Beta: Thanh Dạ

Mọi người sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn, là Trạm Lam.

“Anh bị thương còn chưa khỏi hẳn, hút thuốc không tốt cho miệng vết thương.” Cô nói xong liền đem điếu thuốc trong miệng Phong Thiên Tuyển ném vào thùng rác.

Thấy vậy, lần đầu tiên Thịnh Khải không nổi giận, ngược lại còn bày ra thái độ đang xem kịch vui. Phen này Trạm Lam chết chắc, anh Ba thích nhất là thuốc lá của hắn.

Nhưng ai dè, Phong Thiên Tuyển chỉ nói: “Miệng nhạt rất khó chịu”

Trạm Lam nói: “Tôi lấy một quả chanh cho anh ngậm được không?”

Phong Thiên Tuyển suy nghĩ một lát, gật đầu: “Đi đi, lấy cho tôi cái gì ngọt ngọt.”

Trạm Lam vào bếp lấy chanh, Thịnh Khải với Trì Hạo nhìn nhau như thể vừa gặp quỷ.

Sau đó Thịnh Khải yếu ớt cất giọng: “Anh Ba?”

“Gì?” Phong Thiên Tuyển miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn.

“Kẻ gây……..”

Còn chưa nói xong chữ “họa” trong mắt Phong Thiên Tuyển nhất thời ánh lên tia nguy hiểm, Thịnh Khải vội vàng ngậm miệng lại.

Kỳ thật, hắn muốn hỏi xem kẻ gây họa rốt cuộc kia đã cho anh Ba uống thứ thuốc mê gì?

Thịnh Khải nói, gần đây ở Hồng Đỉnh Hiên có vị đầu bếp mới có sở trường món thịt viên kho tàu là ngon nhất nên đề nghị mọi người cùng đi nếm thử. Phong Thiên Tuyển bị thương cũng sắp lành nên không phản đối.

Trạm Lam vốn không muốn đi, chỉ hận mấy người họ không đi nhanh lên cho cô được yên tĩnh. Nhưng vừa nghĩ đến Thịnh Khải liền không muốn hắn được vui vẻ bèn đi theo. Dĩ nhiên là Thịnh Khải giận điên lên.

Thịnh Khải gọi vài món mình thích nhất, Trì Hạo cũng vậy, Phong Thiên Tuyển dường như không đặc biệt thích món nào, chỉ cần hai chữ ‘tinh tế’ là được.

Cố ý vì hắn dọn ra một hàng ghế rất lớn, ở giữa là một cái bàn tròn thật to. Phong Thiên Tuyển ngồi xuống trước, bên trái là Thịnh Khải cùng Trì Hạo, Trạm Lam ngồi bên phải.

Các món ăn được bưng lên, Thịnh Khải mặc kệ mọi người liền ngay lập tức tấn công món thịt viên kho tàu, nhưng mà vừa mới ăn một miếng liền nhíu mày lại, phun hết đồ ăn ra đất.

Trì Hạo đánh hắn một cái: “Văn minh một chút đi, khiếp quá!”

Thịnh Khải uống nhanh mấy ngụm nước rồi nói: “Cậu thối tha, cũng đã cùng ăn cùng ngủ với tôi nhiều năm như vậy, còn chê tôi buồn nôn?”

Lời này rất nhiều nghĩa, nhưng mọi người đều hiểu được, Trì Hạo nghe xong thì hai bên tai đều đỏ lên, chỉ có Thịnh Khải vẫn đang hăng say mắng chửi đầu bếp.

Trạm Lam nhịn cười, ăn thêm vài miếng, quả là ngon thật. Quay đầu nhìn Phong Thiên Tuyển, hắn vẫn ngồi ngay ngắn không thèm để ý đến Thịnh Khải vẫn đang phàn nàn bên cạnh, chỉ cau mày nhìn chằm chằm, điệu bộ rất nghiêm túc nhìn thứ gì đó ở trước mắt.

Trạm lam tò mò nhìn theo tầm mắt hắn, là một viên thịt tròn tròn lăn xuống.

Hắn bị thương tay trái, nếu là người khác thì cũng không bị ảnh hưởng gì, chẳng qua là Phong Thiên Tuyển thuận tay trái nên mấy ngày nay ăn cơm đều phải dùng tay phải. Tuy là vẫn linh hoạt nhưng khi cần gắp một thứ gì đó thì rất tốn sức.

Trạm Lam do dự một chút liền cầm đôi đũa sạch bên cạnh gắp một viên thịt kho tàu bỏ vào trong bát của Phong Thiên Tuyển

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương