Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
-
Chương 26: Huynh tỷ quan tâm
"Nhìn qua Tam nương rất ưa thích muội muội Tiểu Vũ nha."
Tô Nghệ Tuyền ưu nhã nuốt xuống một miếng cơm, thấy tam nương đối với người nào cũng nhẹ nhàng nhàn nhạt nhìn về phía Tô Tiểu Vũ cười, híp mắt một cái, gương mặt tò mò.
Tô Thanh Viễn cũng ngẩng đầu lên, nhìn nhị phu nhân của mình một cái, trong ký ức của hắn, nàng là người lành lạnh, không tranh không đoạt, cũng bởi vì nàng điềm tĩnh, những năm này hắn đối xử nàng không tệ.
"Ha ha, nhị tiểu thư nhìn là thích, lại có ai không gặp không yêu?" Vân Kết cười nhạt, nói.
"Đúng vậy, đứa nhỏ này nhìn là thích." Tô Thanh Viễn nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, nở nụ cười, hai ngày nữa thịnh yến hoàng thất, đứa nhỏ này xuất sắc như thế, khả năng được hoàng thượng thích lớn hơn đại nữ nhi, nếu hai người đều được người hoàng thất coi trọng, thì tốt hơn.
"Đa tạ phụ thân, tam nương khích lệ." Tô Tiểu Vũ cười ngọt ngào, nhìn rất vui vẻ.
Tô Nghệ Tuyền cắn răng một cái, hung hăng nhìn Tô Tiểu Vũ không nói thêm gì nữa.
Mỗi người theo đuổi tâm tư của mình ăn cơm xong, tất cả mọi người trở về viện riêng, chỉ có Tô Tiểu Vũ, bị Tô Thanh Viễn gọi đi thư phòng.
Trong thư phòng, Tô Thanh Viễn ngồi trên ghế gỗ, mặt cười hiền lành, nhìn giống nhau đang cười ngọt ngào với Tô Tiểu Vũ, chậm rãi mở miệng.
"Tiểu Vũ có biết phụ thân gọi ngươi tới có chuyện gì không?"
Trong lòng Tô Tiểu Vũ cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra nghi ngờ, "Nữ nhi ngu độn, ý tứ của cha, nữ nhi đoán không ra."
"Ha ha ha, Tiểu Vũ không ngu độn." Tô Thanh Viễn cười ha ha, tinh quang trong mắt chợt lóe qua, hôm qua từ lúc khôi phục trong sự kích động, hắn đã suy nghĩ thật tốt một chút, có thể ẩn nhẫn đến bây giờ, Tô Tiểu Vũ không phải nhân vật đơn giản, hôm nay hắn muốn thử sự thật lòng của nàng, nếu có thể lưu lại phục vụ cho mình, hắn sẽ càng thêm sủng ái, nếu không thể trung thành với mình, vậy liền hủy diệt.
"Tiểu Vũ, ngươi thật sự có thể tha thứ cho mấy năm qua phụ thân đối sử không quan tâm tới ngươi?"
"Không thể." Tô Tiểu Vũ giấu đi ánh sáng trong mắt, thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói, quả nhiên là đến dò xét nàng, nếu nàng nói có thể tha thứ, e là căn bản hắn sẽ không tin tưởng, nàng muốn cho hắn tin tưởng nàng, như vậy, về sau hắn sẽ bị chính mình làm tức chết, ừ, ý kiến này thật tốt.
Quả nhiên, Tô Thanh Viễn giận tái mặt, nhưng trong mắt lại là hài lòng, "Tiểu Vũ, phụ thân biết, chuyện này phụ thân có lỗi, nhưng nếu Tiểu Vũ tin tưởng phụ thân, sớm nói với ta chuyện này, thì làm sao sẽ phải chịu khổ?"
"Tiểu Vũ chỉ là hài đồng mười mấy tuổi, sao có thể nghĩ xa như thế, trách chính mình, lúc ấy lòng có oán hận phụ thân. . . . . ." Tô Tiểu Vũ cau mày.
"Đứa nhỏ ngốc." Tô Thanh Viễn thấy nàng không lừa gạt mình, nói vài lời tốt, lập tức yên tâm, thấy nha đầu này mặc dù thông minh, nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, "Về sau mọi chuyện đều có phụ thân, con không cần một mình gánh vác."
"Nữ nhi đa tạ phụ thân." Vui vẻ của Tô Tiểu Vũ toàn bộ viết ở trên mặt, nghiễm nhiên thể hiện được khát vọng của hài tử khi lấy lại được tình thương đã lâu của cha.
"A, đúng rồi, Tiểu Vũ có nguyện ý nói cho phụ thân biết, ba năm nay ngươi bái ai học nghệ không?" Tô Thanh Viễn vốn muốn cho nàng rời đi, đột nhiên nghĩ đến võ công cao cường của nàng, nghi ngờ hỏi.
Tô Tiểu Vũ nghe vậy, trong con ngươi hiện lên sự phức tạp không tan được, một hồi lâu, mới dần dần khôi phục lại sự trong sáng, "Lão giả kia chỉ nói có duyên cùng con, không nói tên cho con biết."
"Như thế à, giờ ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi." Tô Thanh Viễn gật đầu, cũng không còn hoài nghi, dù sao có rất nhiều thế ngoại cao nhân, tác phong làm việc khác hẳn với người thường.
Tô Tiểu Vũ khẽ nhún người, quay người đi, đợi ra khỏi cửa, mới chậm rãi ngước mắt, nhìn bầu trời đêm tối đen, vẻ mặt không hiểu.
Sư phụ. . . . . .
Bạch phủ, phong trong ngự hoa viên, bốn người vây quanh một cái bàn, đang dùng thiện.
"Hoàng huynh, sao hôm nay ngươi lại có thời gian rảnh rỗi tới chỗ này ăn cơm?" Tư Thiên Chanh cười như không cười nhìn lên nam nhân tuấn dật phi phàm trước mặt, nàng lại không biết một Hoàng đế sẽ rảnh rỗi như vậy.
"Khụ khụ, Chanh nhi, ngươi còn chưa có gả cho Bạch Thuật đâu đấy, đừng bày ra kiểu nữ chủ nhân cho ta xem như thế." Nhìn thấy Tư Thiên Chanh trêu tức, Tư Thiên Hoàng tức giận hừ lạnh, mục đích mọi người đến đây đều giống nhau.
Bạch Thuật nhàn nhạt nhìn hai người, giống như hắn đã quen nhìn hai huynh muội này cãi vã, chỉ là thói quen vẫn là thói quen, nữ nhân của mình tất nhiên hắn sẽ giúp, "Chanh nhi chính là nữ chủ nhân của Bạch gia."
"Cẩn thận chiều hư nàng." Tư Thiên Hoàng mặt tối sầm, nhìn Bạch Thuật, đó là gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, muội tử nhà mình mê chơi, hôm nay ăn trộm ngày mai cờ bạc, hắn sớm hận không quất chết được nàng, không biết Bạch Thuật này làm thế nào để chịu được.
Bạch Thuật trầm mặc không nói, cúi đầu dùng cơm, hắn thật ra thì hắn muốn nói, cũng đã sớm làm hư rồi, nhưng mà hắn vui lòng.
Bạch Lê ở giữa nhìn huynh tỷ bạn tốt hai bên trao đổi ánh mắt, lười biếng dựa vào ghế, tà khí cười nói, "Còn có hai người nữa?"
Hắn làm sao lại không biết mấy người này đột nhiên tạp chung một chỗ muốn làm gì, ăn cơm đều đã ăn lâu như vậy rồi, thật đúng là nhịn giỏi.
"Hiểu đi Tuyên Châu rồi, Bắc Bắc không biết ở đâu." Tư Thiên Chanh không chút suy nghĩ, mở miệng nói, ngay sau đó ngẩng đầu, cười xấu hổ.
Con cháu Tiên hoàng không nhiều lắm, cũng chỉ có năm người bọn họ, Tư Thiên Hoàng, Tư Thiên Chanh còn có Bạch Lê đều do hoàng hậu sinh, mà Tư Thiên Hiểu là con của Đức Phi nữ nhân tiên hoàng thích nhất, Tư Thiên Bắc là con của Thục phi, Tư Thiên Hoàng lớn tuổi nhất, năm nay hai mươi ba, Tư Thiên Chanh thứ hai, hai mươi mốt tuổi, Tư Thiên Bắc chỉ kém Tư Thiên Chanh một tháng, Tư Thiên Hiểu và Tư Thiên Bắc kém nhau mấy ngày, nhỏ nhất, chính là Bạch Lê.
Bình thường hoàng thất tranh quyền đoạt lợi, nhưng lại không hề xuất hiện ở trên năm người bọn hắn, thuở nhỏ năm người cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu, cùng nhau phụ tá tiên hoàng, chính vì vậy, nhân tài của đất nước sẽ càng ngày càng cường thịnh.
Bạch Lê thấy Tư Thiên Chanh như thế, nụ cười đáy mắt càng sâu.
"Khụ khụ." Không đành lòng nhìn muội muội mình lúng túng, Tư Thiên Hoàng mở miệng, "Tiểu tử, chúng ta hôm nay tới, là muốn hỏi ngươi một chuyện."
"Ngươi nói đi." Bạch Lê lười biếng cười, bộ dáng ngươi hỏi ta đáp khéo léo.
"Ha ha, ngươi cũng biết, các ca ca cực kỳ quan tâm hạnh phúc của ngươi, nghe nói ngươi gần đây rất để ý một cô gái à?" Tư Thiên Hoàng buông chén đũa xuống, chậm rãi nói ra ý nghĩ.
"Đúng nha đúng nha, nghe nói, ngươi cho nàng vào phòng ngọc bảo bối của ngươi." Tư Thiên Chanh cũng cười híp mắt nói.
Bạch Thuật ở một bên yên lặng uống trà, trong lòng buồn cười không dứt, mở miệng một tiếng nghe nói, giả không giả.
Bạch Lê nghe bọn hắn nói, chỉ cười không nói, thấy hai người chột dạ.
"Bạch Lê, chúng ta muốn biết, ngươi và Tô Tiểu Vũ tới trình độ nào rồi." Bạch Thuật không đành lòng nhìn bộ dáng nữ nhân của mình muốn hỏi lại không dám hỏi, bất đắc dĩ thở dài, giúp nàng nói, thật ra thì hắn cũng biết không ít, nhưng tóm lại không bằng người trong cuộc tự mình nói chính xác hơn.
Con ngươi Tư Thiên Chanh sáng lên, gật đầu.
Tư Thiên Hoàng cũng đồng ý cười cười, tán thưởng nhìn Bạch Thuật một cái, người muội phu này không tệ.
"Các ngươi thật sự muốn biết?" Bạch Lê ung dung nhìn ba người, thản nhiên nhấp một ngụm rượu, hỏi.
"Hoàng huynh rất quan tâm ngươi." Tư Thiên Hoàng dù sao cũng là Hoàng đế, phong cách chững chạc vẫn phải có, không bằng Tư Thiên Chanh đã vui vẻ đến hai mắt sáng lên, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò.
"Vậy liền đa tạ hoàng huynh hoàng tỷ quan tâm." Bạch Lê lười biếng cười cười, thấy tò mò trong mắt ba người càng thêm nồng đậm, chợt một hơi cạn sạch chén, mày kiếm nhếch lên, vô tội nhún vai một cái.
"Nhưng ta không muốn nói."
Tô Nghệ Tuyền ưu nhã nuốt xuống một miếng cơm, thấy tam nương đối với người nào cũng nhẹ nhàng nhàn nhạt nhìn về phía Tô Tiểu Vũ cười, híp mắt một cái, gương mặt tò mò.
Tô Thanh Viễn cũng ngẩng đầu lên, nhìn nhị phu nhân của mình một cái, trong ký ức của hắn, nàng là người lành lạnh, không tranh không đoạt, cũng bởi vì nàng điềm tĩnh, những năm này hắn đối xử nàng không tệ.
"Ha ha, nhị tiểu thư nhìn là thích, lại có ai không gặp không yêu?" Vân Kết cười nhạt, nói.
"Đúng vậy, đứa nhỏ này nhìn là thích." Tô Thanh Viễn nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, nở nụ cười, hai ngày nữa thịnh yến hoàng thất, đứa nhỏ này xuất sắc như thế, khả năng được hoàng thượng thích lớn hơn đại nữ nhi, nếu hai người đều được người hoàng thất coi trọng, thì tốt hơn.
"Đa tạ phụ thân, tam nương khích lệ." Tô Tiểu Vũ cười ngọt ngào, nhìn rất vui vẻ.
Tô Nghệ Tuyền cắn răng một cái, hung hăng nhìn Tô Tiểu Vũ không nói thêm gì nữa.
Mỗi người theo đuổi tâm tư của mình ăn cơm xong, tất cả mọi người trở về viện riêng, chỉ có Tô Tiểu Vũ, bị Tô Thanh Viễn gọi đi thư phòng.
Trong thư phòng, Tô Thanh Viễn ngồi trên ghế gỗ, mặt cười hiền lành, nhìn giống nhau đang cười ngọt ngào với Tô Tiểu Vũ, chậm rãi mở miệng.
"Tiểu Vũ có biết phụ thân gọi ngươi tới có chuyện gì không?"
Trong lòng Tô Tiểu Vũ cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra nghi ngờ, "Nữ nhi ngu độn, ý tứ của cha, nữ nhi đoán không ra."
"Ha ha ha, Tiểu Vũ không ngu độn." Tô Thanh Viễn cười ha ha, tinh quang trong mắt chợt lóe qua, hôm qua từ lúc khôi phục trong sự kích động, hắn đã suy nghĩ thật tốt một chút, có thể ẩn nhẫn đến bây giờ, Tô Tiểu Vũ không phải nhân vật đơn giản, hôm nay hắn muốn thử sự thật lòng của nàng, nếu có thể lưu lại phục vụ cho mình, hắn sẽ càng thêm sủng ái, nếu không thể trung thành với mình, vậy liền hủy diệt.
"Tiểu Vũ, ngươi thật sự có thể tha thứ cho mấy năm qua phụ thân đối sử không quan tâm tới ngươi?"
"Không thể." Tô Tiểu Vũ giấu đi ánh sáng trong mắt, thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói, quả nhiên là đến dò xét nàng, nếu nàng nói có thể tha thứ, e là căn bản hắn sẽ không tin tưởng, nàng muốn cho hắn tin tưởng nàng, như vậy, về sau hắn sẽ bị chính mình làm tức chết, ừ, ý kiến này thật tốt.
Quả nhiên, Tô Thanh Viễn giận tái mặt, nhưng trong mắt lại là hài lòng, "Tiểu Vũ, phụ thân biết, chuyện này phụ thân có lỗi, nhưng nếu Tiểu Vũ tin tưởng phụ thân, sớm nói với ta chuyện này, thì làm sao sẽ phải chịu khổ?"
"Tiểu Vũ chỉ là hài đồng mười mấy tuổi, sao có thể nghĩ xa như thế, trách chính mình, lúc ấy lòng có oán hận phụ thân. . . . . ." Tô Tiểu Vũ cau mày.
"Đứa nhỏ ngốc." Tô Thanh Viễn thấy nàng không lừa gạt mình, nói vài lời tốt, lập tức yên tâm, thấy nha đầu này mặc dù thông minh, nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, "Về sau mọi chuyện đều có phụ thân, con không cần một mình gánh vác."
"Nữ nhi đa tạ phụ thân." Vui vẻ của Tô Tiểu Vũ toàn bộ viết ở trên mặt, nghiễm nhiên thể hiện được khát vọng của hài tử khi lấy lại được tình thương đã lâu của cha.
"A, đúng rồi, Tiểu Vũ có nguyện ý nói cho phụ thân biết, ba năm nay ngươi bái ai học nghệ không?" Tô Thanh Viễn vốn muốn cho nàng rời đi, đột nhiên nghĩ đến võ công cao cường của nàng, nghi ngờ hỏi.
Tô Tiểu Vũ nghe vậy, trong con ngươi hiện lên sự phức tạp không tan được, một hồi lâu, mới dần dần khôi phục lại sự trong sáng, "Lão giả kia chỉ nói có duyên cùng con, không nói tên cho con biết."
"Như thế à, giờ ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi." Tô Thanh Viễn gật đầu, cũng không còn hoài nghi, dù sao có rất nhiều thế ngoại cao nhân, tác phong làm việc khác hẳn với người thường.
Tô Tiểu Vũ khẽ nhún người, quay người đi, đợi ra khỏi cửa, mới chậm rãi ngước mắt, nhìn bầu trời đêm tối đen, vẻ mặt không hiểu.
Sư phụ. . . . . .
Bạch phủ, phong trong ngự hoa viên, bốn người vây quanh một cái bàn, đang dùng thiện.
"Hoàng huynh, sao hôm nay ngươi lại có thời gian rảnh rỗi tới chỗ này ăn cơm?" Tư Thiên Chanh cười như không cười nhìn lên nam nhân tuấn dật phi phàm trước mặt, nàng lại không biết một Hoàng đế sẽ rảnh rỗi như vậy.
"Khụ khụ, Chanh nhi, ngươi còn chưa có gả cho Bạch Thuật đâu đấy, đừng bày ra kiểu nữ chủ nhân cho ta xem như thế." Nhìn thấy Tư Thiên Chanh trêu tức, Tư Thiên Hoàng tức giận hừ lạnh, mục đích mọi người đến đây đều giống nhau.
Bạch Thuật nhàn nhạt nhìn hai người, giống như hắn đã quen nhìn hai huynh muội này cãi vã, chỉ là thói quen vẫn là thói quen, nữ nhân của mình tất nhiên hắn sẽ giúp, "Chanh nhi chính là nữ chủ nhân của Bạch gia."
"Cẩn thận chiều hư nàng." Tư Thiên Hoàng mặt tối sầm, nhìn Bạch Thuật, đó là gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, muội tử nhà mình mê chơi, hôm nay ăn trộm ngày mai cờ bạc, hắn sớm hận không quất chết được nàng, không biết Bạch Thuật này làm thế nào để chịu được.
Bạch Thuật trầm mặc không nói, cúi đầu dùng cơm, hắn thật ra thì hắn muốn nói, cũng đã sớm làm hư rồi, nhưng mà hắn vui lòng.
Bạch Lê ở giữa nhìn huynh tỷ bạn tốt hai bên trao đổi ánh mắt, lười biếng dựa vào ghế, tà khí cười nói, "Còn có hai người nữa?"
Hắn làm sao lại không biết mấy người này đột nhiên tạp chung một chỗ muốn làm gì, ăn cơm đều đã ăn lâu như vậy rồi, thật đúng là nhịn giỏi.
"Hiểu đi Tuyên Châu rồi, Bắc Bắc không biết ở đâu." Tư Thiên Chanh không chút suy nghĩ, mở miệng nói, ngay sau đó ngẩng đầu, cười xấu hổ.
Con cháu Tiên hoàng không nhiều lắm, cũng chỉ có năm người bọn họ, Tư Thiên Hoàng, Tư Thiên Chanh còn có Bạch Lê đều do hoàng hậu sinh, mà Tư Thiên Hiểu là con của Đức Phi nữ nhân tiên hoàng thích nhất, Tư Thiên Bắc là con của Thục phi, Tư Thiên Hoàng lớn tuổi nhất, năm nay hai mươi ba, Tư Thiên Chanh thứ hai, hai mươi mốt tuổi, Tư Thiên Bắc chỉ kém Tư Thiên Chanh một tháng, Tư Thiên Hiểu và Tư Thiên Bắc kém nhau mấy ngày, nhỏ nhất, chính là Bạch Lê.
Bình thường hoàng thất tranh quyền đoạt lợi, nhưng lại không hề xuất hiện ở trên năm người bọn hắn, thuở nhỏ năm người cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu, cùng nhau phụ tá tiên hoàng, chính vì vậy, nhân tài của đất nước sẽ càng ngày càng cường thịnh.
Bạch Lê thấy Tư Thiên Chanh như thế, nụ cười đáy mắt càng sâu.
"Khụ khụ." Không đành lòng nhìn muội muội mình lúng túng, Tư Thiên Hoàng mở miệng, "Tiểu tử, chúng ta hôm nay tới, là muốn hỏi ngươi một chuyện."
"Ngươi nói đi." Bạch Lê lười biếng cười, bộ dáng ngươi hỏi ta đáp khéo léo.
"Ha ha, ngươi cũng biết, các ca ca cực kỳ quan tâm hạnh phúc của ngươi, nghe nói ngươi gần đây rất để ý một cô gái à?" Tư Thiên Hoàng buông chén đũa xuống, chậm rãi nói ra ý nghĩ.
"Đúng nha đúng nha, nghe nói, ngươi cho nàng vào phòng ngọc bảo bối của ngươi." Tư Thiên Chanh cũng cười híp mắt nói.
Bạch Thuật ở một bên yên lặng uống trà, trong lòng buồn cười không dứt, mở miệng một tiếng nghe nói, giả không giả.
Bạch Lê nghe bọn hắn nói, chỉ cười không nói, thấy hai người chột dạ.
"Bạch Lê, chúng ta muốn biết, ngươi và Tô Tiểu Vũ tới trình độ nào rồi." Bạch Thuật không đành lòng nhìn bộ dáng nữ nhân của mình muốn hỏi lại không dám hỏi, bất đắc dĩ thở dài, giúp nàng nói, thật ra thì hắn cũng biết không ít, nhưng tóm lại không bằng người trong cuộc tự mình nói chính xác hơn.
Con ngươi Tư Thiên Chanh sáng lên, gật đầu.
Tư Thiên Hoàng cũng đồng ý cười cười, tán thưởng nhìn Bạch Thuật một cái, người muội phu này không tệ.
"Các ngươi thật sự muốn biết?" Bạch Lê ung dung nhìn ba người, thản nhiên nhấp một ngụm rượu, hỏi.
"Hoàng huynh rất quan tâm ngươi." Tư Thiên Hoàng dù sao cũng là Hoàng đế, phong cách chững chạc vẫn phải có, không bằng Tư Thiên Chanh đã vui vẻ đến hai mắt sáng lên, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò.
"Vậy liền đa tạ hoàng huynh hoàng tỷ quan tâm." Bạch Lê lười biếng cười cười, thấy tò mò trong mắt ba người càng thêm nồng đậm, chợt một hơi cạn sạch chén, mày kiếm nhếch lên, vô tội nhún vai một cái.
"Nhưng ta không muốn nói."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook