Mẹ tôi chộp lấy ly nước, hất thắng vào mặt Trang Dật Thần, cả cái ly cũng lao thẳng đến.

“Đánh con gái tao, tao đánh chết mày!” Ngay sau đó mẹ tôi chộp đồ ném vào người Trang Dật Thần, cảnh tượng lúc đó lập tức trở nên hỗn loạn.

Người có mắt nhưng đồ vật thì không, không ném trúng Trang Dật Thần nhưng lại ném trúng Khâu Lâm, nghe tiếng kêu của bọn họ, mẹ tôi càng hãng hái ném.

Trang Dật Thần tháo chạy, không dám ở lại lâu hơn nữa.

“Khâu Hà, sao giờ chị lại trở thành một người phụ nữ ngang ngược như thế, lúc đầu Châu Diên Khánh không cần chị, lẽ nào là sai sao?” Khâu Lâm vừa chỉnh trang lại tóc tai vừa trở mặt, cuối cùng cùng không còn giữ diễn xuất phu nhân quý phái nữa.

Hai mẹ con nhà này quả rất biết giả bộ, Châu Tư Dĩnh so với mẹ cô ta vẫn còn kém một chút.

“Châu Diên Khánh chẳng qua chỉ là một đôi giày hỏng tôi không cần đến, cô thích vậy thì chúc cô đi lâu một chút.

Ngàn vạn lần đừng để người khác lấy ra đi nhiều lần, như vậy sẽ bị thối chân đấy!” Mẹ tôi trực tiếp cãi lại, cãi nhau không hề dùng từ ngữ thô tục, quả nhiên cao hơn Khâu Lâm một bậc.


“Mẹ, chúng ta về thôi!” Tiếp tục cãi nhau ở đây cũng không được tích sự gì, tôi biết mẹ tôi bây giờ chắc chắn đang rất buồn.

Nhiều năm như vậy, bà ấy đều không được thoải mái, hôm nay còn gì người ta châm chọc, nói móc.

“Để tôi đưa hai người về!” Trang Dật Dương đi theo mẹ còn tôi, vứt lại hai mẹ con Khâu Lâm ở đó.

Trang Dật Dương đẩy tôi, trên đường thương lượng với mẹ tôi, hay là đến chỗ anh ta, không ngờ mẹ tôi lại đồng ý, điều này khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Lẽế nào không phải nên từ chối thẳng thắn, sau đó sẽ mắng chửi Trang Dật Dương vài câu sao?
Bà ấy đã quyết định rồi, có phải tương đương với việc đồng ý để tôi ở lại rôi không?
Tôi có chút lo lắng bất an trở về căn biệt thự này, đau khổ và ngọt ngào đều từng có ở nơi này.

“Căn nhà rất đẹp, có điều lại không phải là nơi người như chúng tôi nên đến.

Hôm nay, chúng ta ở đây nói chuyện, cậu định chịu trách nhiệm thế nào với phần đời còn lại của con gái tôi? Bố nó chính vì quan hệ của hai đứa mà tức chết, lẽ nào cậu muốn con gái tôi cả đời làm tình nhân, để bố nó mãi mãi không thể nhắm nổi mắt?” Lời nói của mẹ tôi càng làm tôi thêm áy náy, cái chết của bố tôi là điều mà cả đời này tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.


Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ gả cho Trang Dật Dương, đợi sau khi mọi thứ hết thúc, tôi sẽ trở về nhà, chăm sóc cho mẹ tôi, làm những điều mà một đứa con gái nên làm.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Cháu tạm thời không định kết hôn, cũng có khả năng cả đời này sẽ không kết hôn, vì vậy cô ấy sẽ là bạn gái của cháu!” Lời nói của Trang Dật Dương khiến tôi hơi bất ngờ, cả đời không kết hôn, lẽ nào là do bố mẹ anh ta sao?
“Giả dụ cậu phải kết hôn, con gái tôi phải rời đi, vì cậu mà dành cả thanh xuân để cho chó ăn sao?” Mẹ tôi vạch ra vấn đề một cách sắc bén.

Đối với một người mẹ mà nói, đây là không thể nhẫn nhục thêm nữa.

“Nếu cậu đã không thích con gái tôi, cho rằng nó không xứng đáng với cậu, vậy thì quan hệ giữa hai đứa nên dừng lại ở đây.

Trong lòng tôi, cậu không xứng!” Mẹ tôi kiêu ngạo đẩy tôi đi, dù cho tôi đã làm sai bao nhiêu chuyện, bây giờ mẹ tôi vẫn tình nguyện đón nhận tôi, đưa tôi về nhà.

Tôi lặng lẽ ngồi trên xe lăn, một bên là người mẹ yêu thương tôi, một bên là đứa con trai đã mất của tôi.

Tôi không phải một người con tốt, cũng không phải một người mẹ tốt.

“Mẹ, mẹ có còn trách con không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương