Yêu Là Vì Nhau
-
Chương 6: Anh phải trở về
*****
Sáng hôm sau....
Tống Linh như cô vợ nhỏ dậy sớm hăng hái giúp anh soạn đồ...Lúc này đây Hàn Thiên đứng yên...nhìn cô gái nhỏ đang tỉ mỉ cài từng nút áo sơ mi cho mình...Sau khi hoàn thành bàn tay nhỏ còn vuốt nhẹ những nếp gấp..ngẩng đầu nhìn anh...nở nụ cười xinh đẹp...
-" Thiên! xong rồi..."
-"Ừ.......đã nhớ những gì anh căn dặn chưa...Phải..."
-" Em biết rồi...Phải ăn đúng cử...ngủ đủ giấc...không được tiếp xúc với đàn ông khác...không được đi chơi khuya....không được ăn đồ lạnh khi đến tháng.......Người ta nhớ hết rồi mà"
Hàn Thiên mỉm cười...ôm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn..
-" Ngoan...Anh đi đây..."
Hôn chụt vào môi cô...nhìn cô sâu sắc...rồi mới rời đi....
Cánh cửa vừa đóng lại nụ cười cũng chợt tắt,thân thể nhỏ nhắn cũng theo đó ngã ngồi trên ghế...nước mắt lặng lẽ rơi..Tống Linh che miệng khóc nức nở...Cô biết mình không nên yếu đuối làm gánh nặng cho anh...Nên chỉ còn cách nuốt xuống sự ủy mị của bản thân...dùng nụ cười và sự mạnh mẽ....để anh không phải lo lắng....Nhưng mỗi lần anh qua đây...khi anh trở về là nỗi ám ảnh trong cô..Caí cảm giác lạnh lẽo bao chùm...vô vọng, trống rỗng...Rồi lặng lẽ đếm ngày đếm tháng xa anh....nhưng chẳng thể tỏ bày...tim đau đến thắt từng cơn...thở cũng khó khăn....Những lúc như vậy cô rất hận những người đã đưa cô sang đây, khiến cô và anh không thể ở bên nhau...Tống Linh nghẹn ngào lẩm bẩm trong nước mắt...
-" Hàn Thiên.....Hàn Thiên...em cũng muốn về nước với anh...Hàn Thiên...huhu..."
" Cạch "
Cánh cửa bất ngờ mở ra....Tống Linh cắn môi nhìn người đứng đó...quên cả việc lau nước mắt....Hàn Thiên thở dài....ánh mắt thể hiện sự đau lòng...bỏ va li xuống từng bước tiến về phía cô...
Vừa ngồi vừa quỳ trên thảm..dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô...
-" Em như vậy...sao anh yên tâm mà đi đây"
Nghe anh nói thế nước mắt tủi hờn rơi càng không thể kiểm soát...
-" Em...xin lỗi...hic..."
Tống Linh hít hít mũi...ngăn cho cảm xúc không vỡ òa khiến anh khó xử..nắm bàn tay anh...
-" Em không sao...anh đừng lo...anh đi đi...em hứa sẽ không khóc nữa"
Hàn Thiên im lặng không nói...nhìn cô vài giây..nắm bàn tay nhỏ đặt lên miệng hôn nhẹ...
-" Anh sẽ tìm cách đưa em trở về nước..."
-" Anh....không cần...anh đừng làm như vậy...em không sao thật mà...đừng vì em mà...."
Hàn Thiên dùng ngón tay chặn môi cô lại...
-" Sẽ không ảnh hưởng gì hết...em yên tâm...Em phải tin tưởng ở anh...hiểu không?"
Tống Linh nhìn anh đầy cảm động...cô biết anh đã có suy tính riêng mới dám hứa hẹn với cô...và có thể bảo vệ được cho cô anh mới muốn đưa cô về nước...Tống Linh gật đầu...Anh hôn lên trán cô...
-" Anh đi đây...nếu không sẽ trễ chuyến bay...Không được khóc nữa"
-" Dạ"
Tống Linh cười thật tươi...lời anh hứa...cô sẽ được trở về...hai người sẽ không xa nhau nữa...cảm thấy cả người như tràn đây năng lượng...Đến khi Hàn Thiên đi rồi mà cả người cô còn thấy lâng lâng...vui không tả xiết....
Sáng hôm sau....
Tống Linh như cô vợ nhỏ dậy sớm hăng hái giúp anh soạn đồ...Lúc này đây Hàn Thiên đứng yên...nhìn cô gái nhỏ đang tỉ mỉ cài từng nút áo sơ mi cho mình...Sau khi hoàn thành bàn tay nhỏ còn vuốt nhẹ những nếp gấp..ngẩng đầu nhìn anh...nở nụ cười xinh đẹp...
-" Thiên! xong rồi..."
-"Ừ.......đã nhớ những gì anh căn dặn chưa...Phải..."
-" Em biết rồi...Phải ăn đúng cử...ngủ đủ giấc...không được tiếp xúc với đàn ông khác...không được đi chơi khuya....không được ăn đồ lạnh khi đến tháng.......Người ta nhớ hết rồi mà"
Hàn Thiên mỉm cười...ôm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn..
-" Ngoan...Anh đi đây..."
Hôn chụt vào môi cô...nhìn cô sâu sắc...rồi mới rời đi....
Cánh cửa vừa đóng lại nụ cười cũng chợt tắt,thân thể nhỏ nhắn cũng theo đó ngã ngồi trên ghế...nước mắt lặng lẽ rơi..Tống Linh che miệng khóc nức nở...Cô biết mình không nên yếu đuối làm gánh nặng cho anh...Nên chỉ còn cách nuốt xuống sự ủy mị của bản thân...dùng nụ cười và sự mạnh mẽ....để anh không phải lo lắng....Nhưng mỗi lần anh qua đây...khi anh trở về là nỗi ám ảnh trong cô..Caí cảm giác lạnh lẽo bao chùm...vô vọng, trống rỗng...Rồi lặng lẽ đếm ngày đếm tháng xa anh....nhưng chẳng thể tỏ bày...tim đau đến thắt từng cơn...thở cũng khó khăn....Những lúc như vậy cô rất hận những người đã đưa cô sang đây, khiến cô và anh không thể ở bên nhau...Tống Linh nghẹn ngào lẩm bẩm trong nước mắt...
-" Hàn Thiên.....Hàn Thiên...em cũng muốn về nước với anh...Hàn Thiên...huhu..."
" Cạch "
Cánh cửa bất ngờ mở ra....Tống Linh cắn môi nhìn người đứng đó...quên cả việc lau nước mắt....Hàn Thiên thở dài....ánh mắt thể hiện sự đau lòng...bỏ va li xuống từng bước tiến về phía cô...
Vừa ngồi vừa quỳ trên thảm..dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô...
-" Em như vậy...sao anh yên tâm mà đi đây"
Nghe anh nói thế nước mắt tủi hờn rơi càng không thể kiểm soát...
-" Em...xin lỗi...hic..."
Tống Linh hít hít mũi...ngăn cho cảm xúc không vỡ òa khiến anh khó xử..nắm bàn tay anh...
-" Em không sao...anh đừng lo...anh đi đi...em hứa sẽ không khóc nữa"
Hàn Thiên im lặng không nói...nhìn cô vài giây..nắm bàn tay nhỏ đặt lên miệng hôn nhẹ...
-" Anh sẽ tìm cách đưa em trở về nước..."
-" Anh....không cần...anh đừng làm như vậy...em không sao thật mà...đừng vì em mà...."
Hàn Thiên dùng ngón tay chặn môi cô lại...
-" Sẽ không ảnh hưởng gì hết...em yên tâm...Em phải tin tưởng ở anh...hiểu không?"
Tống Linh nhìn anh đầy cảm động...cô biết anh đã có suy tính riêng mới dám hứa hẹn với cô...và có thể bảo vệ được cho cô anh mới muốn đưa cô về nước...Tống Linh gật đầu...Anh hôn lên trán cô...
-" Anh đi đây...nếu không sẽ trễ chuyến bay...Không được khóc nữa"
-" Dạ"
Tống Linh cười thật tươi...lời anh hứa...cô sẽ được trở về...hai người sẽ không xa nhau nữa...cảm thấy cả người như tràn đây năng lượng...Đến khi Hàn Thiên đi rồi mà cả người cô còn thấy lâng lâng...vui không tả xiết....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook