Yêu Ma Đạo
-
Chương 282
Thời điểm nam nhân về tới nhà thì Nham Vân còn chưa trở về, nhưng lại nhìn đến Xích Luyện cùng Mạt Đồng giằng co đứng ở cửa nhà hắn, hai người căn bản là không phản ứng lẫn nhau.
Coi đối phương như là không khí.
Mạt Đồng ngồi nghỉ ngơi ở ghế trúc trước cửa, mà Xích Luyện chính là thong thả đi tới đi lui ở, hai người đều đang đợi nam nhân trở về, nam nhân nhìn đến hai người bọn họ chờ ở cửa thì hắn đột nhiên rất muốn quay đầu bước đi, nhưng hai người kia lại đồng thời gọi hắn.
“Tích thúc”. Mạt Đồng bật người đứng lên, thân hình nhoáng lên một cái, ngăn ở trước mặt nam nhân, “Tích thúc, chưa ăn cơm a, hôm nay ta đặc biệt tới đón ngươi tới quý phủ ta……..”.
“Tích đại ca”. Xích Luyện chậm rãi tiến lên phía trước, trực tiếp cắt ngang lời nói của Mạt Đồng. “Ngươi đã có bằng hữu tới tìm ngươi, vậy không bằng ta mời khách, cùng đi tửu lâu”.
“Làm phiền ngươi”. Nam nhân cũng gật đầu đáp ứng, đi tửu lâu dù sao vẫn tốt hơn so với đi phủ đệ của Mạt Đồng.
Mạt Đồng không hờn giận nhìn chằm chằm Xích Luyện: “Ngươi thật là vướng víu”.
Xích Luyện không chút để ý từ tốn cười nói: “Ngươi cũng vậy”. Sau khi hai người khinh bỉ trêu chọc đối phương, liền không phản ứng lẫn nhau nữa, cùng nam nhân đi tửu lâu, đêm nay nam nhân như ngồi trên đống kim.
Xích Luyện cùng Mạt Đồng cũng không ăn đồ phàm nhân ăn, một người uống rượu, một người uống nước, gọi một bàn lớn đồ ăn, để một mình nam nhân ăn, hai người mỗi người gắp một đũa thức ăn đều có thể khiến nam nhân ăn no chết.
Nam nhân lại có vẻ thực thong dong, chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm, chính là nam nhân không nói lời nào, Xích Luyện cùng Mạt Đồng thì cảm thấy bữa cơm này càng ăn càng nghiêm túc………
“Tích đại ca, ngươi có muốn uống chút rượu?”.
“Không cần, ta ăn cơm đồ ăn là được”.
………
“Tích thúc, ngươi có muốn ăn Phật khiêu tường* không, rất bổ”
“Ta liền ăn đồ ăn này là được, rất mắc tiền, đừng gọi”.
………
Bởi vì Xích Luyện cùng Mạt Đồng gắp cho hắn rất nhiều đồ ăn, trong bát đều sắp tràn ra, nam nhân đều lại không cự tuyệt, chỉ cần là đồ ăn của bọn họ gắp thì hắn đều không nói câu nào ăn hết.
Động tác chậm rãi của nam nhân làm cho Xích Luyện cùng Mạt Đồng cảm thấy sốt ruột, nhưng lại hài lòng, hắn ăn không nhanh, bởi vì bầu không khí rất nghiêm túc, hắn thỉnh thoảng sẽ lên tiếng, chủ động tán gẫu hai câu cùng bọn họ.
Mỗi lúc này, Xích Luyện cùng Mạt Đồng đều sẽ tranh nhau nói, nam nhân đều dừng động tác lại, thực chăm chú nghe bọn họ từng người từng người nói, sau khi nghe xong sẽ trả lời một hai câu, lại tiếp tục ăn cơm.
“Ta no rồi”. Nam nhân buông đũa xuống, lau lau miệng, đồ ăn trong chén đều ăn hết rồi, “Ta phải đi về, các ngươi từ từ ăn, ta liền cáo từ trước”.
Hai người cùng kêu lên ngỏ lời: “Ta tiễn ngươi”.
“Ta biết đường về nhà”. Nam nhân khoát khoát tay, tỏ vẻ không cần đưa tiễn, hắn lễ độ cáo từ sau đó liền rời đi, Xích Luyện cùng Mạt Đồng lập tức tính tiền, đi theo phía sau của nam nhân.
Đương nhiên hai người đều vẫn duy trì khoảng cách rất dài với nam nhân, bởi vì đêm nay trên đường thực náo nhiệt, hai người đi ở trên đường lại dẫn tới không ít ồn ào, nam nhân không có tâm tình xem hoa đăng xinh đẹp bốn phía, suy nghĩ của hắn thực loạn, mỗi ngày Xích Luyện tới nhà hắn như vậy, gần đây Nham Vân mỗi ngày cũng không vui vẻ, ban đêm còn luôn thức dậy rồi ngẩn người.
Hắn nói qua vài lần cùng Xích Luyện, bảo Xích Luyện đừng tới nhà tìm hắn nữa, Xích Luyện trực tiếp chuyển Xích phủ đi, nhưng lại là thời gian mỗi ngày ăn cơm tới tìm hắn, mang đồ ăn tới cho hắn.
Hôm nay còn làm cho hắn chạm mặt cùng Mạt Đồng, may mà khi đó Nham Vân không ở nhà, nếu ở nhà, khẳng định lại sẽ mất hứng, nam nhân cảm thấy gần đây Nham Vân không quá thích nói chuyện.
Hiện tại hắn cũng không dám nghĩ quá nhiều, cũng không thể nghĩ quá lâu dài, hắn dứt khoát liền không nghĩ nữa, dù sao đều là “bằng hữu” mà thôi, hắn cần gì để ý như vậy.
Nghĩ như vậy thì hắn sẽ sống dễ chịu một chút.
Nam nhân dừng bước chân lại, nhìn đến bên đường có bán đường thủy, hắn mua cho Nham Vân một chén nước ô mai, mang về cho Nham Vân, hai người đi theo phía sau của nam nhân, thấy nam nhân vào nhà mới đều tự rời đi.
Nam nhân vừa mới vào phòng, liền nhìn đến Nham Vân mới vừa tắm rửa xong ngồi ở trên giường, trên người cũng thay một kiện y sam sạch sẽ, chăn trên giường cũng thay cái mới.
“Hôm nay Liễu Phong lại mang ngươi lên phố, mua y sam cho ngươi?”. Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Nham Vân, bưng nước ô mai tới trước mặt của Nham Vân, bảo Nham Vân cầm uống, Nham Vân cũng không có hỏi liền uống.
“Ân, Liễu Phong nói thời tiết nóng, phải mua thêm y sam mát mẻ”. Nham Vân nhìn nam nhân, thành thật trả lời câu hỏi của nam nhân, y uống xong đường thủy nam nhân mua về cho y, liền cao hứng nói một câu: ‘Uống rất ngon”.
Nam nhân sờ sờ chăn đơn trên giường, toàn bộ đều đổi thành ga giường cẩm chất (bằng gấm), hắn nhìn Nham Vân một lát, nhíu mày: “Sao lại đổi ga giường?”. Ga giường mắc tiền như vậy, khẳng định tốn không ít bạc.
“Liễu Phong nói cái ga giường trước đó rất thô ráp, ngủ không thoải mái, liền đổi”. Nham Vân ngoan ngoãn cầm chén đưa cho nam nhân, nam nhân cầm chén để xuống cái bàn, nam nhân xoay người đi tới bên giường, ánh mắt quẩn quanh ở trên người Nham Vân, “Liễu Phong giúp ngươi tắm rửa?”. Nam nhân giơ tay lau bọt nước trên cổ của Nham Vân, Nham Vân có chút đỏ mặt gật đầu.
Xem ra……..
Quan hệ trước đó của Nham Vân cùng Liễu Phong tựa hồ tiến triển không ít, nam nhân ngồi ở trên giường sửng sốt một hồi lâu, mới mới phát hiện đệm chăn trên giường đều đổi thành chăn đệm hơi mỏng.
Nam nhân đi ra ngoài tắm rửa, tắm rửa xong đi vào phòng, phát hiện Nham Vân còn chưa nghỉ ngơi, nam nhân mặc y sam có chút dày, hắn một năm bốn mùa cơ hồ cũng chỉ mặc hai kiện y sam kia.
Lần trước y sam mua cho hắn mặc, hắn chỉ mặc một lần, bởi vì bị Liễu Phong nhìn thấy, Liễu Phong mất hứng, hắn sẽ không mặc nữa, vẫn đặt ở trong rương, hơn nữa thời tiết nóng, mặc không được.
Nam nhân mới vừa ngồi xuống giường, Nham Vân ngốc tử kia liền dùng hai tay trực tiếp bịt kín đôi mắt của nam nhân: “A Thúc, ta có đồ vật tặng cho ngươi, a Thúc không được nhìn lén…….”.
Thân thể hắn theo trí nhớ nhích vào bên trong, nam nhân đụng đến thứ gì đó trên giường, Nham Vân bảo hắn tiếp tục sờ, hắn đụng đến vải dệt có chút ráp tay, tay hắn nhất thời sững lại.
Nham Vân tưởng rằng a Thúc mất hứng, vội vàng hỏi: “A Thúc làm sao vậy?”. Y lo lắng chính mình làm sai.
Nam nhân suy đoán: “Là một bộ y sam”.
“A Thúc thật thông minh”. Nham Vân thả lỏng hai tay bịt kín mắt của nam nhân ra, ánh mắt của y theo đôi mắt của nam nhân, thong thả di chuyển tới môi của nam nhân, bởi vì thời tiết có chút oi bức, đôi môi của nam nhân ẩm ướt ửng đỏ, bộ dáng ăn rất ngon…….
“Ngươi lại mua y sam cho ta?’. Nam nhân ngước mắt nhìn về phía Nham Vân, phát hiện mặt của Nham Vân chậm rãi đỏ lên, cái cổ trắng nõn xinh đẹp kia của Nham Vân có chút lóa mắt……..
Đường cong rất đẹp……….
“Ta thấy a Thúc thường ngày đều mặc một bộ này, thời tiết lại nóng, mua thêm y sam mát mẻ cho a Thúc”. Cặp mắt của Nham Vân thường thường nhìn đôi môi của nam nhân, liền cúi đầu nghịch ngón tay.
Ngốc tử này……..
Nam nhân rủ mắt, chậm rãi sờ sờ y sam trong tay, một lát sau hắn mới ngước mắt nhìn về phía Nham Vân: “Ngày mai đi trả lại”. Hắn bình tĩnh nói ra, liền chỉnh tề đặt y sam ở đầu giường.
“A Thúc có phải sờ thấy y sam này không tốt hay không?”. Nham Vân có chút thụ thương kéo khuỷu tay của nam nhân, lo lắng cùng thương tâm đan xen trong mắt y, “Y sam này không phải lấy bạc của Liễu Phong mua…….”.
Nam nhân ngước mắt nhìn Nham Vân: “Vậy ngươi lấy bạc từ đâu?’. Không phải Liễu Phong mua, vậy Nham Vân lấy ngân lượng từ đâu, lần trước tiền tư tàng(giấu riêng) của hắn đều bị Nham Vân lấy xài hết.
Nam nhân nhìn chất vải của y sam kia 1một chút, đích thật là thô ráp, chính là bố (vải bố) y sam thực bình thường, không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng Nham Vân lấy bạc từ đâu, hắn nhìn Nham Vân, kiên nhẫn chờ Nham Vân trả lời.
“Là a Thúc trước kia khi bày quán, thường ngày bạc cho ta mua nước uống……..”. Nham Vân tự tiết kiệm lại, tích lũy thật lâu mới tích đủ, vốn nghĩ muốn mua y sam tốt một chút cho a Thúc, nhưng mà không có bạc……..
“Ngươi tích bao lâu?”. Ánh mắt của nam nhân dừng ở trên người của Nham Vân, nhìn đến Nham Vân cúi đầu, túm vạt áo tựa hồ đang lo lắng nam nhân tức giận.
Nham Vân xòe ngón tay đếm đếm, đếm xong mới ngẩng đầu nhìn nam nhân: “Tích nửa năm”. Y lo lắng a Thúc tức giận, cho nên y nói rất nhỏ, rất nhỏ…….
Nhìn đến bộ dáng lo lắng của Nham Vân thì nam nhân thả chậm ngữ khí: “Ngươi tích lâu như vậy, mua y sam cho ta, ngươi không đau lòng?”. Hắn không biết nên tức giận hay là cảm động………
“Vốn chính là định dùng mua y sam cho a Thúc…….”. Nham Vân thành thực gật đầu, cái này y tự mua bằng tiền của mình, tuy rằng mua không được cái mắc nhất, nhưng cũng là tấm lòng của y, nhìn đến nam nhân trầm mặc, y liền nói: “A Thúc, ngươi đừng tức giận…….”.
“…….”.
“Chờ sau này ta có tiền, nhất định mua cái tốt nhất cho ngươi……..”. Nham Vân nhích lại gần, giơ tay ôm nam nhân, nam nhân cũng chỉ là bình tĩnh nhìn chăm chú vào sườn mặt của Nham Vân, trầm mặc tùy ý Nham Vân ôm.
Có lẽ chỉ có ngốc tử, mới là đơn thuần nhất, nghe lời nhất, cũng sẽ không lừa gạt hắn…….
Nham Vân thấy nam nhân không nói lời nào, y trộm hôn hai má của nam nhân một chút, nhỏ giọng nói: “Bộ dáng a Thúc ngẩn người thật đẹp, còn đẹp hơn so với Liễu Phong.
“Nói bừa”. Nam nhân tựa vào đầu giường, giơ tay cầm y sam Nham Vân mua cho hắn lại đây, đặt ở trên đùi nhìn một chút, một bộ bố y sam thực tao nhã.
Nam nhân cũng không có ghét bỏ, ngược lại cảm thấy rất hiếm có, Nham Vân ngốc tử này còn biết mua y sam cho hắn, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kinh ngạc, khó có thể tin, ngốc tử này thế nhưng còn nghĩ cho hắn……..
“A Thúc, ta không có nói bừa”. Đầu của Nham Vân nhẹ nhàng tựa vào đầu của nam nhân, y sam của y nửa hở, cánh tay của nam nhân phát nóng, liền chống ở bờ ngực của y.
Nam nhân sẽ không tranh cãi cùng Nham Vân, bởi vì chính hắn cũng biết, bộ dạng Liễu Phong đẹp hơn so với chính hắn.
Nham Vân đột nhiên tóm lấy tay của nam nhân, nam nhân bình tĩnh ngước mắt nhìn y: “Nhị Cẩu tử, ngươi làm sao vậy?”. Hắn phát hiện ánh mắt của Nham Vân tựa hồ có điểm thụ thương, chậm rãi cúi đầu đặt ở trên vai hắn………
“A Thúc, buổi tối ngày đó, ta thấy ngươi cùng cái người kêu bằng hữu Xích Luyện kia đồng giường, ta thực thương tâm”. Nham Vân cúi đầu chôn ở bả vai của nam nhân, thương tâm nói: “Buổi tối ngày đó đầu ta rất đau, đau đến đều nhanh chết mất………”. Cho nên y mới ngủ mê như vậy, cũng không có tư duy đi truy hỏi hằng hữu của a Thúc y.
Nam nhân không ngờ, Nham Vân thế nhưng nghe được………..
Hắn có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói với Nham Vân: “Xích Luyện là huynh đệ kết bái (anh em kết nghĩa) của a Thúc……..”. Thời điểm hắn nói thì nhìn đến Nham Vân vân biểu tình mất hứng, hắn lại ngược lại nở nụ cười.
Ngốc tử này, tâm tình gì đều biểu hiện ở trên mặt………
“Ta đây cũng kết bái cùng a Thúc”. Nham Vân cầm y sam ung dung nói vặn lại nam nhân, nam nhân chưa kịp hất đầu của y ra, y lớn mật hôn lên môi của nam nhân, “Ta không cần a Thúc làm huynh đệ ta, ta muốn a Thúc làm tức phụ (vợ)ta………”.
Ngô ——
Nam nhân bị hôn tới trở tay không kịp……..
*Phật khiêu tường: (Phật nhảy qua tường) là món ngon danh tiếng trong ẩm thực của người Phúc Kiến (Trung Quốc), được chế biến cầu kỳ, đòi hỏi nhiều nguyên liệu và gia vị đặc biệt.
Coi đối phương như là không khí.
Mạt Đồng ngồi nghỉ ngơi ở ghế trúc trước cửa, mà Xích Luyện chính là thong thả đi tới đi lui ở, hai người đều đang đợi nam nhân trở về, nam nhân nhìn đến hai người bọn họ chờ ở cửa thì hắn đột nhiên rất muốn quay đầu bước đi, nhưng hai người kia lại đồng thời gọi hắn.
“Tích thúc”. Mạt Đồng bật người đứng lên, thân hình nhoáng lên một cái, ngăn ở trước mặt nam nhân, “Tích thúc, chưa ăn cơm a, hôm nay ta đặc biệt tới đón ngươi tới quý phủ ta……..”.
“Tích đại ca”. Xích Luyện chậm rãi tiến lên phía trước, trực tiếp cắt ngang lời nói của Mạt Đồng. “Ngươi đã có bằng hữu tới tìm ngươi, vậy không bằng ta mời khách, cùng đi tửu lâu”.
“Làm phiền ngươi”. Nam nhân cũng gật đầu đáp ứng, đi tửu lâu dù sao vẫn tốt hơn so với đi phủ đệ của Mạt Đồng.
Mạt Đồng không hờn giận nhìn chằm chằm Xích Luyện: “Ngươi thật là vướng víu”.
Xích Luyện không chút để ý từ tốn cười nói: “Ngươi cũng vậy”. Sau khi hai người khinh bỉ trêu chọc đối phương, liền không phản ứng lẫn nhau nữa, cùng nam nhân đi tửu lâu, đêm nay nam nhân như ngồi trên đống kim.
Xích Luyện cùng Mạt Đồng cũng không ăn đồ phàm nhân ăn, một người uống rượu, một người uống nước, gọi một bàn lớn đồ ăn, để một mình nam nhân ăn, hai người mỗi người gắp một đũa thức ăn đều có thể khiến nam nhân ăn no chết.
Nam nhân lại có vẻ thực thong dong, chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm, chính là nam nhân không nói lời nào, Xích Luyện cùng Mạt Đồng thì cảm thấy bữa cơm này càng ăn càng nghiêm túc………
“Tích đại ca, ngươi có muốn uống chút rượu?”.
“Không cần, ta ăn cơm đồ ăn là được”.
………
“Tích thúc, ngươi có muốn ăn Phật khiêu tường* không, rất bổ”
“Ta liền ăn đồ ăn này là được, rất mắc tiền, đừng gọi”.
………
Bởi vì Xích Luyện cùng Mạt Đồng gắp cho hắn rất nhiều đồ ăn, trong bát đều sắp tràn ra, nam nhân đều lại không cự tuyệt, chỉ cần là đồ ăn của bọn họ gắp thì hắn đều không nói câu nào ăn hết.
Động tác chậm rãi của nam nhân làm cho Xích Luyện cùng Mạt Đồng cảm thấy sốt ruột, nhưng lại hài lòng, hắn ăn không nhanh, bởi vì bầu không khí rất nghiêm túc, hắn thỉnh thoảng sẽ lên tiếng, chủ động tán gẫu hai câu cùng bọn họ.
Mỗi lúc này, Xích Luyện cùng Mạt Đồng đều sẽ tranh nhau nói, nam nhân đều dừng động tác lại, thực chăm chú nghe bọn họ từng người từng người nói, sau khi nghe xong sẽ trả lời một hai câu, lại tiếp tục ăn cơm.
“Ta no rồi”. Nam nhân buông đũa xuống, lau lau miệng, đồ ăn trong chén đều ăn hết rồi, “Ta phải đi về, các ngươi từ từ ăn, ta liền cáo từ trước”.
Hai người cùng kêu lên ngỏ lời: “Ta tiễn ngươi”.
“Ta biết đường về nhà”. Nam nhân khoát khoát tay, tỏ vẻ không cần đưa tiễn, hắn lễ độ cáo từ sau đó liền rời đi, Xích Luyện cùng Mạt Đồng lập tức tính tiền, đi theo phía sau của nam nhân.
Đương nhiên hai người đều vẫn duy trì khoảng cách rất dài với nam nhân, bởi vì đêm nay trên đường thực náo nhiệt, hai người đi ở trên đường lại dẫn tới không ít ồn ào, nam nhân không có tâm tình xem hoa đăng xinh đẹp bốn phía, suy nghĩ của hắn thực loạn, mỗi ngày Xích Luyện tới nhà hắn như vậy, gần đây Nham Vân mỗi ngày cũng không vui vẻ, ban đêm còn luôn thức dậy rồi ngẩn người.
Hắn nói qua vài lần cùng Xích Luyện, bảo Xích Luyện đừng tới nhà tìm hắn nữa, Xích Luyện trực tiếp chuyển Xích phủ đi, nhưng lại là thời gian mỗi ngày ăn cơm tới tìm hắn, mang đồ ăn tới cho hắn.
Hôm nay còn làm cho hắn chạm mặt cùng Mạt Đồng, may mà khi đó Nham Vân không ở nhà, nếu ở nhà, khẳng định lại sẽ mất hứng, nam nhân cảm thấy gần đây Nham Vân không quá thích nói chuyện.
Hiện tại hắn cũng không dám nghĩ quá nhiều, cũng không thể nghĩ quá lâu dài, hắn dứt khoát liền không nghĩ nữa, dù sao đều là “bằng hữu” mà thôi, hắn cần gì để ý như vậy.
Nghĩ như vậy thì hắn sẽ sống dễ chịu một chút.
Nam nhân dừng bước chân lại, nhìn đến bên đường có bán đường thủy, hắn mua cho Nham Vân một chén nước ô mai, mang về cho Nham Vân, hai người đi theo phía sau của nam nhân, thấy nam nhân vào nhà mới đều tự rời đi.
Nam nhân vừa mới vào phòng, liền nhìn đến Nham Vân mới vừa tắm rửa xong ngồi ở trên giường, trên người cũng thay một kiện y sam sạch sẽ, chăn trên giường cũng thay cái mới.
“Hôm nay Liễu Phong lại mang ngươi lên phố, mua y sam cho ngươi?”. Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Nham Vân, bưng nước ô mai tới trước mặt của Nham Vân, bảo Nham Vân cầm uống, Nham Vân cũng không có hỏi liền uống.
“Ân, Liễu Phong nói thời tiết nóng, phải mua thêm y sam mát mẻ”. Nham Vân nhìn nam nhân, thành thật trả lời câu hỏi của nam nhân, y uống xong đường thủy nam nhân mua về cho y, liền cao hứng nói một câu: ‘Uống rất ngon”.
Nam nhân sờ sờ chăn đơn trên giường, toàn bộ đều đổi thành ga giường cẩm chất (bằng gấm), hắn nhìn Nham Vân một lát, nhíu mày: “Sao lại đổi ga giường?”. Ga giường mắc tiền như vậy, khẳng định tốn không ít bạc.
“Liễu Phong nói cái ga giường trước đó rất thô ráp, ngủ không thoải mái, liền đổi”. Nham Vân ngoan ngoãn cầm chén đưa cho nam nhân, nam nhân cầm chén để xuống cái bàn, nam nhân xoay người đi tới bên giường, ánh mắt quẩn quanh ở trên người Nham Vân, “Liễu Phong giúp ngươi tắm rửa?”. Nam nhân giơ tay lau bọt nước trên cổ của Nham Vân, Nham Vân có chút đỏ mặt gật đầu.
Xem ra……..
Quan hệ trước đó của Nham Vân cùng Liễu Phong tựa hồ tiến triển không ít, nam nhân ngồi ở trên giường sửng sốt một hồi lâu, mới mới phát hiện đệm chăn trên giường đều đổi thành chăn đệm hơi mỏng.
Nam nhân đi ra ngoài tắm rửa, tắm rửa xong đi vào phòng, phát hiện Nham Vân còn chưa nghỉ ngơi, nam nhân mặc y sam có chút dày, hắn một năm bốn mùa cơ hồ cũng chỉ mặc hai kiện y sam kia.
Lần trước y sam mua cho hắn mặc, hắn chỉ mặc một lần, bởi vì bị Liễu Phong nhìn thấy, Liễu Phong mất hứng, hắn sẽ không mặc nữa, vẫn đặt ở trong rương, hơn nữa thời tiết nóng, mặc không được.
Nam nhân mới vừa ngồi xuống giường, Nham Vân ngốc tử kia liền dùng hai tay trực tiếp bịt kín đôi mắt của nam nhân: “A Thúc, ta có đồ vật tặng cho ngươi, a Thúc không được nhìn lén…….”.
Thân thể hắn theo trí nhớ nhích vào bên trong, nam nhân đụng đến thứ gì đó trên giường, Nham Vân bảo hắn tiếp tục sờ, hắn đụng đến vải dệt có chút ráp tay, tay hắn nhất thời sững lại.
Nham Vân tưởng rằng a Thúc mất hứng, vội vàng hỏi: “A Thúc làm sao vậy?”. Y lo lắng chính mình làm sai.
Nam nhân suy đoán: “Là một bộ y sam”.
“A Thúc thật thông minh”. Nham Vân thả lỏng hai tay bịt kín mắt của nam nhân ra, ánh mắt của y theo đôi mắt của nam nhân, thong thả di chuyển tới môi của nam nhân, bởi vì thời tiết có chút oi bức, đôi môi của nam nhân ẩm ướt ửng đỏ, bộ dáng ăn rất ngon…….
“Ngươi lại mua y sam cho ta?’. Nam nhân ngước mắt nhìn về phía Nham Vân, phát hiện mặt của Nham Vân chậm rãi đỏ lên, cái cổ trắng nõn xinh đẹp kia của Nham Vân có chút lóa mắt……..
Đường cong rất đẹp……….
“Ta thấy a Thúc thường ngày đều mặc một bộ này, thời tiết lại nóng, mua thêm y sam mát mẻ cho a Thúc”. Cặp mắt của Nham Vân thường thường nhìn đôi môi của nam nhân, liền cúi đầu nghịch ngón tay.
Ngốc tử này……..
Nam nhân rủ mắt, chậm rãi sờ sờ y sam trong tay, một lát sau hắn mới ngước mắt nhìn về phía Nham Vân: “Ngày mai đi trả lại”. Hắn bình tĩnh nói ra, liền chỉnh tề đặt y sam ở đầu giường.
“A Thúc có phải sờ thấy y sam này không tốt hay không?”. Nham Vân có chút thụ thương kéo khuỷu tay của nam nhân, lo lắng cùng thương tâm đan xen trong mắt y, “Y sam này không phải lấy bạc của Liễu Phong mua…….”.
Nam nhân ngước mắt nhìn Nham Vân: “Vậy ngươi lấy bạc từ đâu?’. Không phải Liễu Phong mua, vậy Nham Vân lấy ngân lượng từ đâu, lần trước tiền tư tàng(giấu riêng) của hắn đều bị Nham Vân lấy xài hết.
Nam nhân nhìn chất vải của y sam kia 1một chút, đích thật là thô ráp, chính là bố (vải bố) y sam thực bình thường, không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng Nham Vân lấy bạc từ đâu, hắn nhìn Nham Vân, kiên nhẫn chờ Nham Vân trả lời.
“Là a Thúc trước kia khi bày quán, thường ngày bạc cho ta mua nước uống……..”. Nham Vân tự tiết kiệm lại, tích lũy thật lâu mới tích đủ, vốn nghĩ muốn mua y sam tốt một chút cho a Thúc, nhưng mà không có bạc……..
“Ngươi tích bao lâu?”. Ánh mắt của nam nhân dừng ở trên người của Nham Vân, nhìn đến Nham Vân cúi đầu, túm vạt áo tựa hồ đang lo lắng nam nhân tức giận.
Nham Vân xòe ngón tay đếm đếm, đếm xong mới ngẩng đầu nhìn nam nhân: “Tích nửa năm”. Y lo lắng a Thúc tức giận, cho nên y nói rất nhỏ, rất nhỏ…….
Nhìn đến bộ dáng lo lắng của Nham Vân thì nam nhân thả chậm ngữ khí: “Ngươi tích lâu như vậy, mua y sam cho ta, ngươi không đau lòng?”. Hắn không biết nên tức giận hay là cảm động………
“Vốn chính là định dùng mua y sam cho a Thúc…….”. Nham Vân thành thực gật đầu, cái này y tự mua bằng tiền của mình, tuy rằng mua không được cái mắc nhất, nhưng cũng là tấm lòng của y, nhìn đến nam nhân trầm mặc, y liền nói: “A Thúc, ngươi đừng tức giận…….”.
“…….”.
“Chờ sau này ta có tiền, nhất định mua cái tốt nhất cho ngươi……..”. Nham Vân nhích lại gần, giơ tay ôm nam nhân, nam nhân cũng chỉ là bình tĩnh nhìn chăm chú vào sườn mặt của Nham Vân, trầm mặc tùy ý Nham Vân ôm.
Có lẽ chỉ có ngốc tử, mới là đơn thuần nhất, nghe lời nhất, cũng sẽ không lừa gạt hắn…….
Nham Vân thấy nam nhân không nói lời nào, y trộm hôn hai má của nam nhân một chút, nhỏ giọng nói: “Bộ dáng a Thúc ngẩn người thật đẹp, còn đẹp hơn so với Liễu Phong.
“Nói bừa”. Nam nhân tựa vào đầu giường, giơ tay cầm y sam Nham Vân mua cho hắn lại đây, đặt ở trên đùi nhìn một chút, một bộ bố y sam thực tao nhã.
Nam nhân cũng không có ghét bỏ, ngược lại cảm thấy rất hiếm có, Nham Vân ngốc tử này còn biết mua y sam cho hắn, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kinh ngạc, khó có thể tin, ngốc tử này thế nhưng còn nghĩ cho hắn……..
“A Thúc, ta không có nói bừa”. Đầu của Nham Vân nhẹ nhàng tựa vào đầu của nam nhân, y sam của y nửa hở, cánh tay của nam nhân phát nóng, liền chống ở bờ ngực của y.
Nam nhân sẽ không tranh cãi cùng Nham Vân, bởi vì chính hắn cũng biết, bộ dạng Liễu Phong đẹp hơn so với chính hắn.
Nham Vân đột nhiên tóm lấy tay của nam nhân, nam nhân bình tĩnh ngước mắt nhìn y: “Nhị Cẩu tử, ngươi làm sao vậy?”. Hắn phát hiện ánh mắt của Nham Vân tựa hồ có điểm thụ thương, chậm rãi cúi đầu đặt ở trên vai hắn………
“A Thúc, buổi tối ngày đó, ta thấy ngươi cùng cái người kêu bằng hữu Xích Luyện kia đồng giường, ta thực thương tâm”. Nham Vân cúi đầu chôn ở bả vai của nam nhân, thương tâm nói: “Buổi tối ngày đó đầu ta rất đau, đau đến đều nhanh chết mất………”. Cho nên y mới ngủ mê như vậy, cũng không có tư duy đi truy hỏi hằng hữu của a Thúc y.
Nam nhân không ngờ, Nham Vân thế nhưng nghe được………..
Hắn có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói với Nham Vân: “Xích Luyện là huynh đệ kết bái (anh em kết nghĩa) của a Thúc……..”. Thời điểm hắn nói thì nhìn đến Nham Vân vân biểu tình mất hứng, hắn lại ngược lại nở nụ cười.
Ngốc tử này, tâm tình gì đều biểu hiện ở trên mặt………
“Ta đây cũng kết bái cùng a Thúc”. Nham Vân cầm y sam ung dung nói vặn lại nam nhân, nam nhân chưa kịp hất đầu của y ra, y lớn mật hôn lên môi của nam nhân, “Ta không cần a Thúc làm huynh đệ ta, ta muốn a Thúc làm tức phụ (vợ)ta………”.
Ngô ——
Nam nhân bị hôn tới trở tay không kịp……..
*Phật khiêu tường: (Phật nhảy qua tường) là món ngon danh tiếng trong ẩm thực của người Phúc Kiến (Trung Quốc), được chế biến cầu kỳ, đòi hỏi nhiều nguyên liệu và gia vị đặc biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook