Tôi nhìn Châu Tư Dĩnh từng bước suy sụp, khuôn mặt cao ngạo dần trở nên cuồng loạn, tâm trạng tôi cực kì sảng khoái.

Cô ta đột nhiên đứng chặn trước mặt, ngăn cản không cho Trang Dật Dương bế tôi.

“Hôn ước là cả hai bên cùng thống nhất, không phải một mình anh nói muốn chấm dứt là có thể chấm dứt.

Trang Dật Dương, anh thấy mình có xứng đáng với những gì em dành cho anh không? Bác Trang, người phụ nữ này sống ở đây, bố con sẽ nghi ngờ về sự chân thành của gia đình bác.” Châu Tư Dĩnh thấy Trang Dật Dương không trả lời mình, liền đi tìm viện trợ.

Châu Tư Dĩnh bướng bỉnh đứng trước mặt tôi, Trang Dật Dương cũng ái ngại không muốn ra tay với cô ta, chỉ đứng nhìn tôi với vẻ bất lực.

“Trang Dật Dương, lập tức đưa cô Lâm đây về. Gia đình ta không cho phép người như vậy bước vào cửa chứ đừng nói là làm con dâu!” Trang Vân Đào rất không hài lòng về sự xuất hiện của tôi, càng muốn nhân cơ hội đuổi tôi đi.

“Chuyện của con không cần bố quan tâm, bố trông coi cho tốt đứa con của vợ bé mình đi!” Trang Dật Dương đối mặt với Trang Vân Đào, không nể mặt.

Mối quan hệ giữa cha con họ, tôi sớm đã hiểu rõ.

Trang Dật Dương đẩy Châu Tư Dĩnh ra đi đến bế tôi lên, liên nghe thấy tiếng cô ta đập chiếc bình hoa, phát ra tiếng va đập vỡ tan và tiếng gào thét dữ dội.

Máu chảy dọc trên đùi Châu Tư Dĩnh, Trang Dật Dương còn chưa kịp phản ứng, Trang Dật Thần đã chạy tới, giúp cô ta băng bó chân.

“Đứt động mạch chủ rồi! Mau gọi 120, nhanh lên!” Trang Dật Dương lập tức ra lệnh cho người giúp việc gọi điện, lúc đó Châu Tư Dĩnh vừa khóc, vừa nhìn chằm chằm vào tôi.

Thương tích của tôi so với cô ta, lập tức trở nên nhỏ bé, không đáng kể đến.



“Dật Dương, em sẽ chết sao? Em sợ lắm, anh ở bên em được không?” Châu Tư Dĩnh thấy Trang Dật Dương đến xem vết thương của cô ta, liền nắm lấy tay anh không chịu buông.

Từ góc nhìn của tôi, có thể thấy ánh mặt ghen tị và căm thù thoáng qua trên gương mặt của Trang Dật Thần.

“Anh, anh đến giữ vết thương cho chị dâu đi!” Khoảnh khắc Trang Dật Thần buông tay ra, máu lại bắt đầu tuôn không ngừng, Trang Dật Dương không có cơ hội từ chối, chỉ có thể đưa tay ấn giữ vết thương.

Tôi nhìn dáng vẻ đắc thắng của Châu Tư Dĩnh, cảm thấy rất buồn.

Nếu cô ta thực sự rất yêu Trang Dật Dương, vậy tại sao hết lần này đến lần khác cắm sừng anh?

Nếu không yêu, sao cô ta lại dùng cách hèn mọn, không xứng với thân phận của mình như vậy?

Trang Dật Thần cũng như vậy, phối hợp với màn kịch của Châu Tư Dĩnh, cũng không đến nỗi khiến anh ta đau khổ đến vậy chứ!

“Chị Mai Tử, đỡ tôi ngồi lên xe lăn!”

Tôi không ở đây nhìn bọn họ diễn vở kịch hoàn hảo, hôm nay máu Châu Tư Dĩnh chảy xuống, chẳng qua là muốn lấy lại nhiều hơn thế.

“Chăm sóc tốt cho cô ấy!” Trang Dật Dương cau mày, cảm thấy có lỗi, chỉ có thể nói chị Mai Tử chăm sóc tốt cho tôi.

Lòng tôi không chút dao động, sự quan tâm của anh đối với tôi mà nói, chỉ là vũ khí chống lại Châu Tư Dĩnh chứ chẳng có gì khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương