Yêu Người Không Thông Minh
-
Chương 11
Oh My God!! Nước Mỹ, nàng hiện giờ đang ở Mỹ!! Không thể tin nổi. Ngoại trừ đi du lịch mua sắm, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi đến nơi toàn dùng tiếng Anh, trong lòng lại nhớ đến những giờ học tiếng Anh ở cao trung.
Đương nhiên hoàn cảnh hiện tại tuyệt đối không phải do nàng muốn đâu, tất cả đều là công trạng của tên Nghiêm Tử Hiếu chết tiệt kia.
Nàng nhớ rõ nàng đã đi van xin đám người hội học sinh, cầu xin các nàng đừng đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của hắn, nhưng không biết vì sao, lúc từ trường học về vẻ mặt hắn lại tức giận. Không kịp tuân theo hứa hẹn, hắn trở mặt nói nơi này không tốt muốn nàng thu dọn hành lý cùng hắn đến Mỹ ngay.
Nàng dù có chống cự nhưng là… haiz…
Thật là!! Quyền làm người của nàng chẳng ai thèm quan tâm!! Tại Đài Loan đã thế ở Mỹ cũng thế.
Chưa đến đây được vài tuần, mỗi ngày đều có đám nữ nhân “chiếu cố” tính toán đánh nàng, nếu không thì dùng ánh mắt bài xích nhìn nàng, mỗi cử động đều như lai giả bất giả. Mối nhân duyên giữa nàng và hắn được một đống người hỗ trợ chiếu cố như thế cơ mà.
Ghi đến đây, Vương Tiêu Lăng cảm thấy mình thật đáng thương.
MỘt người Anh văn chẳng ra gì lại bị ném thẳng tới Mỹ, kết quả cái tên Nghiêm Tử Hiếu tự hảo sẽ hảo hảo chăm sóc nàng chẳng thấy đâu, đa số bài học giống như tụng kinh, nàng mới đến làm sao thích ứng với cuộc sống ở trường, hơn nữa nàng cũng chưa từng nói chuyện của đám nữ nhân trong trường cho hắn nghe…
Ô ô…. Nàng làm sao lại gặp chuyện bi ai thế này.
Nàng yêu bạn bè người nhà, nàng muốn về Đài Loan. Cập nhạt xong trên trang blog Võng Du nói lên nỗi lòng của mình, cảm giác nhớ nhung càng tăng, xúc động truyền tới làm cho , Vương Tiêu Lăng cầm lấy điện thoại gọi về Đài Loan.
Lúc này ở Đài Loan hẳn là giờ làm việc, gọi về nhà chắc không có ai.. gọi tới trường học, làm sao nói rõ với người ở đó.
Nàng run rẩy bấm số, sau đó điện thoại bắt đầu chuyển đầu dây, tiếng điện thoại vang lên, nàng mong chờ có người bắt lên, nhưng do mãi chuyên chú vào việc gọi điện nàng không hề phát hiện Nghiêm Tử Hiếu đã đi tới bên cạnh.
“Alo, Thanh Phong hội học sinh đây”- Giọng nói mêt mỏi theo đường dây điện thoại từ phía bên kia Thái Bình DƯơng truyền tới
“Là hội trưởng phải không? Hội trưởng em rất nhớ mọi người..”- Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc bên kia nàng cao hứng hồi hộp nói không dừng.
Phút chốc, một tay xẹt ngang qua trước mặt nàng, trực tiếp nhất nút cắt nang đường truyền, chấm dứt cuộc nói chuyện của nàng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, chống lại đôi mắt đen đang tỏ ý không chấp nhận/
“không cần phải làm chuyện vô nghĩa như thế? Chẳng phải em nói không theo kịp chương trình học sao?”- Nghiêm Tử Hiếu tùy tiện tìm một lý do giải thích cho hành động của mình, kỳ thật hắn nghe được người bên kia bắt điện thoại là ai nên liền trở nên không vui.
Thật chẳng dễ chịu chút nào, hết lần này đến lần khác đám người hội học sinh kia ma quỷ yêu quái, hắn mang nàng đến Mỹ chính là không muốn để nàng tiếp tục bị đám nữ nhân kia làm ô nhiễm , không nghĩ tới là nàng không biết lòng người hiểm ác còn gọi điện thoại về ân cần thăm hỏi.
Nhìn đôi mắt không vui của hắn, nghe thấy lời nói lý luận đầy chán ghét của hắn, nàng không nhịn được mắt đỏ ửng: “Người ta.. người ta chỉ muốn hỏi các bạn ấy!! Chẳng lẽ ngay cả gọi điện cũng không thể sao?”
Hắn nhíu mày: “Không phải không được, chỉ là em…”- CHỉ cần đừng gọi cho đám quái nhân kia. “Đầu tiên phải làm xong những chuyện cần làm rồi mới tình tiếp chuyện khác.”
Lời nói không đồng nhất hắn thầm nghĩ tự phỉ nhổ bản thân mình.
Học bài? Lại học bài!! Hắn mang nàng tới Mỹ chỉ để học thôi sao? NẾu như thế chỉ cần để nàng ở Đài Loan là được!! Sao còn mang nàng tới Mỹ. Hắn căn bản không thích nàng!! Mỗi ngày chỉ biết học, ngoại trừ học hắn cũng không quan tâm nàng.
Nói thẳng ra… hắn chưa từng nói yêu nàng? Chẳng qua chỉ là yêu mến, từ sau khi bọn họ lên giường rồi thì cái kia coi như không tính., nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như lừa gạt người. Những thứ khác lại càng không… vậy hắn mang nàng tới đây làm gì?
“Em muốn làm chuyện gì trước thì liên quan gì tới anh”- Từ khi đến Mỹ nàng chịu bao nhiêu ủy khuất bất mãn, lần này nàng sẽ không cam chịu yếu thế nhất quyết đòi về.
“Anh đang quan tâm em…”- Hắn đến gần một bước, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.
Vừa rồi hắn quả thật nôn nóng, quên mất nàng vừa tới Mỹ không có bạn bè, người nhà mà hắn cũng không thường xuyên ở nhà, nàng chắc chắn sẽ rất bất an và tịch mịch
“Bỏ đi”- nàng giương nanh múa vuốt không cho hắn tới gần. “Em chán ghét anh lắm rồi, đừng tới gần em”
“Vương Tiêu Lăng, em đừng để anh giận”- Biểu hiện hắn trầm xuống,
Nàng nhìn thấy sắc mặt thay đổi của hắn, ánh mắt nàng cũng biến chuyển, nhưng lập tức bị lửa giận thay thế. “EM không cần để ý anh giận hay không, anh tức chết cũng được, dù sao em muốn về Đài Loan”
Hắn còn đang tính tiếp tục giữ nguyên khẩu khí cùng nàng tranh chấp, nghe nàng nói xong, cơn giận cũng nhịn không được nữa xộc ra.
Hắn vừa trở về Mỹ đã phải lao đầu làm thừa sống thiếu chết cho xong kịp thí nghiệm, chính là chỉ muốn mất vài ngày rồi quay về cùng nàng, hiện giờ nàng đáp lại là bảo hắn chết đi!!. Hắn không hiểu ở Đài Loan thì có gì tốt, nàng vừa mới đến Mỹ không bao lâu lại trở nên vô lý như thế.
“Anh nói em có thể về Đài Loan sao?”
“Anh muốn hay không em cũng không quan tâm, anh có quan tâm xem em có muốn về Đài Loan hay không không?”- Nàng cười nhạo.
“Không đúng, anh mang em đến Mỹ, thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em, nên em không được về”
Trách nhiện? Không phải là thích, cũng không phải yêu, hắn với nàng chẳng qua vì trách nhiệm? Nàng mở to hai mắt, đôi mắt đẫm lệ đầy rẫy sự thất vọng không dám tin, miệng thì thào nói: “Em đối với anh mà nói… ngoại trừ trách nhiệm ra còn có gì nữa?”
Hắn nhíu mày, không hiểu ý của nàng, cho nên lựa chọn sự im lặng, nàng lại tưởng đó đồng nghĩa với việc không phủ nhận.
“.. Bỏ đi”- Nàng yếu ớt nói như muỗi, đôi mắt to tràn đầy sức sống mất đi vẻ xinh đẹp : “Thôi đi, thôi đi!! Anh thôi đi!! Em hiện tại không muốn gặp anh nữa.”
“Em rốt cuộc đang muốn quấy phá cái gì thế”- Hắn kéo tay nàng muốn nàng nhìn hắn.
Nàng không nói gì, mắt lập tức dời đi. NHhn sang nơi khác, dáng vẻ nhục nhược khiến cho hắn liềm hạ giọng mềm mỏng hỏi lần nữa: “Mệt sao? Hay thân thể em không thoải mái”- Hắn nâng mặt nàng lên, muốn nàng đừng né tránh ánh mắt của hắn.
“Em không có tâm trạng để đùa, cũng không mệt, cũng không phải thoải mái, chỉ là lúc này không muốn nhìn thấy anh nữa, anh thôi đi được không?”- Nàng không tránh hắn nữa mà bình tĩnh nhìn hắn, trong đôi mắt chỉ có sự ảm đạm đầy mệt mỏi.
Hắn chậm rãi buông tay nàng ra, trong mắt cũng chỉ có sự thất vọng cùng cơn giận không cách nào xả được, nhưng hắn biết rõ hiện tại không thích hợp ở cùng với nàng, hắn sợ cả hai người đều nổi nóng thì không khống chế nổi lời nói của mình.
“Được rồi, anh đi, phòng này để lại cho em, em nghỉ ngơi tốt đi, ngày mai…”- Hắn dừng lại sau đó thở dài: “Ngày mai, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Hắn rời khỏi, lặng lẽ khép cửa lại, liền nghe thấy tiếng khóc trong chăn nức nở nghẹn ngào của tiểu miêu giống như đang nhớ nhà.
Trở lại thư phòng, Nghiêm Tử Hiếu thả người xuống chiếc ghế dựa đặt trước máy tính, hai tay phủ lên trán thở dài. Hắn quả thật vẫn còn rất trẻ tuổi sao? Dù hắn là thiên tài, dù cho tuổi còn nhỏ nhưng đã thành thục, cho dù hiện tại có sự nghiệp, hắn cũng thể khiến nàng an tâm mà ở lại đây.
Nên để nàng đi sao? Sau đó lại một mình ở Mỹ, chỉ có thể hằng ngày ngồi nhìn tin tức cập nhật trên blog của nàng. Quang cảnh vừa hiện lên hắn liền cảm thấy rất đau khổ.
Huống chi hắn đã từng nếm qua hương vị ngọt ngào của nàng, bàn tay hắn đã chạm đến sự mê người của nàng, hắn hiểu được nàng hấp dẫn người khác đến mức nào.
Không phải không có ai ở bên cạnh nàng, chính là từ khi hắn quay về bên nàng, đám người đang ngấp nghé nàng đều bị hắn ra tay ngăn cản, đuổi bớt đi không ít ruồi bọ muỗi, người ngốc như nàng chắc chắn sẽ không biết.
Bây giờ vễ Mỹ rồi, hắn không cần đăc biệt đi nghe ngóng, cũng biết nàng giống như bông hoa hồng sớm mai chắc chắn sẽ được nhiều người nghênh đón, nên mỗi ngày đều đưa nàng đến trường sau đó về phòng thí nghiệm đứng ngồi không yên. Làm cho hăn vừa giận vừa yêu, nàng có hiểu được lòng hắn không?
Hắn mở máy tính lên, tự động nhấp vào link website quen thuộc, xme cập nhật mới trên bog nàng.. Càng xem hắn càng cảm thấy đau lòng cho nàng, tự trách bản thân mình sao không quan tâm đến nàng nhiều hơn?
Nếu không phải nàng hay có thói quen viết nhật ký lên blog, nói hắn không thông qua blog quan sát nàng thường xuyên, hắn là vĩnh viễn sẽ không biết tiểu nữ nhân từ sau khi sang Mỹ cùng với hắn chịu nhiều ủy khuất đến thế.
Mà nàng sao không nói lời nào, một người muốn gọi điện Đài Loan để giải buồn lại bị hắn cắt ngang…
Vôi vàng bật dậy, thậm chí bất kể cái ghế bị ngã ra sau, hắn cuống quít chạy vào thư phòng, lặng lẽ mở cửa, trong phòng tối đen, ánh nắng từ ngoài chiếu vào tạo nên dãi sáng, có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn cuộn tròn trong chăn.
Hắn chậm rãi đi tới gần giường, tay ôm lấy nữ nhân trong chăn: “Xin lỗi em, là anh sai, tha thứ cho anh được không?”
Người trong chăn vẫn thút tha thút thít không có trả lời, làm cho hắn tiếp tục độc thoại: “Anh biết em một mình rất buồn rất bất an, cho nên liều mình dồn tất cả thí nghiệm vào mấy ngày nay làm cho xong,… không ngờ chỉ mấy ngày không gặp… không biết em lại gặp nhiều phiền muộn đến thế”
Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Thật ra!! Nếu như em nói với anh, anh tuyệt đối sẽ không để đám nữ nhân đó tới gần em nửa bước, chẳng lẽ em không tin anh sao?”
“Tin thì thế nào? Không tin thì thế nào?”- nàng cuối cùng cũng lộ mặt, mắt đỏ, lỗ mũi nhỏ cũng đỏ rực trừng mắt lên án hắn: “Nếu không phải anh bốn phía đều trêu hoa ghẹo nguyệt, đám nữ nhân đó sẽ tự động chạy tới em mắng chửi sao?”
“Anh không có”- hắn ôm nàng lắc đầu phủ nhận. “Anh chưa từng động tâm trước nữ nhân nào cảm trước kia không có, hiện tại cũng không, em biết anh chỉ quan tâm ai thôi mà!”
“Em không biết” Nàng hờn dỗi nói, vừa nghĩ tới hai chữ trách nhiệm liền lại nghẹn ngào. “Em biết rõ anh nói em là trách nhiệm của anh, là gánh nặng”
“anh đưa em đến Mỹ, Vương ba cũng Vương mẫu đã đem em giao cho anh, đương nhiên trách nhiệm là của anh”- hắn không biết có gì không đúng.
“Em không muốn em là trách nhiệm của anh…”- Nàng vung đôi bàn tay trắng như phấn hướng về người hắn. “Em không cần, em không cần…”
Nếu như chỉ là trách nhiệm, vậy sự dịu dàng, tốt bụng của hắn cũng chỉ là thuận tiện an ủi không giống với tình cảm của nàng.
Hắn bắt lấy tay nàng đang khóc lóc om sòm, hướng về phía đôi môi, đôi mắt đen nhìn thẳng nàng: “Anh làm trách nhiệm không tốt sao? Anh đối với em ngọt ngào, có trách nhiệm, là người duy nhất anh có trách nhiệm, em không thích như thế sao?”
Duy nhất, ngọt ngào, trách nhiệm?
“Anh nói gì… em không hiểu”- Nàng muốn rút tay lại nhưng vô ích. “Em không hiểu, trách nhiệm là trách nhiệm, làm sao lại có thể ngọt ngào… nếu như vậy … có phải em rất phiền phức đúng không?”
“Anh không thấy phiền!! Bởi vì em bây giờ là trách nhiệm của em, chờ em tốt nghiệp thì em sẽ là vợ anh, đợi vài năm nữa, em sẽ là bà mẹ trẻ tuổi nhất, sao anh lại thấy phiền chứ?’- Hắn tinh tế nói rõ kế hoạch trong tương lai, hi vọng nàng vui lên..
Nàng bị lời nói của hắn hù đến sợ, ấp úng nói không nên lời.
“Anh… anh vừa mới nói… anh muốn kết hôn với em”- Nàng tái mặt, vẻ mặt không dám tin.
Đây là thật sao? Nói dối a? Là mộng sao? Nàng sao có thể nghe thấy hắn nói muốn lấy nàng.
“CÓ vấn đề gì sao? Chẳng phải lúc ở Đài Loan đã nói xong, cha mẹ hai bên đều đã thông báo đồng ý”- Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng hắn cảm thấy kì quái.
“Chính là… em cho rằng… cho rằng..”- Đây chỉ là kế hoãn binh, vì cả hai bị bắt gian, chỉ là hắn nhận trách nhiệm nhất thời vì tình huống hỗn loạn quá!!
“Cho rằng cái gì?”- Hắn trầm mặt xuống, gõ lên trán nàng. “Em cho rằng anh nói qua loa, chĩ là diễn kịch sao?”
Nàng không nói, hắn biết đáp án của mình đã đầy đủ.
“Anh thật sự muốn bổ đầu em làm hai, xem bên trong rốt cuộc có cái gì mà lại không chịu suy nghĩ”- Xem biểu hiện lo lắng của nàng, dù không nói hắn cũng đoán ra nàng nghĩ gì.
“Còn có gì nữa… thì là óc, đại não, tiểu não…”
“Có mới lạ!! Anh hoài nghi bên trong căn bản trống không”
Trong đầu nàng chứa gì không quan trọng!!
“Quan trọng, tại sao anh không nói yêu em, vì sao muốn em lấy anh”- nàng lên án hắn kịch liệt
“Anh chưa nói sao?”- Hắn cho là hắn có nói, bằng không biểu hiện của hắn cũng quá rõ ràng.
“Anh chưa nói”- Chỉ nói thích nàng. Nàng khẳng định chắc nịch:
“Em cũng chưa nói em yêu em”- Cho nên hắn luôn lo lắng nàng bị người khác lấy đi.
“EM chưa nói”- Nàng hoài nghi nhìn hắn. “Vậy nhất định anh phải nói trước như thế mới được”
Đây là ngụy biện gì thế? Hắn không nghĩ là đúng.
Bây giờ không phải lúc đòi nam nữ ngang hàng, nam nữ bình quyền? Chẳng lẽ cứ phải nam sinh bày tỏ thái độ trước mới được sao?
“Được rồi! Vương Tiêu Lăng anh thích em”- Hắn chuyên chú nói, sau đó dùng ánh mắt bảo: “Được rồi đến lượt em”
“Cái gì? Chỉ qua loa như vậy sao?”- Gì mà được rồi, Vương Tiêu Lăng, anh thích em, giống như là miễn cưỡng thích nàng? Giống như có cũng được không có cũng không sao? Nửa điểm thành ý cũng không có
Không Tử nói đúng, nữ nhân cùng hài tử đều khó nuôi như nhau. Mà vừa vặn ở trước mặt hắn tuy cùng một người nhưng đều là nữ nhân tính cách trẻ con.
Hắn thở dài xem như nhận thua: “Vậy em muốn thế nào mới coi là không qua loa”
Rõ ràng khí thế của hắn luôn lớn hơn nàng, tình huống hòan cảnh đều do hắn làm chủ, vì sao bây giờ lại chuyển thành hắn nhân nhượng vì lợi ích mà nịnh nọt nàng?
“Em cũng không biết”- hắn không thể tự mình nghĩ sao? Vấn đề này sao lại hỏi nàng.
“Vậy anh nói lại lần nữa”- hắn hít một hơi thật sâu, hai tay giữ lấy mặt nàng, từng câu từng chữ nói: “Vương Tiêu Lăng, anh thích em, anh thích em rất lâu rồi”
CHờ thật lâu sau Vương Tiêu Lăng cũng chỉ ngơ ngác không có phản ứng, Nghiêm Tử Hiếu tưởng rằng nàng không phải đã ngủ mơ chứ, hốc mắt nàng ửng hồng, nước mắt rớt theo gò má rớt xuống
“. Em… Em khóc cái gì?”- Tay hắn không biết nên thế nào cũng không biết phải làm sao.
“Không.. không công bằng”- nàng thút tha thút thít nói, miệng lại nở nụ cười vui vẻ.
“Sao lại không công bằng”- Hắn không có qua loa, rất thành tâm tỏ tình, rốt cuộc sai ở đâu
“Enh chỉ có thích.. chứ không có yêu em đúng không? Như vậy không công bằng, em yêu anh nhiều hơn mà?” Đầu nàng rũ xuống, may thay trong phòng khá tối nên không thấy sự ngượng ngùng của nàng.
Thật xấu hổ.. nàng nói như vậy, hắn có cảm thấy nàng da mặt rất dày không, thật mất mặt?
Nàng yêu hắn so với hắn hơn rất nhiều?
Hắn sẽ không phải thử nghiệm nhiều lần nữa nên bắt đầu nghe nhầm đấy chứ?
“Em,… em vừa nói gì?”
Nói lần thứ nhất da mặt nàng đã muốn cháy lên, vừa nghe hắn hỏi, nàng liền như con chiêm đà điểu kéo chăn phủ lên đầu, coi như không xảy ra chuyện gì.
Nhưng những lời này Nghiêm Tử Hiếu đã chờ đợi biết bao nhiêu lâu không thễ dễ dàng buông tha nàng, hắn kéo chăn giật khỏi gường, hai mắt vừa lo vừa vui nhìn nàng.
“Nói cho anh biết, vừa rồi lời em nói có thật không?”- Ông trời, Hy vọng đây chỉ là giấc mộng.
Hắn chăm chú quan sát nàng, làm cho da mặt nàng như bốc cháy: “Phải..a!! những lời ngượng ngùng như thế còn phải nói mấy lần đây!”
Hắn chậm rãi quyến rũ cười. “Không có, tốt rất tốt,”
“Tốt cái gì.. ngô!”- Nàng ngây ngốc ngẩng đều, đôi môi đỏ mọng bị hắn che lấp, tinh tế nhấm nháp.
Đây là tính huống gì chứ? Sao lại vô duyên vô cớ bắt đàu hôn nhau.
“Nghiêm Tử Hiếu anh đang làm gì vậy…sao anh cứ dục tính như vậy, một chút kiềm chế cũng không có”- Nàng giữ chặt áo đang bị hắn cởi, một bên đỏ mặt lầm bầm.
Hắn cười khẽ đem nàng ôm vào lòng, liếm nhẹ vành tai nàng, luồng khí nóng tràn qua mặt nàng: “Anh không biết em yêu anh nhiều hơn cả anh yêu em đó, để bày tỏ công bằng, anh không phải cũng nên bày tỏ tình yêu của mình sao?”
“Ah”- nàng né tránh nụ hôn của hắn. “Chính mình háo sắc còn nói nhiều.
Giờ phút này, ổ ngoài cửa sổ trời bỗng nhiên đỏ rực pháo hoa tung lên như đóa hoa mỹ lệ, hấp dẫn sự chú ý của hai người.
“Nghiêm Tử Hiếu. Anh xem kìa, pháo hoa đẹp quá”- Nàng cười rực rỡ như hoa không quên lôi kéo người mình yêu cùng xem
Ở Mỹ quốc nhiều năm, Nghiêm Tử Hiếu không biết cái này có gì mà vui chứ. “Có gì đâu, rất bình thường mà, đẹp chỗ nào? Anh còn thích dáng vẻ nằm trên giường của em hơn”
Nàng e lệ trốn vào ngực hắn nói: “Sắc phôi!! Nói gì cũng bậy a!!”
“Không!! Anh cảm thấy anh rất chân thành…. Cho nên chúng ta tiếp tục đi”
“Để em xem xong hết pháo hoa đã”- nàng ngược lại rất kiên trì.
“Vì sao?”- Pháo hoa có gì đẹp? Hắn không chấp nhận.
“Bởi vì…”- Nàng trừng mắt nhìn hắn… “Bởi vì đây là lúc… em và anh hạnh phúc nhất”
Ngụy biện gì thế này? Hắn bật cười nhìn nàng.
“Có anh cũng phải rất ngốc không”- Nàng tiến sát vào ngực hắn, ngọt ngào chậm rãi giải thích. “Anh nghĩ sao!! Anh là một thiên tài nhưng cuối cùng lại đi yêu một người ngu ngốc như em . Điều này có phải rất lạ không Nhưng chỉ có lúc ở với em, anh mới cảm thấy niềm hạnh phúc bình thường ngu ngốc. EM nói đúng không? .”
Hắn vuốt tóc nàng, trong mắt chứa đựng sủng nịch ôn nhu :”Đều là do em tự nói”
Quả nhiên chỉ có nàng hiểu hắn.
Hắn không muốn bị gọi là thiên tài, cũng không muốn trở nên già trước tuổi chỉ cần một cuộc sống bình thường, tưởng chừng như là chuyện không thể. Từ khi hắn bắt đầu quan tâm, thương nhớ nàng, cuối cùng yêu đến say đắm mới nhận ra cái gọi là hạnh phúc bình thường nhất mà nàng mới nói. A !! Cho nên hắn mới yêu nàng đến thế.
“Này, xem xong hết rồi lại tiếp tục được không?”- ánh mắt nàng chớp động như cầu xin hắn.
Hắn có thể nói đủ sao? Đối mặt với ánh mắt vừa đang yêu vừa dễ thương này.
“Được”- Hắn lại đi cùng nàng làm trò ngu ngốc này thật kì lạ.
Trời ửng đỏ duy trì liên tục, bên trong cửa sổ có hai người dựa sát vào nhau, tại Mỹ quốc xa xôi chia sẻ niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Nửa giờ sau, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Nhưng xem xong pháo hoa, em phải đền bù tổn thất cho anh.
Nàng không nói gì cả
Vĩ Thanh.
Tin tức tình cảm mới nhất đây!!!
Báo đây!! Báo đây!! Tình cảm có một không hai chỉ có trên báo trường đây, thiên tài Nghiêm Tử Hiếu ra đi vội vàng mang theo cả Vương Tiêu Lăng.
Theo sự điều tra của phóng viên Mao Tiểu Lục, hai người tuy là hàng xóm nhưng chưa có bất kì cuộc nói chuyện nào. Từ khi thiên tài Nghiêm Tử Hiếu về nước hai người mới phát sinh quan hệ mập mờ, bị phóng viên Mao Tiểu Lục nhiều lần chụp được ảnh thân mật
Mà trước mắt hai người đã xa tận chân trời đến nước Mỹ du học, tất cả đều hoài nghi, nhưng căn cứ vào nguồn tin đáng tin của Vương mẫu, sẽ khiến cho mỹ nữ trong trường chúng ta tan nát cõi lòng.
Ngoài Mao Tiểu Lục đột nhất vô nhị, mặc khác cũng đưa ra một đầu đề.
Tổng quản Thanh Phong học viện cùng một nam tử có bữa ăn sáng âm áp? Là bằng hữu người yêu? Hay yêu đơn phương? Thật khó phân biệt a, chúng ta hãy cùng đón xem các bài viết số sau.
~~~~Hoàn ~~~~
Đương nhiên hoàn cảnh hiện tại tuyệt đối không phải do nàng muốn đâu, tất cả đều là công trạng của tên Nghiêm Tử Hiếu chết tiệt kia.
Nàng nhớ rõ nàng đã đi van xin đám người hội học sinh, cầu xin các nàng đừng đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của hắn, nhưng không biết vì sao, lúc từ trường học về vẻ mặt hắn lại tức giận. Không kịp tuân theo hứa hẹn, hắn trở mặt nói nơi này không tốt muốn nàng thu dọn hành lý cùng hắn đến Mỹ ngay.
Nàng dù có chống cự nhưng là… haiz…
Thật là!! Quyền làm người của nàng chẳng ai thèm quan tâm!! Tại Đài Loan đã thế ở Mỹ cũng thế.
Chưa đến đây được vài tuần, mỗi ngày đều có đám nữ nhân “chiếu cố” tính toán đánh nàng, nếu không thì dùng ánh mắt bài xích nhìn nàng, mỗi cử động đều như lai giả bất giả. Mối nhân duyên giữa nàng và hắn được một đống người hỗ trợ chiếu cố như thế cơ mà.
Ghi đến đây, Vương Tiêu Lăng cảm thấy mình thật đáng thương.
MỘt người Anh văn chẳng ra gì lại bị ném thẳng tới Mỹ, kết quả cái tên Nghiêm Tử Hiếu tự hảo sẽ hảo hảo chăm sóc nàng chẳng thấy đâu, đa số bài học giống như tụng kinh, nàng mới đến làm sao thích ứng với cuộc sống ở trường, hơn nữa nàng cũng chưa từng nói chuyện của đám nữ nhân trong trường cho hắn nghe…
Ô ô…. Nàng làm sao lại gặp chuyện bi ai thế này.
Nàng yêu bạn bè người nhà, nàng muốn về Đài Loan. Cập nhạt xong trên trang blog Võng Du nói lên nỗi lòng của mình, cảm giác nhớ nhung càng tăng, xúc động truyền tới làm cho , Vương Tiêu Lăng cầm lấy điện thoại gọi về Đài Loan.
Lúc này ở Đài Loan hẳn là giờ làm việc, gọi về nhà chắc không có ai.. gọi tới trường học, làm sao nói rõ với người ở đó.
Nàng run rẩy bấm số, sau đó điện thoại bắt đầu chuyển đầu dây, tiếng điện thoại vang lên, nàng mong chờ có người bắt lên, nhưng do mãi chuyên chú vào việc gọi điện nàng không hề phát hiện Nghiêm Tử Hiếu đã đi tới bên cạnh.
“Alo, Thanh Phong hội học sinh đây”- Giọng nói mêt mỏi theo đường dây điện thoại từ phía bên kia Thái Bình DƯơng truyền tới
“Là hội trưởng phải không? Hội trưởng em rất nhớ mọi người..”- Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc bên kia nàng cao hứng hồi hộp nói không dừng.
Phút chốc, một tay xẹt ngang qua trước mặt nàng, trực tiếp nhất nút cắt nang đường truyền, chấm dứt cuộc nói chuyện của nàng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, chống lại đôi mắt đen đang tỏ ý không chấp nhận/
“không cần phải làm chuyện vô nghĩa như thế? Chẳng phải em nói không theo kịp chương trình học sao?”- Nghiêm Tử Hiếu tùy tiện tìm một lý do giải thích cho hành động của mình, kỳ thật hắn nghe được người bên kia bắt điện thoại là ai nên liền trở nên không vui.
Thật chẳng dễ chịu chút nào, hết lần này đến lần khác đám người hội học sinh kia ma quỷ yêu quái, hắn mang nàng đến Mỹ chính là không muốn để nàng tiếp tục bị đám nữ nhân kia làm ô nhiễm , không nghĩ tới là nàng không biết lòng người hiểm ác còn gọi điện thoại về ân cần thăm hỏi.
Nhìn đôi mắt không vui của hắn, nghe thấy lời nói lý luận đầy chán ghét của hắn, nàng không nhịn được mắt đỏ ửng: “Người ta.. người ta chỉ muốn hỏi các bạn ấy!! Chẳng lẽ ngay cả gọi điện cũng không thể sao?”
Hắn nhíu mày: “Không phải không được, chỉ là em…”- CHỉ cần đừng gọi cho đám quái nhân kia. “Đầu tiên phải làm xong những chuyện cần làm rồi mới tình tiếp chuyện khác.”
Lời nói không đồng nhất hắn thầm nghĩ tự phỉ nhổ bản thân mình.
Học bài? Lại học bài!! Hắn mang nàng tới Mỹ chỉ để học thôi sao? NẾu như thế chỉ cần để nàng ở Đài Loan là được!! Sao còn mang nàng tới Mỹ. Hắn căn bản không thích nàng!! Mỗi ngày chỉ biết học, ngoại trừ học hắn cũng không quan tâm nàng.
Nói thẳng ra… hắn chưa từng nói yêu nàng? Chẳng qua chỉ là yêu mến, từ sau khi bọn họ lên giường rồi thì cái kia coi như không tính., nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như lừa gạt người. Những thứ khác lại càng không… vậy hắn mang nàng tới đây làm gì?
“Em muốn làm chuyện gì trước thì liên quan gì tới anh”- Từ khi đến Mỹ nàng chịu bao nhiêu ủy khuất bất mãn, lần này nàng sẽ không cam chịu yếu thế nhất quyết đòi về.
“Anh đang quan tâm em…”- Hắn đến gần một bước, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.
Vừa rồi hắn quả thật nôn nóng, quên mất nàng vừa tới Mỹ không có bạn bè, người nhà mà hắn cũng không thường xuyên ở nhà, nàng chắc chắn sẽ rất bất an và tịch mịch
“Bỏ đi”- nàng giương nanh múa vuốt không cho hắn tới gần. “Em chán ghét anh lắm rồi, đừng tới gần em”
“Vương Tiêu Lăng, em đừng để anh giận”- Biểu hiện hắn trầm xuống,
Nàng nhìn thấy sắc mặt thay đổi của hắn, ánh mắt nàng cũng biến chuyển, nhưng lập tức bị lửa giận thay thế. “EM không cần để ý anh giận hay không, anh tức chết cũng được, dù sao em muốn về Đài Loan”
Hắn còn đang tính tiếp tục giữ nguyên khẩu khí cùng nàng tranh chấp, nghe nàng nói xong, cơn giận cũng nhịn không được nữa xộc ra.
Hắn vừa trở về Mỹ đã phải lao đầu làm thừa sống thiếu chết cho xong kịp thí nghiệm, chính là chỉ muốn mất vài ngày rồi quay về cùng nàng, hiện giờ nàng đáp lại là bảo hắn chết đi!!. Hắn không hiểu ở Đài Loan thì có gì tốt, nàng vừa mới đến Mỹ không bao lâu lại trở nên vô lý như thế.
“Anh nói em có thể về Đài Loan sao?”
“Anh muốn hay không em cũng không quan tâm, anh có quan tâm xem em có muốn về Đài Loan hay không không?”- Nàng cười nhạo.
“Không đúng, anh mang em đến Mỹ, thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em, nên em không được về”
Trách nhiện? Không phải là thích, cũng không phải yêu, hắn với nàng chẳng qua vì trách nhiệm? Nàng mở to hai mắt, đôi mắt đẫm lệ đầy rẫy sự thất vọng không dám tin, miệng thì thào nói: “Em đối với anh mà nói… ngoại trừ trách nhiệm ra còn có gì nữa?”
Hắn nhíu mày, không hiểu ý của nàng, cho nên lựa chọn sự im lặng, nàng lại tưởng đó đồng nghĩa với việc không phủ nhận.
“.. Bỏ đi”- Nàng yếu ớt nói như muỗi, đôi mắt to tràn đầy sức sống mất đi vẻ xinh đẹp : “Thôi đi, thôi đi!! Anh thôi đi!! Em hiện tại không muốn gặp anh nữa.”
“Em rốt cuộc đang muốn quấy phá cái gì thế”- Hắn kéo tay nàng muốn nàng nhìn hắn.
Nàng không nói gì, mắt lập tức dời đi. NHhn sang nơi khác, dáng vẻ nhục nhược khiến cho hắn liềm hạ giọng mềm mỏng hỏi lần nữa: “Mệt sao? Hay thân thể em không thoải mái”- Hắn nâng mặt nàng lên, muốn nàng đừng né tránh ánh mắt của hắn.
“Em không có tâm trạng để đùa, cũng không mệt, cũng không phải thoải mái, chỉ là lúc này không muốn nhìn thấy anh nữa, anh thôi đi được không?”- Nàng không tránh hắn nữa mà bình tĩnh nhìn hắn, trong đôi mắt chỉ có sự ảm đạm đầy mệt mỏi.
Hắn chậm rãi buông tay nàng ra, trong mắt cũng chỉ có sự thất vọng cùng cơn giận không cách nào xả được, nhưng hắn biết rõ hiện tại không thích hợp ở cùng với nàng, hắn sợ cả hai người đều nổi nóng thì không khống chế nổi lời nói của mình.
“Được rồi, anh đi, phòng này để lại cho em, em nghỉ ngơi tốt đi, ngày mai…”- Hắn dừng lại sau đó thở dài: “Ngày mai, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Hắn rời khỏi, lặng lẽ khép cửa lại, liền nghe thấy tiếng khóc trong chăn nức nở nghẹn ngào của tiểu miêu giống như đang nhớ nhà.
Trở lại thư phòng, Nghiêm Tử Hiếu thả người xuống chiếc ghế dựa đặt trước máy tính, hai tay phủ lên trán thở dài. Hắn quả thật vẫn còn rất trẻ tuổi sao? Dù hắn là thiên tài, dù cho tuổi còn nhỏ nhưng đã thành thục, cho dù hiện tại có sự nghiệp, hắn cũng thể khiến nàng an tâm mà ở lại đây.
Nên để nàng đi sao? Sau đó lại một mình ở Mỹ, chỉ có thể hằng ngày ngồi nhìn tin tức cập nhật trên blog của nàng. Quang cảnh vừa hiện lên hắn liền cảm thấy rất đau khổ.
Huống chi hắn đã từng nếm qua hương vị ngọt ngào của nàng, bàn tay hắn đã chạm đến sự mê người của nàng, hắn hiểu được nàng hấp dẫn người khác đến mức nào.
Không phải không có ai ở bên cạnh nàng, chính là từ khi hắn quay về bên nàng, đám người đang ngấp nghé nàng đều bị hắn ra tay ngăn cản, đuổi bớt đi không ít ruồi bọ muỗi, người ngốc như nàng chắc chắn sẽ không biết.
Bây giờ vễ Mỹ rồi, hắn không cần đăc biệt đi nghe ngóng, cũng biết nàng giống như bông hoa hồng sớm mai chắc chắn sẽ được nhiều người nghênh đón, nên mỗi ngày đều đưa nàng đến trường sau đó về phòng thí nghiệm đứng ngồi không yên. Làm cho hăn vừa giận vừa yêu, nàng có hiểu được lòng hắn không?
Hắn mở máy tính lên, tự động nhấp vào link website quen thuộc, xme cập nhật mới trên bog nàng.. Càng xem hắn càng cảm thấy đau lòng cho nàng, tự trách bản thân mình sao không quan tâm đến nàng nhiều hơn?
Nếu không phải nàng hay có thói quen viết nhật ký lên blog, nói hắn không thông qua blog quan sát nàng thường xuyên, hắn là vĩnh viễn sẽ không biết tiểu nữ nhân từ sau khi sang Mỹ cùng với hắn chịu nhiều ủy khuất đến thế.
Mà nàng sao không nói lời nào, một người muốn gọi điện Đài Loan để giải buồn lại bị hắn cắt ngang…
Vôi vàng bật dậy, thậm chí bất kể cái ghế bị ngã ra sau, hắn cuống quít chạy vào thư phòng, lặng lẽ mở cửa, trong phòng tối đen, ánh nắng từ ngoài chiếu vào tạo nên dãi sáng, có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn cuộn tròn trong chăn.
Hắn chậm rãi đi tới gần giường, tay ôm lấy nữ nhân trong chăn: “Xin lỗi em, là anh sai, tha thứ cho anh được không?”
Người trong chăn vẫn thút tha thút thít không có trả lời, làm cho hắn tiếp tục độc thoại: “Anh biết em một mình rất buồn rất bất an, cho nên liều mình dồn tất cả thí nghiệm vào mấy ngày nay làm cho xong,… không ngờ chỉ mấy ngày không gặp… không biết em lại gặp nhiều phiền muộn đến thế”
Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Thật ra!! Nếu như em nói với anh, anh tuyệt đối sẽ không để đám nữ nhân đó tới gần em nửa bước, chẳng lẽ em không tin anh sao?”
“Tin thì thế nào? Không tin thì thế nào?”- nàng cuối cùng cũng lộ mặt, mắt đỏ, lỗ mũi nhỏ cũng đỏ rực trừng mắt lên án hắn: “Nếu không phải anh bốn phía đều trêu hoa ghẹo nguyệt, đám nữ nhân đó sẽ tự động chạy tới em mắng chửi sao?”
“Anh không có”- hắn ôm nàng lắc đầu phủ nhận. “Anh chưa từng động tâm trước nữ nhân nào cảm trước kia không có, hiện tại cũng không, em biết anh chỉ quan tâm ai thôi mà!”
“Em không biết” Nàng hờn dỗi nói, vừa nghĩ tới hai chữ trách nhiệm liền lại nghẹn ngào. “Em biết rõ anh nói em là trách nhiệm của anh, là gánh nặng”
“anh đưa em đến Mỹ, Vương ba cũng Vương mẫu đã đem em giao cho anh, đương nhiên trách nhiệm là của anh”- hắn không biết có gì không đúng.
“Em không muốn em là trách nhiệm của anh…”- Nàng vung đôi bàn tay trắng như phấn hướng về người hắn. “Em không cần, em không cần…”
Nếu như chỉ là trách nhiệm, vậy sự dịu dàng, tốt bụng của hắn cũng chỉ là thuận tiện an ủi không giống với tình cảm của nàng.
Hắn bắt lấy tay nàng đang khóc lóc om sòm, hướng về phía đôi môi, đôi mắt đen nhìn thẳng nàng: “Anh làm trách nhiệm không tốt sao? Anh đối với em ngọt ngào, có trách nhiệm, là người duy nhất anh có trách nhiệm, em không thích như thế sao?”
Duy nhất, ngọt ngào, trách nhiệm?
“Anh nói gì… em không hiểu”- Nàng muốn rút tay lại nhưng vô ích. “Em không hiểu, trách nhiệm là trách nhiệm, làm sao lại có thể ngọt ngào… nếu như vậy … có phải em rất phiền phức đúng không?”
“Anh không thấy phiền!! Bởi vì em bây giờ là trách nhiệm của em, chờ em tốt nghiệp thì em sẽ là vợ anh, đợi vài năm nữa, em sẽ là bà mẹ trẻ tuổi nhất, sao anh lại thấy phiền chứ?’- Hắn tinh tế nói rõ kế hoạch trong tương lai, hi vọng nàng vui lên..
Nàng bị lời nói của hắn hù đến sợ, ấp úng nói không nên lời.
“Anh… anh vừa mới nói… anh muốn kết hôn với em”- Nàng tái mặt, vẻ mặt không dám tin.
Đây là thật sao? Nói dối a? Là mộng sao? Nàng sao có thể nghe thấy hắn nói muốn lấy nàng.
“CÓ vấn đề gì sao? Chẳng phải lúc ở Đài Loan đã nói xong, cha mẹ hai bên đều đã thông báo đồng ý”- Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng hắn cảm thấy kì quái.
“Chính là… em cho rằng… cho rằng..”- Đây chỉ là kế hoãn binh, vì cả hai bị bắt gian, chỉ là hắn nhận trách nhiệm nhất thời vì tình huống hỗn loạn quá!!
“Cho rằng cái gì?”- Hắn trầm mặt xuống, gõ lên trán nàng. “Em cho rằng anh nói qua loa, chĩ là diễn kịch sao?”
Nàng không nói, hắn biết đáp án của mình đã đầy đủ.
“Anh thật sự muốn bổ đầu em làm hai, xem bên trong rốt cuộc có cái gì mà lại không chịu suy nghĩ”- Xem biểu hiện lo lắng của nàng, dù không nói hắn cũng đoán ra nàng nghĩ gì.
“Còn có gì nữa… thì là óc, đại não, tiểu não…”
“Có mới lạ!! Anh hoài nghi bên trong căn bản trống không”
Trong đầu nàng chứa gì không quan trọng!!
“Quan trọng, tại sao anh không nói yêu em, vì sao muốn em lấy anh”- nàng lên án hắn kịch liệt
“Anh chưa nói sao?”- Hắn cho là hắn có nói, bằng không biểu hiện của hắn cũng quá rõ ràng.
“Anh chưa nói”- Chỉ nói thích nàng. Nàng khẳng định chắc nịch:
“Em cũng chưa nói em yêu em”- Cho nên hắn luôn lo lắng nàng bị người khác lấy đi.
“EM chưa nói”- Nàng hoài nghi nhìn hắn. “Vậy nhất định anh phải nói trước như thế mới được”
Đây là ngụy biện gì thế? Hắn không nghĩ là đúng.
Bây giờ không phải lúc đòi nam nữ ngang hàng, nam nữ bình quyền? Chẳng lẽ cứ phải nam sinh bày tỏ thái độ trước mới được sao?
“Được rồi! Vương Tiêu Lăng anh thích em”- Hắn chuyên chú nói, sau đó dùng ánh mắt bảo: “Được rồi đến lượt em”
“Cái gì? Chỉ qua loa như vậy sao?”- Gì mà được rồi, Vương Tiêu Lăng, anh thích em, giống như là miễn cưỡng thích nàng? Giống như có cũng được không có cũng không sao? Nửa điểm thành ý cũng không có
Không Tử nói đúng, nữ nhân cùng hài tử đều khó nuôi như nhau. Mà vừa vặn ở trước mặt hắn tuy cùng một người nhưng đều là nữ nhân tính cách trẻ con.
Hắn thở dài xem như nhận thua: “Vậy em muốn thế nào mới coi là không qua loa”
Rõ ràng khí thế của hắn luôn lớn hơn nàng, tình huống hòan cảnh đều do hắn làm chủ, vì sao bây giờ lại chuyển thành hắn nhân nhượng vì lợi ích mà nịnh nọt nàng?
“Em cũng không biết”- hắn không thể tự mình nghĩ sao? Vấn đề này sao lại hỏi nàng.
“Vậy anh nói lại lần nữa”- hắn hít một hơi thật sâu, hai tay giữ lấy mặt nàng, từng câu từng chữ nói: “Vương Tiêu Lăng, anh thích em, anh thích em rất lâu rồi”
CHờ thật lâu sau Vương Tiêu Lăng cũng chỉ ngơ ngác không có phản ứng, Nghiêm Tử Hiếu tưởng rằng nàng không phải đã ngủ mơ chứ, hốc mắt nàng ửng hồng, nước mắt rớt theo gò má rớt xuống
“. Em… Em khóc cái gì?”- Tay hắn không biết nên thế nào cũng không biết phải làm sao.
“Không.. không công bằng”- nàng thút tha thút thít nói, miệng lại nở nụ cười vui vẻ.
“Sao lại không công bằng”- Hắn không có qua loa, rất thành tâm tỏ tình, rốt cuộc sai ở đâu
“Enh chỉ có thích.. chứ không có yêu em đúng không? Như vậy không công bằng, em yêu anh nhiều hơn mà?” Đầu nàng rũ xuống, may thay trong phòng khá tối nên không thấy sự ngượng ngùng của nàng.
Thật xấu hổ.. nàng nói như vậy, hắn có cảm thấy nàng da mặt rất dày không, thật mất mặt?
Nàng yêu hắn so với hắn hơn rất nhiều?
Hắn sẽ không phải thử nghiệm nhiều lần nữa nên bắt đầu nghe nhầm đấy chứ?
“Em,… em vừa nói gì?”
Nói lần thứ nhất da mặt nàng đã muốn cháy lên, vừa nghe hắn hỏi, nàng liền như con chiêm đà điểu kéo chăn phủ lên đầu, coi như không xảy ra chuyện gì.
Nhưng những lời này Nghiêm Tử Hiếu đã chờ đợi biết bao nhiêu lâu không thễ dễ dàng buông tha nàng, hắn kéo chăn giật khỏi gường, hai mắt vừa lo vừa vui nhìn nàng.
“Nói cho anh biết, vừa rồi lời em nói có thật không?”- Ông trời, Hy vọng đây chỉ là giấc mộng.
Hắn chăm chú quan sát nàng, làm cho da mặt nàng như bốc cháy: “Phải..a!! những lời ngượng ngùng như thế còn phải nói mấy lần đây!”
Hắn chậm rãi quyến rũ cười. “Không có, tốt rất tốt,”
“Tốt cái gì.. ngô!”- Nàng ngây ngốc ngẩng đều, đôi môi đỏ mọng bị hắn che lấp, tinh tế nhấm nháp.
Đây là tính huống gì chứ? Sao lại vô duyên vô cớ bắt đàu hôn nhau.
“Nghiêm Tử Hiếu anh đang làm gì vậy…sao anh cứ dục tính như vậy, một chút kiềm chế cũng không có”- Nàng giữ chặt áo đang bị hắn cởi, một bên đỏ mặt lầm bầm.
Hắn cười khẽ đem nàng ôm vào lòng, liếm nhẹ vành tai nàng, luồng khí nóng tràn qua mặt nàng: “Anh không biết em yêu anh nhiều hơn cả anh yêu em đó, để bày tỏ công bằng, anh không phải cũng nên bày tỏ tình yêu của mình sao?”
“Ah”- nàng né tránh nụ hôn của hắn. “Chính mình háo sắc còn nói nhiều.
Giờ phút này, ổ ngoài cửa sổ trời bỗng nhiên đỏ rực pháo hoa tung lên như đóa hoa mỹ lệ, hấp dẫn sự chú ý của hai người.
“Nghiêm Tử Hiếu. Anh xem kìa, pháo hoa đẹp quá”- Nàng cười rực rỡ như hoa không quên lôi kéo người mình yêu cùng xem
Ở Mỹ quốc nhiều năm, Nghiêm Tử Hiếu không biết cái này có gì mà vui chứ. “Có gì đâu, rất bình thường mà, đẹp chỗ nào? Anh còn thích dáng vẻ nằm trên giường của em hơn”
Nàng e lệ trốn vào ngực hắn nói: “Sắc phôi!! Nói gì cũng bậy a!!”
“Không!! Anh cảm thấy anh rất chân thành…. Cho nên chúng ta tiếp tục đi”
“Để em xem xong hết pháo hoa đã”- nàng ngược lại rất kiên trì.
“Vì sao?”- Pháo hoa có gì đẹp? Hắn không chấp nhận.
“Bởi vì…”- Nàng trừng mắt nhìn hắn… “Bởi vì đây là lúc… em và anh hạnh phúc nhất”
Ngụy biện gì thế này? Hắn bật cười nhìn nàng.
“Có anh cũng phải rất ngốc không”- Nàng tiến sát vào ngực hắn, ngọt ngào chậm rãi giải thích. “Anh nghĩ sao!! Anh là một thiên tài nhưng cuối cùng lại đi yêu một người ngu ngốc như em . Điều này có phải rất lạ không Nhưng chỉ có lúc ở với em, anh mới cảm thấy niềm hạnh phúc bình thường ngu ngốc. EM nói đúng không? .”
Hắn vuốt tóc nàng, trong mắt chứa đựng sủng nịch ôn nhu :”Đều là do em tự nói”
Quả nhiên chỉ có nàng hiểu hắn.
Hắn không muốn bị gọi là thiên tài, cũng không muốn trở nên già trước tuổi chỉ cần một cuộc sống bình thường, tưởng chừng như là chuyện không thể. Từ khi hắn bắt đầu quan tâm, thương nhớ nàng, cuối cùng yêu đến say đắm mới nhận ra cái gọi là hạnh phúc bình thường nhất mà nàng mới nói. A !! Cho nên hắn mới yêu nàng đến thế.
“Này, xem xong hết rồi lại tiếp tục được không?”- ánh mắt nàng chớp động như cầu xin hắn.
Hắn có thể nói đủ sao? Đối mặt với ánh mắt vừa đang yêu vừa dễ thương này.
“Được”- Hắn lại đi cùng nàng làm trò ngu ngốc này thật kì lạ.
Trời ửng đỏ duy trì liên tục, bên trong cửa sổ có hai người dựa sát vào nhau, tại Mỹ quốc xa xôi chia sẻ niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Nửa giờ sau, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Nhưng xem xong pháo hoa, em phải đền bù tổn thất cho anh.
Nàng không nói gì cả
Vĩ Thanh.
Tin tức tình cảm mới nhất đây!!!
Báo đây!! Báo đây!! Tình cảm có một không hai chỉ có trên báo trường đây, thiên tài Nghiêm Tử Hiếu ra đi vội vàng mang theo cả Vương Tiêu Lăng.
Theo sự điều tra của phóng viên Mao Tiểu Lục, hai người tuy là hàng xóm nhưng chưa có bất kì cuộc nói chuyện nào. Từ khi thiên tài Nghiêm Tử Hiếu về nước hai người mới phát sinh quan hệ mập mờ, bị phóng viên Mao Tiểu Lục nhiều lần chụp được ảnh thân mật
Mà trước mắt hai người đã xa tận chân trời đến nước Mỹ du học, tất cả đều hoài nghi, nhưng căn cứ vào nguồn tin đáng tin của Vương mẫu, sẽ khiến cho mỹ nữ trong trường chúng ta tan nát cõi lòng.
Ngoài Mao Tiểu Lục đột nhất vô nhị, mặc khác cũng đưa ra một đầu đề.
Tổng quản Thanh Phong học viện cùng một nam tử có bữa ăn sáng âm áp? Là bằng hữu người yêu? Hay yêu đơn phương? Thật khó phân biệt a, chúng ta hãy cùng đón xem các bài viết số sau.
~~~~Hoàn ~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook