Yêu - Loan
-
Quyển 2 - Chương 100
Mãi cho đến lâu thật lâu về sau, Mộ Mai vẫn nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời của Rio de Janeiro. Nó màu lam nhạt, đẹp hệt như bức bích họa luôn khiến người ta không kiềm được muốn đưa tay chạm đến trong nhà thờ.
Sau ba mươi mấy giờ phi hành, đến Rio đã là sáng sớm giờ địa phương, Vưu Liên Thành sợ chân cô đau nên bắt buộc cô leo lên để mình cõng.
Sáng sớm hôm ấy, Mộ Mai cảm giác mình như thể biến thành nữ hoàng ở sân bay, nằm trên tấm lưng của chàng trai anh tuấn, hưởng thụ tất cả ánh nhìn hâm mộ của các cô gái xung quanh. Cô quay đầu lại nhìn Hồng Tiểu Hiền đang đẩy cả xe hành lý với vẻ mặt bí xị, không kiềm được bật cười khanh khách. Thực ra cô cười không phải vì Hồng Tiểu Hiền bị sai sử như đàn ông, mà là cô thật sự không kiềm được nỗi vui sướng trong lòng mình. Thế là cô cười toe toét với tư thái đắc ý vô cùng.
Hình ảnh Vưu Liên Thành cõng cô ra khỏi sân bay được cánh truyền thông phương Tây giật tít trên các trang đầu, kèm theo đủ mọi bình luận cả tốt lẫn xấu ngay hôm sau.
Ngôi nhà hạnh phúc của họ tọa lạc ở vịnh Guanabara, trước nhà là bờ cát dài những 31 kilomet, đại dương xanh thăm thẳm và các con sóng trắng xóa ì oạp xô bờ.
Trước nhà trồng đầy cọ, dưới táng cọ là chú chó lông vàng được một người phụ nữ trung niên nắm lấy, bên cạnh bà là người đàn ông da ngăm ngăm đi đến nhận lấy hành lý từ Hồng Tiểu Hiền và tài xế. Vưu Liên Thành nắm tay cô thong thả đi vào nhà.
Nhà được xây dựng theo phong cách Địa Trung Hải, không cao tầng nhưng diện tích khá rộng, các khung cửa đều được sơn màu xanh lơ treo rèm đủ màu, xung quanh nhà có tường rào màu trắng thâm thấp, trong vườn trồng đủ loại hoa muôn hồng nghìn tía. Trong sân đào một bể bơi, bên cạnh bể là khoảnh sân rộng đủ để tổ chức tiệc.
Thật đúng như Vưu Liên Thành đã nói, nhà của họ ở Brazil được bày trí theo sở thích của Lâm Mộ Mai. Không, phải là còn đẹp hơn cả cô tưởng tượng nữa.
Đứng trong phòng khách hình tròn, Mộ Mai quay đầu lại ôm chầm lấy Vưu Liên Thành, vùi đầu vào vai anh: "Liên Thành, nơi này tuyệt quá!"
Đêm đó, họ ân ái trên ghế bơi ngoài trời, xung quanh không có gì che chắn. Khí hậu đại dương đặc trưng của Brazil như có ma lực khiến người ta quay về thời nguyên thủy, khiến cảm xúc trở nên cuồng dã và quên mình giống hệt điệu samba có mặt khắp nơi trên đất nước này.
Ngày thứ ba, họ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà, Mộ Mai lần nữa gặp lại Andrew được mệnh danh là “người tình của các quý cô”, tên hư hỏng White và những người bạn của Vưu Liên Thành từng chứng kiến thời cô còn làm hầu học cho anh.
Họ lần lượt đi đến trước mặt cô, lịch sự chào hỏi: "Đã lâu không gặp, gặp lại cô ở đây tôi rất vui, mấy chuyện trước đây chúng ta quên hết đi nhé. Chúc mừng hai người!"
Ngày thứ tư, Vưu Liên Thành quay trở lại với công việc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Mộ Mai cũng bắt đầu kế hoạch cuộc sống của mình, học ngôn ngữ nơi đây và tìm một trường đại học chuyên về nhiếp ảnh. Sau khi nghe kế hoạch của cô, Vưu Liên Thành cực kỳ khó chịu kháng nghị, theo ý anh cô học tiếng Bồ Đào Nha thì được, nhưng học đại học thì không. Bởi vì trong đại học đầy rẫy đám con trai như sài lang hổ báo, Mộ Mai xinh đẹp của anh nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng ngoại tình cực cao. Vưu thiếu gia chỉ hận không thể mua hẳn một trường đại học, căng biểu ngữ to đùng ngoài cửa cấm đàn ông và chó đực bước vào.
Bị anh cật lực phản đối, Mộ Mai đành đi học tiếng Bồ Đào Nha trước.
Ngày thứ tám, Mộ Mai gặp được Chu Á Luân tại nhà mình, anh ta thản nhiên nói với cô: "Uầy Mộ Mai, cô béo rồi."
Chu thiếu gia đúng là đáng ghét mà! Ai đời lại nói thế với phụ nữ.
Ngày thứ mười một, Mộ Mai phát hiện mình béo thật, tăng những hai ký. Còn Vưu thiếu gia lại luôn miệng bảo béo thì tốt, béo thì sờ thích hơn. Ôi mẹ ôi, cái tên này khẩu vị nặng thật!
Ngày thứ mười hai, Mộ Mai định dậy sớm chạy bộ, cô lo lắng hai ký kia sẽ nhanh chóng tăng vọt thành hai mươi ký, như vậy thì xấu lắm. Tiếc rằng kế hoạch còn chưa kịp thực hiện thì đã phá sản, Vưu thiếu gia đã tự quyết định dùng vận động đặc thù sáng sớm thay thế cho việc chạy bộ sáng của cô. Sau khi vận động buổi sáng, Vưu thiếu gia đi làm, Mộ Mai đi học, anh còn hình dung rằng đây gọi là "phu xướng phụ tùy" vô cùng hài hòa.
Ngày thứ mười ba, Mộ Mai quen biết thêm người bạn nhỏ, đó là một cậu bé Brazil. Có hôm cậu bé đá bóng vào sân nhà cô, Mộ Mai trả lại bóng cho cậu, cậu đã non nớt hỏi, "Chị gái xinh đẹp, em có thể thường đến nhà chị chơi không? Nhà chị đẹp quá, em và bạn em luôn nghĩ người ở bên trong là tiên nữ ấy!" Thế là cậu bé đã dẫn theo bạn mình ăn sạch bánh ngọt của nhà họ. Sau khi biết việc này, Vưu thiếu gia nổi cơn ghen tuông, nói tên nhóc kia rõ ràng là một tên dẻo mỏ, chuyên đi tán tỉnh các cô gái trẻ. Ôi trời ạ, mới mười tuổi mà tán gái cái gì? Mộ Mai thầm buồn cười.
Ngày thứ mười lăm, Vưu Liên Thành phải đi công tác hai ngày tại Paraguay, giới thiệu chuyên cơ mô hình nhỏ công ty anh vừa chế tạo. Lúc tiễn anh ra sân bay, bị anh dặn đi dặn lại phải ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung, còn không ngừng hôn lên môi cô, không biết tại sao Mộ Mai lại muốn rơi lệ, cảm giác hạnh phúc này giống như một người phiêu bạt trên biển quá lâu rốt cuộc đã tìm được bến cảng yên bình cho mình.
Đêm đó, gọi điện về từ Paraguay, Vưu Liên Thành bảo: "Mộ Mai, anh nhớ em!" Cô vừa che miệng cười, vừa ngắm nhìn Vưu Liên Thành xuất hiện như một vị vương giả trong tin thời sự truyền hình, S.S.Y vừa giành được một hợp đồng lớn từ hãng hàng không quốc gia Paraguay. Lúc ấy cô thật muốn hét lên với cả thế giới rằng chàng trai này là của mình siết bao.
Ngày thứ mười bảy, vừa đi công tác về, Vưu Liên Thành đã được Mộ Mai hớn hở cho hay: "Liên Thành, em có thai rồi, một tháng lẻ bảy ngày."
Thế nhưng khi thấy hàng mày Vưu Liên Thành mải cau chặt, nước mắt Mộ Mai lại rơi tí tách xuống mu bàn tay. Vưu Liên Thành nhìn chăm chăm vào những giọt nước mắt ấy, Mộ Mai cố kiềm chế quay mặt đi, không muốn nhìn thấy vẻ mặt không vui kia của anh nữa. Chốc lát sau, cô được ôm vào vòng tay quen thuộc, giọng anh đầy áy náy: "Mộ Mai bảo bối, anh xin lỗi, tin này đến đột ngột quá nên anh chưa chuẩn bị kịp. Anh xin lỗi bảo bối, đừng giận nữa. Em đừng khóc, bây giờ em làm mẹ rồi, phải giữ tâm trạng vui vẻ chứ!" Trong giọng vỗ về của Vưu Liên Thành, Mộ Mai càng khóc to hơn, cong tay lại đấm thùm thụp vào bả vai anh.
Đêm đó, Vưu Lăng Vân nhận được điện thoại của Vưu Liên Thành: "Ba, cô ấy có thai rồi, con sẽ để cô ấy sinh đứa bé ấy ra. Nếu ba không muốn, ngày mai con sẽ đăng báo thoát ly quan hệ cha con của chúng ta."
Bàn tay Vưu Lăng Vân cầm lấy điện thoại run lên, đánh rơi di động xuống đất. Ông cúi người xuống nhặt lên, điện thoại không bị hỏng, nhưng ông vẫn nhìn nó chòng chọc như thể muốn khoét ra một cái lỗ trên thân nó vậy.
Mười lăm phút sau, di động lại vang lên lần nữa, vẫn là Vưu Liên Thành gọi đến: "Ba, có một câu xưa nay con chưa từng chính miệng nói với ba. Ba, con luôn cố gắng trở thành niềm tự hào cho ba, không phải là vì Vưu tước gia, mà là vì Vưu Lăng Vân."
Điện thoại cúp máy, mắt Vưu Lăng Vân nhòe đi.
Năm phút sau, điện thoại lại vang lên, giọng Vưu Liên Thành xấu hổ truyền đến: "Ba, con yêu ba."
Cúp điện thoại, Vưu Lăng Vân bật khóc: "Vưu Liên Thành, đồ bất hiếu, đồ biến thái, đồ..."
Mọi việc đều như thế, một khi phòng tuyến cứng rắn nhất bị đột phá, như vậy sẽ liên tiếp nghênh đón bại lui. Vưu Liên Thành đã khiến ông nhượng bộ hết lần này đến lần khác.
Ngày thứ mười tám, buổi tối bầu trời đầy sao, Vưu Liên Thành gục đầu trên bụng Mộ Mai, ngốc nghếch bảo muốn nghe âm thanh của con bên trong, lát sau anh dè dặt hỏi: "Mộ Mai, lỡ như con chúng ta bị khờ thì sao? Anh nghe nói cha mà thông minh tuyệt đỉnh thường sinh ra con khờ khạo, thậm chí là ngu ngốc ấy? Mộ Mai, đến lúc đó em có khó chịu không?"
Mộ Mai vỗ đầu Vưu Liên Thành: "Anh nói nhảm nhí gì thế hả?" Lát sau, cô thấy biểu cảm của anh cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không phải đùa cợt, bèn hôn lên môi anh: "Liên Thành, dù con chúng ta khờ khạo cũng không sao. Không phải ba của nó rất thông minh sao, chỉ cần có ba thông minh làm đủ mọi việc để con không bị bắt nạt là được mà. Em chỉ cần con chúng ta thân thể kiện khang..."
Mộ Mai chưa kịp nói hết thì anh đã vùi mặt vào ngực cô như đứa bé cần nơi nương tựa, lẩm bẩm: "Mộ Mai, anh thề sẽ không để bất cứ ai bắt nạt con chúng ta, anh thề đấy!"
Ngày thứ mười chín, Mộ Mai và Vưu Liên Thành rời khỏi Rio đến London đón Giáng sinh. Lần này Vưu Liên Thành được chính phủ Anh mời đến phố Downing dự tiệc đêm Bình an và đi săn với thành viên hoàng thất. Tin tức kia vừa ban ra ở London, thoáng chốc đã gây chú ý với hàng loạt nhà truyền thông, đây chính là hành động đại biểu cho Vưu tước gia bắt đầu để người thừa kế nhà họ Vưu chính thức ra mặt xã giao.
Đáp xuống sân bay London là đã hoàng hôn địa phương, dù rằng Mộ Mai đã đoán được tình huống sẽ nghênh đón ở sân bay ra sao, nhưng khi chân chính đối mặt với nhóm phóng viên cô vẫn sửng sốt. Ở cửa ra lối đi VIP đèn flash nhá sáng liên tục, Mộ Mai đưa tay che bụng theo bản năng. Chủ đề Vưu thiếu gia dẫn theo bạn gái mình xuất hiện tại trường hợp công cộng này khiến cánh nhà báo hừng hực, một phóng viện đột phá vòng vây của vệ sĩ đưa máy ghi âm đến trước mặt Mộ Mai: "Lâm tiểu thư, cô có cảm tưởng thế nào với việc từ thân phận cô hầu học trở thành bạn gái của Vưu thiếu gia?" Vừa dứt lời, máy ghi âm và máy ảnh của phóng viên kia lập tức gặp phải tai ương. Lúc này tất cả phóng viên tại sân bay đều được chứng kiến một bộ mặt khác với Vưu thiếu gia luôn ôn hòa ngày thường.
Cảnh tượng cùng nhau đi ra khỏi sân bay, Mộ Mai mang giày bệt, tay che bụng theo bản năng và thái độ phẫn nộ mất khống chế của Vưu Liên Thành khiến nhóm truyền thông nhạy bén đánh hơi được tin sốt dẻo. Năm phút sau, hình ảnh Lâm Mộ Mai giơ tay bảo vệ bụng và dự đoán cô đang có thai đã nhanh chóng được đăng tải trên mạng. Trong một giờ lái xe từ sân bay về đến dinh thự, tin này đã truyền khắp ngõ ngách của London.
Dinh thự nhà họ Vưu vẫn leo đầy dây thường xuân xanh biếc, vẫn có những khung cửa sổ vuông vức màu nâu đỏ, vẫn nhìn từ xa giống hệt lâu đài trong cổ tích, vẫn mang theo khí thế khiến người ta chùn bước.
Đứng trước cổng dinh thự, Mộ Mai ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng trước kia của mình nằm sát với phòng Vưu Liên Thành, hai ban công chỉ cách nhau vài bước, loáng thoáng cô như thấy được dáng vẻ mình và Vưu Liên Thành thời còn niên thiếu ngây ngô. Sau vài năm, rốt cuộc hai người ấy đã yêu nhau và ở bên nhau rồi.
Anh nắm tay cô đi vào cánh cửa đã khiến cô nhiều lần chùn bước. Quản gia Nguyệt đứng trên bậc thềm trắng, bước đến ôm cô, ôn hòa trước sau như một: "Mộ Mai, chào mừng trở về."
Đêm Bình an, Vưu Liên Thành dẫn theo Mộ Mai xuất hiện tại số 10 phố Downing, khi tiếng chuông mười hai giờ vang lên, hình ảnh mười ngón tay họ đan xen với nhau được dân cư mạng nước Anh bình chọn là một trong mười hình ảnh đẹp nhất đêm Giáng sinh.
Nhiếp ảnh gia đã xóa mờ quần áo sang trọng lộng lẫy, chỉ lấy tiêu điểm vào hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, tấm ảnh này như nhắn nhủ với tất cả người xem rằng: Nếu yêu đối phương thì hãy nắm tay người ấy thật chặt.
Lễ giáng sinh, Mộ Mai và Vưu Liên Thành đến nhà thờ đi lễ, lúc đi bộ về nhà, cô được một cô bé tặng cho quả bóng bay, bảo rằng đây là tặng cho em bé trong bụng cô. Mẹ cô bé thân thiện cười với cô, hơn nữa chân thành chúc phúc cô.
***
Xế chiều, Mộ Mai ngồi trong vườn hoa, sau lưng cô là hàng rào mọc đầy dây thường xuân, giáng sinh năm nay ánh nắng chan hòa, bầu trời trong ngần, đầu tựa vào lưng ghế cao cao, cô mơ màng buồn ngủ. Trước khi giấc ngủ bủa vây, Mộ Mai nhìn sang đình bát giác cách đó không xa, thông qua tấm kính trong suốt, thấy được nhiếp ảnh gia của tờ báo Time Magazine đang chụp ảnh bìa cho Vưu Liên Thành.
Thấy bóng dáng anh đưa tay lên xoa trán, Mộ Mai mỉm cười vuốt ve bụng mình, thầm nhủ: "Bảo bối, ba con đang khó chịu rồi."
Thấy anh nghịch tay áo, Mộ Mai lại mím môi thầm nói với đứa con chưa thành hình trong bụng: "Bảo bối, ba con đang động não đấy." Động não xem làm sao đuổi mấy người khiến anh nhàm chán này. Anh luôn có cách đối phố với họ.
Thoáng thiếp đi chốc lát, khi mở mắt ra lại, quả nhiên nhân viên ở đình bát giác đã thu dọn đồ đạc, Vưu Liên Thành bắt tay với từng người, cảnh tượng vô cùng hòa nhã.
Mộ Mai cong môi, lần nữa nhắm mắt lại, ánh nắng mùa đông soi lên mi mắt cô ấm áp.
Có tiếng bước chân đi đến từ xa, Mộ Mai dỏng tai lên lắng nghe. Anh đang băng qua vườn hoa, nhẹ nhàng đến bên cạnh cô, mang theo hương thơm của hoa hồng.
Đến đây đã hoàn chính văn, và Tết cũng đã đến thềm nhà. Còn hai chương ngoại truyện nữa ra Tết mình sẽ dịch và đăng lên wattpad sau.
Chúc các bạn một năm mới an khang và thịnh vượng. Happy Lunar Year!
Sau ba mươi mấy giờ phi hành, đến Rio đã là sáng sớm giờ địa phương, Vưu Liên Thành sợ chân cô đau nên bắt buộc cô leo lên để mình cõng.
Sáng sớm hôm ấy, Mộ Mai cảm giác mình như thể biến thành nữ hoàng ở sân bay, nằm trên tấm lưng của chàng trai anh tuấn, hưởng thụ tất cả ánh nhìn hâm mộ của các cô gái xung quanh. Cô quay đầu lại nhìn Hồng Tiểu Hiền đang đẩy cả xe hành lý với vẻ mặt bí xị, không kiềm được bật cười khanh khách. Thực ra cô cười không phải vì Hồng Tiểu Hiền bị sai sử như đàn ông, mà là cô thật sự không kiềm được nỗi vui sướng trong lòng mình. Thế là cô cười toe toét với tư thái đắc ý vô cùng.
Hình ảnh Vưu Liên Thành cõng cô ra khỏi sân bay được cánh truyền thông phương Tây giật tít trên các trang đầu, kèm theo đủ mọi bình luận cả tốt lẫn xấu ngay hôm sau.
Ngôi nhà hạnh phúc của họ tọa lạc ở vịnh Guanabara, trước nhà là bờ cát dài những 31 kilomet, đại dương xanh thăm thẳm và các con sóng trắng xóa ì oạp xô bờ.
Trước nhà trồng đầy cọ, dưới táng cọ là chú chó lông vàng được một người phụ nữ trung niên nắm lấy, bên cạnh bà là người đàn ông da ngăm ngăm đi đến nhận lấy hành lý từ Hồng Tiểu Hiền và tài xế. Vưu Liên Thành nắm tay cô thong thả đi vào nhà.
Nhà được xây dựng theo phong cách Địa Trung Hải, không cao tầng nhưng diện tích khá rộng, các khung cửa đều được sơn màu xanh lơ treo rèm đủ màu, xung quanh nhà có tường rào màu trắng thâm thấp, trong vườn trồng đủ loại hoa muôn hồng nghìn tía. Trong sân đào một bể bơi, bên cạnh bể là khoảnh sân rộng đủ để tổ chức tiệc.
Thật đúng như Vưu Liên Thành đã nói, nhà của họ ở Brazil được bày trí theo sở thích của Lâm Mộ Mai. Không, phải là còn đẹp hơn cả cô tưởng tượng nữa.
Đứng trong phòng khách hình tròn, Mộ Mai quay đầu lại ôm chầm lấy Vưu Liên Thành, vùi đầu vào vai anh: "Liên Thành, nơi này tuyệt quá!"
Đêm đó, họ ân ái trên ghế bơi ngoài trời, xung quanh không có gì che chắn. Khí hậu đại dương đặc trưng của Brazil như có ma lực khiến người ta quay về thời nguyên thủy, khiến cảm xúc trở nên cuồng dã và quên mình giống hệt điệu samba có mặt khắp nơi trên đất nước này.
Ngày thứ ba, họ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà, Mộ Mai lần nữa gặp lại Andrew được mệnh danh là “người tình của các quý cô”, tên hư hỏng White và những người bạn của Vưu Liên Thành từng chứng kiến thời cô còn làm hầu học cho anh.
Họ lần lượt đi đến trước mặt cô, lịch sự chào hỏi: "Đã lâu không gặp, gặp lại cô ở đây tôi rất vui, mấy chuyện trước đây chúng ta quên hết đi nhé. Chúc mừng hai người!"
Ngày thứ tư, Vưu Liên Thành quay trở lại với công việc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Mộ Mai cũng bắt đầu kế hoạch cuộc sống của mình, học ngôn ngữ nơi đây và tìm một trường đại học chuyên về nhiếp ảnh. Sau khi nghe kế hoạch của cô, Vưu Liên Thành cực kỳ khó chịu kháng nghị, theo ý anh cô học tiếng Bồ Đào Nha thì được, nhưng học đại học thì không. Bởi vì trong đại học đầy rẫy đám con trai như sài lang hổ báo, Mộ Mai xinh đẹp của anh nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng ngoại tình cực cao. Vưu thiếu gia chỉ hận không thể mua hẳn một trường đại học, căng biểu ngữ to đùng ngoài cửa cấm đàn ông và chó đực bước vào.
Bị anh cật lực phản đối, Mộ Mai đành đi học tiếng Bồ Đào Nha trước.
Ngày thứ tám, Mộ Mai gặp được Chu Á Luân tại nhà mình, anh ta thản nhiên nói với cô: "Uầy Mộ Mai, cô béo rồi."
Chu thiếu gia đúng là đáng ghét mà! Ai đời lại nói thế với phụ nữ.
Ngày thứ mười một, Mộ Mai phát hiện mình béo thật, tăng những hai ký. Còn Vưu thiếu gia lại luôn miệng bảo béo thì tốt, béo thì sờ thích hơn. Ôi mẹ ôi, cái tên này khẩu vị nặng thật!
Ngày thứ mười hai, Mộ Mai định dậy sớm chạy bộ, cô lo lắng hai ký kia sẽ nhanh chóng tăng vọt thành hai mươi ký, như vậy thì xấu lắm. Tiếc rằng kế hoạch còn chưa kịp thực hiện thì đã phá sản, Vưu thiếu gia đã tự quyết định dùng vận động đặc thù sáng sớm thay thế cho việc chạy bộ sáng của cô. Sau khi vận động buổi sáng, Vưu thiếu gia đi làm, Mộ Mai đi học, anh còn hình dung rằng đây gọi là "phu xướng phụ tùy" vô cùng hài hòa.
Ngày thứ mười ba, Mộ Mai quen biết thêm người bạn nhỏ, đó là một cậu bé Brazil. Có hôm cậu bé đá bóng vào sân nhà cô, Mộ Mai trả lại bóng cho cậu, cậu đã non nớt hỏi, "Chị gái xinh đẹp, em có thể thường đến nhà chị chơi không? Nhà chị đẹp quá, em và bạn em luôn nghĩ người ở bên trong là tiên nữ ấy!" Thế là cậu bé đã dẫn theo bạn mình ăn sạch bánh ngọt của nhà họ. Sau khi biết việc này, Vưu thiếu gia nổi cơn ghen tuông, nói tên nhóc kia rõ ràng là một tên dẻo mỏ, chuyên đi tán tỉnh các cô gái trẻ. Ôi trời ạ, mới mười tuổi mà tán gái cái gì? Mộ Mai thầm buồn cười.
Ngày thứ mười lăm, Vưu Liên Thành phải đi công tác hai ngày tại Paraguay, giới thiệu chuyên cơ mô hình nhỏ công ty anh vừa chế tạo. Lúc tiễn anh ra sân bay, bị anh dặn đi dặn lại phải ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung, còn không ngừng hôn lên môi cô, không biết tại sao Mộ Mai lại muốn rơi lệ, cảm giác hạnh phúc này giống như một người phiêu bạt trên biển quá lâu rốt cuộc đã tìm được bến cảng yên bình cho mình.
Đêm đó, gọi điện về từ Paraguay, Vưu Liên Thành bảo: "Mộ Mai, anh nhớ em!" Cô vừa che miệng cười, vừa ngắm nhìn Vưu Liên Thành xuất hiện như một vị vương giả trong tin thời sự truyền hình, S.S.Y vừa giành được một hợp đồng lớn từ hãng hàng không quốc gia Paraguay. Lúc ấy cô thật muốn hét lên với cả thế giới rằng chàng trai này là của mình siết bao.
Ngày thứ mười bảy, vừa đi công tác về, Vưu Liên Thành đã được Mộ Mai hớn hở cho hay: "Liên Thành, em có thai rồi, một tháng lẻ bảy ngày."
Thế nhưng khi thấy hàng mày Vưu Liên Thành mải cau chặt, nước mắt Mộ Mai lại rơi tí tách xuống mu bàn tay. Vưu Liên Thành nhìn chăm chăm vào những giọt nước mắt ấy, Mộ Mai cố kiềm chế quay mặt đi, không muốn nhìn thấy vẻ mặt không vui kia của anh nữa. Chốc lát sau, cô được ôm vào vòng tay quen thuộc, giọng anh đầy áy náy: "Mộ Mai bảo bối, anh xin lỗi, tin này đến đột ngột quá nên anh chưa chuẩn bị kịp. Anh xin lỗi bảo bối, đừng giận nữa. Em đừng khóc, bây giờ em làm mẹ rồi, phải giữ tâm trạng vui vẻ chứ!" Trong giọng vỗ về của Vưu Liên Thành, Mộ Mai càng khóc to hơn, cong tay lại đấm thùm thụp vào bả vai anh.
Đêm đó, Vưu Lăng Vân nhận được điện thoại của Vưu Liên Thành: "Ba, cô ấy có thai rồi, con sẽ để cô ấy sinh đứa bé ấy ra. Nếu ba không muốn, ngày mai con sẽ đăng báo thoát ly quan hệ cha con của chúng ta."
Bàn tay Vưu Lăng Vân cầm lấy điện thoại run lên, đánh rơi di động xuống đất. Ông cúi người xuống nhặt lên, điện thoại không bị hỏng, nhưng ông vẫn nhìn nó chòng chọc như thể muốn khoét ra một cái lỗ trên thân nó vậy.
Mười lăm phút sau, di động lại vang lên lần nữa, vẫn là Vưu Liên Thành gọi đến: "Ba, có một câu xưa nay con chưa từng chính miệng nói với ba. Ba, con luôn cố gắng trở thành niềm tự hào cho ba, không phải là vì Vưu tước gia, mà là vì Vưu Lăng Vân."
Điện thoại cúp máy, mắt Vưu Lăng Vân nhòe đi.
Năm phút sau, điện thoại lại vang lên, giọng Vưu Liên Thành xấu hổ truyền đến: "Ba, con yêu ba."
Cúp điện thoại, Vưu Lăng Vân bật khóc: "Vưu Liên Thành, đồ bất hiếu, đồ biến thái, đồ..."
Mọi việc đều như thế, một khi phòng tuyến cứng rắn nhất bị đột phá, như vậy sẽ liên tiếp nghênh đón bại lui. Vưu Liên Thành đã khiến ông nhượng bộ hết lần này đến lần khác.
Ngày thứ mười tám, buổi tối bầu trời đầy sao, Vưu Liên Thành gục đầu trên bụng Mộ Mai, ngốc nghếch bảo muốn nghe âm thanh của con bên trong, lát sau anh dè dặt hỏi: "Mộ Mai, lỡ như con chúng ta bị khờ thì sao? Anh nghe nói cha mà thông minh tuyệt đỉnh thường sinh ra con khờ khạo, thậm chí là ngu ngốc ấy? Mộ Mai, đến lúc đó em có khó chịu không?"
Mộ Mai vỗ đầu Vưu Liên Thành: "Anh nói nhảm nhí gì thế hả?" Lát sau, cô thấy biểu cảm của anh cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không phải đùa cợt, bèn hôn lên môi anh: "Liên Thành, dù con chúng ta khờ khạo cũng không sao. Không phải ba của nó rất thông minh sao, chỉ cần có ba thông minh làm đủ mọi việc để con không bị bắt nạt là được mà. Em chỉ cần con chúng ta thân thể kiện khang..."
Mộ Mai chưa kịp nói hết thì anh đã vùi mặt vào ngực cô như đứa bé cần nơi nương tựa, lẩm bẩm: "Mộ Mai, anh thề sẽ không để bất cứ ai bắt nạt con chúng ta, anh thề đấy!"
Ngày thứ mười chín, Mộ Mai và Vưu Liên Thành rời khỏi Rio đến London đón Giáng sinh. Lần này Vưu Liên Thành được chính phủ Anh mời đến phố Downing dự tiệc đêm Bình an và đi săn với thành viên hoàng thất. Tin tức kia vừa ban ra ở London, thoáng chốc đã gây chú ý với hàng loạt nhà truyền thông, đây chính là hành động đại biểu cho Vưu tước gia bắt đầu để người thừa kế nhà họ Vưu chính thức ra mặt xã giao.
Đáp xuống sân bay London là đã hoàng hôn địa phương, dù rằng Mộ Mai đã đoán được tình huống sẽ nghênh đón ở sân bay ra sao, nhưng khi chân chính đối mặt với nhóm phóng viên cô vẫn sửng sốt. Ở cửa ra lối đi VIP đèn flash nhá sáng liên tục, Mộ Mai đưa tay che bụng theo bản năng. Chủ đề Vưu thiếu gia dẫn theo bạn gái mình xuất hiện tại trường hợp công cộng này khiến cánh nhà báo hừng hực, một phóng viện đột phá vòng vây của vệ sĩ đưa máy ghi âm đến trước mặt Mộ Mai: "Lâm tiểu thư, cô có cảm tưởng thế nào với việc từ thân phận cô hầu học trở thành bạn gái của Vưu thiếu gia?" Vừa dứt lời, máy ghi âm và máy ảnh của phóng viên kia lập tức gặp phải tai ương. Lúc này tất cả phóng viên tại sân bay đều được chứng kiến một bộ mặt khác với Vưu thiếu gia luôn ôn hòa ngày thường.
Cảnh tượng cùng nhau đi ra khỏi sân bay, Mộ Mai mang giày bệt, tay che bụng theo bản năng và thái độ phẫn nộ mất khống chế của Vưu Liên Thành khiến nhóm truyền thông nhạy bén đánh hơi được tin sốt dẻo. Năm phút sau, hình ảnh Lâm Mộ Mai giơ tay bảo vệ bụng và dự đoán cô đang có thai đã nhanh chóng được đăng tải trên mạng. Trong một giờ lái xe từ sân bay về đến dinh thự, tin này đã truyền khắp ngõ ngách của London.
Dinh thự nhà họ Vưu vẫn leo đầy dây thường xuân xanh biếc, vẫn có những khung cửa sổ vuông vức màu nâu đỏ, vẫn nhìn từ xa giống hệt lâu đài trong cổ tích, vẫn mang theo khí thế khiến người ta chùn bước.
Đứng trước cổng dinh thự, Mộ Mai ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng trước kia của mình nằm sát với phòng Vưu Liên Thành, hai ban công chỉ cách nhau vài bước, loáng thoáng cô như thấy được dáng vẻ mình và Vưu Liên Thành thời còn niên thiếu ngây ngô. Sau vài năm, rốt cuộc hai người ấy đã yêu nhau và ở bên nhau rồi.
Anh nắm tay cô đi vào cánh cửa đã khiến cô nhiều lần chùn bước. Quản gia Nguyệt đứng trên bậc thềm trắng, bước đến ôm cô, ôn hòa trước sau như một: "Mộ Mai, chào mừng trở về."
Đêm Bình an, Vưu Liên Thành dẫn theo Mộ Mai xuất hiện tại số 10 phố Downing, khi tiếng chuông mười hai giờ vang lên, hình ảnh mười ngón tay họ đan xen với nhau được dân cư mạng nước Anh bình chọn là một trong mười hình ảnh đẹp nhất đêm Giáng sinh.
Nhiếp ảnh gia đã xóa mờ quần áo sang trọng lộng lẫy, chỉ lấy tiêu điểm vào hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, tấm ảnh này như nhắn nhủ với tất cả người xem rằng: Nếu yêu đối phương thì hãy nắm tay người ấy thật chặt.
Lễ giáng sinh, Mộ Mai và Vưu Liên Thành đến nhà thờ đi lễ, lúc đi bộ về nhà, cô được một cô bé tặng cho quả bóng bay, bảo rằng đây là tặng cho em bé trong bụng cô. Mẹ cô bé thân thiện cười với cô, hơn nữa chân thành chúc phúc cô.
***
Xế chiều, Mộ Mai ngồi trong vườn hoa, sau lưng cô là hàng rào mọc đầy dây thường xuân, giáng sinh năm nay ánh nắng chan hòa, bầu trời trong ngần, đầu tựa vào lưng ghế cao cao, cô mơ màng buồn ngủ. Trước khi giấc ngủ bủa vây, Mộ Mai nhìn sang đình bát giác cách đó không xa, thông qua tấm kính trong suốt, thấy được nhiếp ảnh gia của tờ báo Time Magazine đang chụp ảnh bìa cho Vưu Liên Thành.
Thấy bóng dáng anh đưa tay lên xoa trán, Mộ Mai mỉm cười vuốt ve bụng mình, thầm nhủ: "Bảo bối, ba con đang khó chịu rồi."
Thấy anh nghịch tay áo, Mộ Mai lại mím môi thầm nói với đứa con chưa thành hình trong bụng: "Bảo bối, ba con đang động não đấy." Động não xem làm sao đuổi mấy người khiến anh nhàm chán này. Anh luôn có cách đối phố với họ.
Thoáng thiếp đi chốc lát, khi mở mắt ra lại, quả nhiên nhân viên ở đình bát giác đã thu dọn đồ đạc, Vưu Liên Thành bắt tay với từng người, cảnh tượng vô cùng hòa nhã.
Mộ Mai cong môi, lần nữa nhắm mắt lại, ánh nắng mùa đông soi lên mi mắt cô ấm áp.
Có tiếng bước chân đi đến từ xa, Mộ Mai dỏng tai lên lắng nghe. Anh đang băng qua vườn hoa, nhẹ nhàng đến bên cạnh cô, mang theo hương thơm của hoa hồng.
Đến đây đã hoàn chính văn, và Tết cũng đã đến thềm nhà. Còn hai chương ngoại truyện nữa ra Tết mình sẽ dịch và đăng lên wattpad sau.
Chúc các bạn một năm mới an khang và thịnh vượng. Happy Lunar Year!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook