Yêu Một Kẻ Ngốc
-
Chương 20
Giản Tuỳ Anh biết đã đến lúc phải dừng lại, tiện nghi đã chiếm đủ, hắn cũng không còn tâm trạng hiếu chiến.
Thứ nhất, chủ yếu là nếu ngu ngốc tiến bước nữa có thể nguy hiểm, thứ hai trời đã gần sáng, nếu Giản Tuỳ Lâm dậy, hắn không biết phải giải thích thế nào.
Vì vậy Giản đại lưu manh sau một trận quấy nhiễu tình dục khiến Lý Ngọc xấu hổ và giận giữ cả thể xác và tinh thần vô cùng, đã cảm thấy mỹ mãn thần thanh khí sảng, nhanh chóng chạy trốn.
Hắn đã tính hôm nay không đi làm, lúc về đến nhà liền bổ nhào lên giường ngủ một mạch, lúc tỉnh dậy còn phải chuẩn bị tinh thần tìm cách ứng phó các chuyện tiếp theo.
Hắn so với trước đây vẫn như vậy, không phạm sai lầm còn điểm cố kỵ, nhưng một khi đã gặp rắc rối lại giống như trong lòng phá bình phá suất (Bình sứt chẳng cần giữ gìn), trái phải uy hiếp lão tử, thì hãy trong lòng hãy cứ thoải mái lên, cứ cười cứ uống thôi.
Giản đại thiếu gia cứ như vậy bình thản ung dung không kiêng nể ai từ đắc sắt nhỏ đến lớn, đơn giản chỉ dựa vào điều đối nhân xử thế tự hắn đặt ra vô cùng đốn mạt đó là ‘Dù sao tên đó cũng không giết chết được hắn.”
Hắn ngủ thẳng đến hai giờ chiều, tỉnh dậy bật nguồn điện thoại, ngay lập tức chuông thông báo tin nhắn với cuộc gọi nhỡ liên tiếp vang lên, hầu như đều là của Tiểu Lâm và Tiểu Lương.
Hắn gọi cho Tiểu Lương trước, Tiểu Lương bàn bạc chuyện công việc về mấy lịch trình đã lên lên kế hoạch, sau đó hỏi hắn khi nào đi làm.
Cúp điện thoại, hắn nghĩ nghĩ, vẫn phải gọi điện lại cho Tiểu Lâm, chủ yếu là muốn hỏi thăm Lý Ngọc từ nó.
Giọng nói của TIểu Lâm hơi uể oải, điển hình cho di chứng của việc say rượu.
“Anh, cuối cùng anh cũng nghe điện.”
“Làm sao thế.”
“Chuyện đó, nghe Lý Ngọc nói hôm qua anh đem bọn em về khách sạn, anh, thực xin lỗi, lại làm anh phiền phức rồi.”
Giản Tuỳ Anh cũng chẳng khách khí, hừ một tiếng: “Biết là tốt rồi, không thể uống cậu còn uống cái rắm, không biết tự lượng sức mình.”
Giản Tuỳ Lâm tủi thân nói: “Bọn nó cứ chuốc hai đứa em….”
“Cậu phải luyện thêm tửu lượng của mình đi, Giản gia chúng ta không có kiểu đấy đâu, ngày trước anh đây đi chắn rượu cho ba, về sau cậu phải giúp anh uống.”
Giản Tuỳ Lâm khẽ cười hai tiếng, nói nhẹ nhàng: “Anh yên tâm đi, nhiều hay ít em cũng sẽ chống đỡ cho anh.”
Giản Tuỳ Anh cười hừ nói: “Tên tiểu tử này, mẹ nó nói thật dễ nghe. Thế cậu đang ở đâu? Vẫn còn ở khách sạn hả?”
“Dạ, dậy không nổi, đau đầu lắm.”
“Thế, Lí Ngọc đâu?”
“Ở phòng kế bên… A? Có người gõ cửa, chắc là cậu ấy đó.”
Giản Tuỳ Anh nghe xong thì thấy tiếng gõ cửa cùng tiếng người xoay người xuống giường, đột nhiên hắn cảm thấy hồi hộp, tim bắt đầu đập nhanh.
Rất nhanh hắn đã nghe được giọng nói của Lý Ngọc, có chút mệt mỏi, nhưng giọng điệu vô cùng thân thiết: “Tuỳ Lâm, không sao chứ?”
“Đau đầu lắm, chẳng nhớ được gì, cậu thì sao, tốt không.”
Giản Tuỳ Anh nghe được tiếng đống cửa khi Lý Ngọc vào phòng, cậu nói: “Tớ vẫn tốt, tớ xuống dưới sảnh mua thuốc, mua cho cậu luôn, cậu chưa ăn sang phải không, ăn trước đi, sau đó rồi uống thuốc.”
“Tớ không muốn uống…… Hôm qua cậu giúp tớ đỡ nhiều như vậy, chắc là phải khó chịu hơn tớ, cậu uống thuốc chưa?”
Hai người cứ anh một câu tôi một câu qua lại, Giản Tuỳ Anh cũng nghe được cũng thấy thân thiết, thậm chí có chút ghen tị với Giản Tuỳ Lâm.
Đối với những người khác Lý Ngọc dường như đều rất nhã nhặn, chỉ duy có mỗi mình hắn, một ngày chẳng thấy được mấy lần tươi cười, bây giờ có khi còn ghét hắn.
Tuy rằng cũng là do một tay hắn tạo thành, nhưng nếu cậu không khó như vậy, Giản Tuỳ Anh cũng không muốn hai người biến thành cục diện xấu hổ như giờ, hắn muốn ở chung với Lý Ngọc thật lãng mạn thật hoà hợp. Thật ra nếu bàn về việc lấy lòng người khác, Giản Tuỳ Anh có thể dỗ dành Lý Ngọc rất khá, có thể cho cậu thật vui vẻ, đáng tiếc người ta không thích hắn.
Hắn nghe được Lý Ngọc hỏi: “Này? Cậu gọi điện cho ai thế?”
Giản Tuỳ Lâm ‘A’ một tiếng: “Là anh tớ…” Nó đem điện thoại gần tai: “Anh, là Lý Ngọc, cậu ấy tỉnh sớm hơn em.”
Không biết có phải do Giản Tuỳ Anh quá mẫn cảm hay không, nhưng hắn nghe được một tiếng động nặng nề, hình như là Lý Ngọc đặt đồ vật lên bàn. Trong lòng hắn trầm xuống, có lệ ‘Ừ’ một tiếng: “Vậy cậu tự sắp xếp đi, anh cúp máy.” Nói xong vội vã cúp điện thoại.
Nghĩ đến biểu tình chán ghét của Lý Ngọc ở bên đó khi nghe đến tên hắn, người vô tâm vô phế như Giản đại thiếu gia cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Giản Tuỳ Anh ở nhà nghỉ ngơi một ngày không ra khỏi cửa. Hôm sau theo đồng hồ sinh học đúng bảy giờ tỉnh, hắn chuẩn bị xong sau đó lái xe đi làm.
Lúc tới công ty, tên da mặt dày như hắn nghĩ đến lát nữa gặp Lý Ngọc mà cũng có chút sợ hãi.
Giản Tuỳ Anh sờ sờ cái mũi, kiên trì đi vào.
Hắn vừa lên tầng, Lý Ngọc đang đứng đưa lưng về phía hắn ngay tại phòng làm việc của hắn nói chuyện với thư ký Lương. Hôm nay Lý Ngọc mặc một bộ vest đen cùng áo sơ mi màu xanh biếc, quần áo cắt may vừa người làm tôn lên bả vai rộng lớn của cậu, eo nhỏ gọn, cùng với hai chân thon dài cực kỳ hoàn mỹ. Cậu hơi cúi người, đứng với thư ký Lương cao ráo, nhìn qua dịu dàng mà thân sĩ, bóng lưng ấy khiến cho tim Giản Tuỳ Anh bắt đầu đập tăng tốc, không thể khống chế chính mình.
Giản Tuỳ Anh cố ý ho khan một tiếng.
Hai người đang thảo luận đồng thời quay đầu lại.
Ánh mắt Lý Ngọc sâu thẳm mà lạnh băng, Giản Tuỳ Anh như bị hút vào ánh mắt sâu không thấy đáy ấy, trong lòng hắn hơi sợ hãi, lại cảm thấy mất mát.
Thư ký Lương biểu tình như trút được gánh năng: “Giản tổng, cuối cùng anh cũng đến, anh xem này, đang chờ anh về trả lời….”
Giản Tuỳ Anh cầm lấy tài liệu, vội vàng nhìn Lý Ngọc một cái, đi trước vào phòng làm việc.
Lý Ngọc cũng đi theo hắn vào.
Giản Tuỳ Anh dựa một bên người vào bàn lớn, hai tay ôm ngực, giả bộ nhàn nhã: “Báo cáo này cậu xem chưa, tóm tắt cho anh một chút. À, đúng rồi, hợp đồng lần trước viết không tồi, sửa lại ba lần đã học thêm được chút gì chưa?”
Lý Ngọc hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.
Giản Tuỳ Anh chột dạ: “Chuyện kia, chúng ta bàn chuyện công việc trước, chuyện khác để ngoài giờ nói sau, thế nào.”
Sắc mặt Lý Ngọc thay đổi, đột nhiên xông lên, Giản Tuỳ Anh mở to hai mắt nhìn người mình bị cậu nặng nề đẩy ngã, nửa người nằm lên chiếc bàn lớn, xương bả vai bị đập vào bàn đau đớn.
Lý Ngọc lấy khuỷ tay mình hung hăng đè vào xương quai xanh của hắn, cổ họng bị lực không hề nhẹ đè lên, mặt Giản Tuỳ Anh đỏ lựng, hô hấp khó khăn. Biểu tình của Lý Ngọc rất hung ác mà lạnh lùng, mặt cậu cách mặt Giản Tuỳ Anh rất gần, toàn bộ hơi thở đều tràn lên mặt Giản Tuỳ Anh, giọng nói cậu không lớn nhưng cực kỳ lạnh lẽo: “Họ Giản, nể mặt Tuỳ Lâm, đây là lần cuối cùng tôi tha cho anh, nếu anh còn dám chọc tôi, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời.”
Hô hấp Giản Tuỳ Anh bị kìm hãm, lồng ngực đau đớn, trong nháy mắt cơn tức của hắn vọt lên.
Hắn lớn như vậy nhưng chưa từng có ai dám nói với hắn như vậy, vô luận hắn làm gì, ai bất kính cũng phải gọi hắn một tiếng ‘Giản đại thiếu gia’. Lý Ngọc cậu ta tính là cái gì, chỉ là thằng nhãi con vắt mũi chưa sạch không có địa vị gì, lại nhiều lần cự tuyệt hắn, con mẹ nó còn dám nói với hắn như vậy.
Hai mắt Giản Tuỳ Anh trừng trừng, dùng đầu gối thúc mạnh vào Lý Ngọc, Lý Ngọc bị đau, khuỷ tay hơi thả lỏng, Giản Tuỳ Anh nhân cơ hội này đẩy cậu ra.
Giản Tuỳ Anh quét mọi thứ trên bàn xuống đất, chỉ vào mũi cậu chửi: “Cậu con mẹ nó nói lại một lần nữa xem! Lý Ngọc cậu tính là cái gì, ông đây coi trọng cậu là cho cậu mặt mũi, thế tối hôm trước cậu không thích sao, thích xong rồi lại làm như người bị hại, cái loại thích chiếm lợi là người nhà của cậu hả? Ông F*ck, cậu con mẹ nó dám nói chuyện với ông đây như vậy!”
Biểu tình của Lý Ngọc như thể muốn ăn thịt người, mấy câu này hoàn toàn chọc giận cậu. Đã nói đến như vậy, hai người cũng phá vỡ vỏ bọc, cậu thấp giọng măng: “Tôi mẹ nó bị anh bức, bổn thiếu gia tôi mẹ nó anh còn không thèm để ý mặt mũi mà cố gắng đè ép tôi, anh cho anh là cái gì, nếu anh không phải là anh trai Giản Tuỳ Lâm thì tôi thấy anh lần nào sẽ đánh đồ vô sỉ như anh lần đó.”
Mặt Giản Tuỳ Anh tức giận đến mức đỏ bừng, bổ nhào nắm đấm lên cậu.
Lý Ngọc lắc mình né đi, ôm trụ bờ vai hắn, tay giống như gọng sắt bấm sâu vào da thịt hắn, cho hắn một quyền thật nặng vào bụng Giản Tuỳ Anh. Giản Tuỳ Anh suýt nữa thì nôn ra, ôm bụng một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Lý Ngọc nắm lấy tóc của hắn nhìn hắn hung ác nói: “Anh còn muốn làm chuyện ghê tởm gì với tôi, nói nghe một chút nào, tôi mẹ nó xem anh có bao nhiêu cái mạng.”
Giản Tuỳ Anh cảm giác bản thân đây là lần đầu tiên mình hiểu Lý Ngọc.
Ấn tượng trong hắn về Lý Ngọc là chín chắn thâm sâu, nói không nhiều lắm nhưng là người có lễ có độ, thậm chí đôi khi hắn còn thấy Lý Ngọc hay ngại ngùng, vậy thì phải kích động Lý Ngọc đến mức nào mới có thể làm cậu bộc phát đến doạ người như vậy.
Mẹ nó Giản Tuỳ Anh cũng không hiểu, rõ ràng bản thân còn lấy miệng hầu hạ cậu ta, ngược lại cậu ta còn làm ra vẻ thù hận thâm sâu như bị cưỡng gian, đệch!
Giản Tuỳ Anh cũng hung ác trừng mắt nhìn, dùng đầu hung hăng đập vào lồng ngực cậu, Lý Ngọc kinh hãi lui về sau, Giản Tuỳ Anh lấy khuỷ tay thụi trả lại cho Lý Ngọc một thụi vào bụng.
Lý Ngọc phải lui về phía sau vài bước mới đứng vững.
Hai người điều chỉnh nét mặt một chút, sau đó lại xông vào nhau.
Tuy rằng đánh nhau đến đỏ mắt, nhưng trận này có chút buồn cười. Bởi vì họ không chỉ cố kỵ không phát ra âm thanh nào, còn tránh công kích vào mặt đối phương.
Trút hết lửa giận với thù giận cùng lúc, nhưng coi như hai người vẫn chưa mất đi lý trí, vẫn biết khi ra khỏi cửa nếu bị người ta phát hiện, so với bị đánh càng làm bọn họ đau đầu chuyện bị khắp nơi để ý.
Thứ nhất, chủ yếu là nếu ngu ngốc tiến bước nữa có thể nguy hiểm, thứ hai trời đã gần sáng, nếu Giản Tuỳ Lâm dậy, hắn không biết phải giải thích thế nào.
Vì vậy Giản đại lưu manh sau một trận quấy nhiễu tình dục khiến Lý Ngọc xấu hổ và giận giữ cả thể xác và tinh thần vô cùng, đã cảm thấy mỹ mãn thần thanh khí sảng, nhanh chóng chạy trốn.
Hắn đã tính hôm nay không đi làm, lúc về đến nhà liền bổ nhào lên giường ngủ một mạch, lúc tỉnh dậy còn phải chuẩn bị tinh thần tìm cách ứng phó các chuyện tiếp theo.
Hắn so với trước đây vẫn như vậy, không phạm sai lầm còn điểm cố kỵ, nhưng một khi đã gặp rắc rối lại giống như trong lòng phá bình phá suất (Bình sứt chẳng cần giữ gìn), trái phải uy hiếp lão tử, thì hãy trong lòng hãy cứ thoải mái lên, cứ cười cứ uống thôi.
Giản đại thiếu gia cứ như vậy bình thản ung dung không kiêng nể ai từ đắc sắt nhỏ đến lớn, đơn giản chỉ dựa vào điều đối nhân xử thế tự hắn đặt ra vô cùng đốn mạt đó là ‘Dù sao tên đó cũng không giết chết được hắn.”
Hắn ngủ thẳng đến hai giờ chiều, tỉnh dậy bật nguồn điện thoại, ngay lập tức chuông thông báo tin nhắn với cuộc gọi nhỡ liên tiếp vang lên, hầu như đều là của Tiểu Lâm và Tiểu Lương.
Hắn gọi cho Tiểu Lương trước, Tiểu Lương bàn bạc chuyện công việc về mấy lịch trình đã lên lên kế hoạch, sau đó hỏi hắn khi nào đi làm.
Cúp điện thoại, hắn nghĩ nghĩ, vẫn phải gọi điện lại cho Tiểu Lâm, chủ yếu là muốn hỏi thăm Lý Ngọc từ nó.
Giọng nói của TIểu Lâm hơi uể oải, điển hình cho di chứng của việc say rượu.
“Anh, cuối cùng anh cũng nghe điện.”
“Làm sao thế.”
“Chuyện đó, nghe Lý Ngọc nói hôm qua anh đem bọn em về khách sạn, anh, thực xin lỗi, lại làm anh phiền phức rồi.”
Giản Tuỳ Anh cũng chẳng khách khí, hừ một tiếng: “Biết là tốt rồi, không thể uống cậu còn uống cái rắm, không biết tự lượng sức mình.”
Giản Tuỳ Lâm tủi thân nói: “Bọn nó cứ chuốc hai đứa em….”
“Cậu phải luyện thêm tửu lượng của mình đi, Giản gia chúng ta không có kiểu đấy đâu, ngày trước anh đây đi chắn rượu cho ba, về sau cậu phải giúp anh uống.”
Giản Tuỳ Lâm khẽ cười hai tiếng, nói nhẹ nhàng: “Anh yên tâm đi, nhiều hay ít em cũng sẽ chống đỡ cho anh.”
Giản Tuỳ Anh cười hừ nói: “Tên tiểu tử này, mẹ nó nói thật dễ nghe. Thế cậu đang ở đâu? Vẫn còn ở khách sạn hả?”
“Dạ, dậy không nổi, đau đầu lắm.”
“Thế, Lí Ngọc đâu?”
“Ở phòng kế bên… A? Có người gõ cửa, chắc là cậu ấy đó.”
Giản Tuỳ Anh nghe xong thì thấy tiếng gõ cửa cùng tiếng người xoay người xuống giường, đột nhiên hắn cảm thấy hồi hộp, tim bắt đầu đập nhanh.
Rất nhanh hắn đã nghe được giọng nói của Lý Ngọc, có chút mệt mỏi, nhưng giọng điệu vô cùng thân thiết: “Tuỳ Lâm, không sao chứ?”
“Đau đầu lắm, chẳng nhớ được gì, cậu thì sao, tốt không.”
Giản Tuỳ Anh nghe được tiếng đống cửa khi Lý Ngọc vào phòng, cậu nói: “Tớ vẫn tốt, tớ xuống dưới sảnh mua thuốc, mua cho cậu luôn, cậu chưa ăn sang phải không, ăn trước đi, sau đó rồi uống thuốc.”
“Tớ không muốn uống…… Hôm qua cậu giúp tớ đỡ nhiều như vậy, chắc là phải khó chịu hơn tớ, cậu uống thuốc chưa?”
Hai người cứ anh một câu tôi một câu qua lại, Giản Tuỳ Anh cũng nghe được cũng thấy thân thiết, thậm chí có chút ghen tị với Giản Tuỳ Lâm.
Đối với những người khác Lý Ngọc dường như đều rất nhã nhặn, chỉ duy có mỗi mình hắn, một ngày chẳng thấy được mấy lần tươi cười, bây giờ có khi còn ghét hắn.
Tuy rằng cũng là do một tay hắn tạo thành, nhưng nếu cậu không khó như vậy, Giản Tuỳ Anh cũng không muốn hai người biến thành cục diện xấu hổ như giờ, hắn muốn ở chung với Lý Ngọc thật lãng mạn thật hoà hợp. Thật ra nếu bàn về việc lấy lòng người khác, Giản Tuỳ Anh có thể dỗ dành Lý Ngọc rất khá, có thể cho cậu thật vui vẻ, đáng tiếc người ta không thích hắn.
Hắn nghe được Lý Ngọc hỏi: “Này? Cậu gọi điện cho ai thế?”
Giản Tuỳ Lâm ‘A’ một tiếng: “Là anh tớ…” Nó đem điện thoại gần tai: “Anh, là Lý Ngọc, cậu ấy tỉnh sớm hơn em.”
Không biết có phải do Giản Tuỳ Anh quá mẫn cảm hay không, nhưng hắn nghe được một tiếng động nặng nề, hình như là Lý Ngọc đặt đồ vật lên bàn. Trong lòng hắn trầm xuống, có lệ ‘Ừ’ một tiếng: “Vậy cậu tự sắp xếp đi, anh cúp máy.” Nói xong vội vã cúp điện thoại.
Nghĩ đến biểu tình chán ghét của Lý Ngọc ở bên đó khi nghe đến tên hắn, người vô tâm vô phế như Giản đại thiếu gia cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Giản Tuỳ Anh ở nhà nghỉ ngơi một ngày không ra khỏi cửa. Hôm sau theo đồng hồ sinh học đúng bảy giờ tỉnh, hắn chuẩn bị xong sau đó lái xe đi làm.
Lúc tới công ty, tên da mặt dày như hắn nghĩ đến lát nữa gặp Lý Ngọc mà cũng có chút sợ hãi.
Giản Tuỳ Anh sờ sờ cái mũi, kiên trì đi vào.
Hắn vừa lên tầng, Lý Ngọc đang đứng đưa lưng về phía hắn ngay tại phòng làm việc của hắn nói chuyện với thư ký Lương. Hôm nay Lý Ngọc mặc một bộ vest đen cùng áo sơ mi màu xanh biếc, quần áo cắt may vừa người làm tôn lên bả vai rộng lớn của cậu, eo nhỏ gọn, cùng với hai chân thon dài cực kỳ hoàn mỹ. Cậu hơi cúi người, đứng với thư ký Lương cao ráo, nhìn qua dịu dàng mà thân sĩ, bóng lưng ấy khiến cho tim Giản Tuỳ Anh bắt đầu đập tăng tốc, không thể khống chế chính mình.
Giản Tuỳ Anh cố ý ho khan một tiếng.
Hai người đang thảo luận đồng thời quay đầu lại.
Ánh mắt Lý Ngọc sâu thẳm mà lạnh băng, Giản Tuỳ Anh như bị hút vào ánh mắt sâu không thấy đáy ấy, trong lòng hắn hơi sợ hãi, lại cảm thấy mất mát.
Thư ký Lương biểu tình như trút được gánh năng: “Giản tổng, cuối cùng anh cũng đến, anh xem này, đang chờ anh về trả lời….”
Giản Tuỳ Anh cầm lấy tài liệu, vội vàng nhìn Lý Ngọc một cái, đi trước vào phòng làm việc.
Lý Ngọc cũng đi theo hắn vào.
Giản Tuỳ Anh dựa một bên người vào bàn lớn, hai tay ôm ngực, giả bộ nhàn nhã: “Báo cáo này cậu xem chưa, tóm tắt cho anh một chút. À, đúng rồi, hợp đồng lần trước viết không tồi, sửa lại ba lần đã học thêm được chút gì chưa?”
Lý Ngọc hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.
Giản Tuỳ Anh chột dạ: “Chuyện kia, chúng ta bàn chuyện công việc trước, chuyện khác để ngoài giờ nói sau, thế nào.”
Sắc mặt Lý Ngọc thay đổi, đột nhiên xông lên, Giản Tuỳ Anh mở to hai mắt nhìn người mình bị cậu nặng nề đẩy ngã, nửa người nằm lên chiếc bàn lớn, xương bả vai bị đập vào bàn đau đớn.
Lý Ngọc lấy khuỷ tay mình hung hăng đè vào xương quai xanh của hắn, cổ họng bị lực không hề nhẹ đè lên, mặt Giản Tuỳ Anh đỏ lựng, hô hấp khó khăn. Biểu tình của Lý Ngọc rất hung ác mà lạnh lùng, mặt cậu cách mặt Giản Tuỳ Anh rất gần, toàn bộ hơi thở đều tràn lên mặt Giản Tuỳ Anh, giọng nói cậu không lớn nhưng cực kỳ lạnh lẽo: “Họ Giản, nể mặt Tuỳ Lâm, đây là lần cuối cùng tôi tha cho anh, nếu anh còn dám chọc tôi, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời.”
Hô hấp Giản Tuỳ Anh bị kìm hãm, lồng ngực đau đớn, trong nháy mắt cơn tức của hắn vọt lên.
Hắn lớn như vậy nhưng chưa từng có ai dám nói với hắn như vậy, vô luận hắn làm gì, ai bất kính cũng phải gọi hắn một tiếng ‘Giản đại thiếu gia’. Lý Ngọc cậu ta tính là cái gì, chỉ là thằng nhãi con vắt mũi chưa sạch không có địa vị gì, lại nhiều lần cự tuyệt hắn, con mẹ nó còn dám nói với hắn như vậy.
Hai mắt Giản Tuỳ Anh trừng trừng, dùng đầu gối thúc mạnh vào Lý Ngọc, Lý Ngọc bị đau, khuỷ tay hơi thả lỏng, Giản Tuỳ Anh nhân cơ hội này đẩy cậu ra.
Giản Tuỳ Anh quét mọi thứ trên bàn xuống đất, chỉ vào mũi cậu chửi: “Cậu con mẹ nó nói lại một lần nữa xem! Lý Ngọc cậu tính là cái gì, ông đây coi trọng cậu là cho cậu mặt mũi, thế tối hôm trước cậu không thích sao, thích xong rồi lại làm như người bị hại, cái loại thích chiếm lợi là người nhà của cậu hả? Ông F*ck, cậu con mẹ nó dám nói chuyện với ông đây như vậy!”
Biểu tình của Lý Ngọc như thể muốn ăn thịt người, mấy câu này hoàn toàn chọc giận cậu. Đã nói đến như vậy, hai người cũng phá vỡ vỏ bọc, cậu thấp giọng măng: “Tôi mẹ nó bị anh bức, bổn thiếu gia tôi mẹ nó anh còn không thèm để ý mặt mũi mà cố gắng đè ép tôi, anh cho anh là cái gì, nếu anh không phải là anh trai Giản Tuỳ Lâm thì tôi thấy anh lần nào sẽ đánh đồ vô sỉ như anh lần đó.”
Mặt Giản Tuỳ Anh tức giận đến mức đỏ bừng, bổ nhào nắm đấm lên cậu.
Lý Ngọc lắc mình né đi, ôm trụ bờ vai hắn, tay giống như gọng sắt bấm sâu vào da thịt hắn, cho hắn một quyền thật nặng vào bụng Giản Tuỳ Anh. Giản Tuỳ Anh suýt nữa thì nôn ra, ôm bụng một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Lý Ngọc nắm lấy tóc của hắn nhìn hắn hung ác nói: “Anh còn muốn làm chuyện ghê tởm gì với tôi, nói nghe một chút nào, tôi mẹ nó xem anh có bao nhiêu cái mạng.”
Giản Tuỳ Anh cảm giác bản thân đây là lần đầu tiên mình hiểu Lý Ngọc.
Ấn tượng trong hắn về Lý Ngọc là chín chắn thâm sâu, nói không nhiều lắm nhưng là người có lễ có độ, thậm chí đôi khi hắn còn thấy Lý Ngọc hay ngại ngùng, vậy thì phải kích động Lý Ngọc đến mức nào mới có thể làm cậu bộc phát đến doạ người như vậy.
Mẹ nó Giản Tuỳ Anh cũng không hiểu, rõ ràng bản thân còn lấy miệng hầu hạ cậu ta, ngược lại cậu ta còn làm ra vẻ thù hận thâm sâu như bị cưỡng gian, đệch!
Giản Tuỳ Anh cũng hung ác trừng mắt nhìn, dùng đầu hung hăng đập vào lồng ngực cậu, Lý Ngọc kinh hãi lui về sau, Giản Tuỳ Anh lấy khuỷ tay thụi trả lại cho Lý Ngọc một thụi vào bụng.
Lý Ngọc phải lui về phía sau vài bước mới đứng vững.
Hai người điều chỉnh nét mặt một chút, sau đó lại xông vào nhau.
Tuy rằng đánh nhau đến đỏ mắt, nhưng trận này có chút buồn cười. Bởi vì họ không chỉ cố kỵ không phát ra âm thanh nào, còn tránh công kích vào mặt đối phương.
Trút hết lửa giận với thù giận cùng lúc, nhưng coi như hai người vẫn chưa mất đi lý trí, vẫn biết khi ra khỏi cửa nếu bị người ta phát hiện, so với bị đánh càng làm bọn họ đau đầu chuyện bị khắp nơi để ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook