Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia
Chương 45: Lại tới khảo nghiệm

Sách Thiệu đứng trước sô pha, nhìn người phụ nữ ung dung lộng lẫy, phục trang đẹp đẽ ngồi trên ghế sa lon, lúc tầm mắt đối phương dừng trên người An Đức mang theo ý cười, chuyển tới người Sách Thiệu thì trở nên lạnh như băng không chút độ ấm. Sách Thiệu mới thật thật ý thức được, so với Ba An tâm tính vui vẻ, y lúc này mới thật sự xem là gặp mặt gia trưởng của An Đức, hơn nữa, y biết rõ, người trước mắt này căn bản sẽ không dễ dàng đối phó.

An Đức giống như không cảm thấy bất mãn trên người mẹ mình, mỉm cười nhìn bà, “mẹ hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm con thế?”

Mẹ An nhếch chân, mỉm cười nhìn con trai mình, “mẹ nghe nói, con sắp kết hôn?”

“Ân.” An Đức nhìn lại bà, “Hôm nay chuẩn bị đi đăng ký.”

“Andy, con không biết là con kết hôn hẳn phải nói với mẹ một tiếng sao?” trên mặt Mẹ An dường như có một chút bất mãn, tầm mắt quét đến người Sách Thiệu, “Càng miễn bàn, là cùng một chàng trai Hoa kiều.”

An Đức nhã nhặn cười cười, “Hồi đó lúc mẹ kết hôn không cho con biết, con cũng không tính toán, càng khỏi nói, là cùng một ông già ngoại quốc.”

Sách Thiệu đứng ở bên cạnh lẳng lặng nghe đối thoại giữa hai mẹ con, y không thể không khâm phục phong thái của Mẹ An, nếu An Đức là con y, y nhất định sẽ khống chế không được nhào qua bóp chết anh.

Mẹ An cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn kim cương óng ánh trên tay mình, ngẩng đầu nhìn An Đức ánh mắt dường như mang theo đau lòng, “Andy, con đừng như vậy, mẹ chỉ có một mình con.”

An Đức bất vi sở động, “Mẹ hoàn toàn có thể cùng Brian sinh một đứa, như vậy mẹ lại thêm một đứa con. Nhưng con không có khả năng tìm thêm một người mẹ.”

Khổ nhục kế dường như không sao dùng được, Mẹ An đột nhiên đứng lên, chỉ vào Sách Thiệu, “Cậu nói, cậu rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới chịu chia tay với con trai tôi?”

Sách Thiệu ngẩn người, quay đầu nhìn về phía An Đức, An Đức khe khẽ vỗ vỗ tay, đứng lên, kéo tay Sách Thiệu, “Xem ra gần đây mẹ ở nhà lại xem không ít phim thần tượng, học được phương pháp rồi.”

Mẹ An nhíu mày, “Andy, con có tin mẹ ngừng tài khoản của con không.”

“Mrs Wilson, con độc lập đã lâu rồi, mẹ chẳng lẽ đã quên?” bờ môi An Đức tràn ra nụ cười tươi, “Được rồi, giỡn đủ rồi chưa?”

Mẹ An sụp đổ gương mặt tinh xảo, nhìn An Đức một hồi, “Con là nghiêm túc?”

An Đức giơ chiếc nhẫn trên tay lên, “Ngài cảm thấy thế nào?”

“Mẹ còn trông mong con tìm một đứa con dâu xinh đẹp, bồi mẹ đi dạo phố với đám chị em.” Mẹ An quay đầu đánh giá Sách Thiệu.

An Đức cười nhẹ một tiếng, “Ngài nếu có thể tìm được người hợp mắt con hơn em ấy, con bằng lòng nghe theo lời ngài.”

Mẹ An nhìn cái tay nắm chặt của hai người, một hồi, lại lần nữa nở nụ cười, “Hai đứa đã đợi lâu như vậy, đăng ký trễ thêm một ngày cũng chẳng sao. Con từ trong nước về cũng không tới thăm mẹ, mẹ tới thăm con, con còn muốn đuổi mẹ sao?”

An Đức quay đầu nhìn Sách Thiệu, Sách Thiệu gật đầu, không nhận được cho phép của vị phu nhân trước mắt này, hai người họ muốn kết hôn chỉ sợ cũng không dễ. An Đức cầm tay Sách Thiệu an ủi, sau đó nhìn thoáng qua thời gian, “Chúng ta đi ăn cơm trưa đi, ngài muốn ăn gì?”

Mẹ An khoát khoát tay, “Hai đứa bình thường không ăn ở bên ngoài đi, hôm nay cứ để mẹ xem xem tay nghề của con dâu tương lai.”

An Đức nhún nhún vai, “Mrs Wilson, con đặt lời trước, cho dù lại mẹ ra chủ ý gì hoạnh họe bọn con, cũng sẽ không thay đổi kết cục.”

Mẹ An cười khẽ, vỗ vỗ bả vai con trai mình, “Andy, hết thảy đều có thể.”

Sách Thiệu từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên vào phòng bếp. Mặc dù y biết, vị mẹ chồng tương lai này của y rõ ràng là đang bới móc, nhưng y cũng không thể không kiên trì nhận thách thức.

An Đức dựa vào tủ lạnh nhìn Sách Thiệu cau mày trước bồn rửa rau dưa, ngón tay trắng nõn ngâm vào dòng nước có vẻ càng thêm xinh đẹp, An Đức khe khẽ cười cười, “Để anh làm cho.” Nói xong đã xắn tay áo, muốn đi qua.

Sách Thiệu ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái, “Anh đứng đó nhìn, anh còn sợ Sách Nhị gia em đốt phòng bếp nhà anh sao?”

An Đức thành thật đứng lại, nhìn Sách Thiệu rửa thức ăn, quay đầu xắt thịt, thủ pháp thoạt nhìn vô cùng không thạo, mang theo vụng về. An Đức rất sớm đã biết, Sách Thiệu luôn không biết chăm sóc bản thân thế nào, con người y, có người chăm sóc là có thể sống đặc biệt tinh tế, không ai chăm sóc thì sống hết sức tùy tiện. Anh đã quen chăm sóc y, đã quen làm hết khả năng cho đối phương thuận lợi trên mọi phương diện, hơn nữa, chưa từng dự định thay đổi.

Anh không muốn cho đối phương chịu chút uất ức nào.

An Đức nghĩ, liền đi tới, đè lại tay cầm dao của Sách Thiệu, ghé vào tai y khẽ nói, “Để anh làm, anh nói rồi, sau khi gặp cha mẹ, sẽ không tạo ra bất kỳ thay đổi nào với cuộc sống chúng ta.”

Tay Sách Thiệu dừng một chút, y ngẩng đầu nhìn An Đức, trên mặt dính giọt nước bắn lên lúc rửa rau vừa nãy, bên môi tràn ra nếp cười, “Anh cố gắng trả giá vì hai ta, em đều nhìn thấy hết. Cũng đến lúc em làm chút gì đó. Tuy rằng em biết những dụng ý này sẽ không tạo thành thực chất gì, nhưng em chính là muốn nói cho anh biết, em cũng sẽ cố gắng vì tình cảm của chúng ta.”

An Đức gật đầu, “Anh nhìn thấy rồi, anh đều nhìn thấy được.”

Vì thế, làm một bữa cơm trưa mà hai người ở trong phòng bếp nhị nhị oai oai hai tiếng mới xong, Sách Thiệu cảm thấy sau khi ăn cơm trưa ánh mắt Mẹ An nhìn mình càng thêm bất thường.

Nếm qua cơm trưa, Mẹ An ngồi trên ghế sa lon, nhìn An Đức và Sách Thiệu bận rộn giúp bà dọn dẹp khách phòng, đột nhiên mở miệng, “Andy, ban nãy Lê Thanh gọi cho mẹ, nghe nói mẹ qua đây, muốn hẹn mẹ cùng đi dạo phố.”

An Đức cũng không quay đầu lại, “Vậy ngài cứ việc đi, buổi tối con có thể đón ngài về.”

“Con biết rõ Lê Thanh muốn gặp chính là con.” Mẹ An cười trả lời, “Cùng đi chứ.”

Sách Thiệu quay đầu nhìn An Đức, “Lê Thanh là ai?”

An Đức ngẩn người, hướng về phía phòng khách hỏi, “Lê Thanh là ai.”

Bên trong phòng khách trầm mặc vài giây, Mẹ An trả lời, “Con ngay cả vị hôn thê của mình cũng quên rồi sao?”

“Vị hôn thê?” Trong khách phòng hai người cùng lúc mở miệng, trong thanh âm đều mang theo nghi hoặc.

Ý cười trong thanh âm Mẹ An càng đậm, “Đúng a, con quên rồi sao, con gái của chú Lê, hai đứa lúc nhỏ còn chơi cùng nhau kia mà.”

Sách Thiệu mỉm cười, “Hóa ra còn là thanh mai trúc mã.”

“Đúng a. Năm đó tình cảm của Andy và Thanh Thanh tốt lắm, hai nhà chúng ta lại là thế giao, cho nên cứ dứt khoát cho đính hôn. Mấy năm nay không gặp, Andy gần như quên mất con người ta, nhưng Thanh Thanh chính là vẫn nhớ con, còn nhớ rõ hôn ước kia đấy.” Mẹ An đứng dậy tựa ở cửa khách phòng, quan sát vẻ mặt Sách Thiệu, “Ôi, mẹ quên mất, hai đứa còn chuẩn bị kết hôn mà, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ? Andy cũng không thể nói không giữ lời đi?”

Sách Thiệu nhìn An Đức, mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng buông ra giường trên tay xuống, xoay người ra khỏi khách phòng vào phòng ngủ, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.

An Đức vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua biểu cảm thực hiện được của mẹ mình, “Cái gọi là đính hôn lúc ấy con mới 8 tuổi, Lê Thanh cũng chưa được 5 tuổi, con nít nhà nào cũng thế, bây giờ lại lôi ra, rất thú vị sao?”

Mẹ An ý vị thâm trường nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, “Đương nhiên, thú vị cực kỳ.”

An Đức cười lắc lắc đầu, “Vô ích, bất cứ dụng ý gì cũng sẽ không thể.”

Mẹ An nhìn con trai mình, khe khẽ cười cười, thấp giọng mở miệng, “Con là đứa con duy nhất của mẹ, con muốn cùng người yêu sống chung, mẹ đương nhiên rất ủng hộ, nhưng điều kiện tiên quyết là, người này cũng quan tâm con như thế. Con thật sự cho rằng mẹ không liên lạc với con, chuyện của con ở trong nước, còn mấy chuyện lung tung lộn xộn kia, mẹ cũng không biết?”

An Đức nhướn mi, “Mẹ có ý gì?”

“Mẹ có thể đồng ý cho hai đứa sống chung, nhưng mẹ muốn xác nhận con trai mẹ không phải làm thế thân cho người khác. Cho dù là cùng đàn ông, cũng nhất định phải xác nhận nó là thật lòng thích con.” ý cười trên mặt Mẹ An tiêu tan, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

“Em ấy thích con hay không, bản thân con là rõ ràng nhất.” biểu tình An Đức không nghiêm túc như vậy, nhẹ nhàng nói.

Mẹ An lắc đầu, “Mẹ cũng muốn rõ ràng. Andy, lần này con là chân thành, nếu hai đứa muốn thuận lợi kết hôn, bắt đầu bây giờ, con phải nghe lời mẹ, thẳng đến khi nó qua khảo nghiệm của mẹ, bằng không, con có thể thử xem mẹ con rốt cuộc có khả năng can thiệp hai đứa không.”

An Đức cúi đầu chăm chú nhìn ánh mắt mẹ mình, nửa ngày, gật gật đầu, “Được thôi, nhưng ngài phải đồng ý với con, làm khó em ấy ít thôi.”

Mẹ An mỉm cười, tao nhã, “Đương nhiên.”

Sách Thiệu tự nhốt mình trong phòng, lấy mền phủ kín đầu. Y không ngờ, An Đức vậy mà còn dám tìm cho mình thanh mai trúc mã, còn chuẩn bị một vị hôn thê, vậy Sách Nhị gia y coi là gì, người thứ ba sao?

Sách Thiệu ngồi dậy, dựng thẳng tai nghe ngóng thanh âm ngoài cửa, lấy điện thoại ra nhìn nhìn, cũng hơn mười phút rồi, anh ta thế mà lại không vào giải thích với mình?

Sách Thiệu nhảy xuống giường, mở cửa, lại phát hiện An Đức không ở phòng khách, đẩy cửa khách phòng, thế nhưng cũng không có ai, phòng bếp và phòng tắm cũng dạo qua một vòng, vẫn là trống không.

Sách Thiệu trầm mặc vào phòng ngủ, cầm điện thoại, quen thuộc bấm số An Đức, điện thoại kết nối y vừa muốn phát hoả, chỉ nghe thấy bên kia truyền tới một giọng nữ mềm mại, “Là Alex a, Andy đưa dì đi tìm Thanh Thanh rồi, hồi nãy lúc đi thấy con đang ngủ, cũng không làm phiền con. Andy có thể cùng ăn cơm chiều với dì, một mình con ở nhà, nhớ ăn cơm đúng giờ a.”

Toàn bộ cơn tức của Sách Thiệu đều bị nghẹn trong cổ họng, y hít một hơi thật sâu, hơi hơi giương khóe môi, đối với điện thoại nhã nhặn nói, “Dì, chúc ngài đi chơi vui vẻ.”

Điện thoại ngắt, Mẹ An nhét di động An Đức vào túi xách mình, hướng An Đức cười cười, “bắt đầu từ giờ, toàn bộ điện thoại của nó, đều để mẹ nhận.”

An Đức yên lặng nhìn mẹ mình, xoay đầu lại. Tính cách mẹ mình anh hiểu rõ hơn hết, anh còn nhớ lúc trước bà vì cùng ba ba thành công ly hôn mà giở bao nhiêu mánh khóe với ông bà ngoại, nếu bà đã đáp ứng chỉ là một cuộc khảo nghiệm, cứ thuận theo tính tình bà là ổn rồi. Về phần Sách Thiệu, chỉ có thể chờ sau khi qua cửa ải này thì từ từ giải thích dỗ dành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương