Thứ hai, bầu trời trong xanh nắng ấm áp, chim chóc vui vẻ chơi đùa bắt đầu cho một ngày mới tốt lành. Sở Minh bị “nguyệt bà” Tử Đồng lôi kéo cả một ngày, vừa mới tan tầm liền nhanh chân chạy vào phòng Tổng tài, dự định kéo Lâm Tĩnh đi chơi.

Lâm Tĩnh mới vừa cùng một vị khách nước ngoài cơm nước xong, gương mặt đầy mệt mỏi nhưng vẫn trở về công ty làm báo cáo tiêu thụ gần nhất của công ty. Nhìn đến Sở Minh tiến tới, ngẩng đầu, cười cười xin lỗi nàng.

“Chờ một chút, còn có mấy văn kiện vẫn chưa xem xong.”

Hai chân của Sở Minh bắt chéo ngồi trên ghế sofa phất tay.

“Cậu cứ bận việc của cậu, không cần phải xem tớ.”

Lâm Tĩnh nghe xong nhìn nàng hé miệng cười cười, không nhiều lời nữa, cúi đầu, đem toàn lực chú ý chuyển dời lên văn kiện trên tay.

Mộ Xa sau khi về nước thì ở Vạn Lâm càng làm càng tốt. Nàng có năng lực, mang nền tư tưởng tiên tiến từ nước ngoài, đặc biệt thủ đoạn giao thiệp nắm bắt lòng người, khiến cho nàng ở Vạn Lâm mấy tháng liền nhanh chóng đứng vững. Nàng cũng từng bước thành lập được 'người của mình', nàng cũng vì Lâm Tĩnh chia sẽ rất nhiều công việc trong công ty, nhưng trong lòng Lâm Tĩnh luôn có cảm giác mơ hồ bất an. Nàng sợ sẽ có chuyện xảy ra, đặc biệt là đối với Sở Minh. Mộ Xa đối với Vạn Lâm làm gì thì nàng vẫn có thể nhịn lấy, nhưng Sở Minh chính là điểm mấu chốt của nàng, cho dù ai cũng không thể chạm vào được. Cho nên gần nhất, Lâm Tĩnh đối với những chuyện của công ty đều phá lệ để tâm, mặc dù có hơi mệt một chút nhưng chỉ khi như vậy nàng mới cảm thấy an lòng.

Sau hơn một tiếng, Lâm Tĩnh mới buông văn kiện trong tay ra, ngửa người về phía sau dựa vào ghế nghỉ ngơi, nhu nhu huyệt thái dương. Rồi nàng nhìn đến Sở Minh đang nằm nghiêng trên ghế sofa ngủ, mỉm cười, sắp xếp văn kiện trong tay nàng nhẹ nhàng đi đến.

Thần thái có chút ngốc ngốc, những nhánh tóc che đi khuôn mặt, cái miệng nhỏ nhắn đang chu chu ra, da thịt mềm mại, người này vẫn y hệt như năm đó khiến cho bản thân rung động. Lâm Tĩnh nhìn nàng mê ly, rồi không kiềm hãm được liền cúi đầu muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại ấy. Nàng khẽ đỏ mặt muốn lui về phía sau thì lại bị một đôi tay dùng lực kéo nàng trở lại.

“Hôn tớ một cái thì phạm pháp sao? Cậu chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”

Đáy mắt Sở Minh sáng ngời không chút nào có dấu hiệu còn buồn ngủ, mang theo một chút không hảo ý nhìn nàng. Vốn dĩ nàng vẫn luôn không có ngủ, chỉ là sợ làm ảnh hưởng đến công tác của Lâm Tĩnh nên mới nằm trên sofa mà thôi, lại không nghĩ có thể thu hoạch ngoài dự liệu như thế. Nhìn Lâm Tĩnh phảng phất làm chuyện xấu tại chỗ lại bị phát hiện, xấu hổ không gì sánh được. Hai người cùng một chỗ lâu như vậy, năm tháng vô tình chỉ có lòng người là hữu tình. Lâm Tĩnh ở trong lòng nàng, vô luận là ở địa vị như thế nào, vô luận so với nàng ưu tú hơn bao nhiêu, thì vẫn chỉ là bởi vì nàng làm một cái mờ ám chuyện xấu thì liền xấu hổ không dứt tiểu nữ nhân, điều này khiến cho Sở Minh vô cùng tự hào cùng đầu thỏa mãn, tràn đầy hạnh phúc vây quanh. Vì điều này, hết thảy mọi thứ, cho dù là chịu nhiều cực khổ, chịu ủy khuất lớn hơn nữa thì Sở Minh vẫn có thể vui vẻ tiếp thụ.Bởi vì là đang ở công ty nên Sở Minh không có dám làm động tác quá lớn. Nhẹ nhàng ôm Lâm Tĩnh, ôn tồn khoảng khắc. Một lúc sau, hai người ra khỏi công ty lên xe chạy thẳng đến nhà hàng.

“Làm sao mà gần nửa ngày hai người mới đến.

Mới vừa đến, Tử Đồng liền nghênh đón bằng giọng nói ai oán, nói Tiểu Đản vừa thấy nữ nhân thì liền không nói chuyện, cục diện lạnh lẽo không chịu được. Liền gấp gáp gọi Sở Minh đến hâm nóng mặt trận.

“Có người dễ nhìn như vậy? Đẹp đến nổi Tiểu Đản không nói nên lời?”

Sở Minh nhỏ giọng thì thầm, Lâm Tĩnh không giải thích được chỉ khẽ lắc đầu. Đi vào, Sở Minh liền sợ ngây người.

Đây là giới thiệu đối tượng hay là mẹ ruột nhận con đây?

Nàng nhìn thấy Tiểu Đản hôm nay đặc biệt đẹp trai, mặc một thân quần áo tây âu, mất tự nhiên ngồi trên ghế, trên trán có mồ hôi chảy ra. Mà ngồi đối diện với hắn là một nữ lang hơn ba mươi tuổi, trên tay trái giữa ngón tay kẹp một đốt điếu thuốc lá. Khói thuốc bao quanh, nàng ta đang híp đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Đản, ánh mắt kia, chậc chậc, tuyệt đối là dâm / tà.

Sở Minh nhìn Tiểu Đản rụt cổ lại một bộ dạng đáng thương, lập tức cùng Tử Đồng nóng nảy.

“Cậu đây là giới thiệu đối tượng?”

“Đúng vậy, tớ cố ý dặn nàng là không cần chuẩn bị gì thêm, cứ việc bày ra một bộ dạng chân chính của chính mình.”

Tử Đồng phấn chấn trả lời hùng hồn, thế nào, cái này còn chưa hài lòng sao? Ở thời đại này, nữ nhân chân thật còn được mấy người?! Nếu không phải do mình nhìn thấy Tiểu Đản đã lớn vậy rồi mà vẫn không có nữ bằng hữu, sợ hắn ngột ngạt, mình sẽ đi làm việc này sao?

Sở Minh nghe xong, liền nhìn bằng nửa con mắt.

“Đây mà là chọn con rể? Cái này rõ ràng là tú bà chọn con mồi.”

“Phốc....”

Ở bên cạnh nghe Sở Minh nói Nhị Thiếu đang uống trà liền phun ra, Lâm Tĩnh cũng che miệng cười không ngừng.

Mấy người nói chuyện lớn tiếng quá, nữ nhân ngồi đó nghe thấy được, bỏ điếu thuốc xuống rồi ngẩng đầu nhìn Sở Minh.

“Làm sao, tiểu bằng hữu, em đối với tôi không hài lòng?”

Tử Đồng có chút lúng túng cười cười, Sở Minh không thèm để trong lòng nhếch miệng gật đầu.

“A di, ngài nói thật là đúng!”

“.....”

Nữ nhân kia nghe xong yên lặng âm trầm nhìn chằm chằm Sở Minh, rồi quay đầu lại nhìn Tiểu Đản đang thở phào ngồi ở một bên.

“Tôi nói như thế nào thì cũng là người có sự nghiệp thành công nữ cường nhân, chẳng lẽ còn không xứng với một tiểu thư sinh còn mùi sữa?”

“Kim tỷ...” Tử Đồng nhìn bầu không khí không đúng, vội vàng đứng dậy muốn khuyên ngăn.

Sở Minh từ nhỏ đã bảo vệ Tiểu Đản, như thế nào cũng không cho phép người khác tùy ý mà khi dễ hắn. Bản tính vô lại lập tức đi lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ nhân kia.

“Kê tỷ đúng không?”

“Phốc...”

Cái này khiến cho Tiểu Đản đều cười ra, Tử Đồng hung hăng nhéo Sở Minh.

“Là Kim tỷ.”

“Kim tỷ, tôi biết chị có nhiều tiền, lại có sự nghiệp thành công, là một nữ cường nhân. Nhưng là ở Bắc Kinh này, nếu khắp nơi đều là nữ cường nhân thì cũng giống như là gà mái đã già nó mà trải qua nhiều lần nấu nướng, xong lại được đóng gói một cách sang trọng thì nó cũng không bằng được với hương vị nguyên bản của con gà mà phải không?”

“.....”

Một bàn mọi người nghe xong đều kinh ngạc, chân lý a, cái gọi là chân lý, hôm nay mới được mở mang kiến thức.

Nữ nhân kia nghe xong không những không giận mà còn mỉm cười, đưa ngón tay nhéo nhéo gương mặt mịn màng của Sở Minh, cười quyến rũ.

“Em có phải là gà tơ?”

Sở Minh như chạm phải điện liền lập tức lui lại, kinh hoảng nhìn qua ánh mắt của Lâm Tĩnh. Nhìn thấy nàng khuôn mặt không thay đổi nhìn chính mình, lập tức kinh hãi, đại não nóng lên vội vàng lắc đầu.

“Tôi là gà mẹ.”

“......”

Tiểu Đản, Nhị Thiếu buồn cười nằm trên bàn, Tử Đồng cũng không khá hơn cười không chút hình tượng nào. Lâm Tĩnh cúi đầu dùng tóc che khuất khuôn mặt cũng đang cười đến khó nhịn. Nữ nhân kia không nháy mắt nhìn Sở Minh cùng Lâm Tĩnh như có điều suy nghĩ một lúc lâu, rồi khẽ cười, nàng xuất ra danh thiếp đặt ở trong lòng bàn tay của Sở Minh, tiêu sái đứng dậy bước đi.

Tiểu Đản nhìn người đi rồi liền giữ chặt tay của Sở Minh cảm tạ không ngừng, sau đó liền bị nàng đá bay ra ngoài.

Sở Minh vội vàng đem danh thiếp đặt ở một bên, thận trọng nhìn Lâm Tĩnh.

“Tĩnh Tĩnh, cậu yên tâm, tớ tuyệt đối không có luyến mẫu tình tiết nha, tớ chỉ thích người giống như cậu trắng nõn tiểu cô nương mà thôi.''

Tiểu Đản nhìn ống quần trắng như tuyết của mình có một vết dấu chân màu đen thật to, nhếch môi có chút không vui nói.

“Vậy cũng không đúng, tao thấy mày chính là cái loại già trẻ ăn thông - thiếu nữ sát thủ a. Không chừng đàn ông đi hẹn hò mà mang theo mày đi thì toàn thế giới này đều là nụ hoa rồi.”

Tử Đồng nhìn thấy gương mặt ngày càng xanh lại của Lâm Tĩnh thì vội vàng bỏ đá xuống giếng.

“Tĩnh Tĩnh, Tiểu Đản nói không sai, cậu xem cậu ấy chính là một dạng của đào hoa nha. Cậu ấy ở bên ngoài không biết đã lừa gạt bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi! Tĩnh Tĩnh, cậu mau đem con gà mẹ này dẫn về nhà tắm một cái rồi ăn vào bụng mình luôn đi, chỉ có như vậy mới yên tâm được.”

Sở Minh vừa nghe Tử Đồng nói, khuôn mặt liền khẩn trương nhìn Lâm Tĩnh.

“Tĩnh Tĩnh, tớ không phải...”

Lâm Tĩnh cầm tay nàng lắc đầu.

“Tớ tin tưởng cậu.”

Sở Minh nghe vậy liền thở dài, xong rồi đắc ý nhìn Tử Đồng cùng Tiểu Đản đang xoa cái mông.

“Bất quá, tớ càng tin tưởng Đồng Đồng nói...”

~~~~~~~~~~~~~~~~

7.25.2017

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương