Quốc Thiên khi thấy Diệu Nhi ra ngoài thì ghé tai nói trợ lý Nam nói chuyện với hiệu trưởng giúp anh rồi cũng đứng dậy xin phép ra ngoài.
Đi dọc hành lang, Quốc Thiên nhìn thấy Diệu Nhi đang đi tới nên anh đi lại chắn trước mặt làm Diệu Nhi đụng phải anh.

Nhìn bàn tay đỏ ửng của cô, anh đau lòng cầm lên rồi nói:
– Em đúng là vẫn hậu đậu như trước mà.
Diệu Nhi nãy giờ cúi mặt đến khi bị Quốc Thiên cầm tay thì có chút giật mình.

Cô cảm nhận bàn tay của anh vẫn ấm áp như trước.

Nhưng sợ người khác thấy nên cô dùng bàn tay kia gỡ bàn tay anh ra rồi nói:
– Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi ạ.
– Anh biết là em sẽ nói như vậy mà, anh xin lỗi vì năm đó đã không kiên quyết ở lại đây cùng em.
Nghe Quốc Thiên nói, những ký ức của mấy năm trước lại ùa về.

Diệu Nhi biết anh nói vậy vì khi đi anh không đến từ biệt cô nhưng là do cô chặn mọi liên lạc từ anh, tránh mặt anh nên anh mới không nói được.

Khẽ thở dài, cô nghĩ trước sau gì cũng phải đối mặt trốn tránh mãi cũng không hay nên cô lấy hết can đảm ngước mặt lên trả lời:
– Chuyện đã qua lâu rồi, anh không có lỗi nên không phải xin lỗi em đâu.
– Cuộc sống của em vẫn tốt chứ, anh nghe mọi người nói em đã kết hôn.
Diệu Nhi nghe Quốc Thiên hỏi thì trong lòng lại nhói lên vì cô cũng mới ly hôn nên bạn bè cũng ít người biết, còn anh không biết về Việt Nam từ bao giờ mà nghe nói cô đã kết hôn.

Sớm hay muộn gì thì anh và mọi người cũng biết cô ly hôn, với đứng trước mặt anh, cô cũng không nói dối được nên trả lời:
– Cuộc sống em vẫn tốt, em kết hôn được mấy năm nay nhưng hiện đã ly hôn rồi.
– Anh xin lỗi, anh không biết.

Anh mới về được một thời gian, chỉ nghe mọi người nói em đã kết hôn nên anh mới hỏi em thế.

Anh hỏi vậy lại khiến em buồn rồi.
– Không có gì đâu, do em cũng mới ly hôn nên cũng ít bạn biết mà.

Anh mới về không biết cũng phải, anh mấy năm qua thế nào.

Chắc có vợ và con rồi nhỉ.
– Không, anh vẫn độc thân vì trong lòng anh suốt mấy năm qua chỉ có duy nhất có một mình em, không ai có thể thay thế được.
Những lời Quốc Thiên nói làm cô nghe có chút chạnh lòng, cô không nghĩ anh lại nặng tình với tôi như thế.

Rồi bất ngờ anh tiến lại gần ôm chầm lấy cô và nói:
– Cho anh ôm em một chút nhé, thật sự những năm qua anh rất nhớ em.

Hình bóng của em theo anh đến nỗi trong giấc ngủ anh cũng mơ thấy em.

Đến hôm nay gặp lại em, trái tim anh vẫn thổn thức như ngày nào.


Diệu Nhi em nói đi, anh phải làm thế nào mới quên được em đây.
Diệu Nhi bất ngờ khi Quốc Thiên đột nhiên ôm mình như thế liền đẩy anh ra rồi nói:
– Không nhớ nữa thì sẽ tự khắc quên thôi còn đây là trường học, anh bỏ em ra đi mọi người thấy lại hiểu lầm em mà đồn thổi lung tung đấy.
Diệu Nhi nói xong thì Quốc Thiên cũng buông tôi ra, đôi mắt anh buồn buồn nhìn tôi nói:
– Anh xin lỗi.

Em có thể cho anh số điện thoại của em không.
– Em vẫn dùng số cũ, khi nãy anh có sao không.
– Anh không sao, một chút vết bỏng đó có là gì đâu.
– Nếu không có gì nữa em xin phép đi vào trước đây.
Nói xong Diệu Nhi nhanh chóng rời đi vì cô sợ đứng lâu nói chuyện với anh ai thấy thì sẽ nghĩ cô mồi chài anh.

Với cả ở trường cũng chưa ai biết cô đã ly hôn nên thấy thế lại nói cô ngoại tình vì vậy tốt nhất cô nên tránh thì hơn.

Nhưng Diệu Nhi hông biết rằng cuộc nói chuyện của cô và Quốc Thiên đã thu vào tầm mắt của một người.
Quốc Thiên chờ Diệu Nhi đi thì anh đi tới vòi nước, rửa tay rồi đi vào trong phòng tiếp tục nói chuyện với thầy hiệu trưởng.

Sau khi bàn bạc và quyết định xong thì Quốc Thiên đứng dậy chào thầy hiệu trưởng rồi cùng trợ lý Nam ra về, ánh mắt anh vẫn không quên nhìn Diệu Nhi lần nữa khiến cô ngại quá mà quay đi hướng khác.
….
Phía sau bức tường, sau khi thấy người đàn ông và Diệu Nhi rời đi thì một người liền bước ra và người đó không ai khác chính là Thảo Như.

Cô ta định tới phòng nghỉ của giáo viên thì vô tình thấy được cảnh tượng khá hay đó là người đàn ông kia ôm Diệu Nhi nên liền lấy điện thoại ra chụp lưu lại.
Thời gian qua Thảo Như cũng đã đến nhà Hoàng Sơn ở, mặc dù bà Linh và Hoàng Sơn đối xử với cô ta khá tốt nhưng còn ông Tuấn, mỗi khi cô ta làm gì không vừa ý lại đi so sánh cô ta với Diệu Nhi khiến cô ta rất ghét.

Thêm nữa, chuyện cô ta có thai mà chưa chồng cũng đã bị mọi người trong trường xì xầm.

Nhưng vì cô ta giải thích do nhà chồng vừa có người mất nên chưa cưới được nên mọi người nghe xong cũng thông cảm cho cô ta và không ai hỏi gì nữa.

Nhìn lại những tấm hình đó cô ta liền nghĩ để tối về cho Hoàng Sơn xem, chắc sẽ có chuyện vui lắm đây.

Nghĩ thế Thảo Như mỉm cười nham hiểm rồi tiếp tục đi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thảo Như nằm trong lòng Hoàng Sơn thì thầm:
– Em có chuyện này muốn nói với anh, đảm bảo nghe xong anh sẽ bất ngờ lắm.
Hoàng Sơn đang bấm điện thoại, nghe Thảo Như nói thì trả lời:
– Chuyện gì thì nói luôn đi, vòng vo mệt quá.
– Nhưng anh phải hứa với em là sẽ thay đổi căn phòng này theo ý em đi thì em sẽ nói.
Nhận được cái gật đầu của Hoàng Sơn, Thảo Như khá vui vẻ vì căn phòng này Diệu Nhi đã ở và cô ta muốn thay đổi mọi thứ nhưng lần nào nói ra đều bị Hoàng Sơn gạt bỏ.

Nhân cơ hội hôm nay, cô ta đạt được mong muốn thì mỉm cười nói:
– Hôm nay em bắt gặp Diệu Nhi và người đàn ông khác ôm nhau ở trường đấy.
Nghe nhắc đến Diệu Nhi, Hoàng Sơn ngồi bật dậy khiến cái đầu Thảo Như bị đụng vào thành giường.


Vì quá đau nên cô ta bực bội nói:
– Anh làm gì vậy, làm đầu em đụng vào thành giường đau rồi này.

Hay anh vẫn còn tơ tưởng tới nó đúng không.
– Chắc em nhìn nhầm thôi chứ ai lại ôm nhau ở trường học như thế.
– Em có chụp ảnh lại đây, làm sao mà nhầm được.
Vừa nói Thảo Như vừa lấy điện thoại ra mở mấy tấm hình lên cho Hoàng Sơn xem.

Hoàng Sơn xem xong thì cuộn chặt tay, miệng vô thức nói:
– Thứ đàn bà lăng loàn trắc nết.
Nói xong Hoàng Sơn rời khỏi phòng ra phía trước nhà hút thuốc, nhả hơi khói ra trong lòng dấy lên cảm giác ghen tị với người đàn ông kia.

Còn Thảo Như thấy Hoàng Sơn như vậy cô ta cũng không ngạc nhiên lắm, bởi vì thái độ của Hoàng Sơn thể hiện là những gì cô ta muốn.

Cô ta muốn dùng chuyện này để Hoàng Sơn tới tìm Diệu Nhi gây chuyện bởi vì cô ta biết Hoàng Sơn vẫn chưa hề quên Diệu Nhi.

Mặc kệ Hoàng Sơn còn bên ngoài, cô ta tắt đèn phòng rồi chìm vào giấc ngủ.
……
1 tuần sau
Quốc Thiên từ lúc gặp lại Diệu Nhi ở trường đến giờ lúc nào anh cũng cười cười, trong bữa cơm cũng thế khiến Thùy An thấy lạ liền hỏi:
– Anh Thiên, hôm nay anh có chuyện gì vui hả, sao em thấy anh cứ cười cười thế kia.
– À không có gì đâu.
– Này bày đặt lại giấu em nữa.
– Không có gì thật mà thôi em ăn đi, anh no rồi anh vào phòng đây.
– Dạ.
Quốc Thiên vào phòng lấy điện thoại ra bấm số của Diệu Nhi gọi cho cô vì đã rất nhiều lần anh muốn gọi cho cô nhưng không dám nên hôm nay anh lấy hết can đảm để gọi.

Từng tiếng tút vang lên giống như tiếng đập của con tim anh vậy.
Diệu Nhi đang soạn giáo án, thấy điện thoại đổ chuông mà số điện thoại cũng lạ nữa nên định tắt máy không nghe.

Nhưng chợt nghĩ nhỡ như phụ huynh học sinh gọi thì sao nên tôi nhấn nghe:
“Dạ alo Diệu Nhi nghe ạ”
Quốc Thiên nghe tiếng Diệu Nhi nói thì lập tức trả lời:
“Diệu Nhi là anh đây”
Đầu dây bên kia vừa lên tiếng là Diệu Nhi nhận ra ngay giọng của Quốc Thiên, bởi vì giọng của anh rất trầm ấm cho dù có xa cách bao năm cô vẫn không bao giờ quên.

Nhớ khi xưa mỗi lần mất ngủ là cô đều gọi cho anh bắt anh hát cho cô ngủ, bây giờ nghĩ lại thấy thật là trẻ con mà.
“Muộn rồi anh gọi em có chuyện gì không”
“À không… à mà có.

Tối ngày mai anh mời em đi ăn tối được không “

Diệu Nhi suy nghĩ một chút rồi mới trả lời anh:
“Vâng, mai em còn đi dạy nên về muộn.

7h mình đi được không anh”
“Ok.

Vậy tối mai anh tới đón em nhé”
“Dạ.

Em ở nhà ba mẹ, anh còn nhớ đường không, không để em gửi định vị cho anh”
“Anh nhớ mà, những gì liên quan đến em anh chưa bao giờ quên cả”
Cô nghe vậy thì im lặng một lúc rồi mới nói:
“Em đang soạn giáo án nên em tắt máy làm tiếp anh nhé.

Hẹn mai gặp anh nhé”
“Oke em, chúc cô giáo ngủ ngon.

Hẹn mai gặp lại”
“Anh cũng ngủ ngon nhé”
Nói xong cô tắt máy, lưu số điện thoại của Quốc Thiên lại rồi tiếp tục soạn giáo án cho xong.
Quốc Thiên ở bên kia thì vui lắm, vì anh nghĩ Diệu Nhi sẽ từ chối chứ không nhận lời ngay.

Khi sáng biết cô đã ly hôn trở thành người độc thân như anh thì anh biết mình vẫn còn cơ hội để có thể yêu cô thêm lần nữa.

Anh cũng định sẽ chuyển ra ngoài ở nên liền mở laptop lên tìm chung cư vì anh không muốn người khác hiểu lầm về mối quan hệ của anh và Thùy An.

Đặc biệt là Diệu Nhi, lỡ như cô ấy biết anh và Thùy An ở chung thì chắc chắn anh sẽ mất cơ hội thế nên chuyển ra ngoài bây giờ là hợp lý nhất.

Ngồi tìm kiếm một lúc thì cũng có căn chung cư gần nhà Diệu Nhi nên anh liền liên lạc với chủ cho thuê hẹn mai đến xem và ký hợp đồng.

Thoả thuận xong xuôi, anh làm việc đến khuya mới tắt laptop đi ngủ.
……
Buổi sáng không thấy ba ra ăn sáng mà chỉ có hai mẹ con nên Diệu Nhi hỏi:
– Ba đâu rồi mẹ.
Mẹ lấy muỗng đũa đưa cho cô rồi trả lời:
– Ba đi uống cafe với bạn chắc ăn ở ngoài luôn đó con.
– Dạ vậy mẹ con mình ăn thôi.
Trong lúc ăn thì mẹ nói:
– Tí nữa ba mẹ về Long An thăm ông bà nội và cô út, chắc sẽ về muộn và không ăn cơm ở nhà nên mẹ nấu sẵn cho con đi làm về hâm lại ăn nha.
– Dạ, ba mẹ cứ đi đi ạ.

Con ăn ở ngoài cũng được, mẹ khỏi nấu nha.
– Thôi ăn uống ở ngoài dầu mỡ lắm để mẹ nấu cho một tí là xong à.
– Dạ, ba mẹ cứ đi đi.

Nếu muộn thì mai hãy về nha.

Cho con gửi lời thăm ông bà nội và cô út luôn nha mẹ.
– Ừ, thôi con ăn đi rồi còn đi làm.
– Dạ.

Sau khi ăn xong thì Diệu Nhi vào phòng thay quần áo rồi dắt xe đi làm.

Tới cổng trường, Diệu Nhi dừng lại để dắt xe vô nhà xe thì gặp Hoàng Sơn và Thảo Như cũng đang đi tới.
Thấy Diệu Nhi thì Thảo Như giả vờ thảo mai nói:
– Diệu Nhi hôm nay tới sớm quá vậy.
– Tao muốn đi sớm hay muộn là chuyện của tao, không liên quan đến mày biết chưa.
– Ôi trời, tao chỉ hỏi vậy thôi mà mày làm gì lớn tiếng vậy nhỡ làm con tao nó giật mình thì sao.
Vừa nói Thảo Như vừa xoa xoa cái bụng bầu của mình trêu ngươi Diệu Nhi rồi nói tiếp với Hoàng Sơn:
– Anh tháo mũ bảo hiểm cho em với, trưa nay em muốn ăn cơm hải sản, anh đưa hai mẹ con em đi ăn nha.
Hoàng Sơn nãy giờ nhớ đến chuyện tối qua Thảo Như nói nên anh ta nhìn chăm chăm vào Diệu Nhi không chớp mắt.

Sau khi tháo mũ bảo hiểm cho Thảo Như xong thì nói:
– Ừ, trưa ở trường chờ anh tới rước đưa đi.
Diệu Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt mà thật sự ngứa mắt lắm, hai người họ quả thật sinh ra là dành cho nhau mới phải.

Cô nhếch môi nở nụ cười khinh bỉ sau đó dắt xe đi vào.
Thảo Như thấy Diệu Nhi cười khinh bỉ mình thì tức giận quay sang nói với Hoàng Sơn:
– Con vợ cũ của anh ghê gớm thật đấy, lúc trước chơi cùng em nghĩ nó hiền mà ai dè giờ mới lòi mặt chuột.
– Kệ cô ta đi, nhớ đi đứng cẩn thận.

Anh tới công trình đây.
– Có thật là kệ cô ta không đấy.
– Lắm lời quá, mau đi đi.
Hoàng Sơn nói xong thì cũng quay đầu xe lại chạy đi còn Thảo Như cũng đi vào trong trường.
….
Quốc Thiên trước khi đi làm thì có nói chuyện với Thùy An về việc anh chuyển ra ngoài ở.

Thuỳ An nghe xong hết lòng năn nỉ nhưng anh vẫn giữ quyết định của mình là chuyển đi nên Thuỳ An tỏ vẻ giận hờn đi xuống trước bắt taxi tới công ty chứ không đi cùng anh như mọi khi.

Anh thấy thế thì khẽ lắc đầu rồi đi xuống lái xe tới công ty làm việc.

Đến chiều anh chợt nhớ ra cuộc hẹn với chủ cho thuê căn hộ nên liền rời khỏi công ty tới căn hộ.
Thùy An lúc này cũng chuẩn bị đi về, khi sáng Thùy An cứ nghĩ cô ta giận hờn như thế thì Quốc Thiên sẽ xin lỗi cô ta như mọi khi nhưng không ngờ Quốc Thiên ngó lơ luôn.

Bây giờ lại thấy vẻ hấp tấp của Quốc Thiên thì rất ngạc nhiên nên cô ta chạy theo gọi lại:
– Anh Thiên..
Quốc Thiên nghe có người gọi thì anh quay lại, thấy Thùy An thì nói:
– Anh đang bận có chuyện gì nói sau đi.

Mà tối này anh không ăn cơm nhà, em nói cô Sáu khỏi nấu phần anh nhé.
Nói xong Quốc Thiên đi nhanh vào bãi xe lái xe đi để Thùy An đứng như trời trồng.

Cô ta tức quá hậm hực dậm chân đi ra cổng công ty bắt taxi về trong lòng cảm thấy gần đây Quốc Thiên có gì lạ lắm mà suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được.
Quốc Thiên tới chung cư thì gọi cho chủ căn hộ và được dẫn lên thăm quan.

Sau một hồi thăm quan, thấy rất ưng ý nên anh đồng ý ký hợp đồng thuê.

Hoàn tất thủ tục xong, Quốc Thiên nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ nên anh lái xe về nhà tranh thủ chuẩn bị để sang đón Diệu Nhi cho kịp giờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương