Yêu Mình Tôi Được Không
-
Chương 9
Ông mặt trời uể oải chiếu ánh nắng vàng nhẹ vào phòng cô và nó.Anh cầm khăn lau mặt cho nó và cầu nguyện nó mau sớm tỉnh lại.""Cạch"" cửa phòng mở ra, một làn gió vào trong đẩy anh ra khỏi ghế, ôm Di réo lên:-Chị ơi chị sao thế?Huhu, chị tỉnh dậy đi còn cưới anh trai em, chị dâu ơi.
Anh nhìn con nhỏ đang khóc bên cạnh em gái mình nhăn mặt còn cậu đứng bên cạnh giường cô từ khi nào đánh vào đầu nhỏ một cái rõ đau nói:
-Nói lăng linh tinh bậy bạ, mới sáng ra để cho những bệnh nhân khác ngủ chứ.
Nhỏ kệ cậu vẫn tiếp tục chu chéo.Nhỏ làm anh bực mình, anh kéo nhỏ sang giường Mai, lấy cái ghế khác ngồi cạnh nó.Nhỏ thấy mình bị một tên thần kinh nào đó kéo sang giường ai đó tức giận đứng dậy hét vào mặt anh:
-Tên thần kinh kia, ngươi làm cái gì vậy?Ngươi là ai mà có quyền gần chị dâu ta.Ngươi dám chia cắt ta với chị dâu hả, chết nè.
Nhỏ giơ chân đạp cho anh ngã khỏi ghế.Anh xoa xoa cái lưng thân yêu của mình rồi đứng dậy nói:
-Con nhỏ chết tiệt, ta là anh trai Di, ngươi mới là không có quyền gần Di nhi thì có.
Hai người gân cổ lên cãi nhau chí chóe, cậu lắc đầu nhìn hai người rồi cậu quyết định làm anh hùng.Cậu lấy tay đẩy hai người ra, hai người thấy có kẻ phá đám đồng thanh:
-Xéo ra chỗ khác.
Xong cãi nhau tiếp,""cạch"" cửa phòng một lần nữa mở ra.Hai người con trai đi vào giường cô, hắn lên tiếng:
-Mai cậu có sao không?Nghe hai con cờ hó cãi nhau đau tai quá.Tớ chuyển phòng cho cậu nhé.
Cậu và chàng khúc khích cười còn hai người kia tức giận đồng thanh:
-Cút.
Hai người đó cuối cùng cũng chịu dừng, chàng nói:
-Cô nương xinh đẹp, nàng giới thiệu về nàng được không?
Nhỏ vừa gọt táo vừa trả lời:
-Em tên Nguyễn Thiên Anh-em gái anh Hoành, kém chị Di 1 tuổi.
Anh bĩu môi nói:
-Haizz, đời người lắm đứa ảo tưởng mình là cô nương xinh đẹp thật.
Nhỏ đá cho anh một cái rồi hỏi chàng:
-Còn anh đây chắc là Hàn Lãnh Duy, anh trai chị Mai.Người thừa kế tập đoàn K.P 20 tuổi.
Chàng cười nhìn nhỏ:
-Em đúng là cái gì cũng biết.
Nhỏ cười làm cho ai đó đỏ mặt.Hắn lên tiếng:
-Hôm nay tiểu quỷ đến đây làm gì, phá hoại bệnh viện à?
Nhỏ liếc xéo hắn nói:
-Đến phá hoại anh với chị Mai ý.Em tưởng anh lạnh lùng lắm cơ mà sao bây giờ nói nhiều thế, liều thuốc nào đã làm anh ấy khác vậy.Thần linh ơi, con thay mặt bố mẹ anh ấy và vợ tương lai, con tương lai cảm ơn trời.
Hắn tức giận nuốt cục tức vào bụng, lấy miếng táo ăn.Cậu bảo với anh:
-Anh vất vả chăm sóc cho Di, Mai rồi bây giờ anh về đi để mọi người chăm sóc họ cho.
Anh mệt mỏi gật đầu đi ra về, nhỏ nói với cậu:
-Hoan hô anh, anh đã đuổi được cục nợ.
Anh mới ra khỏi cửa đã nghe thấy cái câu làm anh tức muốn chết mà.Vì Di anh phải cất bước đi về. Cô và nó cứ thở đều đều, mắt nhằm nghiền.Nhỏ lên tiếng:
-Mấy anh nè, bao giờ hai chị ý mới tỉnh lại?
Ba người lắc đầu, nhỏ im lặng không nói gì nhìn hai cô gái xinh đẹp ngủ say.Nhỏ và chàng, hắn ra về còn mình cậu với nó và cô.Cậu lấy hết can đảm cầm tay nó và nói:
-Nè khi nào cậu mới tỉnh để nghe mình nói cái này đây.Cái này quan trọng lắm, mình muốn cậu là người duy nhất nghe được từ mình câu này.Mình.... mình yêu cậu.
Cậu nói đủ nhỏ để hai người nghe thấy nhưng nó đang ""ngủ"" làm sao nghe thấy.Cậu ngắm nhìn nó, cậu dừng ánh mắt của mình ở cổ nó.Cậu nghĩ:"Cái vòng này không phải là là...Mình biết là người mình yêu chỉ có cậu thôi mà""cậu rơi nước mắt nhìn nó.Cậu siết chặt đôi bàn tay để nó không bao giờ xa cậu.Ngày ngày trôi qua, ngày nào cậu cũng đến thăm nó nói chuyện với nó mặc dù nó không trả lời nhưng cậu vẫn nói.Nhỏ thấy vậy thương anh trai mình lắm nhưng nhỏ không làm gì được.
2 tuần sau
Như thường lệ, cậu lại đến thăm nó.Cậu vừa mở cửa phòng thì thấy tay Mai động đậy, cậu nhìn sang nó cũng động đậy, cậu nhanh chóng gọi bác sĩ và mọi người.Mọi người đến nhìn bác sĩ đang khám cho hai người.Khám xong, ông bác sĩ có vẻ vui mừng lắm nói với mọi người:
-Hai người đã hồi phục, mấy ngày nữa có thể xuất viện.
Nói xong ông đi mất.Mọi người vui mừng, tự dưng nhỏ bật khóc ôm nó:
-Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng anh trai.
Nó ngồi dậy xoa đầu nhìn mọi người, nó nhìn cậu và nhỏ hỏi anh:
-Hai người?
Cậu đang vui mừng nghe câu đó của nó trái tim cậu như vỡ tan thành từng trăm mảnh, cậu lay người nó:
-Mình là Hoành đây, cậu không nhớ mình à?
Nó đẩy cậu ra, lạnh lẽo nói:
-Tôi không quen cậu.
Anh ngạc nhiên hỏi:
-Lớp có hai bạn mới em có nhớ là ai không?
-Một người Trần Nhật Khánh.
-Còn người thứ hai?
-Không có.
-Di nhi à, em hãy cố nhớ lại đi.
-Đã bảo không có.
Nó tức giận, nhỏ cũng đau lòng cố gắng nở nụ cười:
-Em tên là Nguyễn Thiên Anh, còn người này là anh trai em Nguyễn Thiên Hoành.Thôi em có việc rồi, em đi trước nha.
Nói rồi, nhỏ kéo cậu đi mất.Nó nhìn sang giường bên cạnh thấy cô đang nằm liền xuống giường ngồi cạnh Mai.Trong khi đó, nhỏ và cậu đi tìm ông bác sĩ hỏi:
-Sao Di không nhớ tôi?
-Cái này....tôi cũng không biết nhưng có thể hai người đó sẽ thay đổi tính cách và mất một số ký ức.
Cậu gục xuống đập bàn, nhỏ kéo cậu đi về nhà.
Anh nhìn con nhỏ đang khóc bên cạnh em gái mình nhăn mặt còn cậu đứng bên cạnh giường cô từ khi nào đánh vào đầu nhỏ một cái rõ đau nói:
-Nói lăng linh tinh bậy bạ, mới sáng ra để cho những bệnh nhân khác ngủ chứ.
Nhỏ kệ cậu vẫn tiếp tục chu chéo.Nhỏ làm anh bực mình, anh kéo nhỏ sang giường Mai, lấy cái ghế khác ngồi cạnh nó.Nhỏ thấy mình bị một tên thần kinh nào đó kéo sang giường ai đó tức giận đứng dậy hét vào mặt anh:
-Tên thần kinh kia, ngươi làm cái gì vậy?Ngươi là ai mà có quyền gần chị dâu ta.Ngươi dám chia cắt ta với chị dâu hả, chết nè.
Nhỏ giơ chân đạp cho anh ngã khỏi ghế.Anh xoa xoa cái lưng thân yêu của mình rồi đứng dậy nói:
-Con nhỏ chết tiệt, ta là anh trai Di, ngươi mới là không có quyền gần Di nhi thì có.
Hai người gân cổ lên cãi nhau chí chóe, cậu lắc đầu nhìn hai người rồi cậu quyết định làm anh hùng.Cậu lấy tay đẩy hai người ra, hai người thấy có kẻ phá đám đồng thanh:
-Xéo ra chỗ khác.
Xong cãi nhau tiếp,""cạch"" cửa phòng một lần nữa mở ra.Hai người con trai đi vào giường cô, hắn lên tiếng:
-Mai cậu có sao không?Nghe hai con cờ hó cãi nhau đau tai quá.Tớ chuyển phòng cho cậu nhé.
Cậu và chàng khúc khích cười còn hai người kia tức giận đồng thanh:
-Cút.
Hai người đó cuối cùng cũng chịu dừng, chàng nói:
-Cô nương xinh đẹp, nàng giới thiệu về nàng được không?
Nhỏ vừa gọt táo vừa trả lời:
-Em tên Nguyễn Thiên Anh-em gái anh Hoành, kém chị Di 1 tuổi.
Anh bĩu môi nói:
-Haizz, đời người lắm đứa ảo tưởng mình là cô nương xinh đẹp thật.
Nhỏ đá cho anh một cái rồi hỏi chàng:
-Còn anh đây chắc là Hàn Lãnh Duy, anh trai chị Mai.Người thừa kế tập đoàn K.P 20 tuổi.
Chàng cười nhìn nhỏ:
-Em đúng là cái gì cũng biết.
Nhỏ cười làm cho ai đó đỏ mặt.Hắn lên tiếng:
-Hôm nay tiểu quỷ đến đây làm gì, phá hoại bệnh viện à?
Nhỏ liếc xéo hắn nói:
-Đến phá hoại anh với chị Mai ý.Em tưởng anh lạnh lùng lắm cơ mà sao bây giờ nói nhiều thế, liều thuốc nào đã làm anh ấy khác vậy.Thần linh ơi, con thay mặt bố mẹ anh ấy và vợ tương lai, con tương lai cảm ơn trời.
Hắn tức giận nuốt cục tức vào bụng, lấy miếng táo ăn.Cậu bảo với anh:
-Anh vất vả chăm sóc cho Di, Mai rồi bây giờ anh về đi để mọi người chăm sóc họ cho.
Anh mệt mỏi gật đầu đi ra về, nhỏ nói với cậu:
-Hoan hô anh, anh đã đuổi được cục nợ.
Anh mới ra khỏi cửa đã nghe thấy cái câu làm anh tức muốn chết mà.Vì Di anh phải cất bước đi về. Cô và nó cứ thở đều đều, mắt nhằm nghiền.Nhỏ lên tiếng:
-Mấy anh nè, bao giờ hai chị ý mới tỉnh lại?
Ba người lắc đầu, nhỏ im lặng không nói gì nhìn hai cô gái xinh đẹp ngủ say.Nhỏ và chàng, hắn ra về còn mình cậu với nó và cô.Cậu lấy hết can đảm cầm tay nó và nói:
-Nè khi nào cậu mới tỉnh để nghe mình nói cái này đây.Cái này quan trọng lắm, mình muốn cậu là người duy nhất nghe được từ mình câu này.Mình.... mình yêu cậu.
Cậu nói đủ nhỏ để hai người nghe thấy nhưng nó đang ""ngủ"" làm sao nghe thấy.Cậu ngắm nhìn nó, cậu dừng ánh mắt của mình ở cổ nó.Cậu nghĩ:"Cái vòng này không phải là là...Mình biết là người mình yêu chỉ có cậu thôi mà""cậu rơi nước mắt nhìn nó.Cậu siết chặt đôi bàn tay để nó không bao giờ xa cậu.Ngày ngày trôi qua, ngày nào cậu cũng đến thăm nó nói chuyện với nó mặc dù nó không trả lời nhưng cậu vẫn nói.Nhỏ thấy vậy thương anh trai mình lắm nhưng nhỏ không làm gì được.
2 tuần sau
Như thường lệ, cậu lại đến thăm nó.Cậu vừa mở cửa phòng thì thấy tay Mai động đậy, cậu nhìn sang nó cũng động đậy, cậu nhanh chóng gọi bác sĩ và mọi người.Mọi người đến nhìn bác sĩ đang khám cho hai người.Khám xong, ông bác sĩ có vẻ vui mừng lắm nói với mọi người:
-Hai người đã hồi phục, mấy ngày nữa có thể xuất viện.
Nói xong ông đi mất.Mọi người vui mừng, tự dưng nhỏ bật khóc ôm nó:
-Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng anh trai.
Nó ngồi dậy xoa đầu nhìn mọi người, nó nhìn cậu và nhỏ hỏi anh:
-Hai người?
Cậu đang vui mừng nghe câu đó của nó trái tim cậu như vỡ tan thành từng trăm mảnh, cậu lay người nó:
-Mình là Hoành đây, cậu không nhớ mình à?
Nó đẩy cậu ra, lạnh lẽo nói:
-Tôi không quen cậu.
Anh ngạc nhiên hỏi:
-Lớp có hai bạn mới em có nhớ là ai không?
-Một người Trần Nhật Khánh.
-Còn người thứ hai?
-Không có.
-Di nhi à, em hãy cố nhớ lại đi.
-Đã bảo không có.
Nó tức giận, nhỏ cũng đau lòng cố gắng nở nụ cười:
-Em tên là Nguyễn Thiên Anh, còn người này là anh trai em Nguyễn Thiên Hoành.Thôi em có việc rồi, em đi trước nha.
Nói rồi, nhỏ kéo cậu đi mất.Nó nhìn sang giường bên cạnh thấy cô đang nằm liền xuống giường ngồi cạnh Mai.Trong khi đó, nhỏ và cậu đi tìm ông bác sĩ hỏi:
-Sao Di không nhớ tôi?
-Cái này....tôi cũng không biết nhưng có thể hai người đó sẽ thay đổi tính cách và mất một số ký ức.
Cậu gục xuống đập bàn, nhỏ kéo cậu đi về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook