Yêu Một Kẻ Ngốc
-
Chương 12
Hai người ngồi vào trong xe rồi mà đầu óc vẫn còn chút choáng váng, từ quá sức ầm ĩ đến quá sức tĩnh lặng ở đây làm cho người ta nhất thời có chút chưa kịp thích ứng. Lái xe đưa Lý Ngọc về, mấy phút đầu ai cũng không nói chuyện.
Cuối cùng Giản Tuỳ Anh không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lý.”
“Ừm.” Lý Ngọc đang xoay mặt nhìn cửa sổ, góc độ này đối với Giản Tuỳ Anh có thể thấy một mảng da cổ trắng như tuyết, đường nét hoàn mỹ còn chưa phô bày hết, theo viền áo lộ ra xương quai xanh.
Giản Tuỳ Anh nhìn một lúc đã cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, hắn nuốt nước miếng hỏi: “Cậu không giận chứ?”
“Em?” Lý Ngọc khẽ cười: “Không, có gì phải thế?”
“Nếu hôm nay anh không mang cậu đến thì cậu cũng không phải tức giận như vậy, tên mập kia…”
“Không có gì…” Lý Ngọc giống như có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng hỏi: “Tại sao người kia lại tìm em?”
Giản Tuỳ Anh lúng túng nói: “Chỗ kia chi phí khá cao, bọ họ nhìn thấy cậu nhỏ tuổi, tưởng cậu là…”
Lý Ngọc quay mặt lại, ánh mắt dừng trên mặt hắn: “Tưởng em là cái gì?”
Giản Tuỳ Anh bị cậu nhìn có chút chột dạ, đương nhiên không dám nói thẳng, liền ha ha cười: “Không phải, chủ yếu là do cậu rất đẹp trai. Nếu cậu đi quán bar bình thường, chắc chắn cũng sẽ có con gái đến gần, chẳng qua hôm nay hoàn cảnh không được tốt lắm, cậu đừng để ý, a, coi như để chó ngửi vài cái.”
Ánh mắt Lý Ngọc trầm tĩnh như nước dừng trên người hắn hai ba giây mới từ từ rời đi, cậu hỏi: “Anh Giản, khi nào Tuỳ Lâm đi làm?”
“Chắc là tuần sau nữa, ba anh còn để cho nó chơi một thời gian đã.”
“Em muốn đi sớm một chút…”
——
Sáng sớm hôm sau, Lý Ngọc đi cùng với Lý Huyền tới.
Đây cũng là để mặt mũi cho Giản Tuỳ Anh nên hắn liền tươi cười rạng rỡ ra đón hai anh em vào văn phòng của mình.
“Tuỳ Anh à, lão Nhị nhà tôi đành phó thác cho anh hai tháng, anh ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi, cứ rèn luyện nghiêm túc nó.”
“Có lời này của anh là tôi an tâm rồi, tôi nhất định sẽ rèn nó thật tốt.”
Hai người nói chuyện có chút khách sao, Giản Tuỳ Anh để thư kí dẫn Lý Ngọc đi làm quen với môi trường, còn mình thì nói chuyện đất đia với Lý Huyền.
Giản Tuỳ Anh cho Giản Tuỳ Anh xem ít tư liệu liên quan đến một vài hạng mục, đồng thời còn nói về vấn đề thức ăn gia súc như thế nào, bảo vệ môi trường như thế nào, tái chế rác như thế nào, mọi thứ đều rất triển vọng.
Cuối cùng Lý Huyền đồng ý nói khi về Quảng tây sẽ giúp hắn tìm xem có khu vực nào thích hợp không.
Có những lời này làm Giản Tuỳ Anh an tâm không ít, chí ít có hi vọng.
Hai người hàn huyên hơn hai giờ, nhìn lên cũng vừa tầm ăn trưa, Giản Tuỳ Anh đã nghĩ mời Lý Huyền ăn cơm.
Vẻ mặt Lý Huyền tiếc nuối nói: “Tôi giờ phải về nhà thu dọn đồ một chút, buổi chiều phải bay rồi.”
“Đi máy bay thì cũng phải ăn cơm chứ.”
“Mẹ tôi cố ý dặn buổi trưa nhất định phải về ăn, tôi trở về một chuyến cũng không dễ dàng, mẹ tôi tự tay xuống bếp đó.”
“A, bác gái tự mình xuống bếp, tôi đây không thể giữ anh rồi, Lý Ngọc cũng về cùng anh sao?”
“Ừ, buổi chiều nó sẽ quay lại đây.”
“Được.” Giản Tuỳ Anh tiễn y ra cửa, nói đùa: “Anh đã giao phó em trai cho tôi đào tạo, nếu có khắt khe quá cũng đừng đau lòng nhé.”
Lý Huyền ha ha cười: “Giao toàn quyền cho anh.”
Giản Tuỳ Anh nghĩ thầm, nếu y mà biết hắn có chủ ý với em trai chỉ sợ y muốn bóp chết hắn luôn.
Tuy nhiên đối với Giản Tuỳ Anh mà nói, mục tiêu càng khó khăn lại càng có giá trị khiêu chiến, thành công lại càng ngọt.
Qua thời gian nghỉ trưa, Lý Ngọc đúng giờ đến báo danh.
Lúc nghỉ ngơi Giản Tuỳ Anh cũng nghe được vài nhân viên nữ bàn về Lý Ngọc, Lý Ngọc tuổi trẻ không tồi, các cô tuy rất hưng phấn nhưng nghĩ đến chênh lệch về tuổi tác lại càng phải dưỡng nhan thật tốt để có một cuộc sống thú vị.
Cũng chỉ có Giản Tuỳ Anh đã là Gay già còn biến thái, luôn luôn thích chơi mỹ thiếu niên mới thấy tuổi tác của Lý Ngọc chẳng có áp lực gì, ngược lại cực kỳ hưng phấn.
Lý Ngọc vẫn ăn mặc tuỳ ý như cũ áo sơ mi chữ T, quần bò.
Giản Tuỳ Anh đối với việc ăn mặc của nhân viên cũng không nghiêm khắc, nhưng tốt xấu gì đây cũng là một công ty lớn, ra vào đều là tinh anh xã hội, mặc quần bò đi làm thật sự rất không chuyên nghiệp.
Buổi sáng cậu tới Giản Tuỳ Anh đã chú ý, nhưng lúc đó không rảnh nói cho cậu, vừa lúc cậu tiến vào, Giản Tuỳ Anh liền cau mày đánh giá một lúc.
Lý Ngọc nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn nhìn bản thân, thả lỏng nói: “Em vẫn chưa kịp mua quần áo.”
Giản Tuỳ Anh lắc đầu cười: “Đều là tự giác thôi, nhưng ngày mai đừng mặc như vậy.”
“Dạ.”
Giản Tuỳ Anh đứng lên, vừa lòng nhìn âu yếm tiểu mỹ nhân: “Buổi sáng hôm nay làm những gì?”
“Không cụ thể việc gì, chị Lương mang em đi một vòng công ty với căng tin, nói thêm một chút cơ bản về các loại chế độ.”
“Ừ, hôm sau cứ hỏi tiền lương.”
Lý Ngọc gật đầu: “Giản…. Tổng, anh xem em phải làm cái gì?”
Giản Tuỳ Anh cười đến lộ hàm răng trắng: “Cậu mới vừa tốt nghiệp phổ thông, cái gì cũng chưa biết, rất nhiều việc anh cũng không thể yên tâm giao cho cậu được, cậu cứ ở cạnh anh, xử lý chút việc vặt, có thể học được không ít việc này nọ. Cho nên… Làm trợ lý của anh thì thế nào?”
Lý Ngọc nhíu mày: “Vậy… anh tính cho Tuỳ Lâm làm gì?”
“Sẽ sắp xếp cho nó sau.” Giản Tuỳ Anh nói đùa: “Làm sao, không vui, hôm qua là ai nói? Hết thảy đều nghe lãnh đạo?”
Lý Ngọc nói: “Làm sao quên được.”
Giản Tuỳ Anh ha ha cười nói: “Không tồi, cậu đứa nhỏ này thật sự không tồi, bọn con trai ở tuổi cậu đều nghĩ đến chuyện chơi bời, chỉ có cậu mới nghỉ ngơi vài ngày đã muốn làm việc, không tồi không tồi, có triển vọng.”
Lý Ngọc không có biểu cảm gì: “Em sẽ cố gắng.”
Giản Tuỳ Anh vỗ vỗ vai cậu: “Được, Đi, trước tiên anh đem cậu đi đổi quần áo.”
Lý Ngọc có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
“Cậu không thể mặc như vậy mà đứng bên cạnh anh được.”
“Hôm nay tan tầm em sẽ đi mua.”
“Đi thôi, dù sao anh bây giờ cũng không có việc gì, hiện tại có thể giải quyết được việc gì thì sẽ không để lại, ăn mặc đúng đắn cũng là một công việc của cậu đấy.”
Lý Ngọc vẫn có chút do dự, Giản Tuỳ Anh nhân cơ hội này quàng vai cậu: cười nói: “Chẳng lẽ anh còn phải mời cậu nữa sao?”
Lý Ngọc bất đắc dĩ theo sát hắn ra cửa.
Giản đại thiếu gia đổi với gu thẩm mỹ của mình tự tin tràn đầy, quần áo phối hợp nếu chưa thấy hợp thì có thể tham khảo ý kiến người khác, hắn chưa bao giờ khiến mình chịu thiệt thòi, vì vậy hắn càng không thể để tiểu mỹ nhân mà mình thích thiệt thòi.
Trên đường đi, hắn gọi cho một nhà thiết kế cao cấp, hẹn ở cửa hàng.
Lúc gọi điện xong, hắn còn nhân lúc đèn xanh đèn đỏ im lặng nhắn tin dặn người kia một chút, sợ người ta nghĩ Lý Ngọc là tiểu tình nhân của hắn.
Giản đại thiếu gia tự tin không có ai có thể ngăn cản được sự cuốn hút của hắn, hiện tại hắn đối xử với Lý Ngọc bình thường nhưng sẽ có một ngày hắn thuần phục được cậu dưới thân mình. Nhưng trước mắt mà nói, Lý Ngọc dù sao cũng là thái tử gia có máu mặt ở thành phố này, tuổi còn nhỏ nhưng bộ dáng xinh đẹp đã bị coi là bảo bổi mà trưng lên sân khâu, hắn chịu vén màn ra mới là lạ, ánh mắt tiểu Đường ngày hôm qua khiến hắn cảm thấy Lý Ngọc tương đối khó chịu, không thể để như vậy lần nữa.
Nhà thiết kế đã hướng dẫn Giản Tuỳ Anh mua vài lần, quen thuộc dẫn bọn họ đi vào cửa hàng.
Giản Tuỳ Anh thời gian này bận rộn, chân lại bị thương một thời gian, đã lâu không đi dạo phố, hắn thả lỏng người, thản thiên đi chọn quần áo.
Trái lại Lý Ngọc chẳng có chút hứng thú nào, lúc đầu vẫn rất phối hợp nhưng hai giờ sau trên mặt đã hiện rõ không kiên nhẫn.
Lúc này ba người cũng mua được không ít đồ.
Giản Tuỳ Anh chẳng mua nhiều cho mình, nhìn cái gì cũng cảm thấy hợp với Lý Ngọc.
Kỳ thực dáng người cậu rất đẹp, cơ bản là mặc gì đều đẹp, cho nên Giản Tuỳ Anh nhìn thấy gì tốt cũng thử lên người Lý Ngọc.
Nhà thiết kế kia cũng là Gay, nhìn thấy người đẹp hai mắt đều phát sáng, vừa mua sắm vừa được nhìn các anh chàng đẹp trai lại có thể làm ra tiền với y mà nói đây chính là thiên đường để hưởng thụ, không mệt mỏi chút nào, Giản Tuỳ Anh giúp Lý Ngọc chọn đồ càng khiến hắn có cảm giác thoả mãn, không hề mệt mỏi.
Mặt Lý Ngọc đen xì, Giản Tuỳ Anh còn thảo luận cùng nhà thiết kế đến không biết trời trăng gì.
Cuối cùng hai người cũng hài lòng, đến giữa trưa mới chấm dứt.
Giản Tuỳ Anh sung sướng mang theo một va li đồ, dẫn Lý Ngọc đi ăn cơm.
Toàn thân Lý Ngọc cứng ngắc để cho người ta cẩn thận đo lường may âu phục, càng tôn lên dáng người gợi cảm của cậu, cùng cậu ngồi trong xe, khoảng cách chưa đến hai mươi cen ti, nhưng Giản đại thiếu gia lại chân chính cảm nhận được cái gì gọi là tâm viên ý mãn, cái gì gọi là ý nghĩ kỳ quái.
Hiện tại hắn nhìn Lý Ngọc, chính là ngang ngược nhìn, càng nhìn càng thích. Đàn ông xinh đẹp hơn cậu thì rất nhiều, nhưng không có một ai như Lý Ngọc đủ cả về dáng người, khí chất lẫn gia thế, đó mới gọi là báu vật, chỉ cần là đàn ông có dã tâm đều muốn đem về làm của riêng, không vì cái gì khác, chỉ cảm thấy thành tựu khi chiếm được tài nguyên tốt nhất.
Giản Tuỳ Anh sung sướng toan tính ý dâm, Lý Ngọc đột nhiên hỏi: “Hôm nay mua nhiều hay ít?”
“A?”
“Mấy thứ của em.”
“A…. Không rõ lắm.”
“Ngày mai em tìm chị Lương ghi vào sổ, sẽ nhanh chóng gửi tiền lại cho anh.”
Giọng điệu Giản Tuỳ Anh như cưng chiều đứa nhỏ nói: “Khách khì với anh gì chứ, cứ nhận là được rồi.”
Lý Ngọc quay mặt sang, biểu tình có chút lạnh, nhìn hắn chậm rãi nói: “Em mua đồ, vì cái gì anh phải trả tiền.”
Giản Tuỳ Anh bị hỏi đến ngây ngẩn cả người.
Suy nghĩ của hắn tỉnh táo một chút, tức khắc ý thức được mối quan hệ của hắn cùng Lý Ngọc bây giờ chính là nửa đời mới quen, vậy mà đã xoẹt một phát chi ra mấy chục vạn, sao lại tính toán như vậy được, nghĩ lại quả thực rất mập mờ.
Giản Tuỳ Anh liếc nhanh Lý Ngọc, đúng là nét mặt không vừa ý.
Hắn nhanh chóng giả vờ như không có việc gì: “Thôi cậu đừng nói, anh đây làm ông chủ, cũng không nên quá keo kiệt với nhân viên của mình. Anh cứ nghĩ là khao cậu trước đã, dù sao sau này cậu cũng bận bịu chạy ngược chạy xuôi, về sau cậu sẽ rõ.”
Giọng điệu Lý Ngọc hơi trở lại bình thường: “Cảm ơn Giản tổng, nhưng mà mấy thứ này, thật sự không nên để ngài trả tiền, ý tốt của ngài tôi xin ghi nhận trong lòng.”
Hai chữ “Ngài” làm cho Giản Tuỳ Anh cảm thấy lá gan của mình run lên.
Hắn nghĩ thầm ‘đừng như vậy chứ, vất vả lắm mới khiến Lý Ngọc cười với hắn một chút, một câu “Anh Giản” thật thân thiết, mới có nửa ngày mà đã lại là Giản tổng.’
Tiếp xúc với Lý Ngọc đã được một thời gian, hắn đại khái cũng hiểu được khoảng một phần ba tính cách của cậu.
Hắn có thể cảm nhận được kiêu ngạo từ trong xương tuỷ của Lý Ngọc, đặc biệt ngạo mạn, tính tình lại lãnh đạm, thật sự không phải là người dễ ở chung, ít nhất cũng không phải kiểu người nhiệt tình.
Người như vậy là kiểu nếu anh có quen biết lâu năm thì cậu ta thực sự coi trọng anh, nhưng nếu anh đắc tội cậu ta, không cần nhiều, chỉ cần một lần, cậu ta vẫn ghi hận trong lòng.
Não hắn phân tích một chút, cảm thấy chuyện này với bối cảnh gia đình Lý Ngọc đích thực có liên quan.
Ông nội Lý Ngọc năm đó trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, không giống ông nội hắn đao thương kiếm vũ ra ra vào vào, ông có tham gia vào một số cuộc đấu tranh chính trị nên khó tránh khỏi bị liên luỵ, thời kì đen tối nhất chính là mỗi ngày đều bị đem ra phố phê phán, chịu đựng mọi nhục nhã.
Người đã trải qua những thăng trầm như vậy, thái độ làm người tất nhiên cực kì cần thận. Trên thực tế ông nội Lý Ngọc không phải chỉ có quen ông nội hắn, nhưng bởi vì trước đó bị hãm hại quá nhiều, tuy rằng sau này án sai đã được sửa nhưng từ đó ông cũng không dám quá thân cận với các phe phái, chỉ giữ mình an toàn.
Nhưng vài năm trở lại đấy, thời thế thay đổi, con cháu của Lý gia không chịu thua kém, đưa mối quan hệ của gia tộc đi lên rất nhiều.
Đứa nhỏ xuất thân từ gia đình như vậy, khẳng định tính cách không thể dễ dàng thân quen với người khác, những việc làm khiến lợi ích của bản thân bị tổn hại càng cực kỳ khắc sâu vào trí nhớ.
Giản Tuỳ Anh phân tích mổ xẻ, cảm thấy hợp tình hợp lý, nên lại càng sợ làm mất lòng Lý Ngọc.
Hắn muốn chuyện này nhanh chóng qua đi, tìm một lý do vớ vẩn nào đó để chứng minh mình không phải muốn tặng đồ cho Lý Ngọc, chỉ là thuận tiện giúp đỡ.
Mãi cho đến lúc tớ chỗ ăn cơm, Lý Ngọc mới dịu đi.
Lúc ăn cơm Giản Tuỳ Anh ân cần giúp cậu gắp rau châm trà. Vài lần hạ mình với Lý Ngọc cũng không khiến hắn xấu hổ, dù sao Giản Tuỳ Anh cũng lớn tuổi hơn cậu, hiện tại còn là sếp của cậu, chung quy lại hắn cũng không nên khó chịu quá.
“Giản tổng, tự em gắp được rồi.”
“Ai, gọi là gì? Vừa rồi mới nói như thế nào, ở ngoài giờ cứ gọi là anh, không được trốn tránh.”
“….Anh Giản, em tự làm đươc, có thể với tới.”
Giản Tuỳ Anh thấy Lý Ngọc thực sự không có chuyện gì mới yên lòng: “Được rồi, anh muốn giới thiệu với cậu món rau cải trộn ở đây cực kì ngon*, bình thường anh không thích ăn ngọt, nhưng món này nước sốt rất ngọt ngào, cay ngọt đủ cả, không biết là chế biến kiểu gì nhưng cực kì ngon.
“Dạ, em tự gắp.”
Giản Tuỳ Anh mỉm cười nhìn Lý Ngọc đưa đồ ăn vào miệng, một bàn đều là món cay Tứ xuyên khiến cậu đỏ bừng cả mặt, càng tôn thêm nước da trắng mịn mềm mại, Giản Tuỳ Anh cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Còn chưa cầm được đến tay mà đã hấp dẫn như thế này.
_Hết chương mười hai_
Cuối cùng Giản Tuỳ Anh không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lý.”
“Ừm.” Lý Ngọc đang xoay mặt nhìn cửa sổ, góc độ này đối với Giản Tuỳ Anh có thể thấy một mảng da cổ trắng như tuyết, đường nét hoàn mỹ còn chưa phô bày hết, theo viền áo lộ ra xương quai xanh.
Giản Tuỳ Anh nhìn một lúc đã cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, hắn nuốt nước miếng hỏi: “Cậu không giận chứ?”
“Em?” Lý Ngọc khẽ cười: “Không, có gì phải thế?”
“Nếu hôm nay anh không mang cậu đến thì cậu cũng không phải tức giận như vậy, tên mập kia…”
“Không có gì…” Lý Ngọc giống như có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng hỏi: “Tại sao người kia lại tìm em?”
Giản Tuỳ Anh lúng túng nói: “Chỗ kia chi phí khá cao, bọ họ nhìn thấy cậu nhỏ tuổi, tưởng cậu là…”
Lý Ngọc quay mặt lại, ánh mắt dừng trên mặt hắn: “Tưởng em là cái gì?”
Giản Tuỳ Anh bị cậu nhìn có chút chột dạ, đương nhiên không dám nói thẳng, liền ha ha cười: “Không phải, chủ yếu là do cậu rất đẹp trai. Nếu cậu đi quán bar bình thường, chắc chắn cũng sẽ có con gái đến gần, chẳng qua hôm nay hoàn cảnh không được tốt lắm, cậu đừng để ý, a, coi như để chó ngửi vài cái.”
Ánh mắt Lý Ngọc trầm tĩnh như nước dừng trên người hắn hai ba giây mới từ từ rời đi, cậu hỏi: “Anh Giản, khi nào Tuỳ Lâm đi làm?”
“Chắc là tuần sau nữa, ba anh còn để cho nó chơi một thời gian đã.”
“Em muốn đi sớm một chút…”
——
Sáng sớm hôm sau, Lý Ngọc đi cùng với Lý Huyền tới.
Đây cũng là để mặt mũi cho Giản Tuỳ Anh nên hắn liền tươi cười rạng rỡ ra đón hai anh em vào văn phòng của mình.
“Tuỳ Anh à, lão Nhị nhà tôi đành phó thác cho anh hai tháng, anh ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi, cứ rèn luyện nghiêm túc nó.”
“Có lời này của anh là tôi an tâm rồi, tôi nhất định sẽ rèn nó thật tốt.”
Hai người nói chuyện có chút khách sao, Giản Tuỳ Anh để thư kí dẫn Lý Ngọc đi làm quen với môi trường, còn mình thì nói chuyện đất đia với Lý Huyền.
Giản Tuỳ Anh cho Giản Tuỳ Anh xem ít tư liệu liên quan đến một vài hạng mục, đồng thời còn nói về vấn đề thức ăn gia súc như thế nào, bảo vệ môi trường như thế nào, tái chế rác như thế nào, mọi thứ đều rất triển vọng.
Cuối cùng Lý Huyền đồng ý nói khi về Quảng tây sẽ giúp hắn tìm xem có khu vực nào thích hợp không.
Có những lời này làm Giản Tuỳ Anh an tâm không ít, chí ít có hi vọng.
Hai người hàn huyên hơn hai giờ, nhìn lên cũng vừa tầm ăn trưa, Giản Tuỳ Anh đã nghĩ mời Lý Huyền ăn cơm.
Vẻ mặt Lý Huyền tiếc nuối nói: “Tôi giờ phải về nhà thu dọn đồ một chút, buổi chiều phải bay rồi.”
“Đi máy bay thì cũng phải ăn cơm chứ.”
“Mẹ tôi cố ý dặn buổi trưa nhất định phải về ăn, tôi trở về một chuyến cũng không dễ dàng, mẹ tôi tự tay xuống bếp đó.”
“A, bác gái tự mình xuống bếp, tôi đây không thể giữ anh rồi, Lý Ngọc cũng về cùng anh sao?”
“Ừ, buổi chiều nó sẽ quay lại đây.”
“Được.” Giản Tuỳ Anh tiễn y ra cửa, nói đùa: “Anh đã giao phó em trai cho tôi đào tạo, nếu có khắt khe quá cũng đừng đau lòng nhé.”
Lý Huyền ha ha cười: “Giao toàn quyền cho anh.”
Giản Tuỳ Anh nghĩ thầm, nếu y mà biết hắn có chủ ý với em trai chỉ sợ y muốn bóp chết hắn luôn.
Tuy nhiên đối với Giản Tuỳ Anh mà nói, mục tiêu càng khó khăn lại càng có giá trị khiêu chiến, thành công lại càng ngọt.
Qua thời gian nghỉ trưa, Lý Ngọc đúng giờ đến báo danh.
Lúc nghỉ ngơi Giản Tuỳ Anh cũng nghe được vài nhân viên nữ bàn về Lý Ngọc, Lý Ngọc tuổi trẻ không tồi, các cô tuy rất hưng phấn nhưng nghĩ đến chênh lệch về tuổi tác lại càng phải dưỡng nhan thật tốt để có một cuộc sống thú vị.
Cũng chỉ có Giản Tuỳ Anh đã là Gay già còn biến thái, luôn luôn thích chơi mỹ thiếu niên mới thấy tuổi tác của Lý Ngọc chẳng có áp lực gì, ngược lại cực kỳ hưng phấn.
Lý Ngọc vẫn ăn mặc tuỳ ý như cũ áo sơ mi chữ T, quần bò.
Giản Tuỳ Anh đối với việc ăn mặc của nhân viên cũng không nghiêm khắc, nhưng tốt xấu gì đây cũng là một công ty lớn, ra vào đều là tinh anh xã hội, mặc quần bò đi làm thật sự rất không chuyên nghiệp.
Buổi sáng cậu tới Giản Tuỳ Anh đã chú ý, nhưng lúc đó không rảnh nói cho cậu, vừa lúc cậu tiến vào, Giản Tuỳ Anh liền cau mày đánh giá một lúc.
Lý Ngọc nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn nhìn bản thân, thả lỏng nói: “Em vẫn chưa kịp mua quần áo.”
Giản Tuỳ Anh lắc đầu cười: “Đều là tự giác thôi, nhưng ngày mai đừng mặc như vậy.”
“Dạ.”
Giản Tuỳ Anh đứng lên, vừa lòng nhìn âu yếm tiểu mỹ nhân: “Buổi sáng hôm nay làm những gì?”
“Không cụ thể việc gì, chị Lương mang em đi một vòng công ty với căng tin, nói thêm một chút cơ bản về các loại chế độ.”
“Ừ, hôm sau cứ hỏi tiền lương.”
Lý Ngọc gật đầu: “Giản…. Tổng, anh xem em phải làm cái gì?”
Giản Tuỳ Anh cười đến lộ hàm răng trắng: “Cậu mới vừa tốt nghiệp phổ thông, cái gì cũng chưa biết, rất nhiều việc anh cũng không thể yên tâm giao cho cậu được, cậu cứ ở cạnh anh, xử lý chút việc vặt, có thể học được không ít việc này nọ. Cho nên… Làm trợ lý của anh thì thế nào?”
Lý Ngọc nhíu mày: “Vậy… anh tính cho Tuỳ Lâm làm gì?”
“Sẽ sắp xếp cho nó sau.” Giản Tuỳ Anh nói đùa: “Làm sao, không vui, hôm qua là ai nói? Hết thảy đều nghe lãnh đạo?”
Lý Ngọc nói: “Làm sao quên được.”
Giản Tuỳ Anh ha ha cười nói: “Không tồi, cậu đứa nhỏ này thật sự không tồi, bọn con trai ở tuổi cậu đều nghĩ đến chuyện chơi bời, chỉ có cậu mới nghỉ ngơi vài ngày đã muốn làm việc, không tồi không tồi, có triển vọng.”
Lý Ngọc không có biểu cảm gì: “Em sẽ cố gắng.”
Giản Tuỳ Anh vỗ vỗ vai cậu: “Được, Đi, trước tiên anh đem cậu đi đổi quần áo.”
Lý Ngọc có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
“Cậu không thể mặc như vậy mà đứng bên cạnh anh được.”
“Hôm nay tan tầm em sẽ đi mua.”
“Đi thôi, dù sao anh bây giờ cũng không có việc gì, hiện tại có thể giải quyết được việc gì thì sẽ không để lại, ăn mặc đúng đắn cũng là một công việc của cậu đấy.”
Lý Ngọc vẫn có chút do dự, Giản Tuỳ Anh nhân cơ hội này quàng vai cậu: cười nói: “Chẳng lẽ anh còn phải mời cậu nữa sao?”
Lý Ngọc bất đắc dĩ theo sát hắn ra cửa.
Giản đại thiếu gia đổi với gu thẩm mỹ của mình tự tin tràn đầy, quần áo phối hợp nếu chưa thấy hợp thì có thể tham khảo ý kiến người khác, hắn chưa bao giờ khiến mình chịu thiệt thòi, vì vậy hắn càng không thể để tiểu mỹ nhân mà mình thích thiệt thòi.
Trên đường đi, hắn gọi cho một nhà thiết kế cao cấp, hẹn ở cửa hàng.
Lúc gọi điện xong, hắn còn nhân lúc đèn xanh đèn đỏ im lặng nhắn tin dặn người kia một chút, sợ người ta nghĩ Lý Ngọc là tiểu tình nhân của hắn.
Giản đại thiếu gia tự tin không có ai có thể ngăn cản được sự cuốn hút của hắn, hiện tại hắn đối xử với Lý Ngọc bình thường nhưng sẽ có một ngày hắn thuần phục được cậu dưới thân mình. Nhưng trước mắt mà nói, Lý Ngọc dù sao cũng là thái tử gia có máu mặt ở thành phố này, tuổi còn nhỏ nhưng bộ dáng xinh đẹp đã bị coi là bảo bổi mà trưng lên sân khâu, hắn chịu vén màn ra mới là lạ, ánh mắt tiểu Đường ngày hôm qua khiến hắn cảm thấy Lý Ngọc tương đối khó chịu, không thể để như vậy lần nữa.
Nhà thiết kế đã hướng dẫn Giản Tuỳ Anh mua vài lần, quen thuộc dẫn bọn họ đi vào cửa hàng.
Giản Tuỳ Anh thời gian này bận rộn, chân lại bị thương một thời gian, đã lâu không đi dạo phố, hắn thả lỏng người, thản thiên đi chọn quần áo.
Trái lại Lý Ngọc chẳng có chút hứng thú nào, lúc đầu vẫn rất phối hợp nhưng hai giờ sau trên mặt đã hiện rõ không kiên nhẫn.
Lúc này ba người cũng mua được không ít đồ.
Giản Tuỳ Anh chẳng mua nhiều cho mình, nhìn cái gì cũng cảm thấy hợp với Lý Ngọc.
Kỳ thực dáng người cậu rất đẹp, cơ bản là mặc gì đều đẹp, cho nên Giản Tuỳ Anh nhìn thấy gì tốt cũng thử lên người Lý Ngọc.
Nhà thiết kế kia cũng là Gay, nhìn thấy người đẹp hai mắt đều phát sáng, vừa mua sắm vừa được nhìn các anh chàng đẹp trai lại có thể làm ra tiền với y mà nói đây chính là thiên đường để hưởng thụ, không mệt mỏi chút nào, Giản Tuỳ Anh giúp Lý Ngọc chọn đồ càng khiến hắn có cảm giác thoả mãn, không hề mệt mỏi.
Mặt Lý Ngọc đen xì, Giản Tuỳ Anh còn thảo luận cùng nhà thiết kế đến không biết trời trăng gì.
Cuối cùng hai người cũng hài lòng, đến giữa trưa mới chấm dứt.
Giản Tuỳ Anh sung sướng mang theo một va li đồ, dẫn Lý Ngọc đi ăn cơm.
Toàn thân Lý Ngọc cứng ngắc để cho người ta cẩn thận đo lường may âu phục, càng tôn lên dáng người gợi cảm của cậu, cùng cậu ngồi trong xe, khoảng cách chưa đến hai mươi cen ti, nhưng Giản đại thiếu gia lại chân chính cảm nhận được cái gì gọi là tâm viên ý mãn, cái gì gọi là ý nghĩ kỳ quái.
Hiện tại hắn nhìn Lý Ngọc, chính là ngang ngược nhìn, càng nhìn càng thích. Đàn ông xinh đẹp hơn cậu thì rất nhiều, nhưng không có một ai như Lý Ngọc đủ cả về dáng người, khí chất lẫn gia thế, đó mới gọi là báu vật, chỉ cần là đàn ông có dã tâm đều muốn đem về làm của riêng, không vì cái gì khác, chỉ cảm thấy thành tựu khi chiếm được tài nguyên tốt nhất.
Giản Tuỳ Anh sung sướng toan tính ý dâm, Lý Ngọc đột nhiên hỏi: “Hôm nay mua nhiều hay ít?”
“A?”
“Mấy thứ của em.”
“A…. Không rõ lắm.”
“Ngày mai em tìm chị Lương ghi vào sổ, sẽ nhanh chóng gửi tiền lại cho anh.”
Giọng điệu Giản Tuỳ Anh như cưng chiều đứa nhỏ nói: “Khách khì với anh gì chứ, cứ nhận là được rồi.”
Lý Ngọc quay mặt sang, biểu tình có chút lạnh, nhìn hắn chậm rãi nói: “Em mua đồ, vì cái gì anh phải trả tiền.”
Giản Tuỳ Anh bị hỏi đến ngây ngẩn cả người.
Suy nghĩ của hắn tỉnh táo một chút, tức khắc ý thức được mối quan hệ của hắn cùng Lý Ngọc bây giờ chính là nửa đời mới quen, vậy mà đã xoẹt một phát chi ra mấy chục vạn, sao lại tính toán như vậy được, nghĩ lại quả thực rất mập mờ.
Giản Tuỳ Anh liếc nhanh Lý Ngọc, đúng là nét mặt không vừa ý.
Hắn nhanh chóng giả vờ như không có việc gì: “Thôi cậu đừng nói, anh đây làm ông chủ, cũng không nên quá keo kiệt với nhân viên của mình. Anh cứ nghĩ là khao cậu trước đã, dù sao sau này cậu cũng bận bịu chạy ngược chạy xuôi, về sau cậu sẽ rõ.”
Giọng điệu Lý Ngọc hơi trở lại bình thường: “Cảm ơn Giản tổng, nhưng mà mấy thứ này, thật sự không nên để ngài trả tiền, ý tốt của ngài tôi xin ghi nhận trong lòng.”
Hai chữ “Ngài” làm cho Giản Tuỳ Anh cảm thấy lá gan của mình run lên.
Hắn nghĩ thầm ‘đừng như vậy chứ, vất vả lắm mới khiến Lý Ngọc cười với hắn một chút, một câu “Anh Giản” thật thân thiết, mới có nửa ngày mà đã lại là Giản tổng.’
Tiếp xúc với Lý Ngọc đã được một thời gian, hắn đại khái cũng hiểu được khoảng một phần ba tính cách của cậu.
Hắn có thể cảm nhận được kiêu ngạo từ trong xương tuỷ của Lý Ngọc, đặc biệt ngạo mạn, tính tình lại lãnh đạm, thật sự không phải là người dễ ở chung, ít nhất cũng không phải kiểu người nhiệt tình.
Người như vậy là kiểu nếu anh có quen biết lâu năm thì cậu ta thực sự coi trọng anh, nhưng nếu anh đắc tội cậu ta, không cần nhiều, chỉ cần một lần, cậu ta vẫn ghi hận trong lòng.
Não hắn phân tích một chút, cảm thấy chuyện này với bối cảnh gia đình Lý Ngọc đích thực có liên quan.
Ông nội Lý Ngọc năm đó trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, không giống ông nội hắn đao thương kiếm vũ ra ra vào vào, ông có tham gia vào một số cuộc đấu tranh chính trị nên khó tránh khỏi bị liên luỵ, thời kì đen tối nhất chính là mỗi ngày đều bị đem ra phố phê phán, chịu đựng mọi nhục nhã.
Người đã trải qua những thăng trầm như vậy, thái độ làm người tất nhiên cực kì cần thận. Trên thực tế ông nội Lý Ngọc không phải chỉ có quen ông nội hắn, nhưng bởi vì trước đó bị hãm hại quá nhiều, tuy rằng sau này án sai đã được sửa nhưng từ đó ông cũng không dám quá thân cận với các phe phái, chỉ giữ mình an toàn.
Nhưng vài năm trở lại đấy, thời thế thay đổi, con cháu của Lý gia không chịu thua kém, đưa mối quan hệ của gia tộc đi lên rất nhiều.
Đứa nhỏ xuất thân từ gia đình như vậy, khẳng định tính cách không thể dễ dàng thân quen với người khác, những việc làm khiến lợi ích của bản thân bị tổn hại càng cực kỳ khắc sâu vào trí nhớ.
Giản Tuỳ Anh phân tích mổ xẻ, cảm thấy hợp tình hợp lý, nên lại càng sợ làm mất lòng Lý Ngọc.
Hắn muốn chuyện này nhanh chóng qua đi, tìm một lý do vớ vẩn nào đó để chứng minh mình không phải muốn tặng đồ cho Lý Ngọc, chỉ là thuận tiện giúp đỡ.
Mãi cho đến lúc tớ chỗ ăn cơm, Lý Ngọc mới dịu đi.
Lúc ăn cơm Giản Tuỳ Anh ân cần giúp cậu gắp rau châm trà. Vài lần hạ mình với Lý Ngọc cũng không khiến hắn xấu hổ, dù sao Giản Tuỳ Anh cũng lớn tuổi hơn cậu, hiện tại còn là sếp của cậu, chung quy lại hắn cũng không nên khó chịu quá.
“Giản tổng, tự em gắp được rồi.”
“Ai, gọi là gì? Vừa rồi mới nói như thế nào, ở ngoài giờ cứ gọi là anh, không được trốn tránh.”
“….Anh Giản, em tự làm đươc, có thể với tới.”
Giản Tuỳ Anh thấy Lý Ngọc thực sự không có chuyện gì mới yên lòng: “Được rồi, anh muốn giới thiệu với cậu món rau cải trộn ở đây cực kì ngon*, bình thường anh không thích ăn ngọt, nhưng món này nước sốt rất ngọt ngào, cay ngọt đủ cả, không biết là chế biến kiểu gì nhưng cực kì ngon.
“Dạ, em tự gắp.”
Giản Tuỳ Anh mỉm cười nhìn Lý Ngọc đưa đồ ăn vào miệng, một bàn đều là món cay Tứ xuyên khiến cậu đỏ bừng cả mặt, càng tôn thêm nước da trắng mịn mềm mại, Giản Tuỳ Anh cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Còn chưa cầm được đến tay mà đã hấp dẫn như thế này.
_Hết chương mười hai_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook