Ngày hôm sau chờ Quốc Thiên đi làm, Diệu Nhi lấy điện thoại gọi tới số hôm qua đã nhắn tin cho cô. Tiếng tút vừa vang lên thì có người nghe máy, cô liền nói:

“Tôi và anh đã không còn là vợ chồng nữa, anh có vợ mới rồi nên anh đừng có dùng số lạ nhắn hay gọi điện thoại cho tôi nữa mất công vợ anh hiểu lầm. Tôi và anh bây giờ chỉ là người dưng thôi. Thời gian anh nhắn cho tôi thì anh để mà lo cho vợ con anh đi”

Đầu dây bên kia Hoàng Sơn vừa ngủ dậy, anh ta nghe tiếng chuông điện thoại vang nên nhấn nghe. Chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng Diệu Nhi nói, anh ta lập tức bật dậy trả lời:

“Anh sắp đi xa rồi, anh muốn gặp em lần cuối nói chuyện được không”

“Nói chuyện không nhất thiết phải gặp nhau, với tôi cũng không có gì để nói với anh. Còn anh muốn nói gì thì nói qua đây luôn đi.”

Hoàng Sơn sợ Diệu Nhi tắt máy, anh ta lập tức nói:

“Diệu Nhi. Anh biết nhắn hay gọi là làm phiền em nhưng anh bị ung giai đoạn cuối không thể cứu chữa được, anh cũng không biết mình sống được bao lâu nữa nên không biết còn cơ hội gặp được em nữa không. Anh muốn gặp để nói lời xin lỗi em vì những lỗi lầm anh đã gây ra cho em được không em.”

“Tôi nhận lời xin lỗi của anh rồi đấy, anh không cần phải bận lòng nữa đâu. Anh lo chữa trị thì biết đâu sẽ khỏi.”

“Ung thư giai đoạn cuối không chữa được đâu em. Giờ anh chỉ chờ ngày xuống chầu diêm vương thôi. Anh cũng muốn khi ra đi mình được thanh thản nên em đến gặp anh được không Diệu Nhi. Đó là tâm nguyện cuối cùng của anh em đồng ý được không Diệu Nhi”

“……”

” Diệu Nhi coi như anh cầu xin em được không, em cho anh gặp em lần cuối nha. Anh biết anh đã sai với em rất nhiều nên giờ anh mới nhận quả báo như vậy. Lời xin lỗi của anh dù em đã chấp nhận nhưng anh vẫn không tha thứ cho mình được. Khụ… khụ… anh… khụ… khụ… anh… chỉ muốn… khụ… lúc mình còn khỏe còn đi được muốn gặp được em thôi.”

” ……”

“Anh biết anh xin em điều này là làm khó cho em nhưng anh lại không thể tha thứ cho chính anh nếu không được gặp em. Khụ… khụ. Em có thể rủ lòng thương với anh một lần được không Diệu Nhi. Coi như em bố thí cho anh chút ân huệ cuối cùng được không em. Khụ… Khụ… Em chấp nhận để cho anh được thanh thản khi ra đi được không.”

Diệu Nhi nãy giờ nghe Hoàng Sơn nói thì có chút mủi lòng, cô cũng thấy tội nghiệp anh ta. Với lại giờ cô có thai nên cô cũng không muốn mình phải suy nghĩ và áy náy nếu chẳng may anh ta ra đi. Coi như cô làm phước vậy:

“Được rồi, tôi sẽ giúp anh tâm nguyện cuối cùng này vì anh là một người bệnh nên tôi mới đồng ý. Và sau lần này thì anh đừng có gọi điện thoại hay nhắn tin gì cho tôi nữa”

Hoàng Sơn nghe thế thì mỉm cười. Anh biết Diệu Nhi sẽ mềm lòng mà nên cố diễn để cho cô phải đồng ý, anh ta thều thào trả lời:

“Vậy tối mai 7 giờ chúng ta gặp nhau ở nhà hàng Bảo Hà nhé, anh chờ em ở đó”

Diệu Nhi trả lời lại rồi tắt máy còn Hoàng Sơn vui mừng liền nhắn tin báo cho cô gái kia biết.

Diệu Nhi sau khi nói chuyện với Hoàng Sơn xong thì cô đi xuống dưới siêu thị mua ít đồ rồi bắt taxi sang nhà mẹ chơi đến chiều mới về, trước lúc về mẹ cô nói:

– Ở bên đó hai mẹ con nhớ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe nha. Khi nào buồn thì lại sang đây chơi.

– Dạ con biết rồi mẹ. Con chào ba mẹ con về ạ.

– Ừm, con về đi.

Sau đó Diệu Nhi ra trước nhà bắt taxi đi về, vì chưa tìm được người giúp việc nên cô vẫn nấu ăn. Vừa nấu cô vừa suy nghĩ không biết có nên nói với Quốc Thiên mình sẽ đi gặp Hoàng Sơn không, nếu nói anh có đồng ý cho cô đi gặp không mà không nói thì lúc anh biết anh sẽ giận cô và nghĩ cô vẫn còn tình cảm với Hoàng Sơn thì sao. Đang miên man suy nghĩ thì có tiếng cánh cửa mở ra, cô biết Quốc Thiên đã về nên vặn nhỏ bếp lại đi ra cầm cặp giúp anh rồi hỏi:

– Hôm nay công việc thế nào rồi anh, ổn cả chứ.

Quốc Thiên đang đau đầu vì dự án mới có chút sai sót mà bên công ty đối tác không chấp nhận, bắt công ty anh phải đền bù hợp đồng khiến anh rất mệt. Nhưng khi nghe Diệu Nhi hỏi vậy thì anh mỉm cười nói:

– Vẫn bình thường thôi vợ. Mà vợ đang nấu ăn sao.

– Dạ, em đang nấu. Thôi anh vào tắm cho mát đi, em nấu xong thì ăn cơm.



– Thôi để anh vào phụ vợ.

Vừa nói Quốc Thiên đưa tay tháo cà vạt ra rồi xắn tay áo lên đi vào bếp nhưng Diệu Nhi ngăn lại:

– Thôi anh cứ vào tắm đi, để em làm cho.

Vừa nói Diệu Nhi vừa đẩy Quốc Thiên đi lại phòng dứt khoát không cho anh phụ mình vì từ lúc anh đi vào cô đã thấy sắc mặt anh rất mệt mỏi rồi. Cô cũng biết đợt này anh có nhiều dự án, thêm việc đang xây dựng lại trường của cô dạy thành ra áp lực rất nhiều nên cô muốn anh về nhà được thư giãn nghỉ ngơi, với cả cô cũng nấy xong rồi.

Sau một hồi thì Quốc Thiên bất lực chịu thua Diệu nhi nên đành mỉm cười rồi đi vào lấy quần áo để tắm. Diệu Nhi cũng đi lại tắt bếp rồi dọn cơm ra chờ Quốc Thiên. Một lát sau Quốc Thiên đi ra, cả hai ăn cơm rồi cùng nhau dọn dẹp. Thấy vẫn còn sớm mà thời tiết cũng hơi nóng nên Quốc Thiên nói:

– Vợ có muốn xuống dưới đi dạo tí cho mát không?

Diệu Nhi thấy thời tiết cũng nóng thật thêm cứ suy nghĩ về chuyện kia nên cũng muốn đi xuống dưới cho thoải mái nên gật đầu nói:

– Dạ cũng được.

Sau đó cả hai đi xuống dưới đi dạo.

…. Ở nhà Thùy An lúc này cô ta và bà Mai đang nói chuyện. Đột nhiên cô ta nói:

– Ngày mai con đưa mẹ ra ngoài ăn nhé, bữa giờ ăn cơm nhà mãi rồi.

– Ừm cũng được, mà để mẹ gọi rủ Quốc Thiên và Diệu Nhi đi luôn.

Bà Mai từ hôm biết Diệu Nhi có thai thì cũng bắt đầu thay đổi thái độ. Tuy vẫn không thích Diệu Nhi nhưng vì đứa cháu này bà cũng mong chờ nên bà cố gắng nhắc nhở bản thân mình chấp nhận Diệu Nhi. Coi cô như người nhà chứ không phải là người dưng như lúc trước bà nói.

Thùy An nghe mẹ nuôi nói gọi điện rủ Diệu Nhi và Quốc Thiên đi thì trong lòng không thích nhưng cô ta không thể hiện ra ngoài mà nói lại:

– Dạ mẹ gọi đi ạ, con cũng muốn anh chị ấy đi chung nhưng sợ anh Thiên còn giận con chuyện lúc trước nên không dám.

Bà Mai “Ừ” rồi bấm số Quốc Thiên gọi.

Quốc Thiên và Diệu Nhi vừa đi dạo dưới chung cư lên, anh nói Diệu Nhi vào phòng đi còn anh thì đi pha sữa cho cô. Đang pha sữa thì Quốc Thiên thấy cuộc gọi của mẹ nên anh nhấn nghe:

“Dạ con nghe đây mẹ”

Bà Mai trả lời:

“Tối mai hai đứa có bận gì không, mẹ với Thùy An ra ngoài ăn nên muốn rủ hai đứa đi cùng”

“Dạ con cũng chưa biết, có gì ngày mai con gọi lại cho ạ”

“Ừm, nhớ gọi lại cho mẹ nha”

Bà Mai nói xong thì tắt máy, Thùy An ngồi kế bên hỏi:

– Anh Thiên nói sao vậy mẹ.

– Nó nói để mai xem có việc bận gì không rồi sẽ gọi lại.

– Dạ, vậy cũng được. Thôi con xin phép vào phòng đây ạ.

Bà Mai gật đầu, chờ Thùy An đi bà cũng đứng dậy đi vào phòng.

Quốc Thiên pha sữa xong thì đem lên cho Diệu Nhi uống, trước khi đi ngủ anh xoa cái bụng nhỏ của cô rồi nói:



– Chúc Bơ và mẹ ngủ ngon nhé, ba yêu hai mẹ con.

Diệu Nhi mỉm cười rồi nằm trong lòng anh nhắm mắt lại ngủ.

….. Chiều ngày hôm sau, Diệu Nhi ở nhà cứ suy nghĩ mãi về việc có nên nói với Quốc Thiên không. Cuối cùng sau cả ngày phân vân thì cô quyết định gọi lát Quốc Thiên về sẽ nói anh đi cùng cô nhưng đúng lúc này thì Quốc Thiên gọi về. Cô vội nhấn nghe:

“Dạ alo, em nghe đây anh”

“Tối nay anh bận đi gặp đối tác mà công ty còn tiếp tục làm việc nên chiều nay sẽ không về nhà, vợ đừng nấu cơm nhé. Vợ muốn ăn gì thì anh đặt cho nha”

“Dạ thôi không cần đâu, anh cứ lo công việc đi ạ. Em ở nhà tự lo được mà”

“Vợ chịu khó nhé, anh có việc bận rồi anh tắt máy nha”

“Dạ. Mà anh ơi…”

Cô định nói việc tối nay đi gặp Hoàng Sơn thì Quốc Thiên đã tắt máy rồi. Cô khẽ thở dài “anh ấy bận rồi để đi gặp về mình nói sau vậy”

Quốc Thiên nghe tiếng Diệu Nhi dạ thì tắt máy ngay nên không nghe câu sau cô muốn nói. Sau đó anh gọi báo cho mẹ biết là anh bận nên không đi được rồi cùng trợ lý Nam đến phòng họp. …..

Đúng 7 giờ, Diệu Nhi bắt taxi tới nhà hàng Bảo Hà, cô đi vào nhìn xung quanh thì đã thấy Hoàng Sơn nên cô đi lại. Ngồi xuống bàn cô nói:

– Anh có chuyện gì thì nói đi, tôi không có thời gian nhiều đâu.

Hoàng Sơn nhìn Diệu Nhi mỉm cười rồi trả lời:

– Anh vừa gọi thức ăn rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé.

Lời Hoàng Sơn vừa dứt thì nhân viên cũng đem thức ăn ra. Anh ta gắp vào chén cho Diệu Nhi rồi nói tiếp:

-Em ăn đi, anh còn nhớ em rất thích ăn món này.

– Anh có gì thì nói đi, đừng có chơi kiểu vòng vo như vậy giống tụi con nít chơi trốn tìm nữa.

– Có phải em đã kết hôn và cũng đang có thai phải không?

Diệu Nhi nghe Hoàng Sơn hỏi thì ngạc nhiên vô cùng vì chuyện cô kết hôn và có thai chỉ có người nhà biết thôi mà tại sao anh ta lại biết cơ chứ. Nhưng dù sao cả hai ly hôn cũng lâu rồi nên cô liền nói:

– Phải, tôi đã kết hôn và đang có thai. Cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt, chồng yêu thương và rất chiều chuộng tôi.

– Anh không ngờ mới ly hôn chưa bao lâu mà em lại thiếu thốn tình cảm tới mức mau chóng kết hôn như thế.

Diệu Nhi cười khinh bỉ trả lời:

– Vậy còn anh, trong khi tôi và anh vẫn còn là vợ chồng mà anh ngang nhiên cặp bồ. Vừa ly hôn xong thì anh liền dẫn nó về ra mắt gia đình thì anh không thiếu thốn tình cảm nhỉ. Chắc bây giờ anh và nó sống không hạnh phúc nên anh mới tìm tôi chứ gì.

– Cô ta lừa anh, đứa nhỏ không phải con anh.

Nói tới đây bất ngờ Hoàng Sơn nắm tay Diệu Nhi nói:

– Anh… anh… em có thể tha thứ cho anh rồi chúng ta quay lại được không. Anh biết em nói em sống hạnh phúc để chọc tức anh thôi. Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng mấy năm, anh không tin em đã hết tình cảm với anh.

Diệu Nhi vì bị Hoàng Sơn bất ngờ nắm tay nên không kịp phản ứng, sau khi Hoàng Sơn nói xong thì cô mới bừng tỉnh giật tay lại nhưng anh ta nắm quá chặt nên cô không giằng ra được, cô dùng tay còn lại cố gỡ tay Hoàng Sơn ra khỏi tay mình nhưng chưa kịp thì có một giọng nói vang lên khiến cô sững sờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương