Bỗng nhiên,trong đầu tôi hiện lên 3 chữ “Trần Niên Hiệu”.Cũng từ lâu đã không còn nghĩ đến cái tên này nữa,nhưng mà khi thấy chồng tôi có nhiều biểu hiện lạ,quay lại giống như trước kia là tôi lại có một linh cảm vô cùng lạ lùng.

Tôi đưa mắt nhìn về phía đồng hồ.Đã Quá 1 giờ đêm rồi,nhưng tôi cần xác nhận một việc.Ngoài trời thì vẫn mưa,xe của Quân không có dưới nhà chứng tỏ anh vẫn chưa về nhà.Phía phòng làm việc bên cạnh của anh vẫn thiếu vắng hơi ấm,tôi chắc chắn có một điều gì đó.Và có thể Nam Thiên sẽ biết được bí mật đó của Quân.

Tôi nhanh tay gọi điện thoại cho Nam Thiên.Cũng chỉ mất quá 5s là anh bắt máy.

—Muộn rồi,về nhà rồi thì ngủ đi.

—Nhiều tâm sự trong lòng không ngủ được.

—Hôm nay em lạ hơn tôi nghĩ đó Quỳnh Lam à

—Em lúc nào cũng thế mà.

—Vậy gọi tôi rốt cuộc muốn hỏi tôi điều gì nữa.

—Anh nghĩ em đơn giản vậy thôi à

—Ngoài việc đó ra thì em còn có lí do khác sao?

—Đúng là anh,Nam Thiên,anh vẫn luôn hiểu em như vậy.

—Ừm,chỉ là quen quá rồi nên vô tình trở thành một loại phản xạ

—Được,vẫn chỉ là anh,người bạn mà em tin tưởng nhất.

—Được rồi,muốn hỏi gì đây cô nương.

—Nếu em hỏi anh,anh có cho em biết câu trả lời thực sự không?

—Để xem câu hỏi có khó quá không đã?

—Em chắc chắn là anh sẽ trả lời được,chỉ là anh có muốn hay là không thôi.

—Được,vậy em hỏi đi.

—Niên Hiệu?Cậu ta rốt cuộc là ai.

Phía bên đầu giây,Nam Thiên chột dạ mà ngừng lại mất mấy giây liền,sau cùng mới hoàn hồn mà trả lời Tôi.

—Sao em lại biết cái tên này?Em nghe từ đâu.

—Em muốn biết.

—Niên Hiệu là bạn học cùng trường của tôi và Quân năm cấp 3,nhưng cậu ta đã chuyển đi nơi khác trước khi bọn tôi tốt nghiệp.

—Anh có chắc chắn là bạn?

—Em hỏi vậy là có ý gì?

—Ý em là Thực sự là bạn hay là bạn thân?

—Ừm,,thực ra thì..

—Sao em lại thấy anh trả lời có vẻ ngập ngừng vậy.Nếu là bạn thì em thấy bình thường mà,sao anh chẳng tự nhiên chút nào vậy.

—Ừm,Bọn tôi cũng khá thân,nhưng từ lúc cậu ta chuyển đi nơi khác thì bọn tôi đã không còn liên lạc nữa.

—Đến bây giờ vẫn không liên lạc.

—Ừm

—Anh không nói dối em chứ.

—Ừm

—Anh chắc chứ

—Tôi chắc chắn.

—Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ tin anh.

—Ừm

—Anh có thắc mắc tại sao em không hỏi Quân mà lại hỏi anh không?

—Có chút thắc mắc nhưng nghĩ nó không quan trọng

—Là bởi vì,hiện tại,lòng tin của Quân trong lòng em đang nằm ở mức con số 0.Nhưng anh thì khác,anh thì chưa bao giờ lừa em cả.Hi vọng đừng làm em thất vọng.

—ừm,hi vọng là vậy

—Em thực sự rất tin tưởng anh

—Tôi không tốt như em nghĩ đâu.Đừng nên tin tưởng ai quá.

—Em không bận tâm,chỉ cần tin vào linh cảm vào bản thân mình thôi

—Nếu đã tự tin vào bản thân như vậy thì phải tự tin vào cuộc hôn nhân mà em đã chọn chứ.

—Giờ không muốn nghĩ nữa.

—Tại sao em lại quyết định đồng ý kết hôn với Quân sớm như vậy?

—Vì em yêu anh ấy.

—Vậy bây giờ.

—Em cũng không rõ nữa.

—Nếu như em đã tin tưởng tôi như vậy,tại sao em lại không chọn tôi.

—Em...

—Tại sao em lại từ chối tôi

—Em xin lỗi.

—Tại sao lại chọn cưới bạn thân của tôi.

—Em

—Đúng,tôi chẳng qua vẫn chỉ là một thằng ngu,luôn ở đằng sau đợi em mà thôi.Cho dù không có kết quả....Đúng,em quả biết phụ lòng người

Lời nói ấy của anh làm tôi sững sờ không biết mấy bao nhiêu phút có thể hoàn hồn trở lại.Nam Thiên vẫn vậy,vẫn luôn đi tìm câu trả lời cho sự từ chối ấy.Nhưng tôi biết trả lời anh thế nào đây,phải chăng anh quá tốt khiến tôi không thể dũng cảm mà đón nhận tấm chân tình ấy.

Yêu là đau,cứ sao biết vậy,vẫn yêu..

Tôi cúp máy,mặc kệ đang nói chuyện nửa chừng với anh.Tôi sợ,sợ những câu hỏi của anh sẽ đi quá giới hạn,sợ tôi sẽ lầm đường lạc lối mà làm những việc quá sức tưởng tượng.

Tôi chạy nhanh sang phòng làm việc của Quân.Từ trước giờ tôi chưa làm việc này bao giờ,nhưng bây giờ tôi nhất định phải làm.

Sự thật thì luôn đau lòng,tôi đã tìm thấy tấm ảnh của Niên Hiệu và Quân Mà trước đây tôi đã từng cất vào album ảnh cưới.

Sự thật cuối cùng cũng dần được hé lộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương