Khuynh Vũ toàn thân run lên, trời thu, thời tiết nói lạnh liền lạnh, chỉ mặc một bộ sơmi dài tay cũng không đủ, muốn chuẩn bị đem áo len lấy ra. Đóng máy tính, kỳ thật lúc này Khuynh Vũ không cần phải suốt đêm, bởi vì cũng không phải rất cấp, hơn nữa không biết vì cái gì, luôn không nghĩ ra được đằng sau hẳn là như thế nào phát triển, như thế nào đem diễn viên đưa vào tiếp theo tầng âm mưu. Tính, đi ra ngoài pha chén sữa nóng a.

Chậm rãi đẩy xe lăn ra cửa phòng, trải qua phòng khách, đèn phòng khách còn mở, nhìn thấy trên ghế sa lon một cái đầu đen ngưỡng tại trên lưng sofa. Khuynh Vũ lách đi qua, chỉ thấy trên bàn đặt một lọ rượu đỏ, đã thấy đáy, Doãn Hàn Thác ngưỡng tại trên ghế sa lon đang ngủ, còn mặc áo sơmi sau đi làm về, mở rộng cổ, vạt áo mất trật tự.

Khuynh Vũ vốn không nghĩ để ý đến anh, nhưng là thời tiết dù sao chuyển lạnh, nếu là anh không có chống chọi, sinh bệnh còn phải phiền toái dì Dương. Đẩy qua, lay Doãn Hàn Thác.

“Uy, tỉnh, tỉnh, trở về phòng ngủ.”

Doãn Hàn Thác mở mắt, xoa xoa, cúi đầu xuống, liền thấy được Khuynh Vũ.

“Ngải Khuynh Vũ? Làm sao vậy, chuyện gì…… Hắt xì!” Kìm không được hắt hơi một cái.

Được, chỉ sợ thật sự muốn bị cảm, Khuynh Vũ nâng trán.

“Đều đánh hắt xì, tắm rửa qua trở về phòng ngủ đi, mấy ngày nay anh không phải bề bộn nhiều việc nha, nghỉ ngơi thật tốt a, vừa vặn ngày mai cuối tuần.” Khuynh Vũ lạnh lùng nói.

“A, biết.” Doãn Hàn Thác sụt sịt cái mũi, đứng dậy chuẩn bị tắm rửa.

Đợi cho anh tắm rửa xong trở về phòng, nhìn thấy đầu giường một ly sữa nóng, nở nụ cười, nhưng là áy náy đối Khuynh Vũ lại thêm, thật sự rất muốn cùng Khuynh Vũ nói rõ ràng, dù cho Khuynh Vũ sẽ cự tuyệt, nhưng nói ra tổng so với nghẹn hảo, dù sao anh không phải một người thích tự nghẹn.

Ngày hôm sau, Doãn Hàn Thác vẫn không thể nào kháng trụ tối hôm qua kia hai giờ ‘hóng gió’, quang vinh bị cảm, thuận tiện phi thường vinh hạnh tấn thăng làm phát sốt.

Mà dì Dương vừa vặn muốn đi tham gia hôn lễ người thân, ngày hôm qua cũng đã nói, lại không thể đem người ta theo bàn rượu triệu hồi. Vì vậy Khuynh Vũ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.

Khuynh Vũ hay là rất biết chiếu cố, dù sao mình từ trước là một người, nên biết hay là biết. Bất quá loại khi này, mượn nhờ lực lượng bệnh viện là tốt nhất. Đang chuẩn bị làm cho Doãn Hàn Thác đi bệnh viện, chính là nghĩ đến hôm nay là chủ nhật, Doãn Hàn Thác đã nằm trên giường không dậy nổi, chân của mình lại không có phương tiện, tới đó còn rất phiền toái, tính, hay là chính mình đến chăm sóc a.

Nhìn Doãn Hàn Thác cau mày chảy mồ hôi, Khuynh Vũ đột nhiên có chút đau lòng, cái này ngu ngốc tính tình lớn phải chết, rồi lại nhị được muốn chết rõ ràng cũng sẽ sinh bệnh. Khuynh Vũ cứ như vậy đẩy xe lăn trượt ra trượt vào, giúp anh đổi miếng dán hạ sốt, đút anh uống thuốc, đo nhiệt độ cơ thể, Doãn Hàn Thác như cùng cái đầu gỗ mặc cho Khuynh Vũ loay hoay.

Bởi vì Khuynh Vũ sẽ không nấu cơm, cho nên chỉ có thể gọi ngoại bán, mua một ít cháo dinh dưỡng. Tốn sức nâng Doãn Hàn Thác dậy, để anh ngồi thẳng, đút cho anh từng ngụm cháo, tựa như trước kia Doãn Hàn Thác đối với mình đồng dạng.

Không thể không nói Doãn Hàn Thác thân thể căn bản chính là một sắt thép hình, phát sốt trên người anh tới mãnh liệt, đi cũng nhanh, đến đêm, anh liền khôi phục được không sai biệt lắm, nhưng là anh làm sao có thể buông tha đãi ngộ Khuynh Vũ chiếu cố, cho nên, vẫn giả tinh thần suy bại, hưởng thụ Khuynh Vũ chăm sóc.

Buổi tối, Khuynh Vũ nếm qua sau, liền bưng cháo đến chăm sóc Doãn Hàn Thác, vẫn là từng ngụm đút, làm cho Doãn Hàn Thác rất hưởng thụ, tuy anh rất muốn ăn chút có hương vị, bất quá đãi ngộ như vậy chính là không thể hy sinh trên mặt ăn uống.

“Khá hơn chút nào không?”

“A, cái kia, vẫn có chút khó chịu.” Doãn Hàn Thác quyết định nhất định phải giả đến cùng.

“Phải không, tôi xem xem nhiệt kế.”

Xuất ra nhiệt kế, nhiệt độ hạ rất nhiều, coi như là bình thường, kéo qua đầu Doãn Hàn Thác, trán chạm trán, ưm, không nóng, hẳn là xem như tốt lắm a, chỉ cần ngủ tiếp một giấc là đến nơi.

Vừa định rời đi trán Doãn Hàn Thác, Doãn Hàn Thác nâng mặt Khuynh Vũ lên, từ từ nhắm hai mắt, hôn lên đôi môi Khuynh Vũ.

Khuynh Vũ đối cái hôn bất thình lình khiến cho chấn kinh không thôi, mở to hai mắt nhìn Doãn Hàn Thác từ từ nhắm hai mắt. Kịp phản ứng khi, Doãn Hàn Thác đã buông cậu ra. Khuynh Vũ nhanh chóng đẩy xe lăn về sau trượt vài cái.

“Làm sao anh lại đến, anh nhìn kỹ, tôi không phải phụ nữ, anh phát sốt còn chưa khỏe a.”

Doãn Hàn Thác cũng là kìm lòng không được mới hôn lên, cũng không làm quá nhiều lo lắng. Bị Khuynh Vũ cái này vừa nói, ngược lại vòng vo trở về.

“Khuynh Vũ, anh……”

“Anh cái gì anh, vừa vặn, hợp với lần trước, cho anh một cơ hội, nói đi.” Khuynh Vũ đã làm tốt nghe đoạn giải thích cẩu huyết của Doãn Hàn Thác, lần trước là uống rượu, vậy lần này? Phát sốt? Đầu cháy khét? Hừ, nhất định sẽ nói như vậy.

“Anh, anh thích em.” Doãn Hàn Thác không có ý định giấu diếm, anh chịu không được, mấy tháng này, Khuynh Vũ đem tâm anh toàn bộ cày nát, đem tay già đời tung hoành tình trường vài chục năm như anh đánh trở về thời trung học ngây thơ.

“A?!” Khuynh Vũ không thể nghi ngờ là kinh dị, không nghĩ tới anh không làm bất luận giải thích gì, trực tiếp đi lên thông báo.

“Nhóc con em nghe rõ cho anh, Doãn Hàn Thác anh thích Ngải Khuynh Vũ em.” Nghĩ đi nghĩ lại dũng khí càng sâu, cũng đã mở câu đầu tiên, câu thứ hai liền đơn giản hơn nhiều. Bày ra khí thế của giám đốc Doãn, khí thế hào hùng mà rống lên.

Khuynh Vũ có chút hoảng hốt, đẩy xe lăn ngơ ngác trượt ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa.

“Khuynh Vũ……” Doãn Hàn Thác đã làm tốt chuẩn bị tiếp nhận hết thảy, nhưng không nghĩ tới Khuynh Vũ trực tiếp đi. Là không tiếp nhận anh sao? Là sợ nói thẳng ra sẽ làm bị thương lòng của anh sao? Hẳn là a, tính, như vậy cũng tốt, dù sao đã nói ra, nếu như không được, khiến cho Tiếu Mạc đem Khuynh Vũ tiếp đi thôi, sau đó làm cho dì Dương đi chăm sóc bọn họ a. Chính mình hãy tiến vào cô độc a, cô độc a, cũng không còn cái gì đáng sợ……

Cứ như vậy, Doãn Hàn Thác bắt đầu phạm nhị chuẩn bị ‘hậu sự’, thậm chí lo lắng có phải là liền đến ở trong công ty.

Thứ hai, vốn Doãn Hàn Thác chuẩn bị lại nghỉ ngơi một ngày, chính là ở nhà nhìn thấy Khuynh Vũ cũng xấu hổ, hay là đi công ty làm việc a.

Dì Dương tới đi làm, ngoài ý muốn phát hiện Khuynh Vũ đang ngồi ở trên bàn cơm chờ ăn điểm tâm đâu, ngược lại Doãn Hàn Thác hốt hoảng từ gian phòng đi ra, nhìn thoáng qua Khuynh Vũ, phải đi rửa mặt. Dì Dương thật cao hứng, Khuynh Vũ rốt cục khôi phục bình thường, ăn cơm thật ngon.

Khuynh Vũ cũng mỉm cười cùng dì Dương chào hỏi, tâm tình cũng không sai, hô đói bụng, muốn dì Dương làm cơm, nói ngày hôm qua đều không ăn được dì Dương làm gì đó. Còn một mực làm nũng. Doãn Hàn Thác xấu hổ nhìn Khuynh Vũ một chút, cũng ngồi xuống ăn điểm tâm. Trên bàn cơm liền thấy Khuynh Vũ một mực cùng dì Dương thảo luận ngày hôm qua cô dâu làm sao.

Doãn Hàn Thác muốn chạy trốn cách xa cái không khí hài hòa kia, cho nên vội vàng ăn xong, mặc quần áo tử tế, chuẩn bị xuất môn, Khuynh Vũ đẩy xe lăn đuổi tới, nói có việc muốn nói, chính là Doãn Hàn Thác không có tâm tình nghe, xét xử cuối cùng này có thể hay không lùi lại một điểm.

“Buổi tối chờ tôi trở lại nói đi.”

“A, sớm một chút trở về.” Khuynh Vũ có hơi thất vọng.

Đến công ty, các công nhân viên nhìn thấy mặt giám đốc Doãn so với trước kia còn đen, cho nên cũng không dám trêu chọc, khắp nơi trốn tránh. Ngược lại Tiếu Mạc khôi phục được không sai, nhìn Doãn Hàn Thác mặt đen, đã nghĩ biết rõ anh làm sao, lại ai chọc đến anh, làm cho anh một kẻ nhị thiếu có thể mặt đen lâu như vậy.

“Hàn Thác, như thế nào, còn không có khôi phục?”

“A, không có việc gì.”

“Không giống a, cùng anh nói xem, ai chọc giận chú.”

“Thật sự không có việc gì, tao nói, mày đừng lắc lư trước mặt tao, chỗ mát mẻ lượn đi.”

“A ~ được được được, tôi đi, a, đúng rồi, trước cuối tuần không nhìn Khuynh Vũ, hai vị nhà tôi đều nói nhớ Khuynh Vũ, tuần này tôi liền dẫn cậu ấy đi viện phúc lợi, thuận tiện đến nhà tôi chơi.”

“Làm cho hai lão đợi chút đi, cậu ta đang bế quan, văn còn không có viết xong.”

“A, như vậy a, vậy thì chờ cậu ấy viết xong đi.”

Doãn Hàn Thác nghĩ, khả năng khuya hôm nay nói rõ, cậu muốn đến chỗ Tiếu Mạc, cũng không tất yếu chạy như vậy.

Tiếu gia hai lão ồn ào đòi Tiếu Mạc đem Khuynh Vũ mang về, Tiếu Mạc vẫn là lo lắng mẹ Tiếu lại bận tâm, cho nên mới không mang Khuynh Vũ trở về ở. Dù sao để Hàn Thác bên kia cũng rất thuận tiện.

Buổi tối, đứng ở cửa nhà mình, cuối cùng đã tới thời khắc cuối cùng sao? Dù thế nào trốn cũng trốn không xong. Vào đi thôi……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương