Phủ tướng quân, Khanh Ngọc các.

Tây Vân vô cùng buồn chán nằm trên ghế trúc, cầm bó hoa trong tay đếm, chủ tử Tiểu Vũ một buổi tối không về, nàng rốt cuộc đi đâu vậy.

"Chủ tử Tiểu Vũ!" Ánh mắt thoáng nhìn, bóng dáng màu đỏ tươi chậm rãi đi tới, Tây Vân lập tức khôi phục sinh khí, nhảy lên.

"Ngươi đi đâu, làm một buổi tối ta hết sức lo lắng!" Không phải đuổi theo tiểu ăn xin sao mà một buổi tối không trở về như vậy, nàng còn nói qua một lát sau đi tìm Ngân Diện đấy.

"Ta đi lấy ngọc thiền, tìm chỗ luyện công." Tô Tiểu Vũ áy náy cười, giải thích, nhóm người Tây Vân mà nói chính là người nhà, để người nhà lo lắng, là nàng không cân nhắc chu toàn rồi, nhưng mà nàng ở đâu thì Bạch Lê sẽ xuất hiện ở đó.

Tây Vân nhìn thấy trong mắt Tô Tiểu Vũ chợt lóe lên nhu quang, cả kinh sau lưng đổ mồ hôi lạnh, lúc này mới quan sát tỉ mỉ Tô Tiểu Vũ, vừa nhìn, càng sợ hãi không dứt.

"Chủ tử, ngươi ngươi ngươi một đêm đi đâu vậy?" Tây Vân che cái miệng nhỏ nhắn, bất khả tư nghị hỏi.

Tô Tiểu Vũ nghi ngờ nhíu mày, "Làm sao vậy?"

"Chủ tử Tiểu Vũ, người một thân sản phẩm đặc biệt gấm như yên của Yên Quốc, hàng năm chỉ sản xuất mười con vải, trong đó chín con vải tiến cống cho hoàng thất, chỉ có một con vải ở dân gian, thế nhưng một con vải có giá trị liên thành, ngươi ngươi đã lấy ở đâu ra?" Nàng phụ trách chuẩn bị cuộc sống thường ngày cho Tô Tiểu Vũ, đối với vật liệu may mặc rất có nghiên cứu, Vũ các không thiếu tiền, nàng an bài cho Tô Tiểu Vũ tự nhiên sẽ là cực tốt, nhưng nếu là gấm như yên này, nàng tự hỏi sẽ không được xa xỉ như vậy.

Gấm như yên? Tô Tiểu Vũ nửa hiểu nửa không, cúi đầu sờ y phục trên người, thật thoải mái, không trách được đắt.

"Chủ tử Tiểu Vũ, gấm như yên này Vô Danh Vũ các không có, ngươi từ đâu lấy được? Người một đêm. . . . . . Chủ tử Tiểu Vũ! Ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói chuyện không!"

Tây Vân cảm giác mình muốn điên rồi, chủ tử ngẩn người gì đây?

"Hả?" Tô Tiểu Vũ hồi hồn, nhìn Tây Vân có chút xấu hổ một bên mắt.

Tây Vân nhìn dáng vẻ nàng kỳ quái, cau mày, ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Chủ tử Tiểu Vũ, một đêm này có phải người và nam nhân kia ở chung một chỗ không?" Chỉ nhìn một chút bút pháp phòng ngọc kia, tuyệt đối có thể có gấm như yên!

"Không có." Sắc mặt Tô Tiểu Vũ như thường, nhàn nhạt phủ nhận, nàng không gạt người, buổi tối chỉ có một mình nàng trong phòng ngọc.

"Thật?" Tây Vân không tin.

"Tây Vân, từ lúc nào thì ngươi không tin lời của ta." Vẻ mặt Tô Tiểu Vũ nhạt đi, khí thế trên người không che giấu.

Tây Vân cả kinh, quỳ gối xuống đất, "Chủ tử, thuộc hạ quá phận." Từ ngày thứ nhất vào Vũ các đám bọn hắn liền thề tuyệt không chất vấn chủ tử, hôm nay nàng đi quá phận.

"Đứng lên đi." Tô Tiểu Vũ thu lại khí thế, cười nhạt, nếu không dọa nha đầu này một chút, thì nàng sẽ hỏi không dứt.

"Dạ, chủ tử Tiểu Vũ!" Tây Vân thấy Tô Tiểu Vũ không tức giận, lập tức cười híp mắt bò dậy, thật đúng là người không tim không phổi.

"Ngươi. . . . . ."

"Ơ, đêm không về ngủ nhị tiểu thư đã trở lại?" Khí chất nữ tử cao quý Tô Nghệ Tuyền chậm rãi đi vào Khanh Ngọc các, ánh mắt châm chọc nhìn Tô Tiểu Vũ.

"Ai cho ngươi tiến vào?" Lông mày Tây Vân dựng lên, lạnh lùng nhìn về phía người tới, khi nhìn rõ người bên cạnh Tô Nghệ Tuyền thì khẽ kinh ngạc, nàng từ lúc nào đi chung đường cùng Quận chúa Hà Dương rồi?

"Càn rỡ, bản Quận chúa muốn đi chỗ nào, còn cần ngươi đồng ý?" Lông mày Quận chúa Hà Dương gảy nhẹ, ý lạnh trong mắt, phụ vương nàng được tiên hoàng phong thân Đức vương, thân phận tôn quý, nàng là dòng chính nữ Đức vương phủ, tiểu nha hoàn này lại dám quản nàng!

"Ấn nhi, vả miệng một trăm cái."

"Dạ, Quận chúa." Thị nữ cạnh Quận chúa Hà Dương khẽ nhún người, cười nghe lệnh, xoay người, âm ngoan nhìn Tây Vân.

Tô Nghệ Tuyền lui một bên, chờ xem kịch vui.

Tây Vân mặt tối sầm, muốn ra tay dạy dỗ Ấn nhi, lại bị Tô Tiểu Vũ ngăn lại.

"Sớm nghe nói về Quận chúa Hà Dương là người khoan hậu, nha hoàn còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong rằng Quận chúa khoan thứ." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn Trưởng Tôn Thanh Thanh, hiện lên nụ cười ôn hòa.

Tây Vân thủ thế quỳ rạp xuống đất, "Nô tỳ mắt vụng về, kính xin Quận chúa thứ tội."

"Ngươi chính là Tô Tiểu Vũ?" Trưởng Tôn Thanh Thanh ngăn Ấn nhi lại, nhìn về phía giọng nói, hồng y tóc đen, lại làm cho nàng thấy sững sờ chốc lát, ngay sau đó trong lòng sinh ra nồng nặc không cam lòng, nếu nữ nhân này đi ra, chỉ sợ danh đệ nhất Lăng thành sẽ phải nhường cho nàng rồi.

Tô Nghệ Tuyền cũng là mỹ nhân thứ hai Lăng thành, thân phận nàng cao quý, làm sao có thể chịu nổi danh cùng nữ nhi của một vị tướng quân, vì vậy quan hệ với Tô Nghệ Tuyền không thân thiện, hôm qua ra đường, nàng và Tô Nghệ Tuyền đồng thời coi trọng một miếng ngọc bội, từ tranh ngọc bội đến tranh hai người ai hơn xứng đáng danh tiếng "thứ nhất Lăng thành" này, nhưng không nghĩ Tô Nghệ Tuyền nói, có một người còn xuất sắc hơn các nàng, trong lòng không phục, liền đi cùng Tô Nghệ Tuyền xem một chút, đâu nghĩ là thật.

Đứng thứ nhất nàng còn chưa vừa ý, nói gì đến phải đứng thứ hai, chỉ liếc mắt một cái, Tô Tiểu Vũ bị Trưởng Tôn Thanh Thanh coi là cái gai trong lòng.

"Gặp qua Quận chúa Hà Dương." Tô Tiểu Vũ cười nhạt, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, khẽ nhún người.

"Ánh mắt phủ tướng quân của ngươi thật là không tốt lắm, bây giờ ngọc Minh Châu, lại có thể bị nhóm người các ngươi nhìn thành đá." Đôi mắt đẹp của Trưởng Tôn Thanh Thanh bởi vì cười mà híp lại, che đi ý lạnh trong đó, lời tuy nói Tô Nghệ Tuyền, nhưng nửa phần ánh mắt chưa rời khỏi Tô Tiểu Vũ.

Lời nàng nói có học vấn, thứ nhất là nói người của phủ tướng quân không có ánh mắt, thứ hai chính là nói Tô Tiểu Vũ xuất sắc rành rành như thế, không biết lợi dụng điều kiện bản thân, đạt được sủng ái, ngu dốt cực kỳ.

Nghe nói chút chuyện trước kia, nàng cảm thấy Tô Tiểu Vũ ngu xuẩn, nhưng bây giờ, nàng không nghĩ như vậy, phong thái nữ nhân trước mắt không phải là một người ngu dốt.

"Quận chúa có điều không biết, nàng trước kia rất ít xuất viện." Trong lòng Tô Nghệ Tuyền rất tức giận, vốn muốn lợi dụng Trưởng Tôn Thanh Thanh chèn ép Tô Tiểu Vũ, nhưng không nghĩ nàng còn chưa đả kích Tô Tiểu Vũ, liền lấy nàng vũ nhục phủ tướng quân trước, nhưng nghĩ đến thân phận của nàng, không khỏi nhịn xuống tức giận, cười nói.

"Hừ." Trưởng Tôn Thanh Thanh hừ lạnh, khinh thường nhìn Tô Nghệ Tuyền một cái, ngay sau đó cao ngạo nhìn về phía Tây Vân, "Chủ tử ngươi vì ngươi xin tha, vả miệng thì miễn, nhưng phải quỳ phạt, không thể thiếu, không bằng ở đây quỳ một ngày, tốt chứ?"

Nhìn bộ dáng lúc nãy, Tô Tiểu Vũ hình như rất quan tâm tiểu nha hoàn này, nàng sẽ tóm tiểu nha hoàn khai đao trước, nàng không tin Tô Tiểu Vũ không có phản ứng.

"Nô tỳ đa tạ Quận chúa." Tây Vân cúi đầu, che lại sát ý trên mặt nàng, nếu nàng không nhịn được, chủ tử Tiểu Vũ sẽ gặp liên lụy.

"Tô cô nương cảm thấy, bản quận chúa phạt nặng sao?" Trưởng Tôn Thanh Thanh nhìn Tô Tiểu Vũ vẫn lạnh nhạt như cũ không chút gợn sóng, trong lòng có chút không xác định, nếu nàng không quan tâm nha hoàn kia, lúc nãy sẽ không vì nàng nói chuyện, nhưng bây giờ, sao không có phản ứng?

"Quận chúa đối đãi người khoan hậu, hình phạt này sao có thể coi là nặng, làm càn trước mặt Quận chúa, có thể lưu được một cái mạng, chính là phúc khí của nàng rồi." Tô Tiểu vũ đáp lại bằng nụ cười ôn hòa, Trưởng Tôn Thanh Thanh thật đúng là ác độc, nhìn vả miệng tưởng tương đối đau, kì thực quỳ phạt mới là nặng nhất, vả miệng đau nhất thời, quỳ phạt đau đớn cả ngày không dứt, chờ quỳ xong một ngày, chỉ sợ đầu gối bị phế mất, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe lên, không người nào nhìn thấy.

"Ha ha ha, như thế rất tốt, Ấn nhi, ngươi lưu lại nơi này nhìn." Trưởng Tôn Thanh Thanh hừ nhẹ, nhìn Tô Nghệ Tuyền một cái, quay người đi.

"Quận chúa đã tới phủ tướng quân, Nghệ Tuyền bồi Quận chúa đi dạo chung quanh xem một chút." Tô Nghệ Tuyền châm chọc nhìn Tây Vân trên đất một cái, xoay người đuổi theo.

"Không cần, phụ vương còn chờ Bản Quận chúa trở về phủ dùng bữa." Dứt lời, cũng không quay đầu lại rời đi, ở trong mắt nàng, phủ tướng quân này không đáng để nàng nhìn.

Tô Nghệ Tuyền tự nhiên nhìn ra được nàng khinh thường, trong lòng tức giận, nhưng nghĩ đến nàng hạ uy trước mặt Tô Tiểu Vũ, liền không so đo với nàng, đợi nàng gả vào hoàng thất, sẽ không phải kiêng kỵ nữ nhi vương phủ nào cả.

Khôi phục ưu nhã thường ngày, Tô Nghệ Tuyền khiêu khích nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, quay người đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương