Yêu Một Kẻ Ngốc
-
Chương 62
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Vacory
Beta: Dú
—————————————–
Sau khi Giản Tùy Anh lại gần thì nghe Tiểu Lâm nói: "Lúc đó cậu nên nói với anh ta rõ ràng, anh ta đứng về phía chúng ta thì sẽ không có nhiều phiền phức đến thế."
Giọng Lý Ngọc trầm thấp, "Cậu không hiểu rồi, nếu như tôi nói cho anh ấy biết thì chắc chắn anh ấy sẽ ngăn cản chúng ta."
Giản Tùy Anh gần như không hiểu được ý trong cuộc đối thoại này của hai người.
Mà Giản Tùy Lâm có thể thấy hắn qua cửa kính, cậu đứng thẳng người, sắc mặt hơi bất ổn.
Giản Tùy Anh đẩy cửa ra, tựa người lên cánh cửa, cau mày nói: "Hai người ồn ào cái gì?"
Giản Tùy Lâm: "Chuyện làm ăn."
Lý Ngọc nhìn Giản Tùy Anh một cái, quay đầu đi.
Trực giác Giản Tùy Anh mách bảo hai người này đang giấu hắn việc gì đó, nhưng hắn không đoán ra được.
Hắn cũng không có ý hỏi ngay lúc này, chuyện phải gạt người khác, đâu thể nói hỏi là có thể hỏi. Nếu có muốn hỏi thì cũng phải tìm ra từ từ, không thể hỏi cái một cái hai ngay trước mặt được, chắc chắn sẽ bị lừa cho qua.
Hắn nhìn mỗi người một lát, "Cơm trưa có rồi, đi ăn cơm đi, có chuyện gì cơm nước xong lại nói."
Lý Ngọc đứng lên, bình tĩnh đi ra ngoài.
Cái lúc cậu kề cận người Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh cố ý đụng vai vào cậu.
Cứ như thể cậu vừa nhận ra Giản Tùy Anh đang ở đây vậy, kinh ngạc liếc nhìn hắn, sau đó trong nháy mắt từ đăm chiêu suy nghĩ khôi phục sự trong sáng, cậu khẽ cười một cái, "Bọn em, thường như thế, trước đây khi chơi bóng cũng hay xảy ratranh chấp... Ăn cơm... Đi ăn cơm nào."
Giản Tùy Anh nhìn cậu với vẻ lạ thường, sau đó xoay người rời đi.
Giản Tùy Lâm đứng đờ ra trong phòng họp, cắn răng nhìn bóng lưng kề sát đang rời đi của bọn họ.
Lúc ăn cơm, Giản Tùy Anh lơ đãng vờ hỏi: "Các cậu vừa bàn cái gì đó, sao lại vội vã như vậy."
Lý Ngọc vùi đầu ăn cơm, thuận miệng nói: "Không có gì, chuyện công ty thôi."
"Hửm, chuyện công ty? Có chuyện gì mà anh không biết à?"
Lý Ngọc thấy không gạt được, bèn ngẩng đầu, vừa nghiêm túc vừa thành tâm nói, "Anh Giản, đây là mâu thuẫn giữa hai bọn em, em không tiện nói, có thể đừng hỏi nữa không?"
Lý Ngọc nói trắng ra như vậy, Giản Tùy Anh không còn cách nào ép hỏi thêm nữa, bực mình xoay cổ, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Không khí ăn cơm rất nặng nề, trong lòng người nào cũng có muộn phiền.
Nhưng tuy bên trong sóng to gió lớn, ngoài mặt lại giả vờ bình tĩnh, chỉ là hắn vô cùng tò mò, cộng thêm việc không muốn Lý Ngọc có chuyện muốn giấu mình, trông xa lạ khôn cùng.
Mặc dù vấp phải cái đinh ở Lý Ngọc, song ngọn lửa tò mò của Giản Tùy Anh vẫn không hề bị dập tắt.
Sau khi cơm nước xong, hắn, Lý Ngọc với mấy người nữa cùng nhau nghiên cứu dự án cả một buổi chiều, nghiên cứu xong cũng gần tan làm. Chờ mọi người đi rồi, Giản Tùy Anh mới lấy di động định gọi cho Giản Tùy Lâm.
Kết quả là vừa gọi, bên kia đã tắt máy, lúc này hắn mới nhớ có lẽ Tiểu Lâm đã lên máy bay đi Bắc Hải rồi.
Lần đi Bắc Hải này, Giản Tùy Anh sợ bị lộ, không nói với ai, xem như đây là bí mật đi công tác.
Gọi điện thoại không tốt cho việc tra hỏi nên hắn cũng không gọi lại, định chờ Tiểu Lâm quay về rồi nói. Một thời gian sau, chuyện này đã nhanh chóng bị hắn ném ra khỏi đầu.
Chuyến đi này, Giản Tùy Lâm đi tròn một tuần.
Giản Tùy Anh cũng chẳng nhàn rỗi.
Vì hai dự án lớn của công ty, một đã sắp hoàn thành, một thì tiến trình thi công vô cùng ổn định, trong năm nay đã có thể bàn giao và bắt đầu phiên giao dịch hai dự án này rồi, cho nên hắn phải cố gắng để chuẩn bị cho dự án năm sau.
Đúng là bây giờ trong tay hắn đang có mấy dự án khả thi, hắn và quản lý cấp cao của công ty đã mở nhiều cuộc họp nghiên cứu với nhau, đa số bọn họ đều giữ thái độ lạc quan đối với mảnh đất đường Vành Đai 5 này, nhưng vì đầu tư có tính rủi ro quá cao, không ai dám trực tiếp kiến nghị làm cái này.
Giản Tùy Anh và giám đốc công ty kia cùng đi xem hai lần, thấy sao cũng thèm, nếu lấy được mảnh đất này, dù rằng hắn không làm gì đi chăng nữa thì bán lại là lời được cả trăm triệu, càng không cần phải nói đến việc bán cái gì.
Dự án này khiến người của công ty đều rục rà rục rịch, thèm nhỏ dãi ba thước, ai nấy đều muốn góp một tay, làm một vố lớn.
Sau mấy lần họp để nghiên cứu thì đã tìm hiểu rõ về mảnh đất này hơn.
Đây đúng là một loại bất động sản tốt, không nhìn ra nửa khuyết điểm nào, trả tiền xong sẽ lập tức sang tên, sang tên xong sẽ có thể xây dựng ngay. Cầm tài sản tốt đến vậy đi vay ngân hàng, ngân hàng cũng sẽ cực kỳ phối hợp.
Có thể nói ngoại trừ mức đầu tư giai đoạn đầu quá lớn ra thì đất này chính là một miếng thịt mỡ rất lớn và thơm ngon, chỉ cần vận hành bình thường, lợi nhuận sẽ tính đến vài tỷ, đối với tương lai của công ty thì chuyện này là một bước nhảy vọt vĩ đại.
Qua những cuộc đánh giá và thảo luận, ai nấy đều thấy tính khả thi của dự án này rất lớn, vấn đề duy nhất chính là tài chính.
Bởi vì vấn đề tiền bạc, Giản Tùy Anh vẫn phân vân chưa hạ quyết tâm, cấp dưới cũng không dám tùy tiện nói thêm gì, sợ rằng lỡ như dự án này có xảy ra chuyện gì, trách cứ lên đầu mình thì ai cũng không nhận nổi.
Mà Lý Ngọc, vẫn cẩn thận và thậm chí còn tỏ ra thái độ phản đối.
Thật ra cậu chỉ là một sinh viên đại học, không có quyền phát biểu gì ở công ty, song bởi vì giám đốc Giản Tùy Anh coi trọng cậu nên các cuộc họp quan trọng cậu đều có thể dự họp, còn có thể nói vài câu.
Tuy cậu hãy còn trẻ nhưng làm việc ổn thỏa, còn mạnh dạn bày tỏ cách nhìn nhận của mình, bày tỏ đến độ Giản Tùy Anh rất mong chờ trong lòng.
Thái độ tiêu cực của Lý Ngọc tựa như giội một thùng nước lạnh xuống Giản Tùy Anh, khiến đầu óc của hắn bình tĩnh không ít.
Hắn quyết định chờ đợi và quan sát thêm một thời gian, tốt nhất là sau khi dự án đảo Tần Hoàng mở phiên giao dịch, công ty có thêm tiền rồi hẵng vận hành thì tốt hơn.
Sau khi Giản Tùy Lâm trở về từ Bắc Hải thì đến công ty trước.
Cậu không nói cho Giản Tùy Anh biết cậu trở về, trước khi bị Giản Tùy Anh truy hỏi chuyện ở Bắc Hải thì cậu phải gặp Lý Ngọc đã.
Sau khi cậu và Lý Ngọc nói chuyện điện thoại, biết Lý Ngọc đang ở công ty nên xuống máy bay xong cậu không về nhà mà đi thẳng đến công ty.
Hai người đều không có văn phòng riêng, chỉ có thể tìm phòng họp nói chuyện. Chỉ là lần này bọn cậu không dám đi chỗ có cửa kính nữa, sợ bị người khác thấy, bèn tìm chỗ kín đáo.
Cả người Giản Tùy Lâm phong trần mỏi mệt, trên tay hãy còn cầm vali, áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi.
Lý Ngọc ngồi đối diện cậu ta với vẻ mặt không thay đổi, nhìn Giản Tùy Lâm đưa một tập tài liệu tới trước mặt cậu, sau đó bọn họ nhìn nhau, đều kỳ vọng tìm được nhược điểm của đối phương trong cái nhìn ấy.
Giản Tùy Lâm chậm rãi mở miệng: "Lý Ngọc, lần này cậu phải giúp tôi."
Giản Tùy Anh tìm Lý Ngọc khắp mọi nơi ở công ty.
Trong tay hắn có một việc muốn giao cho cậu làm. Nửa giờ trước cậu còn đang ngồi ở bàn làm việc, thế mà vừa đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu. Hắn đi tới trước bàn làm việc của cậu, điện thoại còn nằm trên mặt bàn, hắn tiện tay mở lên, lịch sử cuộc trò chuyện gần đây nhất rõ ràng là "Tùy Lâm",
Tiểu Lâm? Tiểu Lâm gọi điện cho cậu ấy rồi hả?
Giản Tùy Anh trả điện thoại về chỗ cũ, đi ra ngoài phòng làm việc, đúng lúc thấy dì lao công nên hỏi: "Dì có thấy Lý Ngọc đâu không?"
"Tiểu Lý hả? Có thấy, vừa nãy đi cùng em trai của giám đốc."
"Em trai cháu?"
"Đúng rồi."
Nghi ngờ trong lòng Giản Tùy Anh càng cao.
Hắn không hề biết Tiểu Lâm đã trở về. Cậu đã tới công ty, không tìm hắn đến báo cáo đầu tiên mà lại đến tìm Lý Ngọc? Chuyện gì thế này.
Giản Tùy Anh tiếp tục hỏi: "Hai người bọn họ đi đâu?"
"Tôi không biết, họ đi về phía bên kia."
Diện tích một tầng ở công ty hơn một nghìn mét vuông, tùy ý chỉ một hướng đã có hơn mười văn phòng, Giản Tùy Anh nhíu mày nhìn sang hướng bên kia, do dự có nên tìm hai người nữa không.
Trong lòng hắn thấy không thoải mái chút nào.
Cuộc tranh chấp ngày đó của cả hai, đến giờ hắn vẫn không biết nguyên nhân là gì. "Anh ta" mà bọn họ nói đến là ai? Là người hắn quen biết không? Lý Ngọc ngậm miệng không nói gì càng làm nỗi nghi ngờ của hắn tăng lên. Ngày hôm nay Tiểu Lâm trở về Bắc Kinh không thông báo cho hắn, đến công ty không tìm hắn nhưng lại tìm Lý Ngọc, rốt cuộc là có chuyện gì đây.
Bình thường Giản Tùy Anh cũng không phải loại người đa nghi. Kiểu người yêu đương cho vui mang tâm tư nhỏ nhưng kỹ xảo vụng về, nếu hắn phát hiện thì đảm bảo sẽ đá ra xa. Cái người ta bảo rằng nghi ngờ người thì không dùng người, đã dùng người thì không nghi ngờ người, nếu ngay cả người suốt ngày ở bên cạnh cũng tính kế, tinh lực của hắn phải hao tốn cho việc phòng bị kẻ khác mà không phải là vì chuyện làm ăn, vậy thì hắn chẳng cần sống làm gì nữa.
Chỉ là hiện giờ, người cất giấu bí mật sau lưng hắn, một là em trai thân thích, hai là tình nhân nhỏ của hắn. Hai người đều là người của hắn. Người nhà gạt hắn chuyện gì, trong lòng hắn thực sự không thoải mái.
Giản Tùy Anh là một người cực kỳ độc tài và theo tư tưởng trọng nam khinh nữ, ngay từ lúc còn thơ bé hắn đã có ý thức của bậc gia trưởng, không chấp nhận được việc kẻ khác khiêu chiến quyền uy của hắn. Một câu "Không muốn nói" của Lý Ngọc thì hắn còn có thể nhẫn nhịn, nhưng Tiểu Lâm đã dám gạt hắn chuyện gì thì hắn không thể không nhúng tay.
Vì thế, hắn bắt đầu tìm hai người từ tầng này, tìm từng căn phòng, hắn nhất quyết phải làm cho ra nhẽ xem hai người này lén lút làm gì.
Lý Ngọc đứng ngồi không yên, cậu đứng lên, sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói: "Giản Tùy Lâm, cậu điên rồi ư!"
Giản Tùy Lâm lạnh lùng nói: "Không, tôi rất tỉnh táo."
"Sao cậu to gan đến vậy, nếu cậu thực sự làm chuyện này, anh của cậu sẽ đánh chết cậu luôn đấy!"
Khóe miệng Giản Tùy Lâm nở nụ cười: "Anh ấy sẽ không, đã đến lúc nhà họ Giản đổi chủ rồi."
Lý Ngọc dùng sức vung hết tư liệu trên bàn xuống đất: "Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tớ sẽ giúp cậu, ân oán giữa hai anh em cậu..."
"Ân oán giữa hai anh em chúng tớ." Giản Tùy Lâm ngắt lời: "Cậu đã rơi vào đó từ lâu rồi, lẽ nào cậu muốn nói là không hề liên quan gì đến cậu ư."
Vẻ mặt Lý Ngọc có phần tàn nhẫn: "Không sai, đúng là không thể không liên quan, những chuyện phải làm thì tớ đã làm vì cậu, còn chuyện này tớ tuyệt đối không thể đồng ý được."
Giản Tùy Lâm mỉa mai: "Lý Ngọc, cậu yêu anh tớ rồi à?"
Lý Ngọc luống cuống: "Đừng nói vớ nói vẩn nữa, đây là hai chuyện khác nhau. Trước đây anh ấy làm như thế là không đúng, nhưng dù gì cũng là anh ruột của cậu, cậu làm chuyện này thì ăn nói thế nào với nhà họ Giản?"
"Những chuyện này cậu không cần bận tâm. Cậu chỉ cần giúp tớ thôi, sau khi chuyện này thành công, tớ cho cậu 15% cổ phần công ty."
"Không được!" Lý Ngọc tức giận nói: "Giản Tùy Lâm, cậu điên thật rồi, tại sao cậu thành ra như vậy?" Lý Ngọc vừa tức giận, vừa cảm thấy đau lòng. Đây là Giản Tùy Lâm ôn hoà, yếu ớt trong ấn tượng của cậu ư?
Giản Tùy Lâm nắm chặt nắm đấm sau lưng, từ từ buông ra, vẻ mặt cậu ta dần mang vẻ thê lương: "Lý Ngọc, cậu thích anh tớ, nhỉ."
Lý Ngọc cứng đờ người, nghiêng đầu qua chỗ khác, không trả lời.
Giản Tùy Lâm đè nén nỗi oán hận trong lòng, thấp giọng nói: "Cậu đã quên cái hẹn hơn mười năm trước của chúng ta à? Cậu đã nói chờ cậu lớn, chắc chắn cậu sẽ đánh ngã Giản Tùy Anh, để anh ta không bao giờ bắt nạt tớ nữa, cậu đã nói là sẽ giúp tớ, giúp tớ đạt được tất cả những gì tớ nên có cơ mà."
Lý Ngọc cắn răng nói: "Nhưng sau đó cậu cũng đã từng nói rằng anh ấy đối xử với cậu không tệ lắm, những gì mà một thiếu gia nhà họ Giản là cậu nên có thì anh ấy không nợ cậu chút gì. Chính miệng cậu đã nói với tớ."
Giản Tùy Lâm giải thích: "Lúc đó tớ với cậu đã tách nhau ra nhiều năm đến vậy, tớ cũng đã hiểu chuyện, không thể cứ ấm ức thì kể khổ với người khác như trước đây được, tớ cũng bắt đầu biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói rồi. Lỡ như lời oán trách của tớ bay đến tai anh ta, tớ sẽ càng sống khổ hơn." Giản Tùy Lâm bắt lấy tay Lý Ngọc, đôi mắt xinh đẹp mang nét cầu xin, "Chẳng lẽ cậu đã quên rằng anh ta đã đối xử như thế nào với tớ ư? Cậu đã quên chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên như thế nào ư? Cậu đã quên những lời cậu đã nói rồi ư? Trên thế giới này chỉ có cậu mới giúp được tớ, nếu không cả đời này mẹ và tớ chỉ có thể nhìn sắc mặt anh ta mà sống."
Lý Ngọc nhắm mắt, thở dài: "Tùy Lâm, những thứ cậu đã lấy đi từ anh trai cậu tính ra thì cũng gấp mấy ngàn vạn lần rồi. Sang năm, công ty của chúng ta sẽ tiến vào thị trường Hồng Kông, triển vọng cực kỳ tốt, chỉ cần chúng ta cố gắng kinh doanh, sự phát triển sau này của cậu sẽ không kém hơn anh cậu là bao, sao cậu vẫn chưa biết đủ? Cậu còn muốn bao nhiêu nữa? Cậu có hiểu khái niệm gia tộc là gì không? Gia tộc là một cộng đồng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cuộc chiến nội bộ giữa anh em cậu sẽ gây hậu quả gì cho nhà họ Giản các cậu, cậu đã từng nghĩ đến hay chưa."
Bàn tay Giản Tùy Lâm khẽ áp lên mặt Lý Ngọc.
Lý Ngọc ngạc nhiên mở mắt ra, mang vẻ nghi ngờ và đề phòng để nhìn cậu ta.
Giản Tùy Lâm khẽ nói: "Đương nhiên là tớ hiểu những chuyện này chứ, cho nên tớ chỉ giành lấy mấy thứ của anh tớ về tay thôi mà, nói đi nói lại vẫn là nhà họ Giản, đúng không? Tớ chỉ mong tớ và mẹ tớ có thể ngẩng mặt lên mà sống ở nhà họ Giản thôi."
"Vậy cậu không nên dùng cách này."
Giản Tùy Lâm kề sát vào Lý Ngọc: "Lý Ngọc, cậu thích tớ, đúng chứ?"
Lý Ngọc như bị sét đánh, sững sờ nhìn cậu ta.
"Có lẽ cậu đã quên, đêm hôm ấy ở Bắc Hải, cậu đã say, cậu đã nói với tớ, cậu thích tớ."
Lý Ngọc thay đổi sắc mặt, mím môi không nói.
Giản Tùy Lâm dụ dỗ từng bước: "Cậu không thích Giản Tùy Anh, mà là tớ, trong lòng cậu biết mà, đúng không?"
Lý Ngọc chỉ cảm nhận được một nỗi lạnh lẽo trong lòng.
Hơn mười năm trước, bé trai bị Giản Tùy Anh ép mặc đồ con gái, lén tránh nơi góc tường khóc trộm mới là người cậu thích và muốn bảo vệ cả đời, không phải kẻ đầy âm mưu, tính kế cả người anh trai ruột của mình.
Năm ấy lớp 12 chuyển trường về, gặp lại Giản Tùy Lâm, cậu ấy vẫn y như tưởng tượng của cậu, vừa xinh đẹp vừa thông minh, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa. Cậu rất đỗi vui vẻ, cảm thấy người đẹp đẽ đến nhường ấy cũng đủ để cậu thích cả một đời người.
Có chăng là cậu đã thay đổi, có chăng là từ đầu cậu đã không hiểu được cậu ấy, nào ai có thể ngờ được rằng chỉ hơn một năm ngắn ngủi, mọi thứ đã đổi thay.
Tuy cậu không thể xác định được tình cảm của cậu đối với Giản Tùy Anh là gì, nhưng cậu có moi ruột moi gan ra cũng không tìm ra nổi những yêu thích và thương xót đối với Giản Tùy Lâm nữa.
Cậu cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý yêu cầu bây giờ của Giản Tùy Lâm.
Cậu nắm lấy tay của Giản Tùy Lâm, vẫn muốn khuyên can cậu ta, "Tùy Lâm, cậu nói đúng, tớ thích cậu, nhưng đó là chuyện..."
Một tiếng "Sầm" nổ vang bên tai hai người, phòng họp im ắng như bị phá sập, cửa gỗ rắn chắc bị đá văng.
Giản Tùy Anh như một ác quỷ, vẻ mặt âm trầm, trợn mắt như sắp sửa nứt ra nhìn về phía hai người dựa vào nhau quá gần và đang nắm tay nhau.
Sắc mặt của Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm cũng đồng thời thay đổi.
Edit: Vacory
Beta: Dú
—————————————–
Sau khi Giản Tùy Anh lại gần thì nghe Tiểu Lâm nói: "Lúc đó cậu nên nói với anh ta rõ ràng, anh ta đứng về phía chúng ta thì sẽ không có nhiều phiền phức đến thế."
Giọng Lý Ngọc trầm thấp, "Cậu không hiểu rồi, nếu như tôi nói cho anh ấy biết thì chắc chắn anh ấy sẽ ngăn cản chúng ta."
Giản Tùy Anh gần như không hiểu được ý trong cuộc đối thoại này của hai người.
Mà Giản Tùy Lâm có thể thấy hắn qua cửa kính, cậu đứng thẳng người, sắc mặt hơi bất ổn.
Giản Tùy Anh đẩy cửa ra, tựa người lên cánh cửa, cau mày nói: "Hai người ồn ào cái gì?"
Giản Tùy Lâm: "Chuyện làm ăn."
Lý Ngọc nhìn Giản Tùy Anh một cái, quay đầu đi.
Trực giác Giản Tùy Anh mách bảo hai người này đang giấu hắn việc gì đó, nhưng hắn không đoán ra được.
Hắn cũng không có ý hỏi ngay lúc này, chuyện phải gạt người khác, đâu thể nói hỏi là có thể hỏi. Nếu có muốn hỏi thì cũng phải tìm ra từ từ, không thể hỏi cái một cái hai ngay trước mặt được, chắc chắn sẽ bị lừa cho qua.
Hắn nhìn mỗi người một lát, "Cơm trưa có rồi, đi ăn cơm đi, có chuyện gì cơm nước xong lại nói."
Lý Ngọc đứng lên, bình tĩnh đi ra ngoài.
Cái lúc cậu kề cận người Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh cố ý đụng vai vào cậu.
Cứ như thể cậu vừa nhận ra Giản Tùy Anh đang ở đây vậy, kinh ngạc liếc nhìn hắn, sau đó trong nháy mắt từ đăm chiêu suy nghĩ khôi phục sự trong sáng, cậu khẽ cười một cái, "Bọn em, thường như thế, trước đây khi chơi bóng cũng hay xảy ratranh chấp... Ăn cơm... Đi ăn cơm nào."
Giản Tùy Anh nhìn cậu với vẻ lạ thường, sau đó xoay người rời đi.
Giản Tùy Lâm đứng đờ ra trong phòng họp, cắn răng nhìn bóng lưng kề sát đang rời đi của bọn họ.
Lúc ăn cơm, Giản Tùy Anh lơ đãng vờ hỏi: "Các cậu vừa bàn cái gì đó, sao lại vội vã như vậy."
Lý Ngọc vùi đầu ăn cơm, thuận miệng nói: "Không có gì, chuyện công ty thôi."
"Hửm, chuyện công ty? Có chuyện gì mà anh không biết à?"
Lý Ngọc thấy không gạt được, bèn ngẩng đầu, vừa nghiêm túc vừa thành tâm nói, "Anh Giản, đây là mâu thuẫn giữa hai bọn em, em không tiện nói, có thể đừng hỏi nữa không?"
Lý Ngọc nói trắng ra như vậy, Giản Tùy Anh không còn cách nào ép hỏi thêm nữa, bực mình xoay cổ, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Không khí ăn cơm rất nặng nề, trong lòng người nào cũng có muộn phiền.
Nhưng tuy bên trong sóng to gió lớn, ngoài mặt lại giả vờ bình tĩnh, chỉ là hắn vô cùng tò mò, cộng thêm việc không muốn Lý Ngọc có chuyện muốn giấu mình, trông xa lạ khôn cùng.
Mặc dù vấp phải cái đinh ở Lý Ngọc, song ngọn lửa tò mò của Giản Tùy Anh vẫn không hề bị dập tắt.
Sau khi cơm nước xong, hắn, Lý Ngọc với mấy người nữa cùng nhau nghiên cứu dự án cả một buổi chiều, nghiên cứu xong cũng gần tan làm. Chờ mọi người đi rồi, Giản Tùy Anh mới lấy di động định gọi cho Giản Tùy Lâm.
Kết quả là vừa gọi, bên kia đã tắt máy, lúc này hắn mới nhớ có lẽ Tiểu Lâm đã lên máy bay đi Bắc Hải rồi.
Lần đi Bắc Hải này, Giản Tùy Anh sợ bị lộ, không nói với ai, xem như đây là bí mật đi công tác.
Gọi điện thoại không tốt cho việc tra hỏi nên hắn cũng không gọi lại, định chờ Tiểu Lâm quay về rồi nói. Một thời gian sau, chuyện này đã nhanh chóng bị hắn ném ra khỏi đầu.
Chuyến đi này, Giản Tùy Lâm đi tròn một tuần.
Giản Tùy Anh cũng chẳng nhàn rỗi.
Vì hai dự án lớn của công ty, một đã sắp hoàn thành, một thì tiến trình thi công vô cùng ổn định, trong năm nay đã có thể bàn giao và bắt đầu phiên giao dịch hai dự án này rồi, cho nên hắn phải cố gắng để chuẩn bị cho dự án năm sau.
Đúng là bây giờ trong tay hắn đang có mấy dự án khả thi, hắn và quản lý cấp cao của công ty đã mở nhiều cuộc họp nghiên cứu với nhau, đa số bọn họ đều giữ thái độ lạc quan đối với mảnh đất đường Vành Đai 5 này, nhưng vì đầu tư có tính rủi ro quá cao, không ai dám trực tiếp kiến nghị làm cái này.
Giản Tùy Anh và giám đốc công ty kia cùng đi xem hai lần, thấy sao cũng thèm, nếu lấy được mảnh đất này, dù rằng hắn không làm gì đi chăng nữa thì bán lại là lời được cả trăm triệu, càng không cần phải nói đến việc bán cái gì.
Dự án này khiến người của công ty đều rục rà rục rịch, thèm nhỏ dãi ba thước, ai nấy đều muốn góp một tay, làm một vố lớn.
Sau mấy lần họp để nghiên cứu thì đã tìm hiểu rõ về mảnh đất này hơn.
Đây đúng là một loại bất động sản tốt, không nhìn ra nửa khuyết điểm nào, trả tiền xong sẽ lập tức sang tên, sang tên xong sẽ có thể xây dựng ngay. Cầm tài sản tốt đến vậy đi vay ngân hàng, ngân hàng cũng sẽ cực kỳ phối hợp.
Có thể nói ngoại trừ mức đầu tư giai đoạn đầu quá lớn ra thì đất này chính là một miếng thịt mỡ rất lớn và thơm ngon, chỉ cần vận hành bình thường, lợi nhuận sẽ tính đến vài tỷ, đối với tương lai của công ty thì chuyện này là một bước nhảy vọt vĩ đại.
Qua những cuộc đánh giá và thảo luận, ai nấy đều thấy tính khả thi của dự án này rất lớn, vấn đề duy nhất chính là tài chính.
Bởi vì vấn đề tiền bạc, Giản Tùy Anh vẫn phân vân chưa hạ quyết tâm, cấp dưới cũng không dám tùy tiện nói thêm gì, sợ rằng lỡ như dự án này có xảy ra chuyện gì, trách cứ lên đầu mình thì ai cũng không nhận nổi.
Mà Lý Ngọc, vẫn cẩn thận và thậm chí còn tỏ ra thái độ phản đối.
Thật ra cậu chỉ là một sinh viên đại học, không có quyền phát biểu gì ở công ty, song bởi vì giám đốc Giản Tùy Anh coi trọng cậu nên các cuộc họp quan trọng cậu đều có thể dự họp, còn có thể nói vài câu.
Tuy cậu hãy còn trẻ nhưng làm việc ổn thỏa, còn mạnh dạn bày tỏ cách nhìn nhận của mình, bày tỏ đến độ Giản Tùy Anh rất mong chờ trong lòng.
Thái độ tiêu cực của Lý Ngọc tựa như giội một thùng nước lạnh xuống Giản Tùy Anh, khiến đầu óc của hắn bình tĩnh không ít.
Hắn quyết định chờ đợi và quan sát thêm một thời gian, tốt nhất là sau khi dự án đảo Tần Hoàng mở phiên giao dịch, công ty có thêm tiền rồi hẵng vận hành thì tốt hơn.
Sau khi Giản Tùy Lâm trở về từ Bắc Hải thì đến công ty trước.
Cậu không nói cho Giản Tùy Anh biết cậu trở về, trước khi bị Giản Tùy Anh truy hỏi chuyện ở Bắc Hải thì cậu phải gặp Lý Ngọc đã.
Sau khi cậu và Lý Ngọc nói chuyện điện thoại, biết Lý Ngọc đang ở công ty nên xuống máy bay xong cậu không về nhà mà đi thẳng đến công ty.
Hai người đều không có văn phòng riêng, chỉ có thể tìm phòng họp nói chuyện. Chỉ là lần này bọn cậu không dám đi chỗ có cửa kính nữa, sợ bị người khác thấy, bèn tìm chỗ kín đáo.
Cả người Giản Tùy Lâm phong trần mỏi mệt, trên tay hãy còn cầm vali, áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi.
Lý Ngọc ngồi đối diện cậu ta với vẻ mặt không thay đổi, nhìn Giản Tùy Lâm đưa một tập tài liệu tới trước mặt cậu, sau đó bọn họ nhìn nhau, đều kỳ vọng tìm được nhược điểm của đối phương trong cái nhìn ấy.
Giản Tùy Lâm chậm rãi mở miệng: "Lý Ngọc, lần này cậu phải giúp tôi."
Giản Tùy Anh tìm Lý Ngọc khắp mọi nơi ở công ty.
Trong tay hắn có một việc muốn giao cho cậu làm. Nửa giờ trước cậu còn đang ngồi ở bàn làm việc, thế mà vừa đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu. Hắn đi tới trước bàn làm việc của cậu, điện thoại còn nằm trên mặt bàn, hắn tiện tay mở lên, lịch sử cuộc trò chuyện gần đây nhất rõ ràng là "Tùy Lâm",
Tiểu Lâm? Tiểu Lâm gọi điện cho cậu ấy rồi hả?
Giản Tùy Anh trả điện thoại về chỗ cũ, đi ra ngoài phòng làm việc, đúng lúc thấy dì lao công nên hỏi: "Dì có thấy Lý Ngọc đâu không?"
"Tiểu Lý hả? Có thấy, vừa nãy đi cùng em trai của giám đốc."
"Em trai cháu?"
"Đúng rồi."
Nghi ngờ trong lòng Giản Tùy Anh càng cao.
Hắn không hề biết Tiểu Lâm đã trở về. Cậu đã tới công ty, không tìm hắn đến báo cáo đầu tiên mà lại đến tìm Lý Ngọc? Chuyện gì thế này.
Giản Tùy Anh tiếp tục hỏi: "Hai người bọn họ đi đâu?"
"Tôi không biết, họ đi về phía bên kia."
Diện tích một tầng ở công ty hơn một nghìn mét vuông, tùy ý chỉ một hướng đã có hơn mười văn phòng, Giản Tùy Anh nhíu mày nhìn sang hướng bên kia, do dự có nên tìm hai người nữa không.
Trong lòng hắn thấy không thoải mái chút nào.
Cuộc tranh chấp ngày đó của cả hai, đến giờ hắn vẫn không biết nguyên nhân là gì. "Anh ta" mà bọn họ nói đến là ai? Là người hắn quen biết không? Lý Ngọc ngậm miệng không nói gì càng làm nỗi nghi ngờ của hắn tăng lên. Ngày hôm nay Tiểu Lâm trở về Bắc Kinh không thông báo cho hắn, đến công ty không tìm hắn nhưng lại tìm Lý Ngọc, rốt cuộc là có chuyện gì đây.
Bình thường Giản Tùy Anh cũng không phải loại người đa nghi. Kiểu người yêu đương cho vui mang tâm tư nhỏ nhưng kỹ xảo vụng về, nếu hắn phát hiện thì đảm bảo sẽ đá ra xa. Cái người ta bảo rằng nghi ngờ người thì không dùng người, đã dùng người thì không nghi ngờ người, nếu ngay cả người suốt ngày ở bên cạnh cũng tính kế, tinh lực của hắn phải hao tốn cho việc phòng bị kẻ khác mà không phải là vì chuyện làm ăn, vậy thì hắn chẳng cần sống làm gì nữa.
Chỉ là hiện giờ, người cất giấu bí mật sau lưng hắn, một là em trai thân thích, hai là tình nhân nhỏ của hắn. Hai người đều là người của hắn. Người nhà gạt hắn chuyện gì, trong lòng hắn thực sự không thoải mái.
Giản Tùy Anh là một người cực kỳ độc tài và theo tư tưởng trọng nam khinh nữ, ngay từ lúc còn thơ bé hắn đã có ý thức của bậc gia trưởng, không chấp nhận được việc kẻ khác khiêu chiến quyền uy của hắn. Một câu "Không muốn nói" của Lý Ngọc thì hắn còn có thể nhẫn nhịn, nhưng Tiểu Lâm đã dám gạt hắn chuyện gì thì hắn không thể không nhúng tay.
Vì thế, hắn bắt đầu tìm hai người từ tầng này, tìm từng căn phòng, hắn nhất quyết phải làm cho ra nhẽ xem hai người này lén lút làm gì.
Lý Ngọc đứng ngồi không yên, cậu đứng lên, sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói: "Giản Tùy Lâm, cậu điên rồi ư!"
Giản Tùy Lâm lạnh lùng nói: "Không, tôi rất tỉnh táo."
"Sao cậu to gan đến vậy, nếu cậu thực sự làm chuyện này, anh của cậu sẽ đánh chết cậu luôn đấy!"
Khóe miệng Giản Tùy Lâm nở nụ cười: "Anh ấy sẽ không, đã đến lúc nhà họ Giản đổi chủ rồi."
Lý Ngọc dùng sức vung hết tư liệu trên bàn xuống đất: "Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tớ sẽ giúp cậu, ân oán giữa hai anh em cậu..."
"Ân oán giữa hai anh em chúng tớ." Giản Tùy Lâm ngắt lời: "Cậu đã rơi vào đó từ lâu rồi, lẽ nào cậu muốn nói là không hề liên quan gì đến cậu ư."
Vẻ mặt Lý Ngọc có phần tàn nhẫn: "Không sai, đúng là không thể không liên quan, những chuyện phải làm thì tớ đã làm vì cậu, còn chuyện này tớ tuyệt đối không thể đồng ý được."
Giản Tùy Lâm mỉa mai: "Lý Ngọc, cậu yêu anh tớ rồi à?"
Lý Ngọc luống cuống: "Đừng nói vớ nói vẩn nữa, đây là hai chuyện khác nhau. Trước đây anh ấy làm như thế là không đúng, nhưng dù gì cũng là anh ruột của cậu, cậu làm chuyện này thì ăn nói thế nào với nhà họ Giản?"
"Những chuyện này cậu không cần bận tâm. Cậu chỉ cần giúp tớ thôi, sau khi chuyện này thành công, tớ cho cậu 15% cổ phần công ty."
"Không được!" Lý Ngọc tức giận nói: "Giản Tùy Lâm, cậu điên thật rồi, tại sao cậu thành ra như vậy?" Lý Ngọc vừa tức giận, vừa cảm thấy đau lòng. Đây là Giản Tùy Lâm ôn hoà, yếu ớt trong ấn tượng của cậu ư?
Giản Tùy Lâm nắm chặt nắm đấm sau lưng, từ từ buông ra, vẻ mặt cậu ta dần mang vẻ thê lương: "Lý Ngọc, cậu thích anh tớ, nhỉ."
Lý Ngọc cứng đờ người, nghiêng đầu qua chỗ khác, không trả lời.
Giản Tùy Lâm đè nén nỗi oán hận trong lòng, thấp giọng nói: "Cậu đã quên cái hẹn hơn mười năm trước của chúng ta à? Cậu đã nói chờ cậu lớn, chắc chắn cậu sẽ đánh ngã Giản Tùy Anh, để anh ta không bao giờ bắt nạt tớ nữa, cậu đã nói là sẽ giúp tớ, giúp tớ đạt được tất cả những gì tớ nên có cơ mà."
Lý Ngọc cắn răng nói: "Nhưng sau đó cậu cũng đã từng nói rằng anh ấy đối xử với cậu không tệ lắm, những gì mà một thiếu gia nhà họ Giản là cậu nên có thì anh ấy không nợ cậu chút gì. Chính miệng cậu đã nói với tớ."
Giản Tùy Lâm giải thích: "Lúc đó tớ với cậu đã tách nhau ra nhiều năm đến vậy, tớ cũng đã hiểu chuyện, không thể cứ ấm ức thì kể khổ với người khác như trước đây được, tớ cũng bắt đầu biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói rồi. Lỡ như lời oán trách của tớ bay đến tai anh ta, tớ sẽ càng sống khổ hơn." Giản Tùy Lâm bắt lấy tay Lý Ngọc, đôi mắt xinh đẹp mang nét cầu xin, "Chẳng lẽ cậu đã quên rằng anh ta đã đối xử như thế nào với tớ ư? Cậu đã quên chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên như thế nào ư? Cậu đã quên những lời cậu đã nói rồi ư? Trên thế giới này chỉ có cậu mới giúp được tớ, nếu không cả đời này mẹ và tớ chỉ có thể nhìn sắc mặt anh ta mà sống."
Lý Ngọc nhắm mắt, thở dài: "Tùy Lâm, những thứ cậu đã lấy đi từ anh trai cậu tính ra thì cũng gấp mấy ngàn vạn lần rồi. Sang năm, công ty của chúng ta sẽ tiến vào thị trường Hồng Kông, triển vọng cực kỳ tốt, chỉ cần chúng ta cố gắng kinh doanh, sự phát triển sau này của cậu sẽ không kém hơn anh cậu là bao, sao cậu vẫn chưa biết đủ? Cậu còn muốn bao nhiêu nữa? Cậu có hiểu khái niệm gia tộc là gì không? Gia tộc là một cộng đồng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cuộc chiến nội bộ giữa anh em cậu sẽ gây hậu quả gì cho nhà họ Giản các cậu, cậu đã từng nghĩ đến hay chưa."
Bàn tay Giản Tùy Lâm khẽ áp lên mặt Lý Ngọc.
Lý Ngọc ngạc nhiên mở mắt ra, mang vẻ nghi ngờ và đề phòng để nhìn cậu ta.
Giản Tùy Lâm khẽ nói: "Đương nhiên là tớ hiểu những chuyện này chứ, cho nên tớ chỉ giành lấy mấy thứ của anh tớ về tay thôi mà, nói đi nói lại vẫn là nhà họ Giản, đúng không? Tớ chỉ mong tớ và mẹ tớ có thể ngẩng mặt lên mà sống ở nhà họ Giản thôi."
"Vậy cậu không nên dùng cách này."
Giản Tùy Lâm kề sát vào Lý Ngọc: "Lý Ngọc, cậu thích tớ, đúng chứ?"
Lý Ngọc như bị sét đánh, sững sờ nhìn cậu ta.
"Có lẽ cậu đã quên, đêm hôm ấy ở Bắc Hải, cậu đã say, cậu đã nói với tớ, cậu thích tớ."
Lý Ngọc thay đổi sắc mặt, mím môi không nói.
Giản Tùy Lâm dụ dỗ từng bước: "Cậu không thích Giản Tùy Anh, mà là tớ, trong lòng cậu biết mà, đúng không?"
Lý Ngọc chỉ cảm nhận được một nỗi lạnh lẽo trong lòng.
Hơn mười năm trước, bé trai bị Giản Tùy Anh ép mặc đồ con gái, lén tránh nơi góc tường khóc trộm mới là người cậu thích và muốn bảo vệ cả đời, không phải kẻ đầy âm mưu, tính kế cả người anh trai ruột của mình.
Năm ấy lớp 12 chuyển trường về, gặp lại Giản Tùy Lâm, cậu ấy vẫn y như tưởng tượng của cậu, vừa xinh đẹp vừa thông minh, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa. Cậu rất đỗi vui vẻ, cảm thấy người đẹp đẽ đến nhường ấy cũng đủ để cậu thích cả một đời người.
Có chăng là cậu đã thay đổi, có chăng là từ đầu cậu đã không hiểu được cậu ấy, nào ai có thể ngờ được rằng chỉ hơn một năm ngắn ngủi, mọi thứ đã đổi thay.
Tuy cậu không thể xác định được tình cảm của cậu đối với Giản Tùy Anh là gì, nhưng cậu có moi ruột moi gan ra cũng không tìm ra nổi những yêu thích và thương xót đối với Giản Tùy Lâm nữa.
Cậu cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý yêu cầu bây giờ của Giản Tùy Lâm.
Cậu nắm lấy tay của Giản Tùy Lâm, vẫn muốn khuyên can cậu ta, "Tùy Lâm, cậu nói đúng, tớ thích cậu, nhưng đó là chuyện..."
Một tiếng "Sầm" nổ vang bên tai hai người, phòng họp im ắng như bị phá sập, cửa gỗ rắn chắc bị đá văng.
Giản Tùy Anh như một ác quỷ, vẻ mặt âm trầm, trợn mắt như sắp sửa nứt ra nhìn về phía hai người dựa vào nhau quá gần và đang nắm tay nhau.
Sắc mặt của Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm cũng đồng thời thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook