Yêu Không Phải Lúc
Chương 55: Nước xanh lam (08)

Ước chừng qua mấy giây, mấy người giằng co không hề nhúc nhích.

Cuối cùng vẫn là Lưu Nguyên lên tiếng trước, cười khan một tiếng, "Cái đó... Đây nhất định là có hiểu lầm."

Khương Từ không lên tiếng, mở cửa xuống xe, đi tới bên cạnh Lương Cảnh Hành.

Lương Cảnh Hành cúi đầu nhìn cô, "Đã trở lại."

"Ừ." Khương Từ cúi đầu, giọng nói cũng vô cùng mềm mại, "Em muốn ăn bánh kem ở cửa hàng tiểu Phương trên tầng tám, anh đi mua một phần giúp em, em nói vài câu với Đàm Hạ."

Lương Cảnh Hành nhất thời không hiểu Khương Từ có ý gì, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đồng ý.

Khương Từ đưa tay chỉnh lại cà vạt của anh, yên lặng mấy giây, lại nhỏ giọng hỏi anh: "Anh mang tiền không?"

Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, "Muốn bao nhiêu?"

"Càng nhiều càng tốt."

Lương Cảnh Hành lấy một chi phiếu đã ký trong túi áo ra, nhét vào trong bàn tay cô, "Muốn bao nhiêu thì em tự điền."

Mặt Đàm Hạ đỏ lên, mắt thấy hai người không coi ai ra gì, chỉ cảm thấy trong lòng tựa như bị dao đâm, nhưng lại không nhấc chân lên được.

Một lát, Lương Cảnh Hành lĩnh mệnh rời đi, Khương Từ tiến lên một bước, nhìn Đàm Hạ, "Đã lâu không gặp."

Đàm Hạ không lên tiếng.

"Nghe nói cậu đã tốt nghiệp đại học nghệ thuật San Francisco, chúc mừng."

Đàm Hạ mắt lạnh nhìn cô, "Cậu muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, không cần phải làm bộ làm tịch như vậy."

Vẻ mặt Khương Từ bình thản, "Cậu thích đi thẳng vào vấn đề, vậy thì tôi đi thẳng vào vấn đề. Đàm Hạ, Lương Cảnh Hành muốn gì đó của cậu, bao nhiêu tiền thì cậu chịu bán?"

"Cậu biết anh ấy muốn gì không?"

"Tôi không biết, anh ấy không nói cho tôi, cũng không nói cho Lưu Nguyên, nhưng tôi đại khái đoán được. Ba cậu là Đàm Huy đúng không? Sinh nhật mười lăm tuổi của tôi, ba cô vì đấu thầu, mua của tôi một bức tranh." Cô quan sát vẻ mặt của Đàm Hạ, "Có chuyện gì mà Lương Cảnh Hành không thể không hợp tác với cậu, vậy khẳng định có liên quan tới tôi."

Đàm Hạ như bị chẹn họng, "... Cậu cũng thật tự tin."

Khương Từ chớp chớp mắt, "Điểm tự tin này tôi dám có. Cậu nói thẳng đi, bao nhiêu tiền thì có thể bán?" Cầm tờ chi phiếu cô vừa lấy của Lương Cảnh Hành đưa cho Đàm Hạ, "Nếu không tự cậu điền số đi."

"... Cậu cầm tiền của anh ấy, mua thứ anh ấy muốn? Khương Từ, có phải đầu óc cậu có bệnh hay không."

"Tiền này coi như tôi mượn của anh ấy, tôi sẽ trả lại anh ấy cả vốn lẫn lãi."

"Lấy gì trả?"

"Cái này không nhọc cậu quan tâm, đây là chuyện của tôi với anh ấy."

"..." Đàm Hạ không nhìn cô, xoay người mở cửa xe, "Anh ấy muốn, để cho anh ấy tự mình tới cầm."

"Anh ấy sẽ không gặp lại cậu."

Đàm Hạ dừng tay lại.

"Tôi sẽ không để cho anh ấy gặp cậu ."

Đàm Hạ chợt quay đầu.

Vẻ mặt Khương Từ thản nhiên, nhưng ánh mắt khinh miệt kia rõ ràng là không được xía vào, "Cậu đã có cơ hội, tôi đi ba năm, không hề liên lạc với Lương Cảnh Hành một lần. Ba năm, cậu đều không thành công."

Đàm Hạ cắn răng, "Cậu..."

"Bình tĩnh mà xem xét, tôi phải cảm ơn cậu. Là cậu làm tôi quyết định rời đi, nếu không hôm nay tôi cũng không có cơ hội đứng ở chỗ này nói những lời này rồi."

"Khương Từ, cậu thật ghê tởm."

"Tôi vốn cũng không phải là người tốt lành gì, ba năm trước, cậu từng nói tôi không xứng với Lương Cảnh Hành. Nhưng tôi cảm thấy lời này không đúng, xứng hay không xứng, tôi nói không tính, cô nói cũng không tính, phải là chính Lương Cảnh Hành nói mới tính." Tờ chi phiếu trongg tay cô rung lên, "Anh ấy có thể cho tôi cái này, tôi cảm thấy đã có thể nói rõ vấn đề rồi. Nhưng nếu cậu vẫn cảm thấy sức nặng không đủ, tôi còn có một tin muốn nói cho cậu biết..."

Khương Từ tiến lên một bước, hơi ngước đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm Đàm Hạ, nhẹ giọng nói ra mấy chữ.

Đàm Hạ chậm rãi mở to hai mắt.

Khương Từ cười cười, lui ra một bước, "Đàm Hạ, nếu chúng ta đều chán ghét lẫn nhau, cũng không cần phải tìm kiếm quan điểm chung. Có một thứ tôi vô cùng tin tưởng, giữa tôi với Lương Cảnh Hành, sẽ không còn có người khác."

Đàm Hạ cười lạnh một tiếng, cũng không lên tiếng.

"Ghê tởm, cũng đừng miễn cưỡng bản thân làm vật thay thế, cậu rõ ràng là người vô cùng kiêu ngạo..."

Đàm Hạ ngẩn ra, chợt cảm thấy ngậm ngùi, lời này, Lương Cảnh Hành cũng đã nói.

"Bức tranh kia của tôi lúc đó được bán với giá 23 vạn, suy tính các loại nhân tố, tôi dùng 100 vạn mua lại của cậu, cậu thấy có được hay không?"

Đàm Hạ không lên tiếng, ánh sáng chiếu xuống đỉnh đầu, làm đôi mắt hoa đào hơi hếch lên của cô như phát ra mấy tia sáng nhạt.

Cô cắn răng một cái, chợt mở cửa xe ra, "Lương Cảnh Hành hợp tác với tôi ba năm, tiền tôi kiếm được mười năm cũng xài không hết, không cần 100 vạn như chân một con ruồi này của cô. Tranh này nếu cô đã cầm lại, sau này nhớ giữ gìn cẩn thận, đừng mẹ nó tùy tiện bán nữa..." Cô cổ họng nghẹn lại, cũng không nói được nữa, cúi đầu thật nhanh xách khung ảnh lồng kính trên ghế tay lái phụ xuống, dẫm lên chân Khương Từ một cái.

***

Lúc Lương Cảnh Hành mang bánh ngọt trở lại, Khương Từ đang dựa lưng vào cửa xe, bên chân dựng một bức tranh, cúi đầu, nghiêng đầu mang theo phần tư lự.

Anh trước không đi qua, mà gõ lên cửa sổ xe chỗ Lưu Nguyên đang ngồi, "Hai cô ấy nói gì vậy?"

Lưu Nguyên vội vàng thuật lại. Nói được nửa đường, Lương Cảnh Hành ngắt lời cậu, "Cô ấy nói còn có một tin muốn nói cho Đàm Hạ, tin gì?"

"Cách xa như vậy, nghe không rõ." Lưu Nguyên liếc nhìn phía trước một cái, "Anh Lương, anh nên chạy nhanh qua nói xin lỗi đi, phụ nữ càng tức giận thì càng bình tĩnh, cẩn thận tối về cô ấy phạt anh quỳ bàn phím."

Lương Cảnh Hành buồn cười, "Cậu quỳ nhiều, quỳ ra kinh nghiệm đúng không?"

"Em không có phạm vào sai lầm nghiêm trọng, giống như anh hồi nãy..." Cậu nhìn vẻ mặt Lương Cảnh Hành chợt trầm xuống, gãi gãi mũi một cái, cười hắc hắc.

Lương Cảnh Hành hít sâu mấy lần, chậm rãi đi tới bên cạnh Khương Từ, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của cô một cái, "A Từ."

Khương Từ không ngẩng đầu.

Lương Cảnh Hành cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu liếc nhìn cô một cái, nhất thời sửng sốt.

Lông mi cô hơi ướt, trên gò má trắng là hai hàng = nước mắt.

Lương Cảnh Hành vội vàng nâng mặt cô lên, "Sao vậy? Đàm Hạ nói gì?"

Con ngươi đen mà trong trẻo, lẳng lặng nhìn anh, "Anh biết người trong bức tranh kia là ai đúng không?"

Ánh mắt Lương Cảnh Hành hơi thu lại, gật đầu một cái.

"Vậy anh biết vì sao em muốn bán nó không?"

Lương Cảnh Hành không lên tiếng, chỉ duỗi tay ra, nắm bàn tay cô, ôm cô vào trong ngực.

"Tranh này, vốn là quà sinh nhật em muốn đưa cho ba em. Khi đó ông ấy cùng với một người phụ nữ quan hệ thân cận, đã đến bước đàm hôn luận gả. Em lại vô cùng ngây thơ ích kỷ, cho là một người cả đời chỉ có thể trung thành với một người, liền vẽ bức tranh này mỉa mai ông ấy. Ông ấy rất khổ sở, nhưng vẫn lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ kia, hơn nữa vè sau cũng không còn đi tìm người. Mấy năm đó, ba em trôi qua vô cùng buồn khổ, quan hệ của em và ông ấy cũng một lần hạ xuống điểm đóng băng. Qua hai năm, em bắt đầu dần dần hiểu ông ấy, hơn nữa vào sinh nhật mười lăm tuổi, quyết định bán bức tranh này — Em không nỡ hủy diệt bản thân. Ba em cũng không biết em muốn bán bức tranh này, cho đến lúc bắt đầu buổi đấu giá mới biết đã bị em đánh tráo..."

Cô nhỏ giọng nghẹn ngào, nước mắt rất nhanh thấm ướt vạt áo sơ mi của Lương Cảnh Hành, "... Em vốn đã mất tất cả, không ngờ còn có thể lấy lại bức tranh này... Lương Cảnh Hành, cám ơn anh, có thể gặp được anh chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời em..."

"Nói bừa, hạnh phúc vẫn còn ở phía sau."

Khương Từ cười một tiếng, một lát sau, chậm rãi ngẩng đầu, lấy ngón tay cái lau sạch nước mắt, "... Bánh ngọt đâu, em đói rồi."

Lương Cảnh Hành cầm túi giấy trong tay đưa cho cô, "Nếu không lên trên ăn cơm rồi mới trở về?"

Khương Từ liếc nhìn anh một cái, "Vào nhà hàng anh vừa ở cùng Đàm Hạ?"

Vẻ mặt Lương Cảnh Hành hơi chậm lại, ho nhẹ một tiếng, "Anh phải giải thích một câu, anh chưa bao giờ chạm qua cô ấy, một cọng tóc cũng không có."

"Thầy Lương, không phải anh đụng, mà là tiểu cô nương không chịu nổi chủ động bổ nhào vào lòng anh đúng không."

"... Cái này cũng trách anh?"

"Chẳng lẽ trách em?"

...

Lưu Nguyên làm như không thấy, khổ sở nhìn sang chỗ khác.

***

Cuối cùng ba người đến một nhà hàng khác giải quyết cơm trưa, Lương Cảnh Hành và Khương Từ về biệt thự. Khương Từ xem chừng nhà của mình vẫn phải sửa chữa một chút, kết quả lại được cho biết, khu Hà Vương Động sắp bị phá bỏ, hai tuần sau tin tức mới truyền ra. Vùng đó sắp được cải tạo thành khu trung cư hạng sang, tiền đền bù vô cùng khả quan.

Khương Từ hối hận không thôi: "Ba em năm đó sao lại không mua nhiều mấy căn chứ."

Lương Cảnh Hành cười không ngừng, "Khương Từ, có phải em muốn bơi trong tiền hay không?"

Tuần cuối cùng của tháng tám, nhiệu độ thành phố vẫn cao không hạ, bên ngoài ánh nắng mặt trời gay gắt, xa xa như có tiếng ve.

Khương Từ búi mái tóc thật dài lên, lấy quần áo đi tắm nước lạnh.

Lúc đi ra, không nhìn thấy bóng dáng Lương Cảnh Hành, cô gọi một tiếng, từ thư phòng truyền đến trả lời.

Cô đi tới cửa, lại thấy Lương Cảnh Hành đang đứng ở trên ghế, đống đinh trên vách tường, bên chân dựng bức tranh của cô. Anh đóng thêm mấy cái, treo bức tranh lên vách tường, điều chỉnh một chút, quay đầu hỏi cô: "Chỉnh ngăn ngắn chưa?"

Khương Từ gật đầu một cái, giọng nói lại trầm thấp mấy phần, cười nói: "Được sự đồng ý của em chưa, tùy tiện liền treo lên."

Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Tranh này là anh lấy về , chẳng lẽ anh không có quyền làm chủ?"

"Dạ dạ dạ, anh chịu nhục mất chủ quyền đất nước mới lấy về được."

Lương Cảnh Hành từ trên ghế nhảy xuống, đi mấy bước tới bên cạnh cô, "Lặp lại lần nữa? Mất cái gì quyền, nhục cái gì nước?"

"Quyền chiếm hữu độc nhất vô nhị của em.” Khương Từ ngẩng đầu lên, không chịu yếu thế.

Cô mới vừa tắm rửa xong, mặt mày trong trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh mặt trời trắng nõn trong suốt, cả người tản ra một mùi hương nhàn nhạt.

Lương Cảnh Hành cười một tiếng, ánh mắt tối dần, giữ eo của cô, cúi đầu ngậm môi của cô.

Nụ hôn dài dần dần trở nên dồn dập kịch liệt, một cái tay dò vào bên trong áo, tràn đầy ý vị khẽ vuốt làn da còn dính hơi nước của cô.

Khương Từ thở dốc một hơi, giữ tay anh lại, "Không được."

Nụ hôn ướt át rơi lên xương quai xanh rõ ràng tinh xảo, Lương Cảnh Hành khàn giọng hỏi: "Không muốn, hả?"

"Sợ rằng có người không muốn."

Lương Cảnh Hành dừng lại trong chớp mắt, động tác trong tay vẫn không ngừng, "Ai không muốn?"

"Ưmh..." Khương Từ chợt thấy ngượng ngùng, gương mặt nóng lên, một tay đẩy đầu anh ra, một tay nắm bàn tay của anh, một tấc một tấc đưa về phía bụng bằng phẳng của mình, "Nơi này... Con trai của anh sợ rằng không muốn..."

Nhất thời yên lặng.

Khương Từ chợt cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ, Lương Cảnh Hành không có ý định này?

Cô đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy Lương Cảnh Hành lên tiếng"... Thật?" Giọng nói run run, mang theo kích động khó có thể kìm nén.

"Thật, đã dùng que thử thai kiểm tra, có muốn xem hình..."

Lời còn chưa dứt, bị một nụ hôn cuồng loạn ngăn lại, lúc cô sắp hít thở không thông thì Lương Cảnh Hành cuối cùng lui ra, rồi lại ôm eo cô thật chặt, mạnh mẽ ôm cô lên.

Hai chân Khương Từ đung đưa trên không, ở trong lòng hô nhỏ một tiếng, cúi đầu, chống lại ánh mắt của Lương Cảnh Hành.

Ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh rước sau như một, thế nhưng lúc này lại phiếm lệ quang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương