Yêu Nghiệt
-
Chương 9
Từ lần trước nhìn thấy tấm ảnh kỳ lạ trong thư phòng, Tống Nhân Dụ mơ hồ cảm thấy chuyện này càng lúc càng quỷ dị. Cô rất muốn làm rõ tất cả, có điều, cô phải đi hỏi ai, phải tin ai bây giờ? Các ca ca? Không không, bọn họ chỉ biết ăn sống nuốt tươi cô mà thôi. Chú Vinh? Hắn ở bên cạnh Tống Đạt Cơ nhiều năm như vậy chắc chắn biết được không ít chuyện. Nhưng mấy lời nói bóng nói gió căn bản hỏi không ra cái gì, hắn là người trung thành với Tống gia,tuyệt đối sẽ không lộ ra một chữ nửa câu.
Cô tứ cố vô thân chỉ có thể tự mình làm sáng tỏ mọi chuyện sau tầng sương mù dày đặc. Đọc Truyện Online mới nhất ở qtruyen.net
Hôm nay, thừa dịp không có người chú ý, cô bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm điều bí ẩn €€€€ cũng có thể gọi là một cuộc hành trình nguy hiểm?! Nhẹ chân nhẹ tay tránh tầm mắt của tổng quản và bọn người hầu quen thuộc, cô dựa theo con đường mà lão Vinh đã dẫn đi một lần, đi tới căn phòng của Tống Đạt Cơ ở tầng bốn. Toàn bộ phía Đông tầng 4 này là của Tống Đạt Cơ, phòng ngủ, thư phòng, phòng làm việc. Còn phía Tây là của Ngũ ca €€€€ Tống Phẩm Ngạn, một thiếu niên tuấn mỹ nhìn thì thuần khiết kì thực là trong ngoài không đồng nhất siêu cấp ác ma, cô cần phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để bị hắn bắt gặp.
Phía sau cánh cửa này từ ngày ba ba rời đi đến tột cùng ẩn giấu bí mật gì?!
Tay cô run rẩy, không biết do khẩn trương hay là sợ hãi, lẩm nhẩm trong lòng đếm đến 10, cô kiên quyết dùng lực đẩy tấm cửa gỗ nặng nề, cô không có nhiều thời gian, nếu còn do dự sẽ vô cùng lãng phí. Chẳng lẽ cô muốn lưu lạc làm đồ chơi chúng vị thiếu gia nhà họ Tống,vượt qua quãng đời còn lại như thế sao?
Không, cô đương nhiên không đồng ý!
Cô bây giờ đã không có đường lui!
Cánh cửa vừa mở, một luồng ánh sáng bắn thẳng vào cô, Nhân Dụ dùng tay che mắt, ánh sáng mãnh liệt làm cô không kịp thích ứng. Đợi một lát sau cô lắc mình tiến vào trong, cánh cửa sau lưng bị đóng lại khiến cô nghi hoặc có người tới, bên ngoài yên tĩnh rất lâu, không hề nghe thấy tiếng bước chân, cô rốt cục yên tâm tìm kiếm dấu vết trong căn phòng chưa từng tới này.
Trước mắt cô là 1 gian phòng khách hình tròn, có 5 cánh cửa thông tới các gian phòng khác, trừ cánh cửa cô vừa mở ra để đi vào, những cánh cửa còn lại chắc là phòng ngủ, phòng làm việc, linh tinh gì đó đi. Phòng khách trang trí với đống cổ bảo không kém phòng khách chung nhiều lắm, cũng là phong cách quý tộc xa hoa, ghế sofa thiên nga nhung, bàn trà gỗ khắc hoa, cửa sổ sát đất khổng lồ có hai tấm lụa che lớn. Ánh nắng mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào trong, thì ra tia sáng vừa rồi là do mặt trời chiếu rọi, vị trí gian phòng khách này ngoảnh mặt về phía đông, khi mặt trời lên vừa vặn chiếu vào đây, khiến cho nơi này sáng đến dị thường.
Cô xoay người tùy tay đẩy một cánh cửa gần mình nhất, phòng khách đã không có gì để xem, nó tuy rất lớn nhưng hoàn toàn không có vật có giá trị với cô.
Đây là phòng ngủ.
Một chiếc giường cổ lớn, và vẫn là phong cách quý tộc. Kéo ra cửa tủ quần áo, bên trong toàn bộ là quần áo của đàn ông, Tống Đạt Cơ không mang hết đi, hắn chỉ lấy 1 bộ phận nho nhỏ, còn hầu hết đều để lại đây. Như vậy nói lên điều gì? Hắn quyết định còn trở về nơi này?! Hoặc là hắn chuẩn bị tất cả đầy đủ ở trên đảo, căn bản không cần mang nhiều hành lý theo cho nên để chúng lại?
Sau một hồi tìm kiếm, Tống Nhân Dụ không thu hoạch được gì, 1 vật nhỏ có liên quan đến mẹ cô cũng không có, cô cảm thấy có chút nhụt chí, nhưng không thể buông tha 3 gian phòng cô chưa tới. Phục hồi tinh thần,cô đi đến những căn phòng còn lại.
Gian phòng này hình như là thư phòng, bày rất nhiều bộ sách, ba mặt vách tường đều bị giá sách chiếm cứ, có cái bàn viết duy nhất cũng có một vài quyển sách cùng mấy tờ giấy nháp trắng. Linh quang chợt lóe, tấm hình lần trước cô phát hiện trong thư phòng, gian thư phòng này có thể có một vài vật gì đó hay không nhỉ? Cô khẩn cấp vội vã mở từng ngăn kéo,từng ngăn tủ, bên trong trừ văn kiện cô xem không hiểu cùng các loại đồ đạc linh tinh thì không phát hiện tấm hình tương tự hay những vật linh tinh mà cô cần. Cô lại tìm kiếm kẽ hở giữa các bộ sách, cơ hồ lật đổ khắp 3 cái giá sách vẫn không thể tìm được manh mối.
Thời gian không còn nhiều, cô nhất định phải trở về trước khi lão Vinh phát hiện, bằng không vạn nhất các ca ca biết rõ sau này sẽ không cho phép cô chạy loạn, cấm túc lại càng phiền toái. Hai gian còn lại lần sau có cơ hội cô sẽ xem tiếp, nhất định có manh mối, mẹ cô và Tống Đạt Cơ chắc chắn có chuyện gì đó.
Tống Nhân Dụ trở lại phòng khách, bất tri bất giác cô đã tiêu hết hai tiếng đồng hồ ở chỗ này, phải mau mau trở lại mới được.
Chân cô vừa mới đi đến ngưỡng cửa, cửa phòng khách cư nhiên vang lên tiếng bước chân, cửa phòng khách bị người đẩy ra, 2 nữ hầu cầm công cụ quét dọn đi tới gần. Cô vội vã trốn vào cửa trong bên phải, tuy rằng nghĩ cô không trộm cắp cái gì thì không cần phải trốn, nhưng mà tổng cảm thấy bị bọn họ thấy cô ở chỗ này sẽ không hay cho lắm.
Các nữ hầu cầm máy hút bụi và khăn lau vào phòng ngủ, cô vừa mới nghĩ rón ra rón rén chuồn đi, đột nhiên phát hiện gian phòng này có điểm khác lạ. Nó trống trơn không hề có đồ trang trí và gia dụng, quái dị a, nơi này cư nhiên còn có thang máy, thông lên tầng trên sao? Chính là vì sao lại lắp thang máy ở đây? Bên ngoài có cầu thang rồi còn gì?
Cô dò dẫm ấn xuống một cái nút, cửa thang máy bỗng mở ra, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn, đi hay quay về giằng co trong nội tâm, cuối cùng kìm nén không nổi hiếu kỳ bước vào trong €€€€
Mở cửa sổ đón gió lạnh mùa thu, rèm che nhẹ tung bay theo gió, 1 người mặc áo len đan màu lam nhạt với chiếc váy công chúa cùng màu đứng ở trước cửa sổ, mái tóc dài màu nâu tết thành bím trước ngực. Trên mặt cô, xinh đẹp duy nhất chính là đôi mắt đang nhìn chiếc giường duy nhất trong căn phòng trống này, một chiếc giường giống y như đúc với giường bệnh trong bệnh viện.
Cô cắn chặt môi, cánh tay dán sát thân thể gầy yếu, cô tuyệt đối chưa hề tới nơi này. Thế nhưng loại cảm giác quen thuộc đáng sợ này từ đâu tới?
Cô cảm thấy từ này cánh cửa sổ này nhìn ra cảnh sắc rất quen thuộc, cô cảm thấy chiếc giường đơn điệu nhưng rắn chắc này rất quen thuộc, cô thậm chí biết rõ phía sau cánh cửa chính là phòng vệ sinh.
Vì sao lại như vậy?
Cô đi thang máy đến tầng năm, hẳn là tầng năm đi. Cửa thang máy mở ra cô liền bước vào đây, rõ ràng là nơi chưa từng ở, nhưng cô lại cảm giác bản thân từng sinh hoạt ở đây. Là ảo giác đi! Nhất định là ảo giác. Cô không nhìn thấy 1 cô bé gái bị bác sĩ, y tá áp ở trên giường tiêm chích, cô không có nghe thấy âm thanh cô bé gái quen thuộc như thế, cô cũng không có cảm giác sâu sắc khi kim đâm vào làn da.
Là ảo giác, là ảo giác!
Cô ảo giác rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến cô phát hiện cô bé có mái tóc dài cùng một khuôn mặt với cô, cô thấy nơi cô đứng hiện tại, có 1 lão nhân trầm mặc nhìn ngắm tất cả, mà mặt hắn với ba ba €€€€ Tống Đạt Cơ giống nhau như đúc!
Có lẽ tinh thần cô thất thường, mới nhìn thấy hình ảnh quái dị này, hoặc là cô đang nằm mơ, kỳ thật cô còn đang ngủ trên chiếc giường trong phòng mình, chuyện này chỉ là một giấc mộng kỳ quái mà thôi, chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi.
Cửa sổ thủy tinh phản chiếu một bóng người, phía sau thân thể thiếu nữ mảnh khảnh, 1 thiếu niên tinh khiết tuấn mỹ đôi mắt vô tội đáng thương, mặt hắn như bạch ngọc tươi cười tuyệt mỹ.
"Nhân Nhân, sao em ở chỗ này?" Tống Phẩm Ngạn mặc đồng phục cao trung khiến hắn càng thêm soái khí, chỉ có khuôn mặt trẻ con tuấn mỹ để lộ ra 1 tia thú tính không dễ dàng phát giác. Mà đôi mắt vô tội như con thỏ nhỏ đã che kín chút thú tính ấy, đem biểu hiện hoàn mỹ thẹn thùng giả dối của một thiếu niên hiện ra trước mặt Tống Nhân Dụ.
"A?" Bị ca ca nhỏ nhất làm cho giật nảy mình, Nhân Dụ tuyệt không nghĩ không Tống Phẩm Ngạn lại xuất hiện vào lúc này, hắn không đọc sách sao? Lần nào gặp hắn cũng là thời gian hắn đáng nhẽ phải ở trường học, có lẽ hắn là thiếu gia nên thời gian đến trường quy định theo ý thích của hắn chứ không phải theo trường học.
"Ách €€€€ tôi lạc đường." Cô bối rối không biết lấy cớ gì, chỉ có thể giả dạng làm bộ như chú chó nhỏ đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ, một mực chắc chắn là lạc đường, hắn chắc sẽ tin đi?
Thiếu niên xinh đẹp vẻ mặt sủng nịnh tươi cười, giống đại ca ca thân thiết đặt đôi tay lên bờ vai của cô, trìu mến ôm cô vào lòng: "Nhân Nhân lạc đường! Tiểu ca ca mang em đi xuống được không? Hả?" Hắn tinh khiết tươi cười làm cô có cảm giác ngạt thở,tựa như bị yêu nghiệt nào đó mê hoặc, nhưng cô lập tức thanh tỉnh đầu óc, tên gia hỏa này không phải người tốt! Lần trước, hắn trói cô trong phòng đàn, coi cô như con mồi dụ dỗ Tam ca hắn từ thiên sứ bước vào ma đạo, lòng dạ như thế còn bưng lên nụ cười tinh khiết như nước, âm hiểm của hắn quyết không dưới bậc các ca ca khác.
Có lẽ hơn chứ không kém!
Tống Nhân Dụ nhắc nhở bản thân phải cẩn thận, quyết không thể để hắn đùa giỡn, bằng không cô sẽ bị gặm đến xương cốt cũng không còn.
Ngón tay thon dài của hắn bám vào bờ vai gầy yếu, Ngũ ca cao gầy tuy chỉ hơn cô hai tuổi, nhưng cô chỉ cao đến bờ vai hắn mà thôi. Một nét mỉm cười thị huyết thoáng hiện trên khóe miệng thiếu niên tinh khiết, yêu dị cư nhiên không lộ rõ bỗng có chút mê hoặc, ngón tay khống chế đầu vai thiếu nữ như tay thú tóm con mồi, đồng tử không hề che dấu thú tính từng chút từng chút hiển lộ, che kín đôi mắt bồ câu xinh đẹp.
"Em thật dễ lạc đường, nơi này khó tìm thấy mà em cũng có thể chạy tới." Hắn mang ngữ khí không biết là trêu chọc hay ám chỉ, Nhân Dụ đành cười ngây ngô đáp lại, cô lúng túng giật nhẹ y phục kéo váy, chưa từng có lúc nào cô hi vọng trở lại phòng mình như bây giờ.
"Đinh!" Mới 1 tầng mà thôi, thang máy rất nhanh liền đến, cô muốn nhanh chóng trở về lại bị hắn giữ chặt."Sao lại đi nhanh thế? Nếu như anh đoán không nhầm, em vừa rồi đi tìm vật có liên qaun tới tấm hình này có đúng không!" Hắn lấy ra một tấm ảnh quen thuộc trong túi áo đồng phục €€€€ chính là thứ cô nhìn thấy ở thư phòng lần trước.
"Em biết mẹ em với ba ba trước kia có quan hệ gì không? Nếu như muốn nghe, anh biết rõ €€€€" hắn đang câu cá, nhặt tấm ảnh làm mồi câu, dụ dỗ cô đi đến phía tây tầng 4. Hắn chậm rãi cởi bỏ cúc áo kim loại, lộ ra áo sơ mi bông vải thuần trắng, tựa như ác lang cởi bỏ lớp da cừu, răng trắng mài sắc lạnh lẽo chờ ăn no nê mỹ mỹ.
"Anh biết rõ? Anh biết cái gì, nói với tôi!" Con cá nhỏ ngốc nghếch bị mồi câu hấp dẫn cắn vào lưỡi câu không thoát nổi, căn bản không biết rõ cô đã bước chân vào lãnh địa của dã thú, trong tâm một mực chỉ muốn tìm hiểu rõ chân tướng.
"Em muốn biết rõ cũng được, bất quá vào đây chờ anh một chút." Bọn họ đang đứng ngoài một căn phòng tối om, bên trong không thể nhìn thấy gì, Tống Nhân Dụ lúc này mới phát hiện cô cư nhiên chạy phía tây của ác ma.
"Thế nào không chịu sao? Vậy thì thôi." Hắn giả ý muốn đi, tay áo bị thiếu nữ nắm chặt, cô do dự không biết làm thế nào, 1 bàn tay dán lên phía sau lưng, giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai cô: "Em không muốn biết rõ chuyện của mẹ em sao?"
Ác ma đưa tay đẩy cô vào vực sâu, ngã vào trong bóng tối làm cô đứng không vững, cửa lập tức đóng sầm lại. Cô lần mò đứng dậy, một đường nghiêng ngả lảo đảo không biết rõ đã sờ cái gì, đá cái gì. Thẳng đến khi đụng tới một vật mềm nhũn như ghế dựa, cô mới dám ngồi xuống, lam quang chợt lóe trước mắt, vừa mới ngồi xuống lại giật mình đứng lên.
Thì ra ánh sáng màu xanh dọa cô nhảy dựng phát ra từ màn hình TV LCD, màn hình khổng lồ họa đang chiếu phim. Không đúng! Mấy người đàn ông kia không phải các ca ca cô sao? Cô gái kia €€€€ sẽ không phải cô đi!
"Em thừa nhận năng lực của mình đi thôi, bị 4 người bọn họ luân phiên chơi mà vẫn khỏe mạnh, nếu là người phải bình thường không chết cũng tàn phế. Không hổ là hậu đại ưu tú"Bích tộc"!" Dã thú phun khí tức lên cổ cô, hai cánh tay trần trụi vòng quanh ngực cô. Thân thể của thiếu niên tuấn mỹ lúc này không một mảnh vải che đậy, trắng nõn như da con gái dán sát sau lưng cô, 1 bàn tay không an phận thò vào dưới áo len đan.
"Đợi một chút, anh không phải muốn nói với tôi chuyện của mẹ tôi sao?" Tống Nhân Dụ vẫn là bị hắn lừa, cô bây giờ rất muốn thoát khỏi đây, chỉ cầu hắn ăn cô sạch sẽ sau đó để cô toàn thây, đừng gặm sạch cả xương cốt.
"Tiểu Nhân mềm mại, anh không nói, em sẽ tới đây sao? Đừng ngốc!" Cô bị hắn đẩy lên phía trước TV, hình ảnh cực kỳ khó coi trong màn ảnh cùng tiếng rên rỉ kịch liệt quanh quẩn trong căn phòng u ám.
"Tách!" Không biết hắn ấn công tắc gì, ánh sáng lập tức xuất hiện chói mắt cô "Nhân Nhân, hoan nghênh em đến chỗ dã thú vui chơi! Anh sẽ "Hảo hảo" chiêu đãi em."
Thân thể thiếu niên tuấn mỹ dị thường, nam giới cao ngất của hắn để trước mặt thiếu nữ, nụ cười diễm lệ mang đầy tính dã thú hung mãnh.
Tiểu Nhân mềm mại ngon miệng, hôm nay em nên thuộc về anh đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook