Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
-
Chương 11: Cho một cái tát
Có lẽ là giường này quá êm làm cho nàng thoải mái, có lẽ là trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, giấc ngủ Tô Tiểu Vũ rất sâu, Tây Vân bị mang đi, sang gian phòng khác, nàng hoàn toàn không cảm thấy được chút nào, vẫn ngủ sâu như cũ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn bỏ đi tất cả vẻ mặt, chỉ còn lại vẻ điềm tĩnh khi ngủ say, hàng lông mi dày che một chút ánh sáng, lưu lại hai bóng mờ nhàn nhạt, cái mũi xinh xắn bởi vì hô hấp, cánh mũi nhẹ nhàng lay động, làn da mịn màng, giống như đứa bé ra đời, nhu thuận đáng yêu.
Toàn thân Bạch Lê áo trắng không dính bụi trần, ống tay áo có một vòng đỏ, tóc đen như mực được buộc lên cao, nổi bật lên thân hình thon dài của hắn, hào hoa phong nhã, khí chất đó, tăng giảm nửa phần cũng sẽ phá hư vẻ đẹp hoàn mĩ vốn có, mặt như bạch ngọc, mày kiếm thon dài, lông mi thật dài bởi vì tròng mắt hắn nhìn Tô Tiểu Vũ mà có hình ảnh nhàn nhạt phản chiếu trong đó, nửa che đi con ngươi màu hổ phách của hắn, nhưng có thể nhìn ra bên trong tràn đầy dịu dàng, giống như ánh mắt tỷ mỷ, mềm mại không thể tin được, môi mỏng nâng lên, nụ cười này, giống như tia sáng đầu tiên của mặt trời, cũng không lóng lánh, lại ấm áp xuyên thẳng thẩm thấu lòng người.
Chậm rãi ngồi xuống ở bên người nàng, nằm xuống tư thế giống nàng, nghiêng đầu qua, lẳng lặng nhìn nàng.
Chưa bao giờ biết rằng, hắn cũng sẽ có ngày nhớ một người nhiều đến vậy, kể từ ngày đó tách ra, kế hoạch hôm nay cũng đã hình, người của Vũ các đang tìm Tử Hiệp thảo, nhất định là nàng cần, Tử Hiệp thảo này đối với người luyện võ mà nói, tuy thật sự là thuốc bổ tốt, nhưng không coi là cực phẩm, chỉ là nàng muốn, vậy thì hắn cho nàng, tin tức muốn bán đấu giá Tử Hiệp thảo này, là hắn cho Bạch Thuật lan rộng ra ngoài.
Trên danh nghĩa là nữ nhi Tô Thanh Viễn, thực tế là hơn mười năm trước tướng quân phủ mang vào một nữ tử xinh đẹp, tám năm trước, mẫu thân của nàng không biết tung tích, nàng, cũng mất đi tin tức, ba năm sau trở lại, bên ngoài nổi tiếng là thứ nữ vô năng của Tô gia, bị mọi người khi dễ, nhưng âm thầm lại thành lập Vũ các, tứ đại quản sự Tây Vân, Ngân Diện, Liễu Nguyệt, Thừa Phong.
Về phần nàng mất tích ba năm này, hắn cũng không tra được nửa phần, chỉ là không sao, chờ vật nhỏ tự nguyện nói, hắn tự nhiên biết.
Không biết qua bao lâu, Tô Tiểu Vũ khẽ cong lên môi hồng, ướt át trong xuốt, ngọt ngào như trái cây, có người hái, ánh mắt Bạch Lê tối sầm lại, tim đập nhanh không dứt, có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, quyết định không hề làm khó mình nữa, chậm rãi cúi mình xuống, hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn kia, sức lực êm ái, giống như hôn trân bảo, cẩn thận từng ly từng tý.
Cho dù là đơn giản môi đụng môi, hắn cũng cảm thấy hài lòng.
"Ba!"
Bạch Lê ngẩng đầu, nhíu mày nhìn người đã ngồi thẳng Tô Tiểu Vũ, đưa tay sờ sờ má trái đang đau, âm thầm thở ra một hơi, hắn không có lòng phòng bị với vật nhỏ coi như xong, nàng thật đúng là xuống tay được.
"Trả ngọc bội cho ta." Giọng nói Tô Tiểu Vũ rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn hắn tất cả đều là xa cách, nhưng tay sau lưng, lại hơi nắm chặt.
"Ta nói không cho, ngươi có thể làm gì ta?" Bạch Lê nhíu mày, cười híp mắt nhìn nàng, trên mặt là vẻ vô lại.
Tô Tiểu Vũ giận đến cắn răng, mắt to nhíu lại, biến sắc, giơ tay lên đưa ra hai ngón tay, lấy ngón tay làm kiếm, tràn đầy nội lực, trực tiếp gác trên cổ hắn.
"Ngươi đánh không lại ta." Trong mắt Bạch Lê xẹt qua kinh ngạc, vật nhỏ biết rõ đánh không lại hắn, tại sao lại còn cử động như vậy?
"Ta biết rõ." Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng bây giờ rất yếu, nhưng chỗ ngón tay vẫn đặt trên cổ hắn không thu hồi.
Lạ nha, biết rõ rồi mà còn cố phạm phải? Trong mắt Bạch Lê tất cả đều là hứng thú, hắn thật sự rất mong đợi kế tiếp nàng muốn làm chuyện gì.
"Vậy ngươi nói một chút, nghĩ thế nào đối phó ta?" Bộ dáng thỉnh giáo kia, nếu như không phải là thời điểm không đúng lúc, nàng thật đúng muốn cười cho hắn xem.
"Ta không muốn đối phó ngươi." Tô Tiểu Vũ lười biếng cười, tiến lên trước một chút, cười híp mắt nhìn hắn, mắt to cong cong, rất là đáng yêu.
"Hả?" Bạch Lê cũng cười gian, lại gần một chút, không chút nào kiêng kỵ ngón tay trên cổ vẫn còn uy hiếp tính mạng mình, tay không an phận đưa đến mặt của Tô Tiểu Vũ.
Chỉ là, lần này, Tô Tiểu Vũ không để hắn như ý nguyện, ngã ngửa người về phía sau, tránh khỏi bàn tay hắn, mà ngón tay của nàng, cũng nhanh chóng từ cổ Bạch Lê, chuyển qua trên cổ của mình.
"Ngươi làm gì đấy." Ánh mắt Bạch Lê run lên, tay giữa không trung cầm thành quyền, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
"Sinh tử cổ, ta chết ngươi cũng phải chết, ta đánh không lại ngươi, mà ta có thể lấy mạng của ngươi." Nụ cười Tô Tiểu Vũ không giảm, trên tay phát lực, trên cổ trắng nõn lập tức nhiều hơn một vết máu, màu sắc đỏ tươi, rất bắt mắt.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt Bạch Lê giống như bị vết máu kia làm cho đau đớn, lệ khí nồng đậm trút xuống, Tô Tiểu Vũ gần như không biết hắn động thủ như thế nào, sau một khắc, người đã đến trong ngực của hắn, đôi tay bị khóa, vết thương trên cổ cũng bị người che.
"Ngươi. . . . . ."
"Câm miệng." Chưa bao giờ nói giọng lạnh lẽo, trong lòng Tô Tiểu Vũ chợt lạnh, giương mắt nhìn nam nhân không biểu tình, dù chưa có động tác gì, thế nhưng khí chất giống như hoàng đế, nàng suýt nữa không chống đỡ được, đây, mới thật sự là hắn, không khỏi liền nghĩ như vậy.
Chỉ là, bị hắn rống như vậy, trong lòng có chút phát giác bị uất ức, bị thương là nàng, hắn tức cái gì, tức giận coi như xong, hắn rống làm gì?
Cổ chợt lạnh, Tô Tiểu Vũ không nhịn được rụt cổ một cái.
"Đừng động." Giọng nói lạnh lẽo như cũ, nhưng động tác bôi thuốc cho nàng, rất nhẹ nhàng.
"Động gì chứ?" Trong lòng cực kỳ buồn bực, Tô Tiểu Vũ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bạch Lê, mơ hồ yếu ớt như tiểu nữ, trong mắt hiện ra tia sáng không hiểu.
"Về sau đừng lấy chính thân thể mình nói giỡn nữa." Không để ý tới câu hỏi của nàng, giọng nói bên trong Bạch Lê nhàn nhạt cường thế không cho cãi lại, động thủ bế nàng, để tránh cho động tác của nàng nghiêng đầu làm vết thương ra máu.
"Ta sẽ không chết, không cần phải lo lắng tính mạng của ngươi." Tô Tiểu Vũ thu lại tâm tình kỳ quái, khẽ rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói, trong lòng không hiểu có gì mất mát.
Cảm giác đột nhiên tay ngang hông nắm chặt lại, thít lại làm nàng có chút đau, lông mày thanh tú cau lại, lại biết nếu phản kháng, rất không sáng suốt, mím mím môi, không nói được lời nào.
"Ngươi cho rằng, ta lo lắng vì chuyện đó." Bạch Lê hơi híp mắt, tình cảm trong mắt rất phức tạp, phức tạp khiến Tô Tiểu Vũ sợ.
Tô Tiểu Vũ khẽ tránh ánh mắt, giữ yên lặng.
"Nói!" Bạch Lê không cho phép nàng trốn tránh, đưa tay nâng mặt nàng trở lại, màu sắc đôi mắt trở nên thâm thúy, khóa chặt ánh mắt trên nàng, như muốn nàng trả lời rõ ràng.
Trong nội tâm Tô Tiểu Vũ không bình tĩnh, mỗi một lần nhìn thấy nam nhân này, tâm trạng rất khó ổn định, lại nghe rõ ràng là giọng điệu ra lệnh, trong lòng phiền muộn, lời nói ra phần lớn không có suy nghĩ.
"Đúng, là người thì sẽ sợ chết, ngươi vì cái gì sẽ không, nếu không có sinh tử cổ, ta chết, ngươi sợ là cũng không thoát được."
Tô Tiểu Vũ đẩy hắn ra, đứng lên, trên mặt là nụ cười yêu kiều, trong lời nói tràn đầy châm chọc.
Bạch Lê chậm rãi thở ra một hơi, lạnh lẽo trên mặt rút đi, phong thái yêu nghiệt trở về trên người hắn, nằm về sau một cái, một tay đỡ đầu, tư thái mê người.
"Không phải muốn ngọc bội sao? Ở trên người ta, tự mình tìm."
Môi mỏng tà khí khẽ nhếch, nụ cười vui vẻ, đôi mắt không hề chớp nhìn Tô Tiểu Vũ cười dịu dàng, thiếu đi dịu dàng hoặc lạnh lẽo lúc trước, tuy là đang cười, kì thực lạnh như băng.
Trong lòng có chút không thoải mái, trong tay áo Tô Tiểu Vũ nắm tay thật chặt, chậm rãi buông ra, trên mặt không còn nửa điểm gợn sóng, không nhanh không chậm mà đi đến bên giường, nửa cúi người, đưa tay lục lọi trên người Bạch Lê, cái gì cũng không có, hơi híp mắt lại, tay chuyển một cái, kéo đai lưng hắn xuống, tơ lụa áo bào, lập tức chảy xuống, lộ ra xương quai xanh tinh sảo và lồng ngực bóng loáng xinh đẹp.
Hơi mất hồn, Tô Tiểu Vũ chuẩn bị tháo xiêm áo của hắn, nhưng mở chân ra lại cảm giác giường bị hạ xuống, thân thể không vững, ngã về phía trước, đúng lúc đặt ngay tại trên người của Bạch Lê, dây cột tóc cũng đột nhiên rơi xuống, tóc dài tán lạc như thác nước trên người hắn, tay Bạch Lê cũng vì vịn nàng, vừa lúc nắm vai của nàng.
Bạch ngọc trong phòng, một mảnh mập mờ.
"Tiểu, Tiểu Vũ chủ tử. . . . . ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn bỏ đi tất cả vẻ mặt, chỉ còn lại vẻ điềm tĩnh khi ngủ say, hàng lông mi dày che một chút ánh sáng, lưu lại hai bóng mờ nhàn nhạt, cái mũi xinh xắn bởi vì hô hấp, cánh mũi nhẹ nhàng lay động, làn da mịn màng, giống như đứa bé ra đời, nhu thuận đáng yêu.
Toàn thân Bạch Lê áo trắng không dính bụi trần, ống tay áo có một vòng đỏ, tóc đen như mực được buộc lên cao, nổi bật lên thân hình thon dài của hắn, hào hoa phong nhã, khí chất đó, tăng giảm nửa phần cũng sẽ phá hư vẻ đẹp hoàn mĩ vốn có, mặt như bạch ngọc, mày kiếm thon dài, lông mi thật dài bởi vì tròng mắt hắn nhìn Tô Tiểu Vũ mà có hình ảnh nhàn nhạt phản chiếu trong đó, nửa che đi con ngươi màu hổ phách của hắn, nhưng có thể nhìn ra bên trong tràn đầy dịu dàng, giống như ánh mắt tỷ mỷ, mềm mại không thể tin được, môi mỏng nâng lên, nụ cười này, giống như tia sáng đầu tiên của mặt trời, cũng không lóng lánh, lại ấm áp xuyên thẳng thẩm thấu lòng người.
Chậm rãi ngồi xuống ở bên người nàng, nằm xuống tư thế giống nàng, nghiêng đầu qua, lẳng lặng nhìn nàng.
Chưa bao giờ biết rằng, hắn cũng sẽ có ngày nhớ một người nhiều đến vậy, kể từ ngày đó tách ra, kế hoạch hôm nay cũng đã hình, người của Vũ các đang tìm Tử Hiệp thảo, nhất định là nàng cần, Tử Hiệp thảo này đối với người luyện võ mà nói, tuy thật sự là thuốc bổ tốt, nhưng không coi là cực phẩm, chỉ là nàng muốn, vậy thì hắn cho nàng, tin tức muốn bán đấu giá Tử Hiệp thảo này, là hắn cho Bạch Thuật lan rộng ra ngoài.
Trên danh nghĩa là nữ nhi Tô Thanh Viễn, thực tế là hơn mười năm trước tướng quân phủ mang vào một nữ tử xinh đẹp, tám năm trước, mẫu thân của nàng không biết tung tích, nàng, cũng mất đi tin tức, ba năm sau trở lại, bên ngoài nổi tiếng là thứ nữ vô năng của Tô gia, bị mọi người khi dễ, nhưng âm thầm lại thành lập Vũ các, tứ đại quản sự Tây Vân, Ngân Diện, Liễu Nguyệt, Thừa Phong.
Về phần nàng mất tích ba năm này, hắn cũng không tra được nửa phần, chỉ là không sao, chờ vật nhỏ tự nguyện nói, hắn tự nhiên biết.
Không biết qua bao lâu, Tô Tiểu Vũ khẽ cong lên môi hồng, ướt át trong xuốt, ngọt ngào như trái cây, có người hái, ánh mắt Bạch Lê tối sầm lại, tim đập nhanh không dứt, có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, quyết định không hề làm khó mình nữa, chậm rãi cúi mình xuống, hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn kia, sức lực êm ái, giống như hôn trân bảo, cẩn thận từng ly từng tý.
Cho dù là đơn giản môi đụng môi, hắn cũng cảm thấy hài lòng.
"Ba!"
Bạch Lê ngẩng đầu, nhíu mày nhìn người đã ngồi thẳng Tô Tiểu Vũ, đưa tay sờ sờ má trái đang đau, âm thầm thở ra một hơi, hắn không có lòng phòng bị với vật nhỏ coi như xong, nàng thật đúng là xuống tay được.
"Trả ngọc bội cho ta." Giọng nói Tô Tiểu Vũ rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn hắn tất cả đều là xa cách, nhưng tay sau lưng, lại hơi nắm chặt.
"Ta nói không cho, ngươi có thể làm gì ta?" Bạch Lê nhíu mày, cười híp mắt nhìn nàng, trên mặt là vẻ vô lại.
Tô Tiểu Vũ giận đến cắn răng, mắt to nhíu lại, biến sắc, giơ tay lên đưa ra hai ngón tay, lấy ngón tay làm kiếm, tràn đầy nội lực, trực tiếp gác trên cổ hắn.
"Ngươi đánh không lại ta." Trong mắt Bạch Lê xẹt qua kinh ngạc, vật nhỏ biết rõ đánh không lại hắn, tại sao lại còn cử động như vậy?
"Ta biết rõ." Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng bây giờ rất yếu, nhưng chỗ ngón tay vẫn đặt trên cổ hắn không thu hồi.
Lạ nha, biết rõ rồi mà còn cố phạm phải? Trong mắt Bạch Lê tất cả đều là hứng thú, hắn thật sự rất mong đợi kế tiếp nàng muốn làm chuyện gì.
"Vậy ngươi nói một chút, nghĩ thế nào đối phó ta?" Bộ dáng thỉnh giáo kia, nếu như không phải là thời điểm không đúng lúc, nàng thật đúng muốn cười cho hắn xem.
"Ta không muốn đối phó ngươi." Tô Tiểu Vũ lười biếng cười, tiến lên trước một chút, cười híp mắt nhìn hắn, mắt to cong cong, rất là đáng yêu.
"Hả?" Bạch Lê cũng cười gian, lại gần một chút, không chút nào kiêng kỵ ngón tay trên cổ vẫn còn uy hiếp tính mạng mình, tay không an phận đưa đến mặt của Tô Tiểu Vũ.
Chỉ là, lần này, Tô Tiểu Vũ không để hắn như ý nguyện, ngã ngửa người về phía sau, tránh khỏi bàn tay hắn, mà ngón tay của nàng, cũng nhanh chóng từ cổ Bạch Lê, chuyển qua trên cổ của mình.
"Ngươi làm gì đấy." Ánh mắt Bạch Lê run lên, tay giữa không trung cầm thành quyền, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
"Sinh tử cổ, ta chết ngươi cũng phải chết, ta đánh không lại ngươi, mà ta có thể lấy mạng của ngươi." Nụ cười Tô Tiểu Vũ không giảm, trên tay phát lực, trên cổ trắng nõn lập tức nhiều hơn một vết máu, màu sắc đỏ tươi, rất bắt mắt.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt Bạch Lê giống như bị vết máu kia làm cho đau đớn, lệ khí nồng đậm trút xuống, Tô Tiểu Vũ gần như không biết hắn động thủ như thế nào, sau một khắc, người đã đến trong ngực của hắn, đôi tay bị khóa, vết thương trên cổ cũng bị người che.
"Ngươi. . . . . ."
"Câm miệng." Chưa bao giờ nói giọng lạnh lẽo, trong lòng Tô Tiểu Vũ chợt lạnh, giương mắt nhìn nam nhân không biểu tình, dù chưa có động tác gì, thế nhưng khí chất giống như hoàng đế, nàng suýt nữa không chống đỡ được, đây, mới thật sự là hắn, không khỏi liền nghĩ như vậy.
Chỉ là, bị hắn rống như vậy, trong lòng có chút phát giác bị uất ức, bị thương là nàng, hắn tức cái gì, tức giận coi như xong, hắn rống làm gì?
Cổ chợt lạnh, Tô Tiểu Vũ không nhịn được rụt cổ một cái.
"Đừng động." Giọng nói lạnh lẽo như cũ, nhưng động tác bôi thuốc cho nàng, rất nhẹ nhàng.
"Động gì chứ?" Trong lòng cực kỳ buồn bực, Tô Tiểu Vũ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bạch Lê, mơ hồ yếu ớt như tiểu nữ, trong mắt hiện ra tia sáng không hiểu.
"Về sau đừng lấy chính thân thể mình nói giỡn nữa." Không để ý tới câu hỏi của nàng, giọng nói bên trong Bạch Lê nhàn nhạt cường thế không cho cãi lại, động thủ bế nàng, để tránh cho động tác của nàng nghiêng đầu làm vết thương ra máu.
"Ta sẽ không chết, không cần phải lo lắng tính mạng của ngươi." Tô Tiểu Vũ thu lại tâm tình kỳ quái, khẽ rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói, trong lòng không hiểu có gì mất mát.
Cảm giác đột nhiên tay ngang hông nắm chặt lại, thít lại làm nàng có chút đau, lông mày thanh tú cau lại, lại biết nếu phản kháng, rất không sáng suốt, mím mím môi, không nói được lời nào.
"Ngươi cho rằng, ta lo lắng vì chuyện đó." Bạch Lê hơi híp mắt, tình cảm trong mắt rất phức tạp, phức tạp khiến Tô Tiểu Vũ sợ.
Tô Tiểu Vũ khẽ tránh ánh mắt, giữ yên lặng.
"Nói!" Bạch Lê không cho phép nàng trốn tránh, đưa tay nâng mặt nàng trở lại, màu sắc đôi mắt trở nên thâm thúy, khóa chặt ánh mắt trên nàng, như muốn nàng trả lời rõ ràng.
Trong nội tâm Tô Tiểu Vũ không bình tĩnh, mỗi một lần nhìn thấy nam nhân này, tâm trạng rất khó ổn định, lại nghe rõ ràng là giọng điệu ra lệnh, trong lòng phiền muộn, lời nói ra phần lớn không có suy nghĩ.
"Đúng, là người thì sẽ sợ chết, ngươi vì cái gì sẽ không, nếu không có sinh tử cổ, ta chết, ngươi sợ là cũng không thoát được."
Tô Tiểu Vũ đẩy hắn ra, đứng lên, trên mặt là nụ cười yêu kiều, trong lời nói tràn đầy châm chọc.
Bạch Lê chậm rãi thở ra một hơi, lạnh lẽo trên mặt rút đi, phong thái yêu nghiệt trở về trên người hắn, nằm về sau một cái, một tay đỡ đầu, tư thái mê người.
"Không phải muốn ngọc bội sao? Ở trên người ta, tự mình tìm."
Môi mỏng tà khí khẽ nhếch, nụ cười vui vẻ, đôi mắt không hề chớp nhìn Tô Tiểu Vũ cười dịu dàng, thiếu đi dịu dàng hoặc lạnh lẽo lúc trước, tuy là đang cười, kì thực lạnh như băng.
Trong lòng có chút không thoải mái, trong tay áo Tô Tiểu Vũ nắm tay thật chặt, chậm rãi buông ra, trên mặt không còn nửa điểm gợn sóng, không nhanh không chậm mà đi đến bên giường, nửa cúi người, đưa tay lục lọi trên người Bạch Lê, cái gì cũng không có, hơi híp mắt lại, tay chuyển một cái, kéo đai lưng hắn xuống, tơ lụa áo bào, lập tức chảy xuống, lộ ra xương quai xanh tinh sảo và lồng ngực bóng loáng xinh đẹp.
Hơi mất hồn, Tô Tiểu Vũ chuẩn bị tháo xiêm áo của hắn, nhưng mở chân ra lại cảm giác giường bị hạ xuống, thân thể không vững, ngã về phía trước, đúng lúc đặt ngay tại trên người của Bạch Lê, dây cột tóc cũng đột nhiên rơi xuống, tóc dài tán lạc như thác nước trên người hắn, tay Bạch Lê cũng vì vịn nàng, vừa lúc nắm vai của nàng.
Bạch ngọc trong phòng, một mảnh mập mờ.
"Tiểu, Tiểu Vũ chủ tử. . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook