Yêu Người IQ Cao
Chương 18

Yêu người IQ cao (phần 18)

Thư đứng đó, giữa màu xanh bạt ngàn của lá chè, đắm mình trong nắng sớm và gió lộng. Nó đứng xoay lưng về phía mặt trời, nên khi xuất hiện nó như có hào quang toả ra trong mắt tôi vậy. Tôi còn nghĩ là mình đang mơ. Và nếu là mơ thì tôi mong mãi mãi không bao giờ tỉnh giấc.

Nhưng đây là thực, và bởi là thực nên tôi muốn chốn cm nó vào mơ cho đỡ đau khổ.

Cơ mà éo chốn được, tôi vẫn phải đối diện với nó, đối diện với cảm giác nghi ngờ, hoang mang, đau khổ, dằn vặt và ti tỉ cái thể loại cảm xúc tiêu cực khác nữa. Bọn nó chỉ chờ đến lúc đó để bùng cháy mạnh mẽ và xâm chiếm suy nghĩ của tôi, khiến mặt tôi thộn ra như thằng ngẫn ngợ.

Thư thu lại ánh hào quang, (thật ra là mặt trời đã lên cao và nó bước ra khỏi góc có mặt trời) và tiền về phía tôi.

“Im lặng, nhất định phải im lặng, kệ cm nó” tôi mím môi và hạ quyết tâm.

Cơ mà tôi cũng chẳng có cơ hội phát ngôn bởi Thư có nói gì đâu. Nó lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi, không hề vội vã thanh minh thanh nga như tôi mong đợi.

Nó không vội nhưng tim tôi vội. Cái thằng tim tôi nó cứ cuống lên, đập thình thịch như thôi thúc tôi phải làm gì đó.

Thói đời, tim đập thì chân run, rồi thì mồ hôi tỷ lệ thuận với độ cao của mặt trời bắt đầu túa ra. Tôi chả thấy còn chút lãng mạn nào khi ngồi ở đây nữa. Nắng, nóng, khó chịu, ức chế … uất hận. Tôi không kìm chế được cảm xúc nữa …

Đứng dậy, tôi bước tới trước mặt nó, nhìn chằm chằm. Nó vẫn tỉnh bơ, cười cười.

Đờ mờ, lại còn cười nữa … Bao nhiêu cay đắng, tủi hờn trong cả tháng hè tôi phải chịu, mà nó còn cười. Cười cười cái lờ …

Tôi gào lên, bằng tất cả cảm xúc đã dồn nén trong suốt thời gian trước đó. Cũng chả nhớ nói gì, nhưng hẳn là không nói tục chửi bậy như bây giờ đâu

Nó lúc lắc cái cổ xinh xinh, nhìn tôi, bình thản và thích thú.

Nó muốn trêu tức tôi. Đờ mờ, lại còn trêu tức bố mày nữa. Thế này thì chịu làm sao được, chả nhẽ bố lại cho mày quả song phi vào mặt.

Cơ mà không dám, tôi chỉ biết trút căm hờn lên từ ngữ. Tôi gào thét hơn. Kinh hơn. Chửi rất hăng, mồ hôi túa ra khắp người.

Mệt. Tôi ngồi xuống đất thở, nhắm mắt lại mà thở.

“Anh Tuấn Anh chưa bao giờ chửi mắng tớ như vậy" Rốt cục thì nó cũng chịu mở miệng.

Tôi chả nói gì, tại đang mải thở với cả tôi chỉ là cái bóng, biết nói gì đây khi Thư đang nói về người thực.

Thư vẫn chậm rãi nói tiếp: “Anh Tuấn Anh cũng không ngơ ngơ như cậu, anh ấy có đầu óc logic và suy luận còn hơn cả tớ. Anh ấy cũng không cần tớ hướng dẫn về cách tư duy, cách học hành, về cách quan tâm đến bố mẹ, đến em gái, đến bạn bè …”

Tôi trố mắt nhìn nó: Đã như này rồi mà nó còn lôi anh Tuấn Anh của nó ra để xỉ nhục tôi sao.

Nó quay ra nhìn tôi, nước mắt chảy dài trên má: “. Anh ấy chết rồi. Tớ biết chứ, nhưng anh ấy là anh ấy, mà cậu là cậu. Tớ đâu ngốc đến mức lấy cậu ra để hoài niệm quá khứ chứ.

Tớ để ý cậu vì cái tên, vì ngoại hình. Tiếp cận cậu cũng vì thế. Nhưng ngoại trừ cái tên và chút hình dáng bên ngoài, cậu và anh ấy không có chút liên quan nào cả. Tớ quyết định ở bên cậu, vì cậu là cậu, là Tuấn Anh của tớ, chứ không vì bất cứ lý do nào khác.

Suốt thời gian bên nhau, cậu không cảm nhận được điều đó sao"

Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn thấy nước mắt của Thư: “Không phải hình bóng của anh ấy, tôi không phải hình bóng của anh ấy. Tại sao đến bây giờ chúng ta vẫn chưa một lần …”

Một bờ môi mềm mại và ngọt ngào áp nhẹ vào môi tôi. Lần đầu tiên, cuối cùng cũng đến…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương