Yêu Không Thể Yêu
-
Chương 13
Y tá đi tới, giải tán đám đông đang vây quanh, cũng trách mắng chúng tôi nếu muôn xử lý việc gia đình thì đổi địa điểm, không được la hét om sòm trong bệnh viện.
Chị Mai Tử lôi Dương Thụy xuống dưới lầu, mẹ lôi mạnh tay tôi, “Nếu nói không phải, vậy bây giờ đi kiểm tra xem rốt cuộc con có mang thau không?”
Tôi khóc như mưa, “Mẹ, mẹ đừng như vậy, đừng như vậy mài”
Bà ấy yếu ớt như thế, không biết sức từ đâu, cứ như vậy mà lôi tôi đi.
“Vậy là con đã mang thai thai, mà nó không phải con của Dương Thụy?”
Mẹ nhìn tôi chằm chằm, nếu tôi không nói thật, e rằng không qua khỏi hôm nay.
Tôi khẽ gật đầu thừa nhận, còn chưa mở miệng giải thích, đã bị mẹ tôi tát một cái.
“Cút đi, mẹ không có đứa con gái quý hóa như con! Chẳng trách có người trả tiền rồi còn giúp chúng ta tìm gan.
Thế này là con không muốn cứu bố con, con có từng nghĩ, nếu bố con ra đi giữa lúc này, cả đời này con sẽ sống cùng người đàn ông đó sao?” Mẹ thất vọng nhin tôi, ngồi nhoài ra ghế.
Đây là lần thứ hai bà ấy dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, lần đầu tiên là khi tôi nằng nặc đòi lấy Dương Thụy.
“Không, thưa mẹ, không phải vậy.
Con rất muốn cứu bố, bay giờ con sẽ đi bỏ đứa bé này, dùng gan của con để cứu bố, được không mẹ?” Tôi quỳ xuống đất, ôm lấy chân mẹ tôi, lắc lắc.
Mặc cho tôi giải thích như thế nào đi nữa, mẹ tôi vẫn cho rằng tôi là một kẻ vong ân bội nghĩa.
Dùng gan của tôi, mặc kệ bản hợp đồng kia, mặc kệ Trang Dật Dương, tôi không thể mất đi bố mẹ.
Nếu họ đều không cần tôi, cuộc đời này tôi không còn người thân nữa.
Tôi khóc lóc đi tìm bác sĩ, yêu cầu bác sĩ làm phẫu thuật cho tôi.
Nhưng bác sĩ kịch liệt phản đối, phẫu thuật trước rồi phá thai có thể sẽ mất mạng.
Còn nếu phá thai rồi mới phẫu thuật thì bố tôi không đợi được.
Mẹ tôi từ chối nói chuyện với tôi, tạm thời bố tôi vẫn chưa biết sự việc trước mắt nên đã trách móc mẹ tôi.
Tôi âm thầm lau chân cho bố, không dám nói nửa lời, rồi đi ra ngoài đợi ở cửa phòng.
Không cho phép bất cứ ai đến nói năng huyên thuyên trước mặt bố tôi, tối đến tôi cũng không về, ngủ trên giường gấp ngoài hành lang.
Với sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, cuối cùng cũng đến lúc bố tôi được đưa vào phòng phẫu thuật, tôi cùng mẹ đợi ở bên ngoài, nhưng lại không hề đứng gần nhau.
Chị Mai Tử dọn đồ ăn lên cho tôi, cũng dọn một phần cho cả mẹ tôi, bà ấy tức tối hất bỏ.
Tôi đói bụng, không ăn sẽ ngất đi, tránh việc bị ngất ở bên ngoài, tôi chọn ăn.
Vừa ăn vừa đón nhận ánh mắt oán hận của mẹ tôi, trong lòng bà ấy không thể trách tôi!
Phẫu thuật thành công được đưa đến phòng hồi sức, tôi thở phào nhẹ nhõm, ngủ một giấc thật ngon.
Không dám ra ngoài, tôi liền tìm một phòng bệnh ở lại, tắm rửa nghỉ ngơi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook