Tô Noãn Dương, Đào Đào, Đái Quân, Tần Vu, Lê Lưu Li.

Năm người lo sợ bất an đứng ở phòng họp cửa, chờ đợi kết quả cuối cùng từ đoàn phim, Quân Tử rốt cuộc có thể bị đổi đi hay không.

“Tô Tô, cậu nói ngày hôm qua Cố đại thần nói như vậy rốt cuộc có tính là tuyên án không?”

Đào Đào chọc chọc cánh tay Tô Noãn Dương, nhẹ giọng hỏi cô.

Đêm qua, Tô Noãn Dương đem lời Cố Hoài Cẩn hứa hẹn nói cho Đào Đào, nhưng bởi vì không xác định Cố đại thần rốt cuộc có thể giúp được đến bước nào, cũng không muốn để bọn Quân Tử mừng hụt, hai người các cô cũng không có lộ ra.

Tô Noãn Dương lắc đầu, tỏ vẻ cô cũng không biết.

Sau một lúc lâu, mọi người trong phòng hội nghị cũng lục tục đi ra.

“Đồng đạo.” Mọi người nhìn thấy Đồng đạo bước ra, vội vàng chào hỏi.

“Ừ, đều vây quanh ở cửa này làm gì?” Đồng đạo cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

“Chuyện này…” Quân Tử gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười cười.

“Haha, tôi đã biết.” Đồng đạo vỗ vỗ bả vai Quân Tử, “Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đổi cậu đi…”

“Thật vậy ạ? Thật tốt quá!” Không đợi Quân Tử phản ứng lại, Đào Đào đã cao hứng phấn chấn hoan hô.

“Ách, thật ngượng ngùng, tôi quá kích động rồi.” Đào Đào nói xong mới ý thức được nhóm lãnh đạo đều đứng trước mặt mình, le lưỡi, không nói chuyện nữa.

Cũng may Đồng đạo cũng không có để ý, chỉ là ý vị thâm trường nhìn hai người bọn họ vài lần.

“Thân thể là tiền vốn của cách mạng, chàng trai trẻ, cậu nhất định phải dưỡng thương thật tốt, nhưng cũng phải chú ý đừng chậm trễ tiến độ của đoàn phim.”

“Dạ vâng! Cảm ơn Đồng đạo, tôi nhất định sẽ nỗ lực! Sẽ không làm phụ kỳ vọng của mọi người!” Quân tử trịnh trọng bảo đảm với Đồng Đạo.

“Được, vậy nếu không còn chuyện gì, chúng ta liền đi trước.” Đồng đạo gật gật đầu, cất bước đi về phía trước.

“Đồng đạo hẹn gặp lại! Cảm ơn ngài!” Mọi người phất tay từ biệt với Đồng đạo.

“Úi gia! Quá tuyệt vời!” Nhìn đám người Đồng đạo vào thang máy, năm người bọn họ kích động hô to, ôm nhau thành một đoàn chúc mừng.

Đầu hành lang bên kia, Tiêu Dao nhìn năm người bọn họ ôm nhau chúc mừng, nói với Cố Hoài Cẩn bên cạnh.

“Kiệt tác của cậu?”

“Cái gì?” Cố Hoài Cẩn không ngẩng đầu, như cũ dựa vào tường lật xem Weibo của Tô Noãn Dương.

“Ta nói, ngài khi nào trượng nghĩa như vậy, vì một người mới râu ria để liên lụy đến tiến độ của toàn bộ đoàn phim?”

Cố Hoài Cẩn không nói chuyện, đem điện thoại thả lại trong túi, tầm mắt đặt về phía kia xem Tô Noãn Dương hoan hô nhảy nhót.

“Cậu đi xin cô ta giúp à?” Tiêu Dao nhướng mày, thuận miệng hỏi.

“Ừ” Cố Hoài Cẩn không tỏ ý kiến, coi như trả lời vấn đề của anh ta.

“Cái gì? Cậu thật đúng là đi cầu cô ta? Chỉ vì tiểu bạch thỏ?”

So với Cố Hoài Cẩn bình tĩnh, Tiêu Dao có vẻ kinh ngạc hơn rất nhiều. Xem ra Cố ảnh đế lần này thật sự rơi vào lưới tình, anh chưa bao giờ vì chuyện công việc mà đi cầu người, lần này không chỉ có cầu người, mà lại còn là cầu cô ta.

“Đi thôi, cậu không phải kêu đói bụng sao” Cố Hoài Cẩn không đáp lại, dẫn đầu đi về phía trước.

Có lẽ bởi vì xác định Quân tử sẽ không bị đổi đi nên cô hoàn toàn an tâm, hay vẫn bởi vì mấy ngày nay hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý, Tô Noãn Dương cùng Cố Hoài Cẩn rất nhanh đã hoàn thành công việc buổi sáng, đem văn kiện gửi cho bộ phận hậu kỳ xong, hai người ngồi trên ghế trầm mặc.

Tô Noãn Dương cầm ly nước, không biết suy nghĩ gì. Sau đó, cô quay đầu nói với Cố Hoài Cẩn.

“Cố sư huynh, cảm ơn anh hỗ trợ! Quân tử được ở lại, thật sự rất vui mừng, tất cả mọi người đều rất cảm kích anh.”

“Ừ, vậy em nghĩ muốn cảm tạ tôi thế nào?” Cố Hoài Cẩn hỏi cô.

“Ách, cái này…” Tô Noãn Dương hiển nhiên không nghĩ tới Cố Hoài Cẩn sẽ nói lời này, nhất thời không biết phản ứng lại như thế nào.

“Không thì như thế này đi! Bọn tôi mời anh ăn cơm, được không?” Ừm, ăn cơm là ý kiến hay, Tô Noãn Dương mi thật quá thông minh!

“Được. Nhưng mà không cần các em cùng nhau đi, không bằng để em làm đại biểu mời tôi là được.”

Cố Hoài Cẩn mỉm cười nhìn Tô Noãn Dương, đôi mắt sáng xinh đẹp rực rỡ, trong ánh mắt mang theo tia sáng lóa mắt, sắp đem chiếu đến Tô Noãn Dương.

Truyện đăng ở những nơi khác ngoài wattpad, wordpress của Chung cư Doãn Gia đều là ăn cắp trắng trợn

Cô cứ như vậy ngơ ngác nhìn anh, đại não đã sớm ngừng hoạt động, thì ra đại thần cũng biết cười, hơn nữa lúc cười còn yêu nghiệt như vậy.

“Được không?” Anh cúi đầu, cúi người nhìn cô gái trước mặt, chuyên chú nhìn vào mắt cô.

Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, đã vượt qua khoảng cách xã giao bình thường.

Chỉ cần Tô Noãn Dương hơi động đậy một chút, chóp mũi của bọn họ sẽ đụng vào nhau.

Thậm chí cô còn ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, cô cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh, mạnh mẽ tràn đầy nam tính, hướng về phía cô mạnh mẽ xâm nhập.

Sau đó, anh mở miệng nói chuyện.

“Được không?”, giọng nói trầm thấp lại giàu từ tính, cô cảm thấy đầu óc mình “ong” một tiếng rối loạn, năng lực tự hỏi gì cũng đều mất tiêu, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

Cố Hoài Cẩn nhìn tiểu bạch thỏ ngây ngốc, nhẹ giọng cười, sau đó mang theo khẩu khí dụ dỗ, lại hỏi cô một lần.

“Được không?”

Tô Noãn Dương nào còn có thể ngăn cản được, máy móc gật đầu.

“Được”.

“Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, lấy hôm nay đi.”

Cố Hoài Cẩn có được đáp án mong muốn, liền đứng thẳng lại ngồi xuống, tựa lưng vào ghế nhìn cô gái nhỏ bên kia vẫn còn ngây ngốc.

“A?” Cảm giác áp bách biến mất, Tô Noãn Dương mới phản ứng lại chính mình vừa nói cái gì.

Cái gì, như thế nào cô lại gật đầu vậy?

Cô ảo não nghĩ, xem ra mình cũng khó thoát mĩ nam kế của đại thần rồi, hơn nữa anh cách cô gần như vậy, cố ý hạ giọng dụ hoặc, lực sát thương quả nhiên bùng nổ, quả thực nam sắc vào đầu ai cũng vô pháp ngăn cản.

Thật quá nông cạn!

Nhưng mà, ăn cơm? Cùng đại thần? Đơn độc? Cô mời khách? Trời ạ, xong rồi xong rồi xong rồi, Tô Noãn Dương bắt đầu đau lòng túi tiền nhỏ của mình, nhưng túi tiền chỉ là thứ yếu, khí thế đại thần mạnh mẽ như vậy, cùng anh ăn cơm, nên làm thế nào cho phải.

Cố Hoài Cẩn lại không có nghĩ nhiều như vậy, đứng dậy nói với Tô Noãn Dương: “Chúng ta đi thôi.”

“A? Tốt tốt, đi thôi.” Tô Noãn Dương ngơ ngác gật gật đầu, đi theo đại thần cùng nhau ra khỏi Lục Bá Thất.

Không nghĩ tới, bên ngoài Lục Bá Thất, lại có người đang chờ bọn họ.

“Hoài Cẩn, anh xong việc rồi sao?”

Người tới là nữ thần Đồng Vãn Thu, cô ta đứng ở hành lang bên ngoài Lục Bá Thất, cười hỏi Cố Hoài Cẩn.

Khí chất nhàn nhã, không màng hơn thua, tự thân mang theo khí tràng khổng lồ.

Mang giày cao gót, ăn mặc đúng trang phục chức nghiệp, chỉ trang điểm nẹh, có thể làm người khác cảm thấy người trước mắt sáng ngời.

“Sao cô lại tới đây?” Cố Hoài Cẩn nhíu mày nhìn cô ta, dáng vẻ rất không chào đón vị khách không mời mà đến này.

“Nghe nói đoàn phim có người mới gọi là Đái Quân bị thương, cho nên em mang theo một ít thực phẩm dưỡng thương đến th cậu ta, thuận tiện hỏi anh muốn cùng nhau ăn cơm?”

Đồng Vãn Thu giống như không thấy được sự không kiên nhẫn trong mắt Cố Hoài Cẩn, tiếp tục mỉm cười dò hỏi.

Cố Hoài Cẩn liếc cô ta một cái, lạnh nhạt nói: “Không rảnh.”

Ách, cho dù có trì độn hơn nữa Tô Noãn Dương, cũng cảm nhận được không khí tràn ngập xấu hổ.

Cô rất muốn lặng yên không một tiếng động rời khỏi nơi này, nhưng vừa định lui về phía sau vài bước.

Cố Hoài Cẩn lại vào đúng lúc này bắt được tay cô, ngăn trở cô lui về phía sau.

“Tôi có hẹn, cùng cô ấy.” Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt nói.

Đại ca, ngài có thể đừng nói chuyện ái muội như vậy được không? Tô Noãn Dương cạn lời hỏi trời xanh, cô cứ như vậy bị túm vào trong cuộc chiến nảy lửa này.

Đành phải một mặt lễ phép mỉm cười:

“Đồng tiền bối xin chào, tôi là Tô Noãn Dương.”

“Tô Noãn Dương?” Đồng Vãn Thu nhướng mày, hình như không biết cô là ai.

Kỳ thật sao cô ta có thể không biết, chính cô gái trước mắt này đã đoạt đi nhân vật thuộc về cô ta.

Vốn cảm thấy có ba là đạo diễn, Phù Sinh khẳng định sẽ là vật trong bàn tay mình, lại không nghĩ tới bị một cô gái vô danh đoạt đi.

Đây là cơ hội rất tốt có thể cùng Cố Hoài Cẩn sớm chiều ở chung, cô ta đương nhiên không thể dễ dàng buông tha.

Năn nỉ ba nhiều lần, muốn ông ấy loại cô gái vô danh kia, nhưng không nghĩ tới Cố Hoài Cẩn vậy mà lại nói nhân vật này chỉ có thần thái của Tô Noãn Dương có thể phối âm, ngang ngạnh cự tuyệt yêu cầu của ba cô ta.

Cô ta tức giận, mỗi ngày đều bắt ba nghĩ cách.

Vì cô ta vừa đấm vừa xoa, ba lúc này mới đáp ứng cử hành một buổi liên hoan, cũng mang cô ta đi, như vậy cũng có thể danh chính ngôn thuận sáng tạo cơ hội cho hai người ở chung.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, bữa ăn mới diễn ra một lúc, anh liền biến mất, qua một lúc lâu mới cùng cô gái kia một trước một sau trở lại, vừa thấy liền đoán được hai người cùng nhau đi nơi nào.

Sau cô ta lại nghe nói anh và cô gái này cùng nhau phối âm, hai người mỗi ngày cùng vào cùng ra, cùng nhau ăn cơm.

Người khác không biết, Đồng Vãn Thu cô còn không biết sao, Cố Hoài Cẩn chưa bao giờ cùng người khác phối hợp, chụp xong liền không thấy được người, lúc phối âm tự nhiên cũng là tự mình riêng một mình, sao có thể cùng người khác phối hợp, hiện tại xảy ra chuyện kỳ quái như vậy, khẳng định là có dị thường.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho Đồng Vãn Thu biết, Tô Noãn Dương nhất định sẽ uy hiếp đến tình yêu của cô ta, cho nên vừa nghe nói tổ phối âm có người bị thương, cô ta liền lập tức lấy cớ tới thăm ban, mua chút đồ bổ dưỡng chỉ là cái cớ, muốn hẹn Cố Hoài Cẩn cùng nhau ăn cơm mới là mục đích chính.

Nhưng không nghĩ tới, lại để người trước mắt phá hủy, chỉ là một diễn viên lồng tiếng nhỏ không nổi danh, dựa vào cái gì đoạt công việc của mình, còn mưu toan cướp đi tình yêu của mình.

Cố Hoài Cẩn không rảnh cùng cô ta ở chỗ này đôi co, lấy hiểu biết của anh với Đồng Vãn Thu, cô ta không có khả năng không nhớ rõ Tô Noãn Dương.

Với tính tình kia của cô ta, cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều là của mình, sao có thể không nhớ rõ người theo cô ta là “chiếm đồ vật” của mình chứ.

Anh không rảnh xem cô ta diễn kịch, càng không nghĩ dọa đến tiểu bạch thỏ.

Cho nên anh không kiên nhẫn nói:

“Nếu Đồng tiểu thư không có chuyện gì, chúng tôi liền đi trước.”

Nói xong liền lôi kéo Tô Noãn Dương rời đi.

“Từ từ.” Đồng Vãn Thu lên tiếng ngăn trở hai người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương