Yêu - Loan
-
Quyển 1 - Chương 6
Vào năm Mộ Mai mười bảy tuổi, cô và Vưu Liên Thành dần trở nên gần gũi hơn qua từng ngày sớm tối chung đụng. Trong cuộc diễu hành xe hoa mỗi năm một lần, một đứa bé người Do Thái đã ném chiếc bánh kem vào Vưu Liên Thành đang mặc đồ sĩ quan Đức. Khi đó, phản ứng đầu tiên của Mộ Mai đang đứng bên cạnh Vưu Liên Thành là chắn trước người cậu, để chiếc bánh kem kia đập thẳng vào mặt cô. Vưu Liên Thành nhanh chóng lôi cô xuống xe hoa, đứng ven đường cầm khăn giấy lau sạch kem dính trên mặt Mộ Mai, nhưng cậu không hề nói cảm ơn chỉ thốt ra một câu duy nhất "Xấu chết được".
Khoảng thời gian này Vưu Liên Thành dậy thì rất nhanh, đã cao gần bằng Mộ Mai rồi.
Ngày ấy, Vưu Liên Thành mặc đồ sĩ quan Đức đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của đám thiếu nữ. Cậu thiếu niên bé nhỏ được tạo hóa ưu ái đã trở thành chàng thiếu niên anh tuấn theo ý chỉ của thượng đế.
Nhiều năm sau, Mộ Mai vẫn còn nhớ như in câu "Xấu chết được" khe khẽ nhưng có thể lấn át cả tiếng xe hoa ầm ầm lúc đó của cậu.
Bắt đầu từ dạo ấy, Mộ Mai và Vưu Liên Thành đã thân với nhau hơn một chút, tuy chỉ một chút thôi nhưng theo mẹ Xuân nói, nhiều cái một chút kết hợp lại với nhau sẽ tạo thành lỗ hổng to lớn, phá tan phòng tuyến vững chắc của Vưu Liên Thành.
Từ đó, thỉnh thoảng Vưu Liên Thành sẽ lấy mấy thứ dễ thương trong đống quà của bọn con gái tặng mình đưa cho Mộ Mai. Rồi dần dần, Vưu Liên Thành chỉ thẳng vào núi quà và nói với cô rằng “Lâm Mộ Mai, cô thích gì thì cứ lấy đi.”
Cũng vào năm ấy, lần đầu tiên Mộ Mai được gặp Vưu Lăng Vân, không phải qua tivi hay báo chí, mà là người thật ngoài đời. Ông nho nhã như một nhà thơ, không ai có thể liên tưởng con người như ông với ông trùm dầu hỏa, châu báu, mỏ vàng hay mỏ thiết cả. Ông thân thiện nói với Mộ Mai, “Thật vui vì cháu là một cô gái Trung Quốc, vợ ta rất thích con gái Trung Quốc đấy.”
Mộ Mai thoáng nhớ lại vị phu nhân xinh đẹp trong chùa kia, người mà mẹ Xuân muốn cô khiến bà đau đến mức không thiết sống.
Buổi tối sinh nhật mười ba tuổi của Vưu Liên Thành, Mộ Mai đã trộm một chai rượu trong bữa tiệc sinh nhật, leo từ ban công phòng mình sang phòng Vưu Liên Thành khiến cậu sững sờ.
"Lâm Mộ Mai, cô điên rồi hả?" Vưu Liên Thành vẫn giữ cái vẻ cao ngạo trước mặt cô.
Mộ Mai đã lén uống một chút rượu trước đó, mượn hơi men, cô khẽ lắc chai rượu trong tay: "Không phải Vưu thiếu gia cứ nhìn chằm chằm vào nó trong suốt buổi tiệc sinh nhật sao!"
Chai rượu này do một thương nhân Trung Quốc mang đến tham dự sinh nhật Vưu Liên Thành, nghe bảo đã ủ dưới đất rất nhiều năm. Năm xưa, mỗi lần mấy lão Hoa kiều ngửi thấy hương rượu này nhất định sẽ vui mừng đến phát khóc.
"Cậu muốn uống không, Vưu Liên Thành?" Mộ Mai ngẩng mặt lên, bởi vì uống rượu nên hai má cô phớt hồng, tựa đóa hoa đào thấp thoáng trong bức tranh thủy mặc.
Màu hồng trong tranh thủy mặc được gọi là vẻ ngây thơ trong nét phong tình. Phụ nữ thông minh nên biết cách để mình phô bày được vẻ tinh thuần trong nét quyến rũ.
"Vưu Liên Thành?" Vưu thiếu gia kiêu căng khoanh tay, "Cái tên Vưu Liên Thành là để cho cô gọi hay sao tiểu thư Tess?"
"Đừng gọi tôi là tiểu thư Tess được không?" Mộ Mai cúi đầu, "Mặc dù tôi không ghét mình bị gọi là tiểu thư Tess, nhưng có đôi khi họ gọi nhiều quá sẽ khiến tôi liên tưởng đến hình phạt treo cổ, nghĩ đến cảnh Tess bị trùm túi đen che mặt trước khi nhận hình phạt ấy."
Giọng cô ỉu xìu, đứng cúi đầu trong chiếc váy ngủ màu ngà, vạt váy in hoa dài đến bắp chân. Chiều cao của họ xấp xỉ nhau nên khi cô cúi đầu có vẻ thấp hơn cậu một chút, cậu có thể thấy rõ hai xoáy tóc nho nhỏ của cô. Nghe nói người có hai xoáy tóc sẽ thông minh tuyệt đỉnh, Lâm Mộ Mai cũng rất thông minh. Nhưng chỉ trong những lúc bình thường thôi, còn bây giờ trông cô ngốc vô cùng.
Cô không để mái, may là có vầng trán rất đẹp. Vưu Liên Thành nhớ có một đêm rằm, Lâm Mộ Mai đứng trong vườn hoa, ánh trăng soi lên mặt cô nửa sáng nửa tối. Dưới ánh trăng, vầng trán cao cao của cô trở nên đẹp hơn bình thường, khiến người ta không khỏi nghĩ đến mấy từ ngữ miêu tả vẻ đẹp, ví dụ như là “sáng sủa” chẳng hạn. Lâm Mộ Mai còn có gương mặt dịu dàng đáng yêu chứ không đến mức đẹp lộng lẫy, nhưng kết hợp tất cả lại như một bức tranh ảo mộng. Thầy giáo tiếng Trung của cậu đã từng miêu tả Lâm Mộ Mai bằng câu nói như vậy.
Ánh mắt Vưu Liên Thành bất giác dời xuống người Mộ Mai, đánh giá từ đầu đến chân. Dáng người Lâm Mộ Mai khá tốt, ít nhất luôn hấp dẫn ánh mắt của đám bạn bên cạnh cậu. Mấy đứa con trai thì len lén nhìn vào ngực cô, còn mấy đứa con gái còn chưa dậy thì vừa hâm mộ vừa ghen ghét cô. Người có ngực to hơn cô thì eo không nhỏ bằng cô, người eo nhỏ hơn cô thì ngực không to bằng cô. Hiếm lắm mới có người ngực to hơn và vòng eo nhỏ hơn cô thì mặt mũi lại không xinh xắn bằng cô.
Hiển nhiên, vì trèo từ phòng mình qua phòng cậu nên cô đã cởi giày ra, hiện tại cô đi chân trần, đầu ngón chân nho nhỏ đang co rúm.
"Lâm Mộ Mai." Ánh mắt Vưu Liên Thành bối rối dời khỏi đầu ngón chân cô, gọi tên Mộ Mai theo bản năng.
"Có." Cô ngẩng đầu lên, hai má hây hây.
"Lâm Mộ Mai." Vưu Liên Thành lại lần nữa dời mắt khỏi mặt cô.
"Có." Cô căng thẳng đứng nghiêm.
Bỗng Vưu Liên Thành bật cười, Mộ Mai cũng cười ngại ngùng, hai người tủm tỉm nhìn nhau.
Đêm đó, Mộ Mai và Vưu Liên Thành trốn ở ban công uống rượu. Họ rót rượu Bạch Cửu của Trung Quốc vào chiếc ly đế cao của Tây Dương, hương rượu tỏa ra thơm ngát.
Vưu Liên Thành cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, có chút vui vẻ vì hương rượu nguyên chất đến từ cố hương của mẹ, vì bầu trời đầy sao lấp lánh, vì ban công đầy dây thường xuân xanh biếc, vì cô gái nói tiếng mẹ đẻ Trung Quốc giống mình kia.
"Vưu Liên Thành, cậu khoan đã, để tôi nếm thử trước. Nếu dễ uống thì cậu hãy uống, còn nếu không thì cậu đừng uống." Cậu không thấy câu này hay ở điểm nào, nhưng có một người nói rằng muốn nếm thử mùi vị trước giúp mình vẫn khiến cậu ấm lòng.
Nghe nói, rượu của Trung Quốc vừa thanh vừa cay. Cô nhẹ nhàng chạm lưỡi vào ly rượu, giống hệt chú cún đáng yêu. Vưu Liên Thành khẩn trương nhìn cô, cô từ từ nhắm hai mắt lại, đầu mày khẽ giãn ra, vẻ mặt thưởng thức, rồi lại hé mắt ra, thở dài thườn thượt.
"Vưu Liên Thành, cậu đừng uống thì tốt hơn, cay chết được."
Cậu nhún vai, có người nào uống phải rượu cay xè mà vẻ mặt vui vẻ vậy đâu, thế là cậu nâng ly lên. Một giây sau, Vưu Liên Thành bị sặc rượu, cay đến mức chảy nước mắt luôn. Cậu giơ ly định tạt rượu vào khuôn mặt lừa dối của cô, nhưng lúc này cô đang phụng phịu nhìn cậu, ánh đèn trên ban công cổ kính soi lên tóc cô, một nửa tóc được vén ra sau tai buông xõa xuống lưng, vành tai dưới ánh đèn trở nên trong suốt, vẻ mặt cô rất tội nghiệp, giống con mèo Vưu Kim lông vàng đang ở sở thu nhận chó mèo đi lạc kia. Cậu rất thích Vưu Kim giống như thích người bạn Ấn Độ đã dẫn cậu đi chợ bán đồ cũ, đã đưa lưng ngăn cản nhưng bàn chân giẫm đạp khi xưa.
Tay cậu khựng lại, lần đầu tiên Vưu Liên Thành có sự do dự đối với Lâm Mộ Mai.
"Vưu Liên Thành, cậu không thể tạt rượu tôi, tôi đã nói với cậu là rượu này cay lắm mà." Cô làm vẻ mặt vô tội.
Đúng vậy, cô đã nói với cậu rồi! Vưu Liên Thành bỏ ly rượu xuống, hậm hực bảo: “Lâm Mộ Mai, tôi rất ghét ai gạt tôi!”
Cô nhìn cậu một hồi rồi quay đi đối mặt với cảnh đêm mù mịt, cất lời: "Được, Liên Thành, tôi sẽ không gạt cậu."
Vưu Liên Thành khẽ nhíu mày, bởi vì cái cô gọi tên "Liên Thành" rất tự nhiên, như thể họ là đôi bạn già của nhau vậy.
Mãi sau này, Vưu Liên Thành mới biết, bất kể Lâm Mộ Mai ở thời thiếu nữ hay đã là một người phụ nữ trưởng thành, cô đều có biệt tài lừa gạt người khác chân thực đến nhường nào.
Sau đêm ấy, Vưu Liên Thành vẫn bắt nạt Mộ Mai, vẫn lạnh mặt sai cô làm cái này cái kia, vẫn thỉnh thoảng bực bội cầm vợt tennis đánh cô nhưng đã có chừng mực tránh mặt cô ra. Bạn của cậu vẫn thường xuyên gọi Mộ Mai là tiểu thư Tess, nhưng có khi tâm trạng cậu vui vẻ sẽ ngăn họ lại không cho gọi cô như thế.
Cuối năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên Mô Mai đi theo Vưu Liên Thành tham gia tiệc đồ ngủ của anh trai bạn cậu. Tiệc đồ ngủ của Tây Âu là một thú vui giải trí cực kỳ khó hiểu nhưng lại rất thịnh hành. Mấy năm trước, một chính khách Ý nào đó đã khiến tiệc đồ ngủ mang tiếng xấu là buổi tiệc thác loạn tình dục, song cuối cùng điều ấy vẫn không hề làm giảm niềm yêu thích của đám giàu có Tây Âu với buổi tiệc này.
Trong mắt của Mộ Mai, tiệc đồ ngủ Vưu Liên Thành đưa cô đến tham gia giống với tiệc đồ lót hơn. Mấy cô gái thì ăn mặc hở hang lồ lộ, mấy đứa con trai thì mặc quần bơi bó sát khoe đường nét cơ thể của mình.
Buổi tiệc được tổ chức bên cạnh bể bơi, thợ ánh sáng điều chỉnh ánh đèn khiến cả nơi đây trông đầy mờ ám. DJ chốc chốc chơi những giai điệu hoang dại, lát lát lại cất vang âm thanh nam nữ ân ái đầy nhục dục. Cậu chủ tiệc vừa tròn hai mươi tuổi vừa khui champagne tuyên bố bắt đầu, theo tiếng nắp chai rượu bắn lên, cả đám nam nữ ôm lấy bạn tình nhập cuộc, lắc lư theo âm nhạc, tay chân xoắn xít lấy nhau bày tỏ tình cảm của mình.
Còn lý do tại sao Vưu Liên Thành đưa cô đến buổi tiệc này thì đến khi tên Jack người Đức đi đến bên cạnh cô, Mộ Mai mới biết thì ra mình còn không bằng cả một chiếc đĩa phiên bản kỷ niệm có chữ ký của Beatles. Jack cũng là anh trai của bạn Vưu Liên Thành, anh ta hữa hẹn nếu Vưu Liên Thành dẫn vị tiểu thư Tess trong nhà đến, anh ta sẽ tặng cậu chiếc đĩa ấy. Thế là Mộ Mai mặc bộ đồ ngủ Vưu Liên Thành đã chuẩn bị đến đây, tuy bồ độ ngủ kia kín đáo khác một trời một vực với mấy cô gái trong buổi tiệc này, nhưng cổ áo trước ngực trễ xuống đầy táo bạo.
Mắt Jack sáng quắc nhìn lom lom vào ngực Mộ Mai. Cô chỉ cảm thấy thức ăn vừa trôi xuống bụng đang sôi trào trở lên. Jack nghiêng người đến định hôn lên môi cô, nhưng Mộ Mai quay đầu đi, môi anh ta rơi xuống tóc cô. Jack không hề tức giận mà càng hưng phấn khen lấy khen để: “Con gái phương Đông bọn em thật đáng yêu, nhất là em đấy, không chỉ đáng yêu mà còn quyến rũ nữa.”
"Cảm ơn." Mộ Mai hờ hững đáp lại. Cô cũng không thể đắc tội người này được được, bởi vì cha của Jack nắm giữ một phần tám thành phẩm tài nguyên khoáng sản Tây Âu, có hợp tác thân thiết nhiều năm với Vưu gia.
"Cưng ơi." Giọng Jack khàn khàn quanh quẩn bên tai Mộ Mai, "Anh muốn tối nay được ở cùng em."
Theo bản năng, Mộ Mai bối rối tìm kiếm bóng dáng Vưu Liên Thành.
Cách đó vài chục bước, Vưu Liên Thanh đang cúi đầu nói chuyện với một đứa con gái, vóc dáng cô bé không cao lắm, thấp hơn đám bạn học của cậu một chút. Cô bé chỉ mặc chiếc áo sơ mi ngủ mặc xanh đậm và quần short jeans nhưng vẫn thu hút ánh mắt mọi người như mấy đứa con gái mặc đồ ngủ khác. Không biết cô bé nói gì với cậu, cậu ngẩng đầu mỉm cười, trùng hợp ánh đèn laser chiếu đến mặt câu, nụ cười của cậu giống hệt hoa Violet nở rộ trong đêm hè, vô cùng tươi đẹp.
Mộ Mai buồn bã thở dài, khẽ đẩy Jack ra.
Khoảng thời gian này Vưu Liên Thành dậy thì rất nhanh, đã cao gần bằng Mộ Mai rồi.
Ngày ấy, Vưu Liên Thành mặc đồ sĩ quan Đức đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của đám thiếu nữ. Cậu thiếu niên bé nhỏ được tạo hóa ưu ái đã trở thành chàng thiếu niên anh tuấn theo ý chỉ của thượng đế.
Nhiều năm sau, Mộ Mai vẫn còn nhớ như in câu "Xấu chết được" khe khẽ nhưng có thể lấn át cả tiếng xe hoa ầm ầm lúc đó của cậu.
Bắt đầu từ dạo ấy, Mộ Mai và Vưu Liên Thành đã thân với nhau hơn một chút, tuy chỉ một chút thôi nhưng theo mẹ Xuân nói, nhiều cái một chút kết hợp lại với nhau sẽ tạo thành lỗ hổng to lớn, phá tan phòng tuyến vững chắc của Vưu Liên Thành.
Từ đó, thỉnh thoảng Vưu Liên Thành sẽ lấy mấy thứ dễ thương trong đống quà của bọn con gái tặng mình đưa cho Mộ Mai. Rồi dần dần, Vưu Liên Thành chỉ thẳng vào núi quà và nói với cô rằng “Lâm Mộ Mai, cô thích gì thì cứ lấy đi.”
Cũng vào năm ấy, lần đầu tiên Mộ Mai được gặp Vưu Lăng Vân, không phải qua tivi hay báo chí, mà là người thật ngoài đời. Ông nho nhã như một nhà thơ, không ai có thể liên tưởng con người như ông với ông trùm dầu hỏa, châu báu, mỏ vàng hay mỏ thiết cả. Ông thân thiện nói với Mộ Mai, “Thật vui vì cháu là một cô gái Trung Quốc, vợ ta rất thích con gái Trung Quốc đấy.”
Mộ Mai thoáng nhớ lại vị phu nhân xinh đẹp trong chùa kia, người mà mẹ Xuân muốn cô khiến bà đau đến mức không thiết sống.
Buổi tối sinh nhật mười ba tuổi của Vưu Liên Thành, Mộ Mai đã trộm một chai rượu trong bữa tiệc sinh nhật, leo từ ban công phòng mình sang phòng Vưu Liên Thành khiến cậu sững sờ.
"Lâm Mộ Mai, cô điên rồi hả?" Vưu Liên Thành vẫn giữ cái vẻ cao ngạo trước mặt cô.
Mộ Mai đã lén uống một chút rượu trước đó, mượn hơi men, cô khẽ lắc chai rượu trong tay: "Không phải Vưu thiếu gia cứ nhìn chằm chằm vào nó trong suốt buổi tiệc sinh nhật sao!"
Chai rượu này do một thương nhân Trung Quốc mang đến tham dự sinh nhật Vưu Liên Thành, nghe bảo đã ủ dưới đất rất nhiều năm. Năm xưa, mỗi lần mấy lão Hoa kiều ngửi thấy hương rượu này nhất định sẽ vui mừng đến phát khóc.
"Cậu muốn uống không, Vưu Liên Thành?" Mộ Mai ngẩng mặt lên, bởi vì uống rượu nên hai má cô phớt hồng, tựa đóa hoa đào thấp thoáng trong bức tranh thủy mặc.
Màu hồng trong tranh thủy mặc được gọi là vẻ ngây thơ trong nét phong tình. Phụ nữ thông minh nên biết cách để mình phô bày được vẻ tinh thuần trong nét quyến rũ.
"Vưu Liên Thành?" Vưu thiếu gia kiêu căng khoanh tay, "Cái tên Vưu Liên Thành là để cho cô gọi hay sao tiểu thư Tess?"
"Đừng gọi tôi là tiểu thư Tess được không?" Mộ Mai cúi đầu, "Mặc dù tôi không ghét mình bị gọi là tiểu thư Tess, nhưng có đôi khi họ gọi nhiều quá sẽ khiến tôi liên tưởng đến hình phạt treo cổ, nghĩ đến cảnh Tess bị trùm túi đen che mặt trước khi nhận hình phạt ấy."
Giọng cô ỉu xìu, đứng cúi đầu trong chiếc váy ngủ màu ngà, vạt váy in hoa dài đến bắp chân. Chiều cao của họ xấp xỉ nhau nên khi cô cúi đầu có vẻ thấp hơn cậu một chút, cậu có thể thấy rõ hai xoáy tóc nho nhỏ của cô. Nghe nói người có hai xoáy tóc sẽ thông minh tuyệt đỉnh, Lâm Mộ Mai cũng rất thông minh. Nhưng chỉ trong những lúc bình thường thôi, còn bây giờ trông cô ngốc vô cùng.
Cô không để mái, may là có vầng trán rất đẹp. Vưu Liên Thành nhớ có một đêm rằm, Lâm Mộ Mai đứng trong vườn hoa, ánh trăng soi lên mặt cô nửa sáng nửa tối. Dưới ánh trăng, vầng trán cao cao của cô trở nên đẹp hơn bình thường, khiến người ta không khỏi nghĩ đến mấy từ ngữ miêu tả vẻ đẹp, ví dụ như là “sáng sủa” chẳng hạn. Lâm Mộ Mai còn có gương mặt dịu dàng đáng yêu chứ không đến mức đẹp lộng lẫy, nhưng kết hợp tất cả lại như một bức tranh ảo mộng. Thầy giáo tiếng Trung của cậu đã từng miêu tả Lâm Mộ Mai bằng câu nói như vậy.
Ánh mắt Vưu Liên Thành bất giác dời xuống người Mộ Mai, đánh giá từ đầu đến chân. Dáng người Lâm Mộ Mai khá tốt, ít nhất luôn hấp dẫn ánh mắt của đám bạn bên cạnh cậu. Mấy đứa con trai thì len lén nhìn vào ngực cô, còn mấy đứa con gái còn chưa dậy thì vừa hâm mộ vừa ghen ghét cô. Người có ngực to hơn cô thì eo không nhỏ bằng cô, người eo nhỏ hơn cô thì ngực không to bằng cô. Hiếm lắm mới có người ngực to hơn và vòng eo nhỏ hơn cô thì mặt mũi lại không xinh xắn bằng cô.
Hiển nhiên, vì trèo từ phòng mình qua phòng cậu nên cô đã cởi giày ra, hiện tại cô đi chân trần, đầu ngón chân nho nhỏ đang co rúm.
"Lâm Mộ Mai." Ánh mắt Vưu Liên Thành bối rối dời khỏi đầu ngón chân cô, gọi tên Mộ Mai theo bản năng.
"Có." Cô ngẩng đầu lên, hai má hây hây.
"Lâm Mộ Mai." Vưu Liên Thành lại lần nữa dời mắt khỏi mặt cô.
"Có." Cô căng thẳng đứng nghiêm.
Bỗng Vưu Liên Thành bật cười, Mộ Mai cũng cười ngại ngùng, hai người tủm tỉm nhìn nhau.
Đêm đó, Mộ Mai và Vưu Liên Thành trốn ở ban công uống rượu. Họ rót rượu Bạch Cửu của Trung Quốc vào chiếc ly đế cao của Tây Dương, hương rượu tỏa ra thơm ngát.
Vưu Liên Thành cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, có chút vui vẻ vì hương rượu nguyên chất đến từ cố hương của mẹ, vì bầu trời đầy sao lấp lánh, vì ban công đầy dây thường xuân xanh biếc, vì cô gái nói tiếng mẹ đẻ Trung Quốc giống mình kia.
"Vưu Liên Thành, cậu khoan đã, để tôi nếm thử trước. Nếu dễ uống thì cậu hãy uống, còn nếu không thì cậu đừng uống." Cậu không thấy câu này hay ở điểm nào, nhưng có một người nói rằng muốn nếm thử mùi vị trước giúp mình vẫn khiến cậu ấm lòng.
Nghe nói, rượu của Trung Quốc vừa thanh vừa cay. Cô nhẹ nhàng chạm lưỡi vào ly rượu, giống hệt chú cún đáng yêu. Vưu Liên Thành khẩn trương nhìn cô, cô từ từ nhắm hai mắt lại, đầu mày khẽ giãn ra, vẻ mặt thưởng thức, rồi lại hé mắt ra, thở dài thườn thượt.
"Vưu Liên Thành, cậu đừng uống thì tốt hơn, cay chết được."
Cậu nhún vai, có người nào uống phải rượu cay xè mà vẻ mặt vui vẻ vậy đâu, thế là cậu nâng ly lên. Một giây sau, Vưu Liên Thành bị sặc rượu, cay đến mức chảy nước mắt luôn. Cậu giơ ly định tạt rượu vào khuôn mặt lừa dối của cô, nhưng lúc này cô đang phụng phịu nhìn cậu, ánh đèn trên ban công cổ kính soi lên tóc cô, một nửa tóc được vén ra sau tai buông xõa xuống lưng, vành tai dưới ánh đèn trở nên trong suốt, vẻ mặt cô rất tội nghiệp, giống con mèo Vưu Kim lông vàng đang ở sở thu nhận chó mèo đi lạc kia. Cậu rất thích Vưu Kim giống như thích người bạn Ấn Độ đã dẫn cậu đi chợ bán đồ cũ, đã đưa lưng ngăn cản nhưng bàn chân giẫm đạp khi xưa.
Tay cậu khựng lại, lần đầu tiên Vưu Liên Thành có sự do dự đối với Lâm Mộ Mai.
"Vưu Liên Thành, cậu không thể tạt rượu tôi, tôi đã nói với cậu là rượu này cay lắm mà." Cô làm vẻ mặt vô tội.
Đúng vậy, cô đã nói với cậu rồi! Vưu Liên Thành bỏ ly rượu xuống, hậm hực bảo: “Lâm Mộ Mai, tôi rất ghét ai gạt tôi!”
Cô nhìn cậu một hồi rồi quay đi đối mặt với cảnh đêm mù mịt, cất lời: "Được, Liên Thành, tôi sẽ không gạt cậu."
Vưu Liên Thành khẽ nhíu mày, bởi vì cái cô gọi tên "Liên Thành" rất tự nhiên, như thể họ là đôi bạn già của nhau vậy.
Mãi sau này, Vưu Liên Thành mới biết, bất kể Lâm Mộ Mai ở thời thiếu nữ hay đã là một người phụ nữ trưởng thành, cô đều có biệt tài lừa gạt người khác chân thực đến nhường nào.
Sau đêm ấy, Vưu Liên Thành vẫn bắt nạt Mộ Mai, vẫn lạnh mặt sai cô làm cái này cái kia, vẫn thỉnh thoảng bực bội cầm vợt tennis đánh cô nhưng đã có chừng mực tránh mặt cô ra. Bạn của cậu vẫn thường xuyên gọi Mộ Mai là tiểu thư Tess, nhưng có khi tâm trạng cậu vui vẻ sẽ ngăn họ lại không cho gọi cô như thế.
Cuối năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên Mô Mai đi theo Vưu Liên Thành tham gia tiệc đồ ngủ của anh trai bạn cậu. Tiệc đồ ngủ của Tây Âu là một thú vui giải trí cực kỳ khó hiểu nhưng lại rất thịnh hành. Mấy năm trước, một chính khách Ý nào đó đã khiến tiệc đồ ngủ mang tiếng xấu là buổi tiệc thác loạn tình dục, song cuối cùng điều ấy vẫn không hề làm giảm niềm yêu thích của đám giàu có Tây Âu với buổi tiệc này.
Trong mắt của Mộ Mai, tiệc đồ ngủ Vưu Liên Thành đưa cô đến tham gia giống với tiệc đồ lót hơn. Mấy cô gái thì ăn mặc hở hang lồ lộ, mấy đứa con trai thì mặc quần bơi bó sát khoe đường nét cơ thể của mình.
Buổi tiệc được tổ chức bên cạnh bể bơi, thợ ánh sáng điều chỉnh ánh đèn khiến cả nơi đây trông đầy mờ ám. DJ chốc chốc chơi những giai điệu hoang dại, lát lát lại cất vang âm thanh nam nữ ân ái đầy nhục dục. Cậu chủ tiệc vừa tròn hai mươi tuổi vừa khui champagne tuyên bố bắt đầu, theo tiếng nắp chai rượu bắn lên, cả đám nam nữ ôm lấy bạn tình nhập cuộc, lắc lư theo âm nhạc, tay chân xoắn xít lấy nhau bày tỏ tình cảm của mình.
Còn lý do tại sao Vưu Liên Thành đưa cô đến buổi tiệc này thì đến khi tên Jack người Đức đi đến bên cạnh cô, Mộ Mai mới biết thì ra mình còn không bằng cả một chiếc đĩa phiên bản kỷ niệm có chữ ký của Beatles. Jack cũng là anh trai của bạn Vưu Liên Thành, anh ta hữa hẹn nếu Vưu Liên Thành dẫn vị tiểu thư Tess trong nhà đến, anh ta sẽ tặng cậu chiếc đĩa ấy. Thế là Mộ Mai mặc bộ đồ ngủ Vưu Liên Thành đã chuẩn bị đến đây, tuy bồ độ ngủ kia kín đáo khác một trời một vực với mấy cô gái trong buổi tiệc này, nhưng cổ áo trước ngực trễ xuống đầy táo bạo.
Mắt Jack sáng quắc nhìn lom lom vào ngực Mộ Mai. Cô chỉ cảm thấy thức ăn vừa trôi xuống bụng đang sôi trào trở lên. Jack nghiêng người đến định hôn lên môi cô, nhưng Mộ Mai quay đầu đi, môi anh ta rơi xuống tóc cô. Jack không hề tức giận mà càng hưng phấn khen lấy khen để: “Con gái phương Đông bọn em thật đáng yêu, nhất là em đấy, không chỉ đáng yêu mà còn quyến rũ nữa.”
"Cảm ơn." Mộ Mai hờ hững đáp lại. Cô cũng không thể đắc tội người này được được, bởi vì cha của Jack nắm giữ một phần tám thành phẩm tài nguyên khoáng sản Tây Âu, có hợp tác thân thiết nhiều năm với Vưu gia.
"Cưng ơi." Giọng Jack khàn khàn quanh quẩn bên tai Mộ Mai, "Anh muốn tối nay được ở cùng em."
Theo bản năng, Mộ Mai bối rối tìm kiếm bóng dáng Vưu Liên Thành.
Cách đó vài chục bước, Vưu Liên Thanh đang cúi đầu nói chuyện với một đứa con gái, vóc dáng cô bé không cao lắm, thấp hơn đám bạn học của cậu một chút. Cô bé chỉ mặc chiếc áo sơ mi ngủ mặc xanh đậm và quần short jeans nhưng vẫn thu hút ánh mắt mọi người như mấy đứa con gái mặc đồ ngủ khác. Không biết cô bé nói gì với cậu, cậu ngẩng đầu mỉm cười, trùng hợp ánh đèn laser chiếu đến mặt câu, nụ cười của cậu giống hệt hoa Violet nở rộ trong đêm hè, vô cùng tươi đẹp.
Mộ Mai buồn bã thở dài, khẽ đẩy Jack ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook