Yêu Nào Có Sai
-
11: Bị Phát Hiện
Sáng ngày hôm sau Đường Tuệ lại uể oải thức dậy, trong mắt cô đầy là mơ màng, khuôn mặt ửng đỏ nghĩ lại đêm qua.
Tất cả những điều sảy ra đêm qua đều không phải là mơ.
Hai người lại càng không phải mượn thêm chất kích thích mà làm loạn.
Rõ ràng hai người ở bên cạnh nhau hòa hợp đến như vậy, nhưng đến khi mặt trời lên đỉnh thì dường như hai người lại không hề có một chút quan hệ nào đến nhau.
Vậy chẳng phải nói rằng bản thân hai người chỉ có thể ở bên cạnh nhau trong bóng tối.
Đường Tuệ cười khổ bởi cô lại càng tham lam thêm rồi.
Bước chân vào phòng tắm ngâm mình một lúc lâu, mong rằng nước ấm sẽ có thể giảm bớt đi được những ê ẩm của cơ thể.
Nhưng đến khi cô bước ra lại thấy thím Vương đứng sững sờ trước chiếc giường của cô.
Nơi đó còn lại quá nhiều dấu vết của sự hoan ái.
Mà căn nhà này, làm sao có ai có thể có khả năng đến được nơi này với cô chủ cơ chứ.
- Cô chủ, nói cho tôi biết người đó là cậu hai sao?
- Thím Vương.
- Đó là chú hai của cô, sao cô lại có thể chấp thuận như vậy?
- Thím, tôi.
- Không đúng, cô chủ làm sao đủ bản lĩnh chống lại cậu hai chứ, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô chủ.
Sau đó thím Vương nhanh chóng dời khỏi căn phòng, thật nhanh dời khỏi nơi đây, không kịp để cho Đường Tuệ mở miệng nói thêm câu nào.
Khi thím Vương vào được trong phòng của Đường Diệp, liền anh hùng lên tiếng:
- Cậu chủ, cậu là người đến phòng cô chủ phải không?
Đường Diệp nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn về người phụ nữ trên tóc đã lấm tấm hoa râm.
Anh biết cô gái kia sẽ tuyệt đối không phải là người mang chuyện này đi nói với người khác, có điều, tình cảm thím Vương yêu thương chăm sóc cô là bằng thật.
Từng cử chỉ, từng lời nói với cô ấy đều tràn ngập sự tôn trọng và yêu thương, vậy nên anh cũng không có điều gì muốn giấu giếm.
- Phải, là tôi.
- Cậu chủ, cô ấy vốn dĩ là người tốt, nhưng đã một lần gặp phải cuộc hôn nhân trắc trở, người đàn ông đó không ra gì khiến cô ấy lạnh lẽo không còn muốn tiến thêm một bước tìm bạn đời tiếp theo, ông bà chủ đã chọn rất nhiều người nhưng cô chủ đều không ưng ý, cậu hai, cậu lại là chú hai của cô chủ, cho dù hai người có nảy sinh tình cảm đi chăng nữa, cậu cũng không thể đưa cô ấy ra ngoài ánh sáng, nếu cậu làm như vậy người đời sẽ lên tiếng mắng chửi hai người loạn luân, cô chủ sao có thể chịu được những lời đả kích của người ngoài vậy chứ.
Cậu có thể suy nghĩ cho cô chủ một chút được không?
* * *
Đường Diệp vốn muốn lên tiếng nói thêm một lời nhưng những lời nói của thím Vương quả nhiên đối với anh có ảnh hưởng, trước đây anh chỉ suy nghĩ đơn giản đó chính là giữa hai người hoàn toàn không hề có quan hệ huyết thống, nhưng người ngoài không vì thế mà hiểu cho họ, có lẽ miệng lười những người kia còn cay nghiệt hơn cả ớt, vậy nếu sát muối vào trái tim cô ấy, cô ấy sẽ ra sao.
- Tôi biết rồi.
Đến cuối cùng anh vẫn chỉ là nhàn nhạt nói ra ba tiếng đó.
Cũng thừa nhận với bản thân mình anh đã sai rồi, khi không nghĩ cho những điều sau cùng cô sẽ phải gặp phải.
Bản thân anh không còn nói thêm gì nữa chỉ nhẹ nhàng nói chuyện phân phó Huỳnh lập sẽ thay Lưu Toàn theo sát bên canh Đường Tuệ, sau đó dời khỏi biệt thự đến công ty mà không muốn gặp mặt cô thêm một lần.
Kể từ ngày hôm đó, rõ ràng hai người ở cùng trong một căn nhà, nhưng dường như cả hai đều có riêng tâm sự, rõ ràng muốn gặp gỡ, nhưng lại tự dựng lên một bức màn vô hình cho nhau.
Thím Vương là người làm việc lâu năm tại biệt thực đương nhiên cũng nhận ra điều đó.
Nhưng thím Vương cũng là người duy nhất lo lắng cho hai người, bèn nhẹ nhàng lên tiếng khuyên nhủ cô chủ, chỉ mong rằng cô chủ có thể sớm buông bỏ loại tình cảm mới nhen nhúm này.
Đường Tuệ thì lại khác, kể từ ngày bị thím Vương biết được bí mật của mình, cô lại càng trở lên tĩnh lặng, cô lo lắng người khác nhận ra được sự hồ đồ trong phút chốc của mình mà phá vỡ sự tồn tại của một gia đình.
Mà nơi này lại chính là nơi đã cho cô một cuộc sống mới.
Nghe những lời thím Vương nói với mình, Đường Tuệ càng trở lên suy nghĩ sâu sa nhiều hơn nữa.
Cuối cùng vẫn là nên từ bỏ hết những suy nghĩ không đường hoàng của mình.
Cô thầm nhủ chính cô phải là người buông bỏ được trên hết.
Một thời gian không còn bận tâm đến những chuyện khác, chỉ tập trung vào công việc khiến cả hai người ít gặp gỡ nhau hơn.
Đường Diệp cũng tham gia nhiều bữa tiệc rượu, vừa là để củng cố địa vị Đường Tác, vừa là để thăm dò nhiều hơn đến những công ty khác cùng ngành, sớm ngày có thể dùng phương pháp kinh doanh của mình đánh bại mọi đối thủ khác.
Nhưng Đường Tuệ dường như gặp rắc rối nhiều hơn.
Diệp Sinh gần đây thường xuyên tạo cơ hội gặp gỡ với cô nhiều hơn, không những thế còn không ngần ngại mời nước, mời trà chiều đối với cô càn khiến bản thân Đường Tuệ trở lên nghi ngờ hơn.
Có lẽ hắn bắt đầu hành động rồi.
Đường Tuệ vốn muốn nói với Đường Diệp nhưng lại càng không biết mở lời như nào, bèn lén đến bộ phận của Luật sư Dương, nói với ông ấy, tuồn một số tin đồn phong phanh rằng cô đến chỗ ông kí xác nhận thừa kế tài sản của ba mẹ cô.
Để xem người đó hành động như nào?
Quả nhiên buổi sáng ngày hôm sau Đường Tuệ nhận được một bó hoa hồng nhưng thật lớn kèm theo dòng nhắn "Tiểu Tuệ, thời gian qua đủ để anh thấy được tâm tư mình giành cho em đủ lớn như nào.
Em có thể đồng ý để anh theo đuổi em được không? Kí tên Diệp Sinh".
Cá đã cắn câu chờ ngày nằm trên thớt.
Đường Tuệ đương nhiên không thể mang bó hoa này về phòng, liền trả lại cho người giao hàng sau đó liền thấy Diệp Sinh chặn đường nhẹ nhàng cùng cô nói chuyện.
- A Tuệ, em không thích hoa anh tặng sao? Vậy anh có thể tặng em thứ khác, anh biết tiểu thư như em có lẽ thích những món đồ giá trị hơn nhiều.
- Anh họ, công ty cấm yêu đương nơi công sở anh có biết không?
- A Tuệ, em hiện tại là người năm quyền hành ở công ty, em có thể trực tiếp bỏ quy định đó, chúng ta liền có thể sánh bước bên nhau.
Em thấy anh nói vậy có hợp lý không?
Tên này quả nhiên nghĩ mình là trung tâm vũ trụ, chỉ vài lần cùng hắn uống cà phê liền nghĩ cô có thể nhanh chóng nghe theo lời hắn sao?
- Đó là quy định từ tổng giám đốc, em không thể thay đổi, hơn nữa, anh đừng quá trú tâm vào em, nên chú tâm vào công việc nhiều hơn.
- A Tuệ, anh nói em cũng nên biết điều một chút, anh dù sao cũng là anh họ của em, đến ba mẹ em còn phải nể mặt để anh vào công ty làm việc, anh để ý đến em cũng là vinh dự, em nghĩ vì sao em có thể nhận được sự ưu ái của nhà họ Đường chứ, nếu không phải vì sự hậu ái của nhà họ Đường thì ai thèm để ý đến loại phụ nữ từng bị chồng mang đi tiếp khách sau đó đá ra khỏi nhà như em chứ.
Hóa ra là vậy, không ăn được liền buông lời đạp đổ cô sao?
Nhưng những lời nói vừa ra khỏi miệng của hắn lại trực tiếp ảnh hưởng đến những người đang đứng nơi đây xem kịch.
Tiểu Nhã nhanh chóng cầm cốc nước thật lớn hất về phía anh ta.
Loại đàn ông ham chơi lười làm như hắn ta vốn không nên tồn tại ở nơi này, cả công ty liền nhịn bởi còn ông bà chủ có lời hậu ái.
Ai ngờ khi chính ông bà chủ không còn, anh ta lại lên tiếng sỉ nhục người đã cho anh ta một công việc.
Diệp Sinh bị hắt cốc nước lên mặt, cơn thịnh nộ của hắn cuối cùng cũng lên đỉnh điểm hắn một tay hất Tiểu Nhã ngã sang một bên, chân còn lại nhanh chóng đạp thật mạng về phía Đường Tuệ, khiến cho cô bất ngờ ngã xuống, phía sau đầu cô cũng không tự chủ được đập mạnh vào chậu hoa phía sau.
Đường Tuệ chỉ có thể mơ hồ chỉ tay mơ màng về phía hắn ta sau đó lịm đi trong vô thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook