Yêu Người Nhiều Năm Như Thế
-
Chương 13
74. Ưu điểm lớn nhất của việc nghỉ việc là tôi có thể yên tâm ngủ một giấc đến trưa.
Ngày thứ ba không đi làm, tôi đã bắt đầu đau lưng đau đầu, chắc do ngủ quá nhiều.
Trong đầu tôi bắt đầu nảy ra kế hoạch đơn giản. Tôi muốn đi du lịch, không cần nhiều tiền, không cần đi theo những lộ trình xa xỉ, có thể xách ba lô lên là đi.
Xem xét cả ngày, tôi đã vạch ra được lộ trình.
Từ tiên sinh đi công tác đã về, rất nhiệt tình mời tôi ăn tối. Tôi không muốn gội đầu, nghĩ cả buổi không biết từ chối anh bằng cách nào, đang định nói mình có hẹn thì anh đã nói thẳng: “Anh đang ở cổng khu nhà em, em cứ xuống là được.”
Hơ! Anh có biết trình tự bình thường khi ra cửa của phụ nữ không! Ít nhất cũng nói tôi một tiếng là em cứ từ từ sửa soạn, chờ một hai tiếng thì mới giống lời nên nói chứ!
Sau khi loay hoay rối rắm trước gương trong toilet 5 phút, cuối cùng tôi quyết định bới tóc lên thành cục trên đầu để nhìn tóc đỡ bết.
Xuống lầu, đi thẳng ra cửa.
Đừng cười tôi không có chí khí, tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.
75. Có thể không còn làm việc thì không còn cảm giác vội vàng, tôi thả lỏng hơn rất nhiều, tính tình cũng dễ chịu hơn hẳn, dễ nói chuyện hơn, thậm chí ngay cả khi Từ tiên sinh kéo tôi đi mà không hỏi một tiếng.
Cuối cùng quyết định ăn đồ Nhật, trời còn lạnh căm căm, tôi phản đối. Từ tiên sinh hỏi: “Trước kia không phải em thích ăn đồ Nhật sao?”
Tôi tự hỏi mình hai giây, “Không thích, những đồ trước kia thích đều không tốt cho tiêu hoá nên không thích nữa.”
Chắc anh chê tôi không nể mặt nên không nói tiếp, cuối cùng như ý tôi là đi ăn lẩu.
Lúc này mới giống lời nói.
Không như ý anh cũng muốn làm như ý tôi.
76. Lẩu Trùng Khánh là một thứ đầy ma lực, Từ tiên sinh có vẻ không thích lắm, sắc mặt nhìn không được thoải mái lắm, nhưng có liên quan gì? Tôi thấy sướng là được không phải sao?
Chuyện ăn uống này là nghiện, ai sướng người nấy biết.
Người ‘thanh tâm quả dục’ có phải ăn uống cũng thanh tâm quả dục không?
Giống như Từ tiên sinh, gọi nồi tam tiên ra rồi ăn rau củ, không chạm vào thịt, không uống rượu.
So với anh thì tôi giống bạn nhậu.
77. Thời gian tan tầm, trên đường đi thường gặp mấy đôi tình nhân, may là chiếc áo khoác đỏ làm tôi trẻ hơn rất nhiều. Ăn lẩu xong thì sắc mặt Từ tiên sinh khá hơn.
Đúng là anh không thích ăn lẩu.
Ăn xong, Từ tiên sinh lại nói: “Chúng ta đi thôi!”
Tôi không bắt được mạch của anh, không biết ý anh là gì.
Anh lại nói: “Một mình em ăn hết cả bàn thịt to, ăn hơn phân nửa thức ăn trên bàn, không cần tiêu hoá sao?”
Mẹ nó anh có thể đừng nói trước mặt nhân viên phục vụ không!
Tôi lớn thế này, cần có mặt mũi đó biết không!
78. Ra phố, đi suốt một đoạn đường dài, hai chúng tôi cứ đi như thế, Từ tiên sinh hỏi: “Sau này em có dự tính gì không?”
Anh hỏi nghiêm túc thế làm tôi hơi xấu hổ, tương lai tôi cũng chỉ là người làm công, sẽ không trở thành thanh niên kiệt xuất. Thậm chí tôi không biết công việc tiếp theo của mình sẽ là ở đâu. Làm việc nhiều năm như vậy, điều duy nhất tôi biết rõ ràng chính là tình cảnh của mình.
Tôi châm chước nói: “Tạm thời không có ý định gì, muốn nghỉ ngơi một thời gian, đi du lịch.”
Anh lại hỏi: “Có định đổi nghề không? Hay là tiếp tục học?”
Tôi lắc đầu.
Mấy năm nay có rất nhiều chuyện tôi thấy hối tiếc, nhưng mà bất lực.
79. Hiếm khi tôi hứng thú hỏi Từ tiên sinh chuyện du học của anh, anh trả lời sâu xa: “Thật ra cũng không thoải mái, cường độ cao, áp lực cũng lớn, vòng giao tiếp người Hoa lớn như thế, anh lại không thích giao tiếp, cuộc sống thế nào có thể tưởng tượng được.”
Tôi có thể cảm nhận được, “Vậy bây giờ thì sao?”
Anh bật cười: “Cũng tạm.”
Cuộc sống luôn là chủ đề nặng nề, có quá nhiều thành phần trong đó, không thể đảm bảo mỗi phần đều bình thường.
80. Từ tiên sinh hỏi tôi: “Năm đó, em chịu đựng thế nào mà qua?”
Tính tình tôi thực sự dễ chịu hơn trước, cũng sẵn lòng nói về quá khứ.
“Năm đó suýt chút thì tôi bỏ học, chắp vá tạm bợ tốt nghiệp để bắt đầu làm việc càng sớm càng tốt. Lúc đó vẫn còn ước mơ. Nhưng mệt mỏi lâu rồi thì không còn hoài bão to tát, có phần được chăng hay chớ. Cũng chỉ có thể làm đến nơi đến chốn, cuộc sống vốn dĩ là vậy, chỉ có điều lúc tôi 17-18 thì nghĩ nó quá nhiệt huyết.”
Anh nói: “Em được đánh giá cao trong vòng quan hệ của mình. Sự nghiệp của em rất tuyệt.”
Tôi biết, cho nên tôi rất cảm kích, tất cả những đêm chịu đựng, bất kể là vì tiền hay là vì điều gì, trả giá quá vất vả, cuối cùng thời gian đã cho tôi lời hồi đáp, hoặc là một lời khen ngợi, hoặc một câu khen thưởng. Đây vốn là việc riêng của tôi, nhưng cuối cùng lại được người khác khích lệ, tôi thấy đã đủ.
Tôi cười cười đáp: “Có thể là bút tích của sếp cũ tôi, dù sao thì cô ấy muốn đào góc tường tôi rất lâu rồi.”
Từ tiên sinh lại nói: “Đó là vì em xứng đáng.”
81. Cuối phố là đại lộ, chúng tôi nên tạm biệt.
Tôi cười nói với anh: “Cảm ơn món lẩu của anh hôm nay! Tôi rất thích!”
Từ tiên sinh bình tĩnh nhìn tôi, đột nhiên nói: “Cố Tiểu Thanh, sau mười năm, anh còn có thể theo đuổi em không?”
Lời anh có phần khiến tôi giật mình.
Anh lại nói: “Tiểu Cố mười năm trước rất thích cười, nhiệt tình, phấn chấn, tràn ngập sức sống. Tiểu Cố mười năm sau anh gặp lại, em thay đổi rất nhiều, tự kiềm chế bản thân nghiêm khắc, có phần cứng rắn, rất vất vả. Năm nay anh 29 tuổi, từng hẹn hò một lần, là người nước ngoài, quen biết trong ba tháng. Chia tay vì tính cách không hợp nhau. Còn em, Tiểu Cố?”
Tôi không ngờ anh lại nói điều này.
Đầu óc hỗn loạn, không nhớ được gì.
Anh vẫn nhìn tôi, tôi suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Anh để tôi nghĩ lại.”
Tôi cứ thế đi về, đi suốt một tiếng rưỡi.
Dọc đường đi không suy nghĩ gì, cứ thế chuyên tâm đi về!
82. Về đến nhà mới đột nhiên có cảm giác, Từ tiên sinh thật sự theo đuổi tôi.
Tôi là người có phần mạnh mẽ, không thích tiết mục “bạch mã hoàng tử”. Quan điểm tình yêu của tôi rất thẳng thắn, kỳ phùng địch thủ.
Anh rất ưu tú, tôi cũng không thể kém, trong tiềm thức có thể là tôi tự ti.
Theo nhận định của tôi, hai người ngang nhau, bình đẳng mới có thể hài hòa, thấu hiểu lẫn nhau.
Cục diện này rõ ràng không phải là kết cục tốt đẹp.
Người thuộc cung Xử Nữ lo lắng nhiều nên đã quên đi niềm vui thầm kín.
Chờ đến khi vòng cung phản xạ của tôi bắt đầu có phản ứng, tôi nằm một mình trong chăn khóc rồi lại cười, lăn lộn rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
83. Tin tôi nghỉ việc không đầy hai ngày ba tôi đã biết. Trưa hôm sau ông đã đến, mặc cái áo khoác bình thường ông hay mặc khi đi dạo buổi sáng, có vẻ ông vừa nghe tôi nghỉ việc thì mua vé bay ngay đến.
Đã lâu rồi tôi không nhìn kỹ ông.
Ông là một phụ huynh Trung Quốc điển hình, trầm lặng ít nói, miễn bàn tới việc tâm sự. Khi tôi còn bé ấn tượng về ông rất mờ nhạt, ông không dỗ dành chúng tôi, cũng không trò chuyện với chúng tôi.
Sau này lớn hơn một chút, ông giới thiệu với bạn bè: “Đây là cô gái nhỏ nhà tôi.” Khi nói thì nở nụ cười.
Tôi vì được ông giới thiệu thân mật mà thầm mừng rỡ trong lòng, càng lễ phép với mọi người, sợ làm ông mất mặt.
Tóm lại, gần 30 năm, thời điểm chúng tôi tâm sự gần như là bằng không.
Đến sau này, tôi không đành lòng nói chuyện phiếm với ông, đưa tiền cho ông ông không nhận, chỉ có thể đưa cho mẹ. Mỗi khi tôi đi, không bao giờ ông ở nhà, mẹ nói thực ra ông rất đau lòng. Đương nhiên tôi biết ông đau lòng, nếu không sẽ không khóc thầm sau lưng tôi.
Năm gia đình phá sản, ông cương quyết bắt tôi đi, đưa tiền cho tôi mang theo, bảo tôi rời nhà đi thật xa, sau này đừng về nữa.
Con người của ông, thận trọng, nhưng quá trầm lặng.
Tôi mở cửa thấy ông, chưa kịp phản ứng, ông nói: “Ba đi ngang qua nên ghé thăm con.”
Lão Cố, mẹ phát hiện không thấy ba đâu, hoảng hốt gọi điện thoại cho tôi không phải nói như thế.
Lão Cố, tính tình ngài tuỳ tiện như thế? Không sợ bà Cố xử lý ngài sao?
Tôi thay quần áo nửa chừng, chưa kịp đi đón ông.
Tôi dẫn ông đi ăn cơm, suốt quãng đường ông im lặng, không nói một lời. Tôi hỏi suốt cả đường đi, ông nhặt ra vài câu trả lời, cứ vậy cả đoạn đường nghe tôi nói không ngừng.
Lão Cố khi còn trẻ rất đẹp trai, mắt ông cực kỳ đẹp, mặc dù nay đã quá nửa trăm tuổi, tôi vẫn thấy ông rất tuấn tú như xưa.
Nhưng mà lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Bây giờ lúc rảnh rỗi chơi cờ với người khác, cả ngày ngồi ở đó, xung quanh mọi người vây xem hò hét, ông im ắng cả ngày không nói.
Vì vậy khẳng định là xem mắt rồi hẹn hò với mẹ tôi, tôi không tin nổi mẹ với ông có thể tự mình yêu đương.
Lúc chờ đồ ăn lên, ông mới hỏi, “Muốn về nhà vài ngày với ba không?”
Lão Cố nhà tôi, xa xôi ngàn dặm tới thăm tôi. Trong lòng ông, tôi vẫn là cô gái nhỏ trong nhà, có chuyện gì, ông đều che chở tôi.
Ông thấy tôi khóc cũng không an ủi: “Bao lớn rồi? Còn khóc?”
Tôi vừa khóc vừa cười, già mồm: “Con cứ khóc.”
Hiếm khi ông cười thoải mái vậy, cười xong mới nói: “Công việc con có gì không ổn sao?”
Tôi giải thích với ông: “Công việc của con không phù hợp với chuyên ngành ban đầu, thời gian dài thì cũng có kinh nghiệm, nhưng gần đây công ty điều chuyển nhân sự, con muốn thay đổi môi trường.”
Ông hiểu.
Im lặng một lát, ông mới nói: “Chuyên ngành của con không nên chỉ dừng lại ở bậc đại học, nên tiếp tục học lên.”
Tôi ngắt lời ông: “Trưởng thành sẽ chịu trách nhiệm với tương lai của mình, cha mẹ không thể chăm sóc con cả đời, việc này không liên quan đến gia đình mình. Ba cũng biết, con không nhất thiết phải học tài chính.”
Trong lòng ông vẫn thấy tiếc nuối.
Tôi không biết nên an ủi ông thế nào.
Ơn cha mẹ, cả đời này tôi không dám phụ.
Lão Cố chưa bao giờ hỏi tôi những chuyện cá nhân, nhưng hôm nay ông hỏi: “Con có dự định cho tương lai gì không? Kết hôn ở đây?”
Tôi suy nghĩ rất lâu, không biết phải nói với ông thế nào.
Gần 30 tuổi, tôi làm sao để giải thích với ba rằng tôi vẫn còn độc thân? Mọi người ai có thể dạy tôi?
Ông không hỏi sâu, nhưng cũng là đã đề cập đến.
Tôi không tiện không nói gì, đột nhiên nhớ tới một người. Lúc này Từ tiên sinh có thể cứu lúc gấp gáp này.
Vì vậy che lương tâm nói bừa: “Có người do bạn bè giới thiệu, nhưng chưa chắc chắn, là bạn học thời trung học của con. Đợi khi có kết quả rồi con sẽ báo với ba.”
Lão Cố là người có giáo dục, không làm người khác khó xử, nhất là khi tôi trợn mắt nói dối.
Thật là một người khiến tôi yêu còn thấy không đủ.
Ngày thứ ba không đi làm, tôi đã bắt đầu đau lưng đau đầu, chắc do ngủ quá nhiều.
Trong đầu tôi bắt đầu nảy ra kế hoạch đơn giản. Tôi muốn đi du lịch, không cần nhiều tiền, không cần đi theo những lộ trình xa xỉ, có thể xách ba lô lên là đi.
Xem xét cả ngày, tôi đã vạch ra được lộ trình.
Từ tiên sinh đi công tác đã về, rất nhiệt tình mời tôi ăn tối. Tôi không muốn gội đầu, nghĩ cả buổi không biết từ chối anh bằng cách nào, đang định nói mình có hẹn thì anh đã nói thẳng: “Anh đang ở cổng khu nhà em, em cứ xuống là được.”
Hơ! Anh có biết trình tự bình thường khi ra cửa của phụ nữ không! Ít nhất cũng nói tôi một tiếng là em cứ từ từ sửa soạn, chờ một hai tiếng thì mới giống lời nên nói chứ!
Sau khi loay hoay rối rắm trước gương trong toilet 5 phút, cuối cùng tôi quyết định bới tóc lên thành cục trên đầu để nhìn tóc đỡ bết.
Xuống lầu, đi thẳng ra cửa.
Đừng cười tôi không có chí khí, tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.
75. Có thể không còn làm việc thì không còn cảm giác vội vàng, tôi thả lỏng hơn rất nhiều, tính tình cũng dễ chịu hơn hẳn, dễ nói chuyện hơn, thậm chí ngay cả khi Từ tiên sinh kéo tôi đi mà không hỏi một tiếng.
Cuối cùng quyết định ăn đồ Nhật, trời còn lạnh căm căm, tôi phản đối. Từ tiên sinh hỏi: “Trước kia không phải em thích ăn đồ Nhật sao?”
Tôi tự hỏi mình hai giây, “Không thích, những đồ trước kia thích đều không tốt cho tiêu hoá nên không thích nữa.”
Chắc anh chê tôi không nể mặt nên không nói tiếp, cuối cùng như ý tôi là đi ăn lẩu.
Lúc này mới giống lời nói.
Không như ý anh cũng muốn làm như ý tôi.
76. Lẩu Trùng Khánh là một thứ đầy ma lực, Từ tiên sinh có vẻ không thích lắm, sắc mặt nhìn không được thoải mái lắm, nhưng có liên quan gì? Tôi thấy sướng là được không phải sao?
Chuyện ăn uống này là nghiện, ai sướng người nấy biết.
Người ‘thanh tâm quả dục’ có phải ăn uống cũng thanh tâm quả dục không?
Giống như Từ tiên sinh, gọi nồi tam tiên ra rồi ăn rau củ, không chạm vào thịt, không uống rượu.
So với anh thì tôi giống bạn nhậu.
77. Thời gian tan tầm, trên đường đi thường gặp mấy đôi tình nhân, may là chiếc áo khoác đỏ làm tôi trẻ hơn rất nhiều. Ăn lẩu xong thì sắc mặt Từ tiên sinh khá hơn.
Đúng là anh không thích ăn lẩu.
Ăn xong, Từ tiên sinh lại nói: “Chúng ta đi thôi!”
Tôi không bắt được mạch của anh, không biết ý anh là gì.
Anh lại nói: “Một mình em ăn hết cả bàn thịt to, ăn hơn phân nửa thức ăn trên bàn, không cần tiêu hoá sao?”
Mẹ nó anh có thể đừng nói trước mặt nhân viên phục vụ không!
Tôi lớn thế này, cần có mặt mũi đó biết không!
78. Ra phố, đi suốt một đoạn đường dài, hai chúng tôi cứ đi như thế, Từ tiên sinh hỏi: “Sau này em có dự tính gì không?”
Anh hỏi nghiêm túc thế làm tôi hơi xấu hổ, tương lai tôi cũng chỉ là người làm công, sẽ không trở thành thanh niên kiệt xuất. Thậm chí tôi không biết công việc tiếp theo của mình sẽ là ở đâu. Làm việc nhiều năm như vậy, điều duy nhất tôi biết rõ ràng chính là tình cảnh của mình.
Tôi châm chước nói: “Tạm thời không có ý định gì, muốn nghỉ ngơi một thời gian, đi du lịch.”
Anh lại hỏi: “Có định đổi nghề không? Hay là tiếp tục học?”
Tôi lắc đầu.
Mấy năm nay có rất nhiều chuyện tôi thấy hối tiếc, nhưng mà bất lực.
79. Hiếm khi tôi hứng thú hỏi Từ tiên sinh chuyện du học của anh, anh trả lời sâu xa: “Thật ra cũng không thoải mái, cường độ cao, áp lực cũng lớn, vòng giao tiếp người Hoa lớn như thế, anh lại không thích giao tiếp, cuộc sống thế nào có thể tưởng tượng được.”
Tôi có thể cảm nhận được, “Vậy bây giờ thì sao?”
Anh bật cười: “Cũng tạm.”
Cuộc sống luôn là chủ đề nặng nề, có quá nhiều thành phần trong đó, không thể đảm bảo mỗi phần đều bình thường.
80. Từ tiên sinh hỏi tôi: “Năm đó, em chịu đựng thế nào mà qua?”
Tính tình tôi thực sự dễ chịu hơn trước, cũng sẵn lòng nói về quá khứ.
“Năm đó suýt chút thì tôi bỏ học, chắp vá tạm bợ tốt nghiệp để bắt đầu làm việc càng sớm càng tốt. Lúc đó vẫn còn ước mơ. Nhưng mệt mỏi lâu rồi thì không còn hoài bão to tát, có phần được chăng hay chớ. Cũng chỉ có thể làm đến nơi đến chốn, cuộc sống vốn dĩ là vậy, chỉ có điều lúc tôi 17-18 thì nghĩ nó quá nhiệt huyết.”
Anh nói: “Em được đánh giá cao trong vòng quan hệ của mình. Sự nghiệp của em rất tuyệt.”
Tôi biết, cho nên tôi rất cảm kích, tất cả những đêm chịu đựng, bất kể là vì tiền hay là vì điều gì, trả giá quá vất vả, cuối cùng thời gian đã cho tôi lời hồi đáp, hoặc là một lời khen ngợi, hoặc một câu khen thưởng. Đây vốn là việc riêng của tôi, nhưng cuối cùng lại được người khác khích lệ, tôi thấy đã đủ.
Tôi cười cười đáp: “Có thể là bút tích của sếp cũ tôi, dù sao thì cô ấy muốn đào góc tường tôi rất lâu rồi.”
Từ tiên sinh lại nói: “Đó là vì em xứng đáng.”
81. Cuối phố là đại lộ, chúng tôi nên tạm biệt.
Tôi cười nói với anh: “Cảm ơn món lẩu của anh hôm nay! Tôi rất thích!”
Từ tiên sinh bình tĩnh nhìn tôi, đột nhiên nói: “Cố Tiểu Thanh, sau mười năm, anh còn có thể theo đuổi em không?”
Lời anh có phần khiến tôi giật mình.
Anh lại nói: “Tiểu Cố mười năm trước rất thích cười, nhiệt tình, phấn chấn, tràn ngập sức sống. Tiểu Cố mười năm sau anh gặp lại, em thay đổi rất nhiều, tự kiềm chế bản thân nghiêm khắc, có phần cứng rắn, rất vất vả. Năm nay anh 29 tuổi, từng hẹn hò một lần, là người nước ngoài, quen biết trong ba tháng. Chia tay vì tính cách không hợp nhau. Còn em, Tiểu Cố?”
Tôi không ngờ anh lại nói điều này.
Đầu óc hỗn loạn, không nhớ được gì.
Anh vẫn nhìn tôi, tôi suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Anh để tôi nghĩ lại.”
Tôi cứ thế đi về, đi suốt một tiếng rưỡi.
Dọc đường đi không suy nghĩ gì, cứ thế chuyên tâm đi về!
82. Về đến nhà mới đột nhiên có cảm giác, Từ tiên sinh thật sự theo đuổi tôi.
Tôi là người có phần mạnh mẽ, không thích tiết mục “bạch mã hoàng tử”. Quan điểm tình yêu của tôi rất thẳng thắn, kỳ phùng địch thủ.
Anh rất ưu tú, tôi cũng không thể kém, trong tiềm thức có thể là tôi tự ti.
Theo nhận định của tôi, hai người ngang nhau, bình đẳng mới có thể hài hòa, thấu hiểu lẫn nhau.
Cục diện này rõ ràng không phải là kết cục tốt đẹp.
Người thuộc cung Xử Nữ lo lắng nhiều nên đã quên đi niềm vui thầm kín.
Chờ đến khi vòng cung phản xạ của tôi bắt đầu có phản ứng, tôi nằm một mình trong chăn khóc rồi lại cười, lăn lộn rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
83. Tin tôi nghỉ việc không đầy hai ngày ba tôi đã biết. Trưa hôm sau ông đã đến, mặc cái áo khoác bình thường ông hay mặc khi đi dạo buổi sáng, có vẻ ông vừa nghe tôi nghỉ việc thì mua vé bay ngay đến.
Đã lâu rồi tôi không nhìn kỹ ông.
Ông là một phụ huynh Trung Quốc điển hình, trầm lặng ít nói, miễn bàn tới việc tâm sự. Khi tôi còn bé ấn tượng về ông rất mờ nhạt, ông không dỗ dành chúng tôi, cũng không trò chuyện với chúng tôi.
Sau này lớn hơn một chút, ông giới thiệu với bạn bè: “Đây là cô gái nhỏ nhà tôi.” Khi nói thì nở nụ cười.
Tôi vì được ông giới thiệu thân mật mà thầm mừng rỡ trong lòng, càng lễ phép với mọi người, sợ làm ông mất mặt.
Tóm lại, gần 30 năm, thời điểm chúng tôi tâm sự gần như là bằng không.
Đến sau này, tôi không đành lòng nói chuyện phiếm với ông, đưa tiền cho ông ông không nhận, chỉ có thể đưa cho mẹ. Mỗi khi tôi đi, không bao giờ ông ở nhà, mẹ nói thực ra ông rất đau lòng. Đương nhiên tôi biết ông đau lòng, nếu không sẽ không khóc thầm sau lưng tôi.
Năm gia đình phá sản, ông cương quyết bắt tôi đi, đưa tiền cho tôi mang theo, bảo tôi rời nhà đi thật xa, sau này đừng về nữa.
Con người của ông, thận trọng, nhưng quá trầm lặng.
Tôi mở cửa thấy ông, chưa kịp phản ứng, ông nói: “Ba đi ngang qua nên ghé thăm con.”
Lão Cố, mẹ phát hiện không thấy ba đâu, hoảng hốt gọi điện thoại cho tôi không phải nói như thế.
Lão Cố, tính tình ngài tuỳ tiện như thế? Không sợ bà Cố xử lý ngài sao?
Tôi thay quần áo nửa chừng, chưa kịp đi đón ông.
Tôi dẫn ông đi ăn cơm, suốt quãng đường ông im lặng, không nói một lời. Tôi hỏi suốt cả đường đi, ông nhặt ra vài câu trả lời, cứ vậy cả đoạn đường nghe tôi nói không ngừng.
Lão Cố khi còn trẻ rất đẹp trai, mắt ông cực kỳ đẹp, mặc dù nay đã quá nửa trăm tuổi, tôi vẫn thấy ông rất tuấn tú như xưa.
Nhưng mà lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Bây giờ lúc rảnh rỗi chơi cờ với người khác, cả ngày ngồi ở đó, xung quanh mọi người vây xem hò hét, ông im ắng cả ngày không nói.
Vì vậy khẳng định là xem mắt rồi hẹn hò với mẹ tôi, tôi không tin nổi mẹ với ông có thể tự mình yêu đương.
Lúc chờ đồ ăn lên, ông mới hỏi, “Muốn về nhà vài ngày với ba không?”
Lão Cố nhà tôi, xa xôi ngàn dặm tới thăm tôi. Trong lòng ông, tôi vẫn là cô gái nhỏ trong nhà, có chuyện gì, ông đều che chở tôi.
Ông thấy tôi khóc cũng không an ủi: “Bao lớn rồi? Còn khóc?”
Tôi vừa khóc vừa cười, già mồm: “Con cứ khóc.”
Hiếm khi ông cười thoải mái vậy, cười xong mới nói: “Công việc con có gì không ổn sao?”
Tôi giải thích với ông: “Công việc của con không phù hợp với chuyên ngành ban đầu, thời gian dài thì cũng có kinh nghiệm, nhưng gần đây công ty điều chuyển nhân sự, con muốn thay đổi môi trường.”
Ông hiểu.
Im lặng một lát, ông mới nói: “Chuyên ngành của con không nên chỉ dừng lại ở bậc đại học, nên tiếp tục học lên.”
Tôi ngắt lời ông: “Trưởng thành sẽ chịu trách nhiệm với tương lai của mình, cha mẹ không thể chăm sóc con cả đời, việc này không liên quan đến gia đình mình. Ba cũng biết, con không nhất thiết phải học tài chính.”
Trong lòng ông vẫn thấy tiếc nuối.
Tôi không biết nên an ủi ông thế nào.
Ơn cha mẹ, cả đời này tôi không dám phụ.
Lão Cố chưa bao giờ hỏi tôi những chuyện cá nhân, nhưng hôm nay ông hỏi: “Con có dự định cho tương lai gì không? Kết hôn ở đây?”
Tôi suy nghĩ rất lâu, không biết phải nói với ông thế nào.
Gần 30 tuổi, tôi làm sao để giải thích với ba rằng tôi vẫn còn độc thân? Mọi người ai có thể dạy tôi?
Ông không hỏi sâu, nhưng cũng là đã đề cập đến.
Tôi không tiện không nói gì, đột nhiên nhớ tới một người. Lúc này Từ tiên sinh có thể cứu lúc gấp gáp này.
Vì vậy che lương tâm nói bừa: “Có người do bạn bè giới thiệu, nhưng chưa chắc chắn, là bạn học thời trung học của con. Đợi khi có kết quả rồi con sẽ báo với ba.”
Lão Cố là người có giáo dục, không làm người khác khó xử, nhất là khi tôi trợn mắt nói dối.
Thật là một người khiến tôi yêu còn thấy không đủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook