Yêu Hay Không Yêu
-
Chương 4: Đám cưới cô mong muốn (4)
Má Lăng là quản gia của Cố gia đã lâu.
Bà giống như người mẹ thứ hai của Trịnh Hy vậy.
Hôm nay nghe Trịnh Hy ra ngoài ăn cơm với nhà họ Vương để chuẩn bị đám cưới, bà đã rất sốt ruột, cứ lo lắng mãi không thôi.
Bà cũng từng nghe Trịnh Hy kể về cô yêu cậu Vương Lam Luật gì ấy, thế nhưng mới đây bà nghe được người ta nói là cậu ta đã có bạn gái, hơn nữa còn yêu nhau rất thắm thiết.
Cô cứ cố chen ngang vào tình cảm của họ như vậy, thì có khác gì tiểu tam đâu.
Đột nhiên, từ phía nhà xe xuất hiện tiếng xe ô tô.
Ông Cố đã về từ khoảng 2 tiếng trước, vì thế nên người này chỉ có thể là Trịnh Hy mà thôi.
Trịnh Hy bước vào nhà, gương mặt đầm đìa nước mắt làm cho má Lăng hoảng hốt.
"Tiểu Hy, con làm sao vậy? Sao con lại khóc? Không phải con đi bàn chuyện đám cưới với người ta sao".
Nhận thấy được sự thảm hại của mình, Trịnh Hy vội ôm mặt, chạy một mạch lên phòng.
Cô đóng rầm của một cái, ngay lập tức nằm úp xuống giường khóc nắc thành tiếng.
Bây giờ thì cô đã hiểu rồi.
Lý do tại sao tình bạn của họ không thể quay lại cũng không thể trở lại.
Cô chỉ mong ước rằng, cô sẽ chưa từng gặp anh, quen biết anh, yêu anh giống như kẻ ngốc.
Cái quá khứ tươi đẹp ấy cô giờ như muốn đốt thành tro bụi, mang rải ra khắp mọi nơi để cô có thề lờ đi, với cái ý nghĩ nhỏ nhen hẹp hòi đó: "Thứ đã mất không thể tìm lại, cô cố gắng tìm cũng chỉ giống mò kim đáy bể, không bao giờ có kết quả.
" "*****
Năm cô 12 tuổi, cha cô đưa cô đến buổi biểu diễn đàn piano của anh.
Cô đã gặp anh, yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng đối với với anh, cô cũng chỉ giống như biết bao vị khách trong buổi đánh đàn hôm đó, anh không cần nhớ mặt, cũng chẳng cần biết tên, chỉ cần thực hiện tốt nghĩa vụ của mình là được.
Từ suốt năm học cấp 2 cô lúc nào cũng cố nhìn trộm anh, thậm chí còn chụp ảnh, dán đầy khắp tường phòng.
Suốt 3 năm trời ấy, cô cũng chưa thể nói chuyện được với anh câu nào.
Nhiều lúc gặp nhau trong các bữa tiệc, cũng là anh chào hỏi trước, rồi nhanh chóng quay đi mất.
Tuy là bạn cùng lớp nhiều năm học với nhau, có lúc còn được giáo viên sắp chỗ ngồi cùng nhau, bọn họ vẫn lạnh nhạt, thờ ơ.
Anh chỉ biết được họ và tên của cô là Cố Trịnh Hy, thân thế là con gái yêu của chủ tịch Cố thị.
Cô thì không giống như anh.
Cô biết anh ghét thứ gì, thích thứ gì.
Anh có tật xấu nào hay có tài năng gì.
Cứ có chuyện gì liên quan đến Vương Lam Luật là cô lại cố đào bới cho bằng được.
Tất cả là vì cô muốn biết thêm về anh, hiểu được rõ hơn về con người của anh.
Trong cuốn nhật ký của cô không ngày nào là không nhắc đến anh.
Cuốn nhật ký đó không còn ghi chép lại cuộc sống của cô nữa, tất cả nội dung đều là của anh.
Ngay trên trang đầu tiên ấy, sở thích của cô cũng giống anh, ghét cái gì cũng là của anh tạo thành.
Cô đã cứ nghĩ mối quan hệ của họ sẽ chỉ dừng lại như vậy, nếu không có sự việc ấy xảy ra.
Đó là 1 buổi dã ngoại mà trường tổ chức, để lưu lại những kỷ niệm đẹp giữ bạn bè và giáo viên cho các em học sinh chuẩn bị bước vào trung học ( dạng như lớp 10 của mình ấy).
Bà giống như người mẹ thứ hai của Trịnh Hy vậy.
Hôm nay nghe Trịnh Hy ra ngoài ăn cơm với nhà họ Vương để chuẩn bị đám cưới, bà đã rất sốt ruột, cứ lo lắng mãi không thôi.
Bà cũng từng nghe Trịnh Hy kể về cô yêu cậu Vương Lam Luật gì ấy, thế nhưng mới đây bà nghe được người ta nói là cậu ta đã có bạn gái, hơn nữa còn yêu nhau rất thắm thiết.
Cô cứ cố chen ngang vào tình cảm của họ như vậy, thì có khác gì tiểu tam đâu.
Đột nhiên, từ phía nhà xe xuất hiện tiếng xe ô tô.
Ông Cố đã về từ khoảng 2 tiếng trước, vì thế nên người này chỉ có thể là Trịnh Hy mà thôi.
Trịnh Hy bước vào nhà, gương mặt đầm đìa nước mắt làm cho má Lăng hoảng hốt.
"Tiểu Hy, con làm sao vậy? Sao con lại khóc? Không phải con đi bàn chuyện đám cưới với người ta sao".
Nhận thấy được sự thảm hại của mình, Trịnh Hy vội ôm mặt, chạy một mạch lên phòng.
Cô đóng rầm của một cái, ngay lập tức nằm úp xuống giường khóc nắc thành tiếng.
Bây giờ thì cô đã hiểu rồi.
Lý do tại sao tình bạn của họ không thể quay lại cũng không thể trở lại.
Cô chỉ mong ước rằng, cô sẽ chưa từng gặp anh, quen biết anh, yêu anh giống như kẻ ngốc.
Cái quá khứ tươi đẹp ấy cô giờ như muốn đốt thành tro bụi, mang rải ra khắp mọi nơi để cô có thề lờ đi, với cái ý nghĩ nhỏ nhen hẹp hòi đó: "Thứ đã mất không thể tìm lại, cô cố gắng tìm cũng chỉ giống mò kim đáy bể, không bao giờ có kết quả.
" "*****
Năm cô 12 tuổi, cha cô đưa cô đến buổi biểu diễn đàn piano của anh.
Cô đã gặp anh, yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng đối với với anh, cô cũng chỉ giống như biết bao vị khách trong buổi đánh đàn hôm đó, anh không cần nhớ mặt, cũng chẳng cần biết tên, chỉ cần thực hiện tốt nghĩa vụ của mình là được.
Từ suốt năm học cấp 2 cô lúc nào cũng cố nhìn trộm anh, thậm chí còn chụp ảnh, dán đầy khắp tường phòng.
Suốt 3 năm trời ấy, cô cũng chưa thể nói chuyện được với anh câu nào.
Nhiều lúc gặp nhau trong các bữa tiệc, cũng là anh chào hỏi trước, rồi nhanh chóng quay đi mất.
Tuy là bạn cùng lớp nhiều năm học với nhau, có lúc còn được giáo viên sắp chỗ ngồi cùng nhau, bọn họ vẫn lạnh nhạt, thờ ơ.
Anh chỉ biết được họ và tên của cô là Cố Trịnh Hy, thân thế là con gái yêu của chủ tịch Cố thị.
Cô thì không giống như anh.
Cô biết anh ghét thứ gì, thích thứ gì.
Anh có tật xấu nào hay có tài năng gì.
Cứ có chuyện gì liên quan đến Vương Lam Luật là cô lại cố đào bới cho bằng được.
Tất cả là vì cô muốn biết thêm về anh, hiểu được rõ hơn về con người của anh.
Trong cuốn nhật ký của cô không ngày nào là không nhắc đến anh.
Cuốn nhật ký đó không còn ghi chép lại cuộc sống của cô nữa, tất cả nội dung đều là của anh.
Ngay trên trang đầu tiên ấy, sở thích của cô cũng giống anh, ghét cái gì cũng là của anh tạo thành.
Cô đã cứ nghĩ mối quan hệ của họ sẽ chỉ dừng lại như vậy, nếu không có sự việc ấy xảy ra.
Đó là 1 buổi dã ngoại mà trường tổ chức, để lưu lại những kỷ niệm đẹp giữ bạn bè và giáo viên cho các em học sinh chuẩn bị bước vào trung học ( dạng như lớp 10 của mình ấy).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook