Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị
-
Chương 14: Quà sinh nhật!
- Thi Vận, ngươi quá tuyệt vời, ta cũng không nhịn được mà khóc lên!
Lý San San ôm một cái.
Hạ Thi Vận đẩy này ra, liếc mắt mội cái nói:
- Bớt đi, nói giống như ngươi hiểu dương cầm ấy.
Người hiểu dương cẩm chỉ có số ít, đại bộ phận người ở đây chẳng qua là cảm thấy giai điêu Hạ Thi Vận gảy đẹp, dễ nghe, nghe cực kỳ hưởng thụ, chứ không có nhìn theo ngóc độ chuyên nghiệp.
- Ta không hiểu dương cẩm, nhưng thấy êm tai là đủ rồi!
Lý San San nói một các hùng hồn:
- Được, không cùng ngươi tranh luận nữa!
Hạ Thi Vận nói xong, trực tiếp bỏ qua Lý San San, đi tới trước mặt Tiêu Trần cùng Tiêu Vũ Phỉ.
Tiêu Vũ Phỉ đứng dậy, đem hộp quà đưa cho Hạ Thi Vận:
- Thi Vận, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!
- cảm tạ Vũ Phỉ tỷ!
Hạ Thi Vận không từ chối, nhận lấy lễ vật.
Quan hệ của nàng với Tiêu Vũ Phỉ khác với Tiêu Trần, từ nhỏ đến lớn không có vấn đề gì, một mực tốt.
Kĩ năng dương cẩm của Tiêu Vũ Phỉ, cũng chính là nàng dạy nhập môn.
- Đúng rồi, ta cũng chuẩn bị quà sinh nhật!
Một tên nam sinh xuất ra một cái hộp vuông, đưa cho Hạ Thi Vận.
- Bạn học Hạ Thi Vận, sinh nhật vui vẻ!
- Ta cũng có!
- Còn có ta!
- Thi Vận, sinh nhật vui vẻ!
- Bạn học, sinh nhật vui vẻ!
…
Rất nhanh, đám bạn học đưa ra lễ vật cùng chúc mừng Hạ Thi Vận, rất nhiều món lễ vật gói cẩn thận đẹp đẽ.
Còn cụ thể lễ vật là gì, ai cũng không biết, Hạ Thi Vận cũng không muốn mở ra tại chỗ.
- Cảm ta mọi người đến đây chúc mừng!
Hạ Thi Vận vui vẻ mười phần, lễ vật như thế nào không quan trọng, chỉ cần để ý đến tâm ý thôi.
Lý San San từ từ quan sát Tiêu Trần.
Trước kia nàng nghĩ, Tiêu Trần ái mộ Hạ Thi Vận, vậy quà tặng khẳng đỉnh là rất tỉ mì.
Nào ngờ, một mực đợi đến cuối cùng, vẫn không thấy Tiêu Trần bày tỏ ý gì.
Cuối cùng, không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
- Tiêu Trần, ngươi chuẩn bị cho Tiêu Trần lễ vật gì?
Những người còn lại đều nhìn về phía Tiêu Trần, nếu là thanh mai trúc mã, một chút biểu thị cũng không có, thì thật nhìn không được.
- San san, người sao vậy?
Hạ Thi Vận tức chết mất, trước đã bảo là nói chuyện giúp nàng, thế nào bây giờ lại làm ồn lên?
Tiêu Trần không tặng quà, nàng cũng khôi quan tâm, nhưng bây giờ lại hỏi như vậy, làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ.
- Đừng nóng vội, khẳng định là hắn có chuẩn bị lễ vật!
Lý San San không tin là không có.
Nhưng mà tiếp theo đó liền nghe được Tiêu Trần nói:
- Xin lỗi, ta quên mất chuẩn bị lễ vật!
- Gì?
Lý San San ngẩn người, quan sát Tiêu Trần rồi nói:
- Cái này ngươi cũng có thể quên?
Hạ Thi Vận vội vàng nói:
- Không sao cả, có thể tới yến hội của ta, chính là lời chúc phúc cho ta rồi, lễ vật không trọng yếu.
- Lời này không đúng, lễ vật không quan trọng, nhưng cũng đại biểu chút tâm ý, cũng có thể nhìn ra hắn có để sinh nhật của ngươi ở trong lòng hay không.
Cứ như vậy mà muốn theo đuổi con gái? Thảo nào bị cự tuyệt!
- San San, ngươi đừng quấy rối nữa được không?
Hạ Thi Vận đỏ mặt, cái nha đầu này, không sợ thiên hạ không loạn hay sao?
Tiêu Vũ Phỉ đẩy Tiêu Trần một cái nói:
- Không phải ngươi nói có vật khác đưa cho Thi Vận sao?
Tiêu Trần bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đã ưa thích dương cầm, ta liền gảy một bản, coi như là tặng người lễ vật.
Đang lúc mọi người dúng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, Tiêu Trần đi về phía bên cạnh dương cầm trên sân khấu.
- Oa, chẳng lẽ là muốn gảy dương cầm để biểu lộ?
Lý San San kinh ngạc, bắt đầu nhìn Tiêu Trần với cặp mắt khác xưa.
Hiểu được mưu kế, đợi mọi người tặng xong lễ vật, hắn liền dùng diễn tấu dương cầm để làm quà tặng Hạ Thi Vận, có nể nói là nổi bật, rõ nét, làm người khác sáng mắt lên.
- Thi Vận, ta thu hồi lời nói vừa rồi, Tiêu Trần có để sinh nhật của ngươi ở trong lòng, nếu không làm sao nghĩ ra phương thức lãng mạn như thế.
Hạ Thi Vận nghe thấy, trên mặt hiện ra một đám đỏ hồng, trừng mắt với Lý San San.
Lập tức, nàng đã thấy Tiêu Trần ngồi trước dương cầm, trong lòng nghi ngờ, lẽ nào Tiêu Trần thật muốn biểu diễn dương cầm.
- Vũ phỉ tỷ, Tiêu Trần học dương cầm lúc nào vậy, trước đây không phải hắn vẫn trốn ở nhà sao?
- Cái này… đại khái một tuần trước, hắn từ quê lên, hỏi ta học dương cẩm của người nào, ta nói là ngươi dạy, hắn liền để bụng.
Tiêu Vũ Phỉ nhớ kỹ, lúc đó hắn từng nói là lần đầu tiếp xúc với dương cầm, có thể là khi mình đi làm, hắn lẹn tập luyện một mình.
Chứng tỏ, Tiêu Trần quên quà sinh nhật là giả, từ lúc bắt đầu, hắn đã định lấy biểu diễn dương cầm làm lễ vật, để Hạ Thi Vận vui mừng.
Nam nhân a, ngoài mặt thì tiêu sái lạnh lùng, nội tâm vẫn không bỏ được đoạn tình cảm này.
- Phốc!
Có người cười thành tiếng
- Một tuần trước mới tiếp xúc với dương cầm? Đừng làm trò cười như vậy được không, thời gian ngắn như vậy, hắn có thể học thuộc một khúc nhạc sao? Còn muốn biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy?
Tuy rằng trào phúng trực tiếp quá vô lễ, nhưng người này đúng là nói ra tiếng lòng của nhiều người ở đây.
Một tuần bắt đầu học đàn, không có danh sư chỉ đạo, cho dù thiên phú cao tới đâu, nhiều nhận chỉ năm được một đoạn hợp âm ( melody), hoặc là học bằng cách nhớ những từ khúc thô ráp.
Nhưng các khúc bất nhập lưu, biểu diễn trước mặt đại sư Ngô Phương, trước mặt Hạ Thi Vận, và nhiều người như vậy sao?
- Ôi, hỏng hỏng!
Lý San San như bị hắt một gáo nước lạnh, nói:
- Thi Vận, thanh mai trúc mã của ngươi, thật là một đóa hoa lạ!
Hạ Thi Vận không nói gì thêm, đôi mắt nhìn về phía Tiêu Trần, nội tâm thở dài.
…
- A, người trẻ tuổi kia là ai, như thế nào lại ngồi xuống trước dương cầm, lẽ nào cũng muốn biểu diễn trợ hứng?
Tiêu Trần ngồi trước dương cầm, hấp dẫn được ánh mắt của mọi người
- Ngô Phương đại sư, ngài quen hắn sao?
Có người hỏi.
Ngô Phương lắc đầu:
- Không nhận ra!
- Hắn là ai, Hạ Thi Vận đã biểu diễn tiết mục hoàn mỹ như vậy, hắn còn dám đi lên?
- Còn nữa, Đại sư Ngô phương cũng ở đây, hắn lấy dũng khí ở đâu?
- Các ngươi nghĩ nhiều rồi, hắn chỉ muốn đánh một khúc cho Hạ tiểu thư mà thôi, quan trọng là tâm ý, không phải so đo.
- Thì ra là thế, là người theo đuổi Hạ tiểu thư?
Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, lưu lại sân khấu cho Tiêu Trần.
Sửa lại một chút tâm tình, Tiêu Trần đặt lên mặt đàn, chuẩn bị dùng nhập thể xác và tinh thần.
Tuần nay, lúc rảnh rỗi, hắn vẫn dùng qua dương cầm.
Dương câm chính là nhạc khí chi vương, đúng là khó học, nhưng lấy tạo nghệ âm nhạc nghìn năm ở kiếp trước, còn là người tu tiên có trí nhớ gặp là không quên, năng lực học tập kinh khủng, chỉ cần thoáng chuyển hóa, dương cầm cũng không khó khăn.
Tiếng đàn nổi lên.
Một khúc nhạc dạo mĩ lệ, đây chính là khúc nhạc làm kinh diễm tử vi tiên vực << Tuyệt Đại Phong Hoa>>.
Lý San San ôm một cái.
Hạ Thi Vận đẩy này ra, liếc mắt mội cái nói:
- Bớt đi, nói giống như ngươi hiểu dương cầm ấy.
Người hiểu dương cẩm chỉ có số ít, đại bộ phận người ở đây chẳng qua là cảm thấy giai điêu Hạ Thi Vận gảy đẹp, dễ nghe, nghe cực kỳ hưởng thụ, chứ không có nhìn theo ngóc độ chuyên nghiệp.
- Ta không hiểu dương cẩm, nhưng thấy êm tai là đủ rồi!
Lý San San nói một các hùng hồn:
- Được, không cùng ngươi tranh luận nữa!
Hạ Thi Vận nói xong, trực tiếp bỏ qua Lý San San, đi tới trước mặt Tiêu Trần cùng Tiêu Vũ Phỉ.
Tiêu Vũ Phỉ đứng dậy, đem hộp quà đưa cho Hạ Thi Vận:
- Thi Vận, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!
- cảm tạ Vũ Phỉ tỷ!
Hạ Thi Vận không từ chối, nhận lấy lễ vật.
Quan hệ của nàng với Tiêu Vũ Phỉ khác với Tiêu Trần, từ nhỏ đến lớn không có vấn đề gì, một mực tốt.
Kĩ năng dương cẩm của Tiêu Vũ Phỉ, cũng chính là nàng dạy nhập môn.
- Đúng rồi, ta cũng chuẩn bị quà sinh nhật!
Một tên nam sinh xuất ra một cái hộp vuông, đưa cho Hạ Thi Vận.
- Bạn học Hạ Thi Vận, sinh nhật vui vẻ!
- Ta cũng có!
- Còn có ta!
- Thi Vận, sinh nhật vui vẻ!
- Bạn học, sinh nhật vui vẻ!
…
Rất nhanh, đám bạn học đưa ra lễ vật cùng chúc mừng Hạ Thi Vận, rất nhiều món lễ vật gói cẩn thận đẹp đẽ.
Còn cụ thể lễ vật là gì, ai cũng không biết, Hạ Thi Vận cũng không muốn mở ra tại chỗ.
- Cảm ta mọi người đến đây chúc mừng!
Hạ Thi Vận vui vẻ mười phần, lễ vật như thế nào không quan trọng, chỉ cần để ý đến tâm ý thôi.
Lý San San từ từ quan sát Tiêu Trần.
Trước kia nàng nghĩ, Tiêu Trần ái mộ Hạ Thi Vận, vậy quà tặng khẳng đỉnh là rất tỉ mì.
Nào ngờ, một mực đợi đến cuối cùng, vẫn không thấy Tiêu Trần bày tỏ ý gì.
Cuối cùng, không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
- Tiêu Trần, ngươi chuẩn bị cho Tiêu Trần lễ vật gì?
Những người còn lại đều nhìn về phía Tiêu Trần, nếu là thanh mai trúc mã, một chút biểu thị cũng không có, thì thật nhìn không được.
- San san, người sao vậy?
Hạ Thi Vận tức chết mất, trước đã bảo là nói chuyện giúp nàng, thế nào bây giờ lại làm ồn lên?
Tiêu Trần không tặng quà, nàng cũng khôi quan tâm, nhưng bây giờ lại hỏi như vậy, làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ.
- Đừng nóng vội, khẳng định là hắn có chuẩn bị lễ vật!
Lý San San không tin là không có.
Nhưng mà tiếp theo đó liền nghe được Tiêu Trần nói:
- Xin lỗi, ta quên mất chuẩn bị lễ vật!
- Gì?
Lý San San ngẩn người, quan sát Tiêu Trần rồi nói:
- Cái này ngươi cũng có thể quên?
Hạ Thi Vận vội vàng nói:
- Không sao cả, có thể tới yến hội của ta, chính là lời chúc phúc cho ta rồi, lễ vật không trọng yếu.
- Lời này không đúng, lễ vật không quan trọng, nhưng cũng đại biểu chút tâm ý, cũng có thể nhìn ra hắn có để sinh nhật của ngươi ở trong lòng hay không.
Cứ như vậy mà muốn theo đuổi con gái? Thảo nào bị cự tuyệt!
- San San, ngươi đừng quấy rối nữa được không?
Hạ Thi Vận đỏ mặt, cái nha đầu này, không sợ thiên hạ không loạn hay sao?
Tiêu Vũ Phỉ đẩy Tiêu Trần một cái nói:
- Không phải ngươi nói có vật khác đưa cho Thi Vận sao?
Tiêu Trần bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đã ưa thích dương cầm, ta liền gảy một bản, coi như là tặng người lễ vật.
Đang lúc mọi người dúng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, Tiêu Trần đi về phía bên cạnh dương cầm trên sân khấu.
- Oa, chẳng lẽ là muốn gảy dương cầm để biểu lộ?
Lý San San kinh ngạc, bắt đầu nhìn Tiêu Trần với cặp mắt khác xưa.
Hiểu được mưu kế, đợi mọi người tặng xong lễ vật, hắn liền dùng diễn tấu dương cầm để làm quà tặng Hạ Thi Vận, có nể nói là nổi bật, rõ nét, làm người khác sáng mắt lên.
- Thi Vận, ta thu hồi lời nói vừa rồi, Tiêu Trần có để sinh nhật của ngươi ở trong lòng, nếu không làm sao nghĩ ra phương thức lãng mạn như thế.
Hạ Thi Vận nghe thấy, trên mặt hiện ra một đám đỏ hồng, trừng mắt với Lý San San.
Lập tức, nàng đã thấy Tiêu Trần ngồi trước dương cầm, trong lòng nghi ngờ, lẽ nào Tiêu Trần thật muốn biểu diễn dương cầm.
- Vũ phỉ tỷ, Tiêu Trần học dương cầm lúc nào vậy, trước đây không phải hắn vẫn trốn ở nhà sao?
- Cái này… đại khái một tuần trước, hắn từ quê lên, hỏi ta học dương cẩm của người nào, ta nói là ngươi dạy, hắn liền để bụng.
Tiêu Vũ Phỉ nhớ kỹ, lúc đó hắn từng nói là lần đầu tiếp xúc với dương cầm, có thể là khi mình đi làm, hắn lẹn tập luyện một mình.
Chứng tỏ, Tiêu Trần quên quà sinh nhật là giả, từ lúc bắt đầu, hắn đã định lấy biểu diễn dương cầm làm lễ vật, để Hạ Thi Vận vui mừng.
Nam nhân a, ngoài mặt thì tiêu sái lạnh lùng, nội tâm vẫn không bỏ được đoạn tình cảm này.
- Phốc!
Có người cười thành tiếng
- Một tuần trước mới tiếp xúc với dương cầm? Đừng làm trò cười như vậy được không, thời gian ngắn như vậy, hắn có thể học thuộc một khúc nhạc sao? Còn muốn biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy?
Tuy rằng trào phúng trực tiếp quá vô lễ, nhưng người này đúng là nói ra tiếng lòng của nhiều người ở đây.
Một tuần bắt đầu học đàn, không có danh sư chỉ đạo, cho dù thiên phú cao tới đâu, nhiều nhận chỉ năm được một đoạn hợp âm ( melody), hoặc là học bằng cách nhớ những từ khúc thô ráp.
Nhưng các khúc bất nhập lưu, biểu diễn trước mặt đại sư Ngô Phương, trước mặt Hạ Thi Vận, và nhiều người như vậy sao?
- Ôi, hỏng hỏng!
Lý San San như bị hắt một gáo nước lạnh, nói:
- Thi Vận, thanh mai trúc mã của ngươi, thật là một đóa hoa lạ!
Hạ Thi Vận không nói gì thêm, đôi mắt nhìn về phía Tiêu Trần, nội tâm thở dài.
…
- A, người trẻ tuổi kia là ai, như thế nào lại ngồi xuống trước dương cầm, lẽ nào cũng muốn biểu diễn trợ hứng?
Tiêu Trần ngồi trước dương cầm, hấp dẫn được ánh mắt của mọi người
- Ngô Phương đại sư, ngài quen hắn sao?
Có người hỏi.
Ngô Phương lắc đầu:
- Không nhận ra!
- Hắn là ai, Hạ Thi Vận đã biểu diễn tiết mục hoàn mỹ như vậy, hắn còn dám đi lên?
- Còn nữa, Đại sư Ngô phương cũng ở đây, hắn lấy dũng khí ở đâu?
- Các ngươi nghĩ nhiều rồi, hắn chỉ muốn đánh một khúc cho Hạ tiểu thư mà thôi, quan trọng là tâm ý, không phải so đo.
- Thì ra là thế, là người theo đuổi Hạ tiểu thư?
Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, lưu lại sân khấu cho Tiêu Trần.
Sửa lại một chút tâm tình, Tiêu Trần đặt lên mặt đàn, chuẩn bị dùng nhập thể xác và tinh thần.
Tuần nay, lúc rảnh rỗi, hắn vẫn dùng qua dương cầm.
Dương câm chính là nhạc khí chi vương, đúng là khó học, nhưng lấy tạo nghệ âm nhạc nghìn năm ở kiếp trước, còn là người tu tiên có trí nhớ gặp là không quên, năng lực học tập kinh khủng, chỉ cần thoáng chuyển hóa, dương cầm cũng không khó khăn.
Tiếng đàn nổi lên.
Một khúc nhạc dạo mĩ lệ, đây chính là khúc nhạc làm kinh diễm tử vi tiên vực << Tuyệt Đại Phong Hoa>>.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook