Yêu, Không Đơn Giản Như Vậy
-
Chương 1
Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, soi đến chiếc giường lớn màu lam, trên đó có hai người xinh đẹp đang tựa vào nhau ngủ say sưa.
Lâm Tĩnh mơ màng tỉnh lại, đưa tay dụi dụi đôi mắt còn có chút buồn ngủ, hạ thể còn có ẩn ẩn chút đau nhức, nhìn lướt qua đồng hồ, lại quay đầu nhìn Sở Minh bên cạnh lúc ngủ nước miếng còn chảy ròng ròng, ngọt ngào cười, cúi đầu hôn hôn nàng, xoay người rời giường.
Ai ngờ vừa ngồi dậy, bên hông bị chặn lại, ngay lập tức bị một cánh tay kéo trở lại trên giường, Sở Minh tay phải xoa xoa mắt con nhập nhèm buồn ngủ nhìn Lâm Tĩnh, mở miệng nói năng không rõ ồn ào
"Tĩnh Tĩnh, hôm nay cuối tuần lại mới có sáng sớm dậy làm gì vậy?"
Lâm Tĩnh thấy Sở Minh tỉnh, dựa vào trong lòng nàng cười nhẹ, ôn nhu xoa xoa đầu nàng:
"Ba tôi nói hôm nay muốn giới thiệu một người, về sau có khả năng vào Vạn Lâm làm việc, tôi đi công ty gặp mặt."
"Cái gì?"
"Gặp người."
"Gặp người? Người ta có cái gì tốt mà gặp? Nam hay nữ?"
Nghe xong lời này, đôi mắt màu nâu trong nháy mắt tỉnh táo, Sở Minh cũng không để ý trước ngực lộ "cảnh xuân", trợn mắt há mồm khẩn trương nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ, nhìn vẻ mặt trực bộc phát của Sở Minh, do dự trả lời: "Nam."
"Cái gì?" Sở Minh trợn tròn ánh mắt.
Lâm Tĩnh sửng sốt, lại dè dặt đổi giọng: "Nữ."
"Gì?" - Sở Minh ánh mắt trừng càng lớn, khóe miệng nhỏ nhắn cũng kháng nghị giật giật.
Lâm Tĩnh dở khóc dở cười nhìn Sở Minh.
"Cũng không thể là không phải người đi."
Sở Minh lắc đầu, hai tay ôm chặt Lâm Tĩnh, nhắm mắt chơi xấu:
"Tôi mặc kệ! Tôi còn ngủ chưa đã, không cho em đi."
"Vậy Minh ngủ tiếp đi."
Lâm Tĩnh liếc nàng một cái, người này, như thế nào vẫn là tính này, không hề khá lên! Không hề để ý nàng, đẩy Sở Minh ra, ngồi dậy, đưa lưng về phía nàng cởi ra áo ngủ tơ tằm, thay đồ. Ai ngờ áo ngủ vừa cởi ra, bị thân thể mềm mại phía sau ôm lấy, hơi thở ấm áp phun trên cổ.
"Tĩnh Tĩnh, em đây là quyến rũ tôi sao?"
"Tránh ra."
Cảm giác tê dại ở cổ dần khuếch tán, Lâm Tĩnh mặt đỏ lên, thanh âm có chút chột dạ.
"Thật là không có lương tâm, ngày hôm qua cũng không biết ai đó hôn tôi thật hưởng thụ, hôm nay liền thay đổi thái độ, sao vậy, trách tôi phục vụ không tốt?"
Nói xong, tay Sở Minh không an phận di chuyển hướng về nơi mềm mại của Lâm Tĩnh, vỗ về cùng nhẹ nhàng xoa nắn.
Lâm Tĩnh đỏ mặt cúi đầu, đưa tay dùng sức muốn đẩy ra Sở Minh đang càn rỡ trên người mình.
"Minh nói bậy bạ cái gì... Bị muộn rồi... ân..."
"Tĩnh Tĩnh, đừng nói Sở Minh tôi bắt nạt em. Sở Minh tôi làm người, không chỉ cam đoan chất lượng, hơn nữa sau đó cũng chắc chắn đảm bảo, không phải ngày hôm qua em không hài lòng sao? Vậy thì, làm người tốt phải làm tới cùng, Tĩnh Tĩnh, tôi miễn phí thêm cho em một lần "phục vụ" được không?"
"Minh... vô lại... ân..."
"Là nghĩa vụ nha!"
Đôi môi mềm mại lại mang theo vị ngọt nhè nhẹ lại đưa tới, Lâm Tĩnh thở dài, nhắm mắt lại, bỏ qua giãy giụa. Cánh tay trắng nõn vòng qua ôm lấy Sở Minh,mang theo một chút bất đắc dĩ lại hạnh phúc, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng hướng đến. Sở Minh đắc ý đón lấy môi thơm nhẹ nhàng mút lấy, ánh mắt khép hờ lại như phát sáng, môi hơi mân mê, nhìn thấy không? Có nhìn thấy không? Chỉ cần là tình yêu thì đều được!!! Trên đời này có ai có thể giống Sở Minh ta vô tư "chịu trách nhiệm" như vậy, nghĩ vậy dùng thêm sức hôn lấy đôi môi mềm của Lâm Tĩnh, cười xấu xa, thật hy vọng Tĩnh Tĩnh sau này luôn không hài lòng "phục vụ", nhiều thêm vài lần đi, ta cũng không ngại.
Thật tuyệt để bắt đầu trong sáng sớm nắng vàng...
Tác giả nói ra suy nghĩ: Tĩnh Tĩnh, Minh Minh đã trở lại.
Lâm Tĩnh mơ màng tỉnh lại, đưa tay dụi dụi đôi mắt còn có chút buồn ngủ, hạ thể còn có ẩn ẩn chút đau nhức, nhìn lướt qua đồng hồ, lại quay đầu nhìn Sở Minh bên cạnh lúc ngủ nước miếng còn chảy ròng ròng, ngọt ngào cười, cúi đầu hôn hôn nàng, xoay người rời giường.
Ai ngờ vừa ngồi dậy, bên hông bị chặn lại, ngay lập tức bị một cánh tay kéo trở lại trên giường, Sở Minh tay phải xoa xoa mắt con nhập nhèm buồn ngủ nhìn Lâm Tĩnh, mở miệng nói năng không rõ ồn ào
"Tĩnh Tĩnh, hôm nay cuối tuần lại mới có sáng sớm dậy làm gì vậy?"
Lâm Tĩnh thấy Sở Minh tỉnh, dựa vào trong lòng nàng cười nhẹ, ôn nhu xoa xoa đầu nàng:
"Ba tôi nói hôm nay muốn giới thiệu một người, về sau có khả năng vào Vạn Lâm làm việc, tôi đi công ty gặp mặt."
"Cái gì?"
"Gặp người."
"Gặp người? Người ta có cái gì tốt mà gặp? Nam hay nữ?"
Nghe xong lời này, đôi mắt màu nâu trong nháy mắt tỉnh táo, Sở Minh cũng không để ý trước ngực lộ "cảnh xuân", trợn mắt há mồm khẩn trương nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ, nhìn vẻ mặt trực bộc phát của Sở Minh, do dự trả lời: "Nam."
"Cái gì?" Sở Minh trợn tròn ánh mắt.
Lâm Tĩnh sửng sốt, lại dè dặt đổi giọng: "Nữ."
"Gì?" - Sở Minh ánh mắt trừng càng lớn, khóe miệng nhỏ nhắn cũng kháng nghị giật giật.
Lâm Tĩnh dở khóc dở cười nhìn Sở Minh.
"Cũng không thể là không phải người đi."
Sở Minh lắc đầu, hai tay ôm chặt Lâm Tĩnh, nhắm mắt chơi xấu:
"Tôi mặc kệ! Tôi còn ngủ chưa đã, không cho em đi."
"Vậy Minh ngủ tiếp đi."
Lâm Tĩnh liếc nàng một cái, người này, như thế nào vẫn là tính này, không hề khá lên! Không hề để ý nàng, đẩy Sở Minh ra, ngồi dậy, đưa lưng về phía nàng cởi ra áo ngủ tơ tằm, thay đồ. Ai ngờ áo ngủ vừa cởi ra, bị thân thể mềm mại phía sau ôm lấy, hơi thở ấm áp phun trên cổ.
"Tĩnh Tĩnh, em đây là quyến rũ tôi sao?"
"Tránh ra."
Cảm giác tê dại ở cổ dần khuếch tán, Lâm Tĩnh mặt đỏ lên, thanh âm có chút chột dạ.
"Thật là không có lương tâm, ngày hôm qua cũng không biết ai đó hôn tôi thật hưởng thụ, hôm nay liền thay đổi thái độ, sao vậy, trách tôi phục vụ không tốt?"
Nói xong, tay Sở Minh không an phận di chuyển hướng về nơi mềm mại của Lâm Tĩnh, vỗ về cùng nhẹ nhàng xoa nắn.
Lâm Tĩnh đỏ mặt cúi đầu, đưa tay dùng sức muốn đẩy ra Sở Minh đang càn rỡ trên người mình.
"Minh nói bậy bạ cái gì... Bị muộn rồi... ân..."
"Tĩnh Tĩnh, đừng nói Sở Minh tôi bắt nạt em. Sở Minh tôi làm người, không chỉ cam đoan chất lượng, hơn nữa sau đó cũng chắc chắn đảm bảo, không phải ngày hôm qua em không hài lòng sao? Vậy thì, làm người tốt phải làm tới cùng, Tĩnh Tĩnh, tôi miễn phí thêm cho em một lần "phục vụ" được không?"
"Minh... vô lại... ân..."
"Là nghĩa vụ nha!"
Đôi môi mềm mại lại mang theo vị ngọt nhè nhẹ lại đưa tới, Lâm Tĩnh thở dài, nhắm mắt lại, bỏ qua giãy giụa. Cánh tay trắng nõn vòng qua ôm lấy Sở Minh,mang theo một chút bất đắc dĩ lại hạnh phúc, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng hướng đến. Sở Minh đắc ý đón lấy môi thơm nhẹ nhàng mút lấy, ánh mắt khép hờ lại như phát sáng, môi hơi mân mê, nhìn thấy không? Có nhìn thấy không? Chỉ cần là tình yêu thì đều được!!! Trên đời này có ai có thể giống Sở Minh ta vô tư "chịu trách nhiệm" như vậy, nghĩ vậy dùng thêm sức hôn lấy đôi môi mềm của Lâm Tĩnh, cười xấu xa, thật hy vọng Tĩnh Tĩnh sau này luôn không hài lòng "phục vụ", nhiều thêm vài lần đi, ta cũng không ngại.
Thật tuyệt để bắt đầu trong sáng sớm nắng vàng...
Tác giả nói ra suy nghĩ: Tĩnh Tĩnh, Minh Minh đã trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook