Yêu Không Thể Yêu
-
Chương 2
Thay xong quần áo, tôi ở nhà đợi Dương Thụy về, tôi không biết nên giải thích với anh ấy như thế nàol Không ngờ tôi lại ở cùng với một người đàn ông khác và căm sừng chồng mình, anh ấy liệu có thể chấp nhận được một cái tin tàn nhãn như thế không?
Vài ngày trước anh ấy đã tự sát một lần, nếu không phải tôi phát hiện ra thì hậu quả tôi thực sự không dám nghĩ.
Thêm sự ghê gớm của mẹ chồng khiến cho tôi phải giấu diếm đi chuyện này.
Đối với việc Dương Thụy trắng đêm không về, tôi thậm chí cũng không dám hỏi, may là anh ấy cũng không hỏi tôi tối qua mấy giờ về nhà.
Nghe thấy việc tôi vẫn chưa đòi được tiền về, Dương Thụy tái mặt đi, chủ động đề nghị li hôn với tôi, nói rằng không muốn liên lụy đến tôi.
“Không, đừng li hôn! Chúng ta có thể tiếp tục đòi tiền, nếu thực sự không được thì chúng ta thưa kiện.
Cùng lắm thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu!” Vốn dĩ trong lòng tôi đang hổ thẹn, lúc này làm sao có thể ruồng bỏ Dương Thụy chứ?
Nhưng bất kể tôi có nói gì, khuyên __ nhủ thế nào thì Dương Thụy vẫn giữ vững ý định đó, nhất đình đòi li hôn.
Tôi chỉ có thể cầu cứu mẹ chồng, bà lau nước mắt, nói rằng không muốn nhúng tay vào chuyện của hai chúng tôi.
Nhìn thấy đơn li hôn, trên đó viết rằng sẽ để lại cho tôi một căn hộ nhỏ, không có bất cứ khoản nợ nào.
Như thế này là Dương Thụy muốn tự mình gánh lấy mọi nợ nần, anh ấy càng như vậy, lòng tôi càng cảm thấy không thoải mái.
Tôi quyết định không li hôn, bắt buộc phải tìm Trang Dật Dương lần nữa, đòi lại số tiền thuộc về nhà chúng tôi.
Đêm đó, điện thoại và ví tiền của tôi toàn bộ đều để quên ở đó.
Vì vậy lần này, tại quầy tiếp tân tôi đề nghị gặp Trang Dật Dương, báo cáo số phòng và ngày tháng.
Nhân viên lễ tân nhìn tôi khinh bỉ, lòng tôi chua xót, nhưng càng sợ anh ta không gặp tôi.
Nửa tiếng sau, trợ lý Trình Hạ của Trang Dật Dương đem điện thoại và ví tiền xuống đưa cho tôi, hơn nữa còn đem tờ chỉ phiếu tối đó đưa kèm.
“Cô Lâm, Tổng giám đốc Trang không hy vọng có lần saul”
Đây rõ ràng nghi ngờ rằng tôi cố tình gây ồn ào, cố tình để quên ví tiền và điện thoại ở đó không phải sao?
Tôi nhận tấm chỉ phiếu 1 vạn tệ trước ánh mắt khinh bỉ của đối phương, sau đó đưa tấm danh thiếp của mình cho đối phương.
“Nói với Tổng giám đốc Trang của các người, vân còn nợ nhà chúng tôi 14,9 triệu tiền dự án!” Nói rồi tôi ngồi đợi ở dưới lầu.
Hôm nay đến, tôi không có dự định sẽ đi.
Nếu đối phương không gặp, tôi sẽ cứ ngồi đợi, đợi đến khi anh ta gặp tôi mới thôi.
Trình Hạ cầm danh thiếp của tôi, chần chừ một lúc tôi mới quay người đi.
Lại đợi thêm mười phút nữa, nhân viên tiếp tân thông báo cho tôi lên lầu cao nhất gặp Trang Dật Dương.
Đối diện với người giàu có đệ nhất Dương Thành, tôi vực lại tinh thần, tuyệt đối không để bị mê hoặc.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook