Yêu Ma Đạo
-
Chương 60
Tích Duyên bước nhanh qua, các hoa khôi bị vẻ mặt tức giận của y dọa tới mức trốn tránh hết sang một bên. Tích Duyên rất ít khi sinh khí, chính là lần này y thật sự là nổi giận. Y bắt lấy vạt áo của hắc y nam tử, chuẩn bị đem cái kẻ xa lạ mạc danh kỳ diệu chạy đến phủ mình quấy rối vứt ra ngoài, chính là y lại kinh ngạc phát hiện ra y có cố gắng kéo như thế nào đi nữa kẻ kia một chút cũng không nhúc nhích.
“Ngươi......”
Cho dù bên ngoài Tích Duyên đang cố tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng trong mắt y lại chứa đầy hỏa nộ. Y cau mày đối cái kẻ đang bình chân như vại kia mà nói: “Mời ngươi rời khỏi Trương phủ, Trương phủ không chào đón người lai lịch bất minh.”
“Ta lai lịch bất minh? Tích thúc, ta xem ngươi là già rồi a, trí nhớ cũng không còn tốt nữa.” Hắc y thanh niên khẽ nở nụ cười, hắn vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của Tích Duyên siết đến y cảm thấy không khỏi đau nhức.
Trong nháy mắt.
Chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đột ngột ập đến, đem cả người Tích Duyên đánh ngã về phía sau. Tích Duyên quá bất ngờ vì thế không kịp phòng thủ bị hắn dễ dàng đảo ngã. Cùng lúc đó, một bàn tay vòng qua ôm lấy eo của nam nhân, đem Tích Duyên kéo lên ghế. Cả quá trình xảy ra quá nhanh khiến Tích Duyên còn chưa kịp có chút phản ứng......
Tích Duyên nhíu chặt mày, y thân thủ liền vội vàng đẩy ra cái kẻ phẩm chất xấu xa trên người mình, chỉ là ngay lúc đó, đối phương đã nở ra nụ cười vô cùng khoái trá mà nói: “Tích thúc, ta chính là người lúc trước tự mình ngươi đã đáp ứng có thể lưu lại, ngươi còn đáp ứng sẽ dưỡng ta cả đời, hơn nữa thê tử ngươi cũng phi thường thích ta......” Thanh âm của hắn giàu từ tính, toàn thân đều tràn ngập tà khí, hắn không coi ai ra gì đưa tay bắt nhanh lấy thắt lưng nam nhân.
“Ngươi là......” Tích Duyên thần sắc ngưng trọng nhìn đến thanh niên toàn thân tràn ngập tà khí trước mắt, bàn tay của hắn còn không ngừng chờn vờn bên hông y, đột ngột siết chặt lại, khiến y rất đau, Tích Duyên bất an phỏng đoán, hắc y mĩ nam xa lạ trước mắt này, chẳng lẽ là...... Cái kia tiểu nam oa...... Mạt Đồng......
Trừ bỏ cái ý tưởng hoang đường này y cũng không còn ý tưởng nào khác cả.
Đối phương tựa hồ biết y đang suy nghĩ cái gì, liền đem khuôn mặt tinh xảo tiến đến trước mặt nam nhân: “Ngàn lần vạn lần đừng hoài nghi chính mình, ngươi đoán đúng rồi a.” Hắn cười đến thực cuồng vọng, thái độ thập phần làm càn.
Mạt Đồng cùng Trương Tử Yến nửa năm qua tái ngoại có thể nói là tìm kiếm tự do, không bằng nói là tìm kiếm tinh khí, hiện giờ hắn đã hấp thu được không ít thiên địa linh khí, nguyên khí cũng đã gần hoàn toàn khôi phục, đương nhiên hiện tại đã có thể biến trở về bộ dáng cũ. Nhìn đến biểu tình không ngừng biến hóa của Tích Duyên, Mạt Đồng cười đến càng đích vui vẻ.
Mạt Đồng vì Tích Duyên xuất hiện mà mất đi hứng trí ngoạn nhạc, hắn vứt ra một túi bạc cấp cho những hoa khôi rồi rất nhanh liền đuổi họ đi. Tích Duyên trên mặt không có biểu tình gì, y thẳng tay đẩy Mạt Đồng ra, chống tay đứng dậy.
“Tích......”
Mạt Đồng còn chưa kịp mở miệng một mạt trường kiếm ngân sắc cấu tạo từ linh khí vô hình biến ảo với một tốc độ khó có thể phát hiện được liền đã kề đến bên cần cổ trắng nõn của hắn......
Tích Duyên gắt gao cầm trong tay trường kiếm ngân sắc, kiếm khí mãnh liệt kích khởi khiến những sợi tóc của y bay lên. Mạt Đồng nguyên bản trên mặt mang theo vẻ tươi cười tà tứ lại cuồng vọng liền biến mất, thay vào đó là biểu tình một bộ âm lãnh lại quyết tuyệt......
Tích Duyên này nam nhân cư nhiên muốn giết hắn, còn đối hắn động võ. Mạt Đồng lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, nhìn đến biểu tình “Ngươi đáng chết” của y, hắn liền nghĩ muốn mở miệng mà cười nhạo nam nhân.
Chính là.
Hắn vừa động, kiếm trên tay Tích Duyên liền ấn mạnh xuống da hắn, này tuyệt không phải là đang đùa giỡn, hắn không muốn lại tái biến thành tiểu hài tử đâu......
“Chỉ bằng pháp lực hiện tại của ngươi, tuyệt không thể giết được ta.”
Tích Duyên bình tĩnh mở miệng: “Ác yêu cai sát, tà ma đương tru*.” Y gắt gao nắm chặt trường kiếm, trong một khoảng thời gian ngắn, thân kiếm hào quang tiệm trướng......
(*) Nôm na là ác yêu đáng chết, tà ma đáng chém =]]
“Ngươi......”
Cho dù bên ngoài Tích Duyên đang cố tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng trong mắt y lại chứa đầy hỏa nộ. Y cau mày đối cái kẻ đang bình chân như vại kia mà nói: “Mời ngươi rời khỏi Trương phủ, Trương phủ không chào đón người lai lịch bất minh.”
“Ta lai lịch bất minh? Tích thúc, ta xem ngươi là già rồi a, trí nhớ cũng không còn tốt nữa.” Hắc y thanh niên khẽ nở nụ cười, hắn vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của Tích Duyên siết đến y cảm thấy không khỏi đau nhức.
Trong nháy mắt.
Chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đột ngột ập đến, đem cả người Tích Duyên đánh ngã về phía sau. Tích Duyên quá bất ngờ vì thế không kịp phòng thủ bị hắn dễ dàng đảo ngã. Cùng lúc đó, một bàn tay vòng qua ôm lấy eo của nam nhân, đem Tích Duyên kéo lên ghế. Cả quá trình xảy ra quá nhanh khiến Tích Duyên còn chưa kịp có chút phản ứng......
Tích Duyên nhíu chặt mày, y thân thủ liền vội vàng đẩy ra cái kẻ phẩm chất xấu xa trên người mình, chỉ là ngay lúc đó, đối phương đã nở ra nụ cười vô cùng khoái trá mà nói: “Tích thúc, ta chính là người lúc trước tự mình ngươi đã đáp ứng có thể lưu lại, ngươi còn đáp ứng sẽ dưỡng ta cả đời, hơn nữa thê tử ngươi cũng phi thường thích ta......” Thanh âm của hắn giàu từ tính, toàn thân đều tràn ngập tà khí, hắn không coi ai ra gì đưa tay bắt nhanh lấy thắt lưng nam nhân.
“Ngươi là......” Tích Duyên thần sắc ngưng trọng nhìn đến thanh niên toàn thân tràn ngập tà khí trước mắt, bàn tay của hắn còn không ngừng chờn vờn bên hông y, đột ngột siết chặt lại, khiến y rất đau, Tích Duyên bất an phỏng đoán, hắc y mĩ nam xa lạ trước mắt này, chẳng lẽ là...... Cái kia tiểu nam oa...... Mạt Đồng......
Trừ bỏ cái ý tưởng hoang đường này y cũng không còn ý tưởng nào khác cả.
Đối phương tựa hồ biết y đang suy nghĩ cái gì, liền đem khuôn mặt tinh xảo tiến đến trước mặt nam nhân: “Ngàn lần vạn lần đừng hoài nghi chính mình, ngươi đoán đúng rồi a.” Hắn cười đến thực cuồng vọng, thái độ thập phần làm càn.
Mạt Đồng cùng Trương Tử Yến nửa năm qua tái ngoại có thể nói là tìm kiếm tự do, không bằng nói là tìm kiếm tinh khí, hiện giờ hắn đã hấp thu được không ít thiên địa linh khí, nguyên khí cũng đã gần hoàn toàn khôi phục, đương nhiên hiện tại đã có thể biến trở về bộ dáng cũ. Nhìn đến biểu tình không ngừng biến hóa của Tích Duyên, Mạt Đồng cười đến càng đích vui vẻ.
Mạt Đồng vì Tích Duyên xuất hiện mà mất đi hứng trí ngoạn nhạc, hắn vứt ra một túi bạc cấp cho những hoa khôi rồi rất nhanh liền đuổi họ đi. Tích Duyên trên mặt không có biểu tình gì, y thẳng tay đẩy Mạt Đồng ra, chống tay đứng dậy.
“Tích......”
Mạt Đồng còn chưa kịp mở miệng một mạt trường kiếm ngân sắc cấu tạo từ linh khí vô hình biến ảo với một tốc độ khó có thể phát hiện được liền đã kề đến bên cần cổ trắng nõn của hắn......
Tích Duyên gắt gao cầm trong tay trường kiếm ngân sắc, kiếm khí mãnh liệt kích khởi khiến những sợi tóc của y bay lên. Mạt Đồng nguyên bản trên mặt mang theo vẻ tươi cười tà tứ lại cuồng vọng liền biến mất, thay vào đó là biểu tình một bộ âm lãnh lại quyết tuyệt......
Tích Duyên này nam nhân cư nhiên muốn giết hắn, còn đối hắn động võ. Mạt Đồng lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, nhìn đến biểu tình “Ngươi đáng chết” của y, hắn liền nghĩ muốn mở miệng mà cười nhạo nam nhân.
Chính là.
Hắn vừa động, kiếm trên tay Tích Duyên liền ấn mạnh xuống da hắn, này tuyệt không phải là đang đùa giỡn, hắn không muốn lại tái biến thành tiểu hài tử đâu......
“Chỉ bằng pháp lực hiện tại của ngươi, tuyệt không thể giết được ta.”
Tích Duyên bình tĩnh mở miệng: “Ác yêu cai sát, tà ma đương tru*.” Y gắt gao nắm chặt trường kiếm, trong một khoảng thời gian ngắn, thân kiếm hào quang tiệm trướng......
(*) Nôm na là ác yêu đáng chết, tà ma đáng chém =]]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook