Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Tô Noãn Dương đẩy cửa ra, văn phòng  có bàn công tác màu đen, ba vị giám khảo ngồi ở phía sau mặt bàn.

Cô ngước mắt nhìn, ngồi chính giữa là người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có chút nét đặc trưng của người Địa Trung Hải. 

Tô Noãn Dương tưởng hắn là tổng đạo diễn. Nhìn rất hoà ái dễ gần, bất quá nói không chừng chỉ là tiếu diện hổ.

[Tiếu diện hổ: ý nói người rất độc đoán- nham hiểm]

Phía bên trái là người phụ nữ mặc váy màu trắng, ngũ quan hài hoà, thoạt nhìn có thể đánh giá bằng 2 từ " đoan trang".

Người đàn bà này khi tươi cười là một trận gió xuân, chỉ cần liếc mắt một cái, đấng nam nhi liền ngây người, cô cũng không ngoại lệ. 

Người đàn ông ngôi bên phải,ngũ quan như điêu khắc, mũi thẳng tắp tôn lên vẻ lạnh lùng, cái lưng dài và rộng tựa vào lưng ghế, chân duỗi thẳng, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Dường như hắn cảm nhận được ánh mắt của Tô Noãn Dương đang chăm chú nhìn mình, mở mắt nhìn cô một cái sắc liệm.

Hai tròng mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, nhìn không ra có nửa điểm cảm xúc gì,hắn nhếch khẽ cánh môi mỏng thể hiện sự không thể chờ đợi được nữa. 

Tô Noãn Dương vội vàng thu hồi tầm mắt.Theo cô suy đoán, hắn chính là diễn viên nổi tiếng Cố Hoài Cẩn.

Tô Noãn Dương không khỏi có chút buồn bực: "Kỳ quái, đang tìm diễn viên lồng tiếng, anh ta là diễn viên tới đây xem náo nhiệt gì,thế nhưng còn làm người phỏng vấn . Chẳng lẽ, anh ta cũng đầu tư bộ phim truyền hình này?! "

Cô đi về phía trước vài bước, ở trước mặt ba người giám khảo, hơi khom lưng tở ý chào hỏi.

- "Ba vị giám khảo, tôi là người làm kịch truyền thanh Tô Noãn Dương, hôm nay đến phỏng vấn nhân vật trong Kiếp phù du"

-

- "Không cần khách sáo, mời ngồi". Người đàn ông có nét Địa Trung Hải nói với cô

Tô Noãn Dương ngồi đối diện với người đàn ông Địa Trung Hải, từ trên bàn cầm lấy tư liệu của cô, cười hỏi cô 

- " Sơ yếu lý lịch sơ lược viết, cô làm thu âm radio sao? "

Tô Noãn Dương gật đầu nói 

- "Bất quá cũng không phải như ngài tưởng tượng, tôi làm việc tên app đăng kí radio " 

- "Vậy chắc hẳn cô có không ít fan". Người phụ nữ ôn nhu nói 

Tô Noãn Dương liên tục xua tay phủ nhận 

- "Tôi chỉ là người mới vào làm. " 

- "Haha, cô gái này quả thật rất đáng yêu ". người đàn ông Địa Trung Hải cười nói 

- "Vậy cô làm thế nào để hoàn thành tốt nhân vật?" Người đàn ông bình tĩnh, lạnh lùng mà tiếp tục vấn đề

Tô Noãn Dương nghĩ nghĩ liền nói:

- "Tôi cảm thấy, Kiếp phù du là bộ phim vô cùng thương tâm. Lúc đầu, cả nam chính và nữ chính đều hạnh phúc ở bên nhau nhưng do sự bất đồng, hai người lại vô tình đối địch nhau. Tôi biết cảm giác làm thù địch của nhau trong khi vẫn còn tình cảm sâu đậm với nhau là việc vô cùng đau khổ nên tôi đã cố gắng nhập tâm vào nhân vật để thể hiện được tính cách tâm trạng qua từng hành động, cử chỉ,.."

Ông đang đánh giá cô, một lần đánh giá xem người con gái thuỳ mị này rốt cuộc là người thế nào?.

- "Rất tốt.” Người đàn ông Địa Trung Hải gật đầu. “Cô gái có quan điểm rất độc đáo, tôi nghĩ cô nên giữ vững quan điểm này!" 

- “Hãy nói những ưu thế ở đây của cô? " người phụ nữ giọng nói ôn nhu nói 

- “Tôi không có ưu thế. Về kinh nghiệm, tôi thua xa các vị, về danh tiếng tôi vẫn còn chân ráo chân ướt mà bước vào nghề." Cô nhẹ nhàng rút mắt kính ra rồi từ tốn nói. 

- “Cô cận thị?” Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt hỏi, thanh âm thanh lãnh lại dễ nghe.

Cô ngạc nhiên, chuyện này có liên quan gì tới ưu thế Sao? Nhưng cô vẫn là ngoan ngoãn mà trả lời: -"Ừm. Có gì Sao? "

- “Không. Được rồi, cô có thể đi ra ngoài.” Cố Hoài Cẩn lại nhàn nhạt mà nói, thanh âm không có gì phập phồng, nghe không ra anh đang có cảm xúc gì.

- "Vâng, vậy cảm ơn ba vị giám khảo.” Tô Noãn Dương đứng dậy, xoay người rời đi.

Ngoài văn phòng có  một cô nữ sinh đang đứng, nhìn dáng vẻ hẳn là nhân viên công tác, nhìn thấy Tô Noãn Dương ra tới, cô gái đó nhìn cô nói:

- "Chào Tô tiểu thư! Tôi là phối âm tổ Vương Ngọc. Kế tiếp là lời kịch phân đoạn, mời cô theo tôi.”

Tô Noãn Dương gật gật đầu. Cô ta dẫn cô vào Lục Bá Thất, cô gái chỉ vào trên Tô Noãn Dương nói.

- “Tô tiểu thư cô từ trong tủ tuỳ tiện lấy ba tờ giấy, đó chính là dự án đề mục. Sau đó cô trực tiếp đi vào nhà thu âm là được, thiết bị đều đã điều sẵn sàng nếu cô không có gì vấn đề, vậy có thể bắt đầu rồi."

- “Vương Ngọc, cảm ơn. "Tô Noãn Dương nhìn cô gái đó cười tươi, đi lên trước cầm ba tờ giấy.

Tờ giấy thứ nhất được viết chính là kiếp phù du ở mộ cha cô trước tuyên thệ nhất định sẽ vì hắn báo thù rửa hận, thân thủ giết chết Xích Phong sơn chưởng môn.

Tờ thứ hai viết chính là Phù Sinh lần đầu tiên thổ lộ.

Tờ giấy thứ ba viết chính là lần trước ở xã đoàn phỏng vấn,  câu nói cuối cùng của coi là di ngôn của Phù Sinh 

Tô Noãn Dương  ngồi trên ghế đeo tai nghe, mở ra thiết bị, hít sâu vài cái, triển khai tờ giấy thứ nhất 

- “Cha, con gái đây, lần này con đến thăm cha, lần sau không biết sẽ khi nào? Cha yên tâm, con gái đã thành công đánh vào Xích Phong sơn, con nhất định sẽ báo thù, tự thân giết Xích Phong sơn chưởng môn, sẽ không để cha thất vọng ở cửu tuyền.”

Phù Sinh mang rượu rải trên mặt đất.

- “Cha, con gái mời cha uống một chén, cha ở bên kia nhất định phải chăm sóc cho chính mình. Cha yên tâm, con cũng nhất định sẽ chăm sóc cho bản thân, nếu cha dưới suối vàng có biết, hãy phù hộ con có thể thành công.”

Cảnh 2: 

Lục Ly dưới chân núi, khoanh tay đứng nhìn vị Tiểu sư muội đang ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. 

Cô cúi đầu không dám nhìn hắn, hai má đỏ bừng, nhỏ giọng nói.

- “Lục sư huynh, ta…, ta…thích huynh!” Nói xong cô cũng không dám lại ngẩng đầu.

Cảnh 3

- “Lục… Ly, kiếp này… Yêu ngươi… Ta không hối hận…, nhưng mà, nếu… Có kiếp sau, ta chỉ nguyện… sẽ mãi không tái ngộ.”

Mấy giờ về sau, tất cả mọi người đều kết thúc phỏng vấn.

Đoàn người đứng ở cửa, ríu rít mà thảo luận việc vừa rồi phỏng vấn.

Thấy Tô Noãn Dương đứng thất thần. Tất cả mọi người đều bắt đầu an ủi cô, tuy rằng biết loại này khả năng tính rất nhỏ, thậm chí trên cơ bản có thể nói là không thể có thể.

Tô Noãn Dương phục hồi tinh thần lại, nhìn nhiều nguời quan tâm mình lúc này mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

- “Tôi không lo về vấn đề có bị loại hay không? Tôi chỉ là suy nghĩ, tại sao Cố Hoài Cẩn lại là giám khảo.”

- “Cố Hoài Cẩn là giám khảo?”

- “Tô Tô, có phải cô lo lắng quá nên xuất hiện ảo giác, làm sao mà Cố Hoài Cẩn có thể làm giám khảo?”

- “Các người phỏng vấn không thấy Cố Hoài Cẩn sao? Anh ta rõ ràng là giám khảo mà!” Tô Noãn Dương chớp chớp mắt, càng nghi hoặc.

- “Không có, Tô Tô, không phải cô xuất hiện ảo giác chứ?”

Tất cả mọi người đều lo lắng mà nhìn cô. 

- “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Tô Noãn Dương xua xua tay, cười với bạn bè nói.

Nhưng là nhiều bạn vẫn là thực lo lắng mà nhìn cô: -"Cô thật sự không có việc gì sao?”

Tô Noãn Dương gật gật đầu, cười nói: -“Không có việc gì cả! Đi thôi! Chúng ta đi ăn lẩu!”

- “Đuợc! chúng ta đi thôi!”

- “Tô Tô ngươi nếu không thoải mái thì nói với chúng tôi! ”

Tô Noãn Dương không rõ đây là chuyện gì xảy ra. Cô đương nhiên không có xuất hiện ảo giác, nhưng là vì cái gì tất cả mọi người đều không có nhìn thấy Cố Hoài Cẩn, chẳng lẽ hắn chỉ phỏng vấn nữ phát thanh? 

- “Tô Tô! Đi thôi!”

Nhóc bạn thân nhìn thấy Tô Noãn Dương còn sững sờ đứng tại chỗ, vội vàng lộn trở lại tới, túm cô về phía trước đi.

Ven đường, một chiếc xe Land Rover màu đen ngừng ở ven đường. Ngồi trên xe một người đàn ông tầm mắt gắt di chuyển theo Tô Noãn Dương-cô gái mặc  áo sơ mi màu trắng cùng quần jean cùng nguời bên cạnh cười đùa nói cái gì đó.

Cô đã tháo mắt kính ra. Trông cô rất đáng yêu.

Thấy bóng dáng ấy càng xa tầm mắt, anh vội ra hiệu cho tài xế 

“Đi thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương