nhìn vài giây rồi bình tĩnh nói: “Bác sĩ dặn em không được quá kích động, chờ qua khoảng thời gian này chúng ta lại chính thức yêu nồng nhiệt đi. Anh cảm thấy đề nghị này của em rất tốt.”
Không ngờ anh thiết thực đến vậy, tôi cũng bất ngờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook