Yêu Ma Đạo
-
Chương 292
Đêm nay, sau khi nam nhân trở về liền một mực suy nghĩ lời nói của Mạt Đồng, 5 ngày sau gặp tại hoa phố, đó cũng là nói mấy ngày này Mạt Đồng sẽ không tới tìm hắn, bất quá như vậy cũng tốt, trong nhà hắn nhiều người, cũng đích xác bất tiện.
Sau khi nam nhân về nhà liền nhìn Phật Hàng 1 chút, Phật Hàng vẫn đều đang ngủ, cổ linh khí mạnh mẽ kia lượn lờ ở bốn phía Phật Hàng, cũng không ăn cơm, hắn mới vừa tắm rửa xong liền nhìn đến Nham Vân bụm mặt, buồn bực không hé răng từ bên ngoài đã trở lại, con mắt còn đỏ đỏ…….
“Nhị Cẩu, làm sao vậy?”. Nam nhân mặc nội sam, theo Nham Vân vào phòng, nhìn đến Nham Vân ngồi ở trước bàn bụm mặt, hắn nhìn Nham Vân 1 lát, lại hỏi, “Bỏ tay ra, để ta xem mặt của ngươi làm sao vậy”.
Nham Vân không nhúc nhích.
Con mắt đỏ đỏ đã ươn ướt, một bộ bộ dáng ứa nước mắt sắp khóc.
Nam nhân thấy ngốc tử loại vẻ mặt này khẳng định là đã xảy ra chuyện, hắn tới bên ngoài nhìn 1 chút phát hiện Liễu Phong không về cùng, hắn trở lại trước bàn trực tiếp gỡ cái tay của Nham Vân đang bụm mặt ra……..
Trên khuôn mặt tuấn tú, hiện ra năm cái dấu tay.
“Bị ai đánh?”. Nam nhân giơ tay sờ sờ cái mặt của Nham Vân bị đánh tới ửng đỏ kia, bộ dáng của Nham Vân đáng thương như vậy, liền giống như tiểu hài tử (con nít) bị khi dễ.
“Không ai…….”.
Nam nhân chậm rãi ngồi xuống: “Mau nói cho a Thúc”.
“……..”
Nam nhân nhìn Nham Vân 1 lát, rót 1 chén trà cho Nham Vân: “Có phải Liễu Phong đánh ngươi hay không?”. Hắn ngước mắt nhìn về phía Nham Vân, phát hiện vẻ mặt Nham Vân có chút trốn tránh.
Nhưng cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
“Vì sao Liễu Phong tát ngươi?”. Nam nhân cũng nghi hoặc, hắn bảo Nham Vân uống chút nước trước.
Nham Vân uống nước xong, liền thành thật nói với nam nhân: “Sau khi a Thúc đi rồi, Liễu Phong mang ta đi dạo viện tử, nhìn đến trong viện tử có một đôi nam phụ (nam+nữ) đang cắn tới cắn lui……..”.
Nam nhân nhất thời nổi giận, hắn vỗ 1 chưởng lên trên bàn, các thứ trên bàn đều bị chấn động: “Cho nên ngươi liền cắn Liễu Phong, đúng hay không?”. Ngốc tử này như thế nào ngay cả hôn môi cũng không biết………
“Không phải, không phải”. Nham Vân thấy nam nhân nổi giận, lập tức thành thật giải thích, y thả chén trà vào bên trong 1 chút, để tránh bị nam nhân đập bay xuống đất, “Ta không có cắn Liễu Phong…….”.
“Vậy như thế nào?”.
“Liễu Phong nói, đó là hôn môi, hôn hôn…….”. Nham Vân nghịch nghịch ngón tay, thật cẩn thận nhìn về phía nam nhân, “Ta bảo Liễu Phong dạy ta, y liền nói ta là lưu manh, còn tát ta 1 cái”. Y nói rất ủy khuất, nước mắt tí ta tí tách rơi xuống.
“Cho nên ngươi liền chạy về nhà?”.
“Ân”.
Nham Vân gật gật đầu, nước mắt rơi ở trên bàn, bộ dáng này giống như bị ủy khuất to lớn, nam nhân lại bởi vì Nham Vân làm càn mà có chút tức giận, ngốc tử này thế nhưng yêu cầu Liễu Phong cùng y hôn môi.
Không bị đánh, vậy mới kỳ quái.
Liễu Phong người này cực kỳ thanh cao, như thế nào có thể để Nham Vân hôn, nam nhân nhìn Nham Vân mấy lần, nghĩ đến ngôn ngữ thiên chân (hồn nhiên, thơ ngây) của ngốc tử này thì hắn liền hỏi: “Ngươi bảo Liễu Phong dạy ngươi hôn môi làm cái gì, ngươi lại không thú tức phụ (cưới vợ), lại không dùng được”.
Tỏ rõ muốn ăn đậu hủ (thả dê) Liễu Phong.
Nham Vân hàm chứa nước mắt ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân: “A Thúc sao lại nói giống như Liễu Phong, ta muốn học hôn môi, ta nghĩ muốn cho a Thúc thoải mái……..”.
Tay nam nhân run lên, nước trà sánh ra ngoài cái chén, ngốc tử này muốn học hôn môi, thì ra là muốn dùng tới đối phó hắn, thật không hiểu ngốc tử này rốt cuộc muốn thế nào……..
Nam nhân nhíu mày: “Ngươi trả lời Liễu Phong như vậy?”.
“Không có”. Nham Vân sờ sờ mặt mình, lấy mu bàn tay dụi mắt, “Ta liền trực tiếp trở về”.
May mắn.
May mà chưa nói…….
Nếu ngốc tử này cùng Liễu Phong nói ngày hôm qua bọn họ thế này thế kia, vậy Liễu Phong khẳng định sẽ chạy tới khinh bỉ hắn, hắn phải dặn dò Nham Vân mấy câu: “Về sau ở trước mặt Liễu Phong, không được nhắc tới a Thúc”.
Nham Vân gật đầu: “Ân”.
Nam nhân nấu 1 tô mì cho Nham Vân, Nham Vân im lặng cúi đầu ăn mì, sau khi hắn dặn dò Nham Vân 1 phen, bảo Nham Vân chung quy đừng nghĩ động tay động chân với Liễu Phong, để tránh lần sau lại bị Liễu Phong đánh.
Nam nhân thấy Nham Vân ăn ngon lành thì cũng không nói gì nữa, đi bên ngoài cầm miếng vải sạch lau mặt cùng tay cho Nham Vân, Nham Vân ăn mì xong, lau sạch miệng, liền nhìn chằm chằm nam nhân……..
“Nhìn cái gì?”. Nam nhân cúi đầu hỏi Nham Vân.
Nham Vân ngồi ở trên ghế, có chút đỏ mặt nhìn về phía nam nhân đứng ở trước người lau tay cho y: “A Thúc, vì sao ngươi không thú tức phụ?”. Y cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì ở trấn trên người nhỏ tuổi hơn so với a Thúc đều thú tức phụ, mà a Thúc vẫn 1 mình.
Động tác của nam nhân tạm dừng, sau một lúc lâu mới một lần nữa khôi phục lại: “Bởi vì muốn tìm 1 người toàn tâm toàn ý đối đãi lẫn nhau thật sự rất khó, a Thúc còn chưa tìm được……..”.
Nham Vân không nói gì.
Hôm nay ban đêm Nham Vân dị thường an tĩnh ôm nam nhân ngủ, nam nhân cũng liền tùy ý ngốc tử này ôm, cũng không biết ngốc tử này rốt cuộc nghe hiểu hay không hiểu dặn dò đêm nay của hắn.
Ba ngày liên tiếp, Nham Vân đều ngoan ngoãn chờ ở trong phòng không có đi ra ngoài, Liễu Phong cũng không có lại tới tìm y, mà nam nhân vẫn là đi lên phố bày quán, mấy ngày nay tích được chút ngân lượng, thời điểm hắn trở về, ở trên đường mua hồ lô đường cho Nham Vân, trước kia thời điểm bày quán ngốc tử kia ngẩn người nhìn chằm chằm hồ lô đường.
Thời điểm nam nhân trở về, nhìn đến Nham Vân còn đang ngủ, hắn đặt hồ lô đường lên trên bàn liền đi làm vài món ăn, bưng tới sau phòng cho Phật Hàng, Phật Hàng đã mấy ngày chưa ăn cơm.
Nam nhân đặt đồ đạc ở trên bàn đá, nhìn đến Phật Hàng còn tại trong mê man, hắn giơ tay vỗ vỗ mặt của Phật Hàng: “Ngươi tỉnh tỉnh, ta mang đồ ăn tới cho ngươi”. Nơi này ban ngày mặt trời rất lớn, mặt trời chói chan tỏa nắng gay gắt, ban đêm lại rất lạnh, rất ẩm ướt, ban đêm sương mù trong núi cũng dày đặc, mang theo vài phần ẩm ướt lành lạnh.
Phật Hàng mở mắt ra, con ngươi lạnh lùng kia nhìn chăm chú vào nam nhân, nhìn đến trên bàn đặt đồ ăn, cũng không có chút động dung, y không ăn, y chính là không ăn.
Lúc này đã là chập tối.
Sắc trời dần tối, thời tiết xấu, bầu trời có mây đen, giống như trời muốn mưa.
Sau khi nam nhân về nhà liền nhìn Phật Hàng 1 chút, Phật Hàng vẫn đều đang ngủ, cổ linh khí mạnh mẽ kia lượn lờ ở bốn phía Phật Hàng, cũng không ăn cơm, hắn mới vừa tắm rửa xong liền nhìn đến Nham Vân bụm mặt, buồn bực không hé răng từ bên ngoài đã trở lại, con mắt còn đỏ đỏ…….
“Nhị Cẩu, làm sao vậy?”. Nam nhân mặc nội sam, theo Nham Vân vào phòng, nhìn đến Nham Vân ngồi ở trước bàn bụm mặt, hắn nhìn Nham Vân 1 lát, lại hỏi, “Bỏ tay ra, để ta xem mặt của ngươi làm sao vậy”.
Nham Vân không nhúc nhích.
Con mắt đỏ đỏ đã ươn ướt, một bộ bộ dáng ứa nước mắt sắp khóc.
Nam nhân thấy ngốc tử loại vẻ mặt này khẳng định là đã xảy ra chuyện, hắn tới bên ngoài nhìn 1 chút phát hiện Liễu Phong không về cùng, hắn trở lại trước bàn trực tiếp gỡ cái tay của Nham Vân đang bụm mặt ra……..
Trên khuôn mặt tuấn tú, hiện ra năm cái dấu tay.
“Bị ai đánh?”. Nam nhân giơ tay sờ sờ cái mặt của Nham Vân bị đánh tới ửng đỏ kia, bộ dáng của Nham Vân đáng thương như vậy, liền giống như tiểu hài tử (con nít) bị khi dễ.
“Không ai…….”.
Nam nhân chậm rãi ngồi xuống: “Mau nói cho a Thúc”.
“……..”
Nam nhân nhìn Nham Vân 1 lát, rót 1 chén trà cho Nham Vân: “Có phải Liễu Phong đánh ngươi hay không?”. Hắn ngước mắt nhìn về phía Nham Vân, phát hiện vẻ mặt Nham Vân có chút trốn tránh.
Nhưng cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
“Vì sao Liễu Phong tát ngươi?”. Nam nhân cũng nghi hoặc, hắn bảo Nham Vân uống chút nước trước.
Nham Vân uống nước xong, liền thành thật nói với nam nhân: “Sau khi a Thúc đi rồi, Liễu Phong mang ta đi dạo viện tử, nhìn đến trong viện tử có một đôi nam phụ (nam+nữ) đang cắn tới cắn lui……..”.
Nam nhân nhất thời nổi giận, hắn vỗ 1 chưởng lên trên bàn, các thứ trên bàn đều bị chấn động: “Cho nên ngươi liền cắn Liễu Phong, đúng hay không?”. Ngốc tử này như thế nào ngay cả hôn môi cũng không biết………
“Không phải, không phải”. Nham Vân thấy nam nhân nổi giận, lập tức thành thật giải thích, y thả chén trà vào bên trong 1 chút, để tránh bị nam nhân đập bay xuống đất, “Ta không có cắn Liễu Phong…….”.
“Vậy như thế nào?”.
“Liễu Phong nói, đó là hôn môi, hôn hôn…….”. Nham Vân nghịch nghịch ngón tay, thật cẩn thận nhìn về phía nam nhân, “Ta bảo Liễu Phong dạy ta, y liền nói ta là lưu manh, còn tát ta 1 cái”. Y nói rất ủy khuất, nước mắt tí ta tí tách rơi xuống.
“Cho nên ngươi liền chạy về nhà?”.
“Ân”.
Nham Vân gật gật đầu, nước mắt rơi ở trên bàn, bộ dáng này giống như bị ủy khuất to lớn, nam nhân lại bởi vì Nham Vân làm càn mà có chút tức giận, ngốc tử này thế nhưng yêu cầu Liễu Phong cùng y hôn môi.
Không bị đánh, vậy mới kỳ quái.
Liễu Phong người này cực kỳ thanh cao, như thế nào có thể để Nham Vân hôn, nam nhân nhìn Nham Vân mấy lần, nghĩ đến ngôn ngữ thiên chân (hồn nhiên, thơ ngây) của ngốc tử này thì hắn liền hỏi: “Ngươi bảo Liễu Phong dạy ngươi hôn môi làm cái gì, ngươi lại không thú tức phụ (cưới vợ), lại không dùng được”.
Tỏ rõ muốn ăn đậu hủ (thả dê) Liễu Phong.
Nham Vân hàm chứa nước mắt ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân: “A Thúc sao lại nói giống như Liễu Phong, ta muốn học hôn môi, ta nghĩ muốn cho a Thúc thoải mái……..”.
Tay nam nhân run lên, nước trà sánh ra ngoài cái chén, ngốc tử này muốn học hôn môi, thì ra là muốn dùng tới đối phó hắn, thật không hiểu ngốc tử này rốt cuộc muốn thế nào……..
Nam nhân nhíu mày: “Ngươi trả lời Liễu Phong như vậy?”.
“Không có”. Nham Vân sờ sờ mặt mình, lấy mu bàn tay dụi mắt, “Ta liền trực tiếp trở về”.
May mắn.
May mà chưa nói…….
Nếu ngốc tử này cùng Liễu Phong nói ngày hôm qua bọn họ thế này thế kia, vậy Liễu Phong khẳng định sẽ chạy tới khinh bỉ hắn, hắn phải dặn dò Nham Vân mấy câu: “Về sau ở trước mặt Liễu Phong, không được nhắc tới a Thúc”.
Nham Vân gật đầu: “Ân”.
Nam nhân nấu 1 tô mì cho Nham Vân, Nham Vân im lặng cúi đầu ăn mì, sau khi hắn dặn dò Nham Vân 1 phen, bảo Nham Vân chung quy đừng nghĩ động tay động chân với Liễu Phong, để tránh lần sau lại bị Liễu Phong đánh.
Nam nhân thấy Nham Vân ăn ngon lành thì cũng không nói gì nữa, đi bên ngoài cầm miếng vải sạch lau mặt cùng tay cho Nham Vân, Nham Vân ăn mì xong, lau sạch miệng, liền nhìn chằm chằm nam nhân……..
“Nhìn cái gì?”. Nam nhân cúi đầu hỏi Nham Vân.
Nham Vân ngồi ở trên ghế, có chút đỏ mặt nhìn về phía nam nhân đứng ở trước người lau tay cho y: “A Thúc, vì sao ngươi không thú tức phụ?”. Y cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì ở trấn trên người nhỏ tuổi hơn so với a Thúc đều thú tức phụ, mà a Thúc vẫn 1 mình.
Động tác của nam nhân tạm dừng, sau một lúc lâu mới một lần nữa khôi phục lại: “Bởi vì muốn tìm 1 người toàn tâm toàn ý đối đãi lẫn nhau thật sự rất khó, a Thúc còn chưa tìm được……..”.
Nham Vân không nói gì.
Hôm nay ban đêm Nham Vân dị thường an tĩnh ôm nam nhân ngủ, nam nhân cũng liền tùy ý ngốc tử này ôm, cũng không biết ngốc tử này rốt cuộc nghe hiểu hay không hiểu dặn dò đêm nay của hắn.
Ba ngày liên tiếp, Nham Vân đều ngoan ngoãn chờ ở trong phòng không có đi ra ngoài, Liễu Phong cũng không có lại tới tìm y, mà nam nhân vẫn là đi lên phố bày quán, mấy ngày nay tích được chút ngân lượng, thời điểm hắn trở về, ở trên đường mua hồ lô đường cho Nham Vân, trước kia thời điểm bày quán ngốc tử kia ngẩn người nhìn chằm chằm hồ lô đường.
Thời điểm nam nhân trở về, nhìn đến Nham Vân còn đang ngủ, hắn đặt hồ lô đường lên trên bàn liền đi làm vài món ăn, bưng tới sau phòng cho Phật Hàng, Phật Hàng đã mấy ngày chưa ăn cơm.
Nam nhân đặt đồ đạc ở trên bàn đá, nhìn đến Phật Hàng còn tại trong mê man, hắn giơ tay vỗ vỗ mặt của Phật Hàng: “Ngươi tỉnh tỉnh, ta mang đồ ăn tới cho ngươi”. Nơi này ban ngày mặt trời rất lớn, mặt trời chói chan tỏa nắng gay gắt, ban đêm lại rất lạnh, rất ẩm ướt, ban đêm sương mù trong núi cũng dày đặc, mang theo vài phần ẩm ướt lành lạnh.
Phật Hàng mở mắt ra, con ngươi lạnh lùng kia nhìn chăm chú vào nam nhân, nhìn đến trên bàn đặt đồ ăn, cũng không có chút động dung, y không ăn, y chính là không ăn.
Lúc này đã là chập tối.
Sắc trời dần tối, thời tiết xấu, bầu trời có mây đen, giống như trời muốn mưa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook