Yêu Nghiệt
-
Chương 16
Một người đàn ông trẻ trung cao lớn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp của một cô bé gái đi ra từ nhà kính hoa hồng,cô bé ấy rất gầy nên người đàn ông kia nâng cô trên tay không tốn chút sức lực nào.Sau khi được thỏa mãn dục vọng, hắn cười sung sướng toát ra khí tức ái tình mê đắm.
Cánh tay hắn ôm gọn lấy thân thể run rẩy của cô bé trong lồng ngực,thậm chí hắn còn cảm nhận được bộ ngực phập phồng,nhịp tim đập mạnh từ lúc kích tình đến giờ vãn chưa bình ổn của cô.Da cô vốn trắng trẻo thì giờ phút này lại đỏ hồng, thân thể trải qua cuộc vận động kịch liệt đã trở nên mềm nhũn,vô lực,hơi thở nhẹ nhàng m phả vào người hắn như có như không khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng ấy khẽ tựa vào cổ,gần đến nỗi làn môi hắn chỉ cần cúi xuống một chút nữa là chạm vào chóp mũi cô.
Mái tóc dài của cô gái bé nhỏ rối tung phủ trên mớ váy áo hỗn độn,bộ váy màu lông dê cộng thêm đôi tất cao càng tôn thêm tính trẻ con của cô bé. Thế nhưng vẻ vô thần vô định khi nhìn vào khoảng không trong đôi mắt cô lại toát ra tia yêu dị mê hoặc chết người.
Hắn đưa tay gạt mấy sợi tóc bay bay trước khuôn mặt cô rồi hôn lên gò má trắng mịn.Tay hắn với vào trong áo vươn tới bầu ngực mềm mại đang lên xuống theo nhịp thở dốc của cô.
Nụ hôn của hắn kéo dài từ gò má nõn nà xuống tới khóe miệng.Làn môi như mật đường bị hắn ngậm chặt trong miệng, lưỡi hắn quấy phá điên đảo trong khoang miệng ngọt như mật của cô.
Tay hắn ác ý xoa nắn cặp mông tròn trịa đầy xúc cảm,làn da mềm mại như trẻ con khiến hắn lưu luyến không nỡ rời, dọc theo khe đùi lại có thêm một mỹ cảnh khác ________
"Thiên Diệp,anh đi đâu?"
Khi Tống Thiên Diệp ôm Tống Nhân Dụ đi qua đại sảnh,một cô gái mỹ lệ chạy ào tới, cô đã đứng ở chỗ đó đợi hắn rất lâu,mãi không thấy hắn trở về,hai nam sinh khác không ai mở miệng khiến cô ta buồn chán gần chết.
Chạy tới gần mới phát hiện trong lòng hắn là cô bé gái đột nhiên biến mất lúc nãy,gương mặt khả ái vô cùng.Nhưng mà có điểm không giống vừa rồi, bởi vì lúc trước cô bé ấy ôm một con gấu bông còn giờ đây lại là người khác ôm cô bé? Quần áo của cô bé lúc này xộc xệch không ngay ngắn? Trực giác cô ả cho thấy có loại không khí ái muội bao phủ hai người bọn họ.
"Người em nhìn thấy chính là cô bé này.Anh tìm thấy cô bé ở đâu? Cô ấy là ai vậy?" truyện được lấy tại qtruyen.net
Cô gái nằm trong vòng tay của Tống Thiên Diệp nhìn cô ả với đôi mắt mỹ lệ,khuôn mặt khả ái, hai gò má ửng hồng,cái miệng nhỏ xinh hơi nhếch lên,im lặng không biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt. Thấy cô ả hỏi tới mình, cô gái bé nhỏ lập tức rúc đầu vào lồng ngực cường tráng của người đang bế mình, từ chối nói chuyện với người lạ.
"Đây là em gái tôi, nó được các ca ca cưng chiều nên sinh "hư hỏng".Sao không chào hỏi người ta đi,meo meo?".Bàn tay ẩn dưới làn váy đè vào nụ hoa non mềm của cô,nhụy hoa mẫn cảm bị ngón tay tham lam của hắn nhéo khiến toàn bộ thân thể cô khẽ run rẩy.
"Con bé không khỏe nên không muốn nói chuyện".Ngoài mặt hắn tỏ ra là một người anh yêu thương em gái,đành xin lỗi bạn gái hắn về khuyết điểm của cô em bé bỏng. Thế nhưng ẩn sau vẻ mặt giả dối ấy, bàn tay hắn lại đi càn rỡ nơi không che đậy của cô bé,khiêu khích nhiệt tình làm ái dịch lần thứ hai chảy ra từ trong hoa tâm nhỏ hẹp.Bây giờ chỗ kín của cô đã trở nên kiều diễm ái muội,ngón tay hắn không ngừng vân vê, do hắn chưa được thỏa mãn ham muốn cho nên trút giậ lên nụ hoa yếu ớt ấy để cô bé gái thấy ngột ngạt,khó chịu, phóng thích tất cả tinh hoa của mình.
"Thì ra là em gái anh!Cô bé có đôi mắt thật đẹp,sau này lớn lên nhất định sẽ thành một mỹ nhân. Anh tuấn tú như vậy, chắc chắn được rất nhiều cô gái hâm mộ,đúng không?" Cô ta giả vờ thân thiện bắt chuyện với Tống Thiên Diệp, thầm liếc trộm xem phản ứng của hắn ra sao.
Cô ả đưa tay xoa mái tóc nâu quăn quăn của Nhân Dụ,vỗ nhẹ để thu hút sự chú ý của cô, nhưng cô bé căn bản là không thèm để ý,chỉ ưm lên một tiếng nhỏ bé rồi càng vùi đầu sâu hơn.
"Tiểu Lộ!" Hắn nhìn cô ả,ngăn cản sự bắt chuyện lần thứ hai,khiến cô ta hậm hực hờn dỗi thu tay về,cảm thấy hắn sủng nịch em gái quá mức liền chu miệng. "Em gái nhỏ chứ có phải là bảo bối đâu,cưng chìu quá về sau sẽ sinh hư,anh xem từ nãy đến giờ vẫn ôm cô bé khư khư,không thả xuống,cô bé này đâu phải không biết đi.Còn nói cái gì mà ca ca cưng chiều em gái,em thấy là anh không thể xa được tiểu bảo bối,trước mặt bạn gái mà chỉ để ý lo lắng em gái, em đây không cần anh nữa!"
Cô ta nói xong liền xoay người ngay lập tức,liền chạm phải cây cột à không một mỹ nam tuyệt đẹp.Nhà bọn họ thật nhiều tuấn nam mỹ nữ nha!Mỗi nguời lại có một vẻ đẹp đặc sắc khác nhau,không biết các anh em khác có như vậy không,chắc là cũng "Khuynh quốc khuynh thành" nhỉ?
"Sao cậu lại để bạn gái giận dối thế này? Mau đi dỗ dành cô ấy đi.Tiểu bảo bối đưa cho anh ẵm về phòng là được".
Tống Văn Vũ đã quan sát bọn họ khá lâu rồi, hắn chỉ giả vờ hỏi thăm thôi, chứ hắn thừa biết rằng tại sao tứ thiếu gia nhà họ ôm chặt lấy cô em gái không buông.Mà vừa nãy cô ấy ưm lên một tiếng nho nhỏ thế mà nhỏ nữ sinh đần độn kia nghe không hiểu.Rõ ràng bạn trai cô ta đang làm "Viễ tốt" nhá,đổi lại là ba người kia chắc chắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra rồi.
Hắn đi tới bên cạnh cậu em, ôm con mồi ngon miệng vào lồng ngực mình,đầu ngón tay nhắm ngay đến nụ hoa, lập tức cảm nhận được những giọt sương long lánh dính ướt ở tay,còn đũng quần hắn cũng mơ hồ nổi lên di vật khác thường.Hắn đắc ý tươi cười,ôm chặt thiếu nữ trong lòng,bây giờ tới lượt hắn a.
"Bây giờ tôi rất mệt mỏi". Cô gái đáng thương gắng gượng nói.
Đôi môi nho nhỏ xinh xắn để sát bên cần cổ, đôi mắt lờ mờ nửa khép nửa mở,hắn thì thầm với cô " Em nên tập làm quen dần với da thịt thân mật này đi,bởi vì em phải đáp ứng cho năm người bọn anh."
Hắn bế cô lên tầng hai,bước vào một căn phòng không giống phòng khách cũng không giống phòng ngủ.Trong phòng có đầy đủ các loại dụng cụ để kiểm tra phụ khoa, có cả bàn đĩa quay,trông như căn phòng khám chữa bệnh cho bệnh nhân.
"Căn phòng này là nơi chơi đùa của anh, không phải cô gái nào cũng có tư cách dạo chơi ở đây đâu.Tiểu bảo bối,hôm nay cho phép em chọn cách chơi đấy!" Đôi mắt lãng tử của hắn nhíu lại, đặt Nhân Dụ xuống đất để mặc cô tự do trong căn phong rộng lớn.
Mắt cô lập tức dò xét bốn phía, trong này toàn dụng cụ chữa bệnh với nhiều hình dáng kì lạ không biết dùng vào việc gì nhỉ.Cô nhìn người đàn ông cười ma quái đứng ngoài cửa mà rùng mình. Nhân Dụ cô đây vốn dĩ thuần khiết trong sáng thế nhưng sau khi trải qua những bài học "kèm cặp tận tình" của bọn họ nào là "Dốc lòng", "giáo đạo", thì cô cũng đoán được đây là nơi thỏa mãn mấy cái dục vọng biến thái nhà hắn.
Nhìn cô chậm chạp không có động tác gì,sự kiên nhẫn của Tống Văn Vũ biến mất,hắn chậm rãi cởi bỏ nút áo khoác hé lộ lồng ngực vạm vỡ. "Thế nào,không chọn được à?Tiểu bảo bối, chưa có ai được anh đãi ngộ tốt như em đâu,nếu để anh chọn thì lúc đó trò chơi sẽ kích thích hơn nhiều, nhiều đễn nỗi đủ để giết chết vật nhỏ nha."Miệng hắn dán vào lỗ tai cô thì thầm, làm cô muốn tránh hơi nóng tỏa ra từ hắn cũng không được.
"Dù thế nào thì tôi cũng không thoát nổi,đúng không? Lựa chọn hay không thì có gì khác biệt đâu?" Cô bắt đầu nhận ra, đối với tên ác ma thú tính trước mặt thì phản kháng mạnh đến mức nào cũng xem như phí hoài công sức mà thôi, bởi vì cơ thể bọn họ rất cường tráng,rất dễ dàng khống chế cô. Bàn tay như kìm sắt ấy chỉ cần bóp mạnh một cái là cô đã suýt hôn mê rồi. Mà cô càng phản kháng lại càng kích thích thú tính của bọn họ.
"Đã thế, anh chọn cho em nhé "bác sĩ-bệnh nhân", em thấy thế nào? Rất thú vị a". Hắn tiến sát vào cô, dồn thân hình nhỏ bé vào góc tường nhỏ hẹp, sau đó vươn tay kéo cô ngồi lên một chiếc ghế trống.
Phía trên ghế để một cái ly đựng đèn rất lớn,nó có thể xoay mọi góc độ để điều chỉnh tới bất kì vị trí nào,còn phía dưới có hai thanh ngang treo hai vòng tròn thép mới cóng, cái giã đỡ cũng là kim loại cao cấp đắt tiền không gỉ.
Mông cô vừa chạm xuống ghế thì bàn tay to lớn của hắn đã nắm chặt mắt cá chân của cô giơ lên cao. "Xành xạch" âm thanh của hai vòng tròn kim loại khép lại vang lên,vậy là đôi chân cô đã bị trói chặt bằng chiếc còng sắt.
Chỗ kín lộ hẳn ra ngoài khiến từng làn gió lạnh không ngừng thổi vào hoa tâm,nụ hoa yếu ớt lạnh buốt vì không được che chắn.Thừa dịp cô không chú ý, hắn lại trói hai tay cô vào hai bên tay vịn,vải bạt kiên cố làm cô muốn giãy thoát cũng không được.
Thay trang phục,1 chàng bác sĩ mặc chiếc áo trắng đeo kính gọng đen – Tống Văn Vũ xuất hiện lần thứ hai,vẻ mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm túc,đứng đắn,không nói không cười thể hiện chính xác phong thái mẫu mực của một vị bác sĩ tài giỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook