Thế nhưng tôi mất tích lâu như thế, suýt thì chết ở bên ngoài, anh ta lại luôn ở bên Châu Tư Dĩnh, cũng không hỏi han gì đến tôi và con.

Rốt cuộc trong lòng anh ta tôi là cái gì?
“Trang Dật Dương!” Tôi tức giận không còn chút lý trí nào, xông tới tát anh ta một cái thật mạnh.

Phóng viên xung quanh bắt được cảnh tượng này, liền không ngừng chụp lại.

Châu Tư Dĩnh nhìn thấy tôi hoàn toàn sững sờ, dáng vẻ thất thường như vậy khiến tôi càng thêm chắc chắn, tuyệt đối chính là cô ta cho người bắt cóc tôi.

Tay tôi định đánh cô ta, lại bị Trang Dật Dương túm lấy.

“Đừng làm loạn, về nhà trước đi!”
Sắc mặt Trang Dật Dương rất khó coi, trực tiếp đẩy tôi ra, một chút dịu dàng cũng không có.


“Ông Trang, xin hỏi ông và người ăn xin này có quan hệ gì?”
“Cô gái ăn xin, cô có chuyện gì với Tổng giám đốc Trang?”
Châu Tư Dĩnh vô cùng thành thạo, chuyên nghiệp đối diện với đám phòng viên cười cười nói nói, “Chồng sắp cưới của tôi làm rất nhiều việc thiện, còn cô gái này thần kinh không được bình thường, luôn nói linh tinh rằng đứa con trong bụng là của Dật Dương.

Đường cùng, Dật Dương đành phải trả viện phí cho cô ấy, không ngờ còn bám lấy đến tận giời”
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Trang Dật Dương, nếu lúc này anh ấy đứng ra nói giúp tôi một câu, vậy thì có thể tha thứ.

Nếu không, điều đó chỉ có thể chứng mình, mẹ con tôi vô giá trị.

Cho đến khi bảo vệ đuổi tôi đi, anh †a cũng không nói một câu, tôi nói với anh ta hai chữ: “Tạm biệt!”
Không gặp lại!
Trước mặt Châu Tư Dĩnh, tôi không được cúi đầu, tôi sẽ ra đi một cách cao ngạo.

Tôi trở vê chung cư, nhanh chóng tám rửa, hùng hổ ăn một bữa, sau đó †hu dọn đồ đạc, một tiếng sau đến kịp ga tàu.


Mua một vé tàu xuất phát sớm nhất, tôi đi đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi nơi này.

Tôi đã chịu đủ ấm ức, lại bị người nhà anh ta nhục mạ, cuối cùng còn trở thành kẻ thần kinh trước mặt tất cả mọi người.

Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.

Đột nhiên bụng tôi đau nhói, đau đến mức tôi phải mở miếng hét to lên, cảm giác ấm nóng khiến cho tim tôi vỡ vụn.

Dùng hết sức bám vào cánh tay của một người đàn ông bên cạnh, “Cứu tôi!”
“Cô ấy sợ là sắp sinh rồi!”
“Không, đây là sinh non, nhìn bụng vẫn chưa lớn!”
Mọi người xung quanh bàn tàn, người đàn ông kia bế tôi dậy chạy đến bệnh viện.

Nước ối nóng càng lúc càng ra nhiều, khiến tôi cảm nhận được tính mạng của con mình đang trôi đi.

Lễ nào con vẫn muốn chôn cất tại | Dương Thành sao?
Trong phòng cấp cứu, tôi ôm lấy tay bác sĩ, “Xin bác sĩ, hãy cứu lấy con tôi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương