Yêu Hận Vô Biên
-
Chương 16
2516.
“Mễ Lan, tôi biết em yêu tôi! Hiện tại tôi hối hận rồi, thực sự hối hận, cho tôi một cơ hội nữa có được không?”
Khẩu khí trong lời của hắn có chút mơ hồ không rõ, vừa nói vừa lôi quần áo của Mễ Lan. Nhìn thấy Mễ Lan lạnh nhạt quyết tuyệt, hắn rất hoang mang lo sợ, sợ rằng mất đi cô, nhưng không biết làm thế nào có thể cứu vãn. Cho nên đầu óc hắn lóe lên ý nghĩ dùng phương pháp thô bạo nhất, nguyên thủy nhất, đó là chiếm hữu cô, chinh phục cô, ép buộc cô chấp nhận hắn.
Bởi vì hắn không tin, trái tim Mễ Lan đối với hắn cũng lạnh nhạt như vậy.
Hắn thực sự muốn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, không thể chờ thêm một giây một phút nào nữa
Thực ra nghĩ tới thật tức cười, bọn họ kết hôn ba năm, hai người chỉ có một lần thân mật, còn một lần là sau khi hắn say rượu...
Hôn môi khiến cơ thể Hoắc Minh Hách cũng lập tức trở nên khô nóng, hơn nữa chỗ kia cũng trở nên căng cứng, đôi bàn tay to lớn của hắn run run thám hiểm thân thể bên trong lớp quần áo ngủ kia, tùy ý khám phá, cảm nhận được sự căng mịn bóng loáng của làn da cô.
Cho đến khi hắn không nhịn được mà rơi vào ý loạn tình mê, vai hắn truyền tới một trận đau nhói, cơn đau này khiến hắn tập tức trở về thực tại.
Mễ Lan cắn hắn.
Hoắc Minh Hách dừng lại động tác, cả người run lên. Hắn lùi lại vài bước, không thể tin được mà trừng mắt nhìn Mễ Lan.
Mễ Lan nhẽo hắn, đáy mắt lưu chuyển sự phẫn nộ, còn có cả thù hận.
“Anh dám động vào tôi lần nữa thử xem, tôi sẽ giết anh!”
“Em đừng...đừng hiểu lầm, tôi lúc đó...tôi thực sự không có ý hãm hiếp em...tôi chỉ là...”
Hoắc Minh Hách đau đến nhíu mày lại, lời nói cũng có chút đứt quãng.
Khuôn mặt Mễ Lan lóe lên một tia căm ghét, sau đó dùng mu bàn tay chùi chùi môi, lạnh nhạt nói: “Chỉ là cái gì? Chỉ muốn cưỡng bức tôi, đúng không? Anh vẫn còn không biết xấu hổ kêu tôi cho anh một cơ hội, để anh yêu tôi, anh xứng sao? Nếu như anh không hy vọng tôi báo cảnh sát, không hy vọng nhà họ Hoắc vì anh mà được lên báo trang nhất, vậy thì anh mau cút đi cho tôi!.
Ánh mắt Hoắc Minh Hách trở nên mơ hồ, hắn nhớ đến em gái hắn Hoắc Băng Băng sau khi sảy thai liền cầu xin ba mẹ tạo áp lực cho bệnh viện, ép bệnh viện đuổi việc Mễ Lan. Lúc đó Mễ Lan quỳ xuống trước mặt cả nhà bọn họ, dập đầu cầu xin, khóc lóc nói cô không hề hại chết con của Hoắc Băng Băng, cầu xin hắn tin cô, bời vì cô toàn tâm toành ý yêu Hoắc Minh Hách, toàn tâm toàn ý yêu cái nhà này, nhưng mà lúc đó...
Hắn chỉ vào mặt Mễ Lan gầm lên: “Loại phụ nữ đê tiện vô liêm sỉ như cô, đến bào thai trong bụng em gái tôi cô cũng tàn nhẫn xuống tay, còn luôn miêng nói yêu tôi, cô xứng sao?”
Những lời cô vừa nói, chính là những lời hắn từng nói với cô.
Hắn từ lâu đã đánh mất tư cách yêu cô rồi phải không.
Đứng ở góc nhìn khác, Hoắc Minh Hách lúc này mới phát hiện những lời nói sát thương có thể khiến cho con người ta khó xử và tuyệt vọng!
Hoắc Minh Hách ngẩng đầu, ánh mắt kiên định chưa bao giờ có: “Mễ Lan, tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc, là tôi làm em tổn thương quá sâu đậm, em không yêu tôi nữa cũng chẳng sao, tôi yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em! Tự chăm sóc tốt cho bản thân, tôi về đây!”
Khóe miệng hắn nhếch lên, nở ý cười miễn cưỡng, chuẩn bị quay người rời đi.
Lúc này điện thoại Mễ Lan kêu lên, cô móc điện thoại từ trong túi áo ngủ ra, đặt lên tai, khuôn mặt tức giận lập tức được thay bằng vẻ mặt yêu kiều e thẹn: “Vừa nãy em suýt chút nữa bị chó cắn, anh mau mau qua đây, em muốn anh bảo hộ em!”
Sắc mặt Hoắc Minh Hách trở nên trắng bệch, đầu “ầm” lên một tiếng như có tiếng sấm nổ.
“Mễ Lan, tôi biết em yêu tôi! Hiện tại tôi hối hận rồi, thực sự hối hận, cho tôi một cơ hội nữa có được không?”
Khẩu khí trong lời của hắn có chút mơ hồ không rõ, vừa nói vừa lôi quần áo của Mễ Lan. Nhìn thấy Mễ Lan lạnh nhạt quyết tuyệt, hắn rất hoang mang lo sợ, sợ rằng mất đi cô, nhưng không biết làm thế nào có thể cứu vãn. Cho nên đầu óc hắn lóe lên ý nghĩ dùng phương pháp thô bạo nhất, nguyên thủy nhất, đó là chiếm hữu cô, chinh phục cô, ép buộc cô chấp nhận hắn.
Bởi vì hắn không tin, trái tim Mễ Lan đối với hắn cũng lạnh nhạt như vậy.
Hắn thực sự muốn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, không thể chờ thêm một giây một phút nào nữa
Thực ra nghĩ tới thật tức cười, bọn họ kết hôn ba năm, hai người chỉ có một lần thân mật, còn một lần là sau khi hắn say rượu...
Hôn môi khiến cơ thể Hoắc Minh Hách cũng lập tức trở nên khô nóng, hơn nữa chỗ kia cũng trở nên căng cứng, đôi bàn tay to lớn của hắn run run thám hiểm thân thể bên trong lớp quần áo ngủ kia, tùy ý khám phá, cảm nhận được sự căng mịn bóng loáng của làn da cô.
Cho đến khi hắn không nhịn được mà rơi vào ý loạn tình mê, vai hắn truyền tới một trận đau nhói, cơn đau này khiến hắn tập tức trở về thực tại.
Mễ Lan cắn hắn.
Hoắc Minh Hách dừng lại động tác, cả người run lên. Hắn lùi lại vài bước, không thể tin được mà trừng mắt nhìn Mễ Lan.
Mễ Lan nhẽo hắn, đáy mắt lưu chuyển sự phẫn nộ, còn có cả thù hận.
“Anh dám động vào tôi lần nữa thử xem, tôi sẽ giết anh!”
“Em đừng...đừng hiểu lầm, tôi lúc đó...tôi thực sự không có ý hãm hiếp em...tôi chỉ là...”
Hoắc Minh Hách đau đến nhíu mày lại, lời nói cũng có chút đứt quãng.
Khuôn mặt Mễ Lan lóe lên một tia căm ghét, sau đó dùng mu bàn tay chùi chùi môi, lạnh nhạt nói: “Chỉ là cái gì? Chỉ muốn cưỡng bức tôi, đúng không? Anh vẫn còn không biết xấu hổ kêu tôi cho anh một cơ hội, để anh yêu tôi, anh xứng sao? Nếu như anh không hy vọng tôi báo cảnh sát, không hy vọng nhà họ Hoắc vì anh mà được lên báo trang nhất, vậy thì anh mau cút đi cho tôi!.
Ánh mắt Hoắc Minh Hách trở nên mơ hồ, hắn nhớ đến em gái hắn Hoắc Băng Băng sau khi sảy thai liền cầu xin ba mẹ tạo áp lực cho bệnh viện, ép bệnh viện đuổi việc Mễ Lan. Lúc đó Mễ Lan quỳ xuống trước mặt cả nhà bọn họ, dập đầu cầu xin, khóc lóc nói cô không hề hại chết con của Hoắc Băng Băng, cầu xin hắn tin cô, bời vì cô toàn tâm toành ý yêu Hoắc Minh Hách, toàn tâm toàn ý yêu cái nhà này, nhưng mà lúc đó...
Hắn chỉ vào mặt Mễ Lan gầm lên: “Loại phụ nữ đê tiện vô liêm sỉ như cô, đến bào thai trong bụng em gái tôi cô cũng tàn nhẫn xuống tay, còn luôn miêng nói yêu tôi, cô xứng sao?”
Những lời cô vừa nói, chính là những lời hắn từng nói với cô.
Hắn từ lâu đã đánh mất tư cách yêu cô rồi phải không.
Đứng ở góc nhìn khác, Hoắc Minh Hách lúc này mới phát hiện những lời nói sát thương có thể khiến cho con người ta khó xử và tuyệt vọng!
Hoắc Minh Hách ngẩng đầu, ánh mắt kiên định chưa bao giờ có: “Mễ Lan, tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc, là tôi làm em tổn thương quá sâu đậm, em không yêu tôi nữa cũng chẳng sao, tôi yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em! Tự chăm sóc tốt cho bản thân, tôi về đây!”
Khóe miệng hắn nhếch lên, nở ý cười miễn cưỡng, chuẩn bị quay người rời đi.
Lúc này điện thoại Mễ Lan kêu lên, cô móc điện thoại từ trong túi áo ngủ ra, đặt lên tai, khuôn mặt tức giận lập tức được thay bằng vẻ mặt yêu kiều e thẹn: “Vừa nãy em suýt chút nữa bị chó cắn, anh mau mau qua đây, em muốn anh bảo hộ em!”
Sắc mặt Hoắc Minh Hách trở nên trắng bệch, đầu “ầm” lên một tiếng như có tiếng sấm nổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook