Tô Noãn Dương thỏa mãn, đôi tay vắt về phía sau, vươn người duỗi thân, vặn vòng eo nhỏ, ai nha, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi được rồi.

Không đúng, tại sao cô có thể duỗi người, đại thần còn ngồi ở bên cạnh mà

Tô Noãn Dương nghiêng đầu nhìn sang, Cố Hoài Cẩn đang bưng cái ly uống cà phê, hình như cũng không chú ý tới động tác của cô.

Cô ngượng ngùng cười cười, vuốt vuốt lại tóc bên tai, đeo kính 0º lên.

“Cố sư huynh, rất vui vì hôm nay có thể cùng anh hợp tác, cảm ơn anh.”

Cố Hoài Cẩn nhướng mày: “Không cần khách khí, tôi cũng rất chờ mong lần hợp tác kế tiếp.”

“Nhưng mà, Cố sư huynh…” Tô Noãn Dương ấp úng.

“Làm sao vậy?” Cố Hoài Cẩn kỳ quái, cô gái nhỏ này sao tự dưng lại bắt đầu rối rắm.

“Cố sư huynh, lúc phối âm xong không nên uống cà phê, không bằng anh uống chút nước đi.” Tô Noãn Dương nói xong liền đem chén nước trên bàn đưa cho anh.

“Được.” Cố Hoài Cẩn buông cốc cà phê, duỗi tay cầm lấy chén nước kia, không biết là cố ý hay vô tình, trong nháy mắt lúc cầm lấy cốc nước, ngón tay anh lại chạm vào ngón tay Tô Noãn Dương.

“Ách…, Cố sư huynh anh mau uống đi, để lâu nước sẽ lạnh.”

Ngạc nhiên thật, nhiệt độ cơ thể của Cố Hoài Cẩn không lạnh giống như vẻ mặt của anh, ngón tay thon dài, bỏng rát chạm vào tay Tô Noãn Dương. Cô cuống quít rút tay lại, sau đó nói năng lộn xộn kêu Cố Hoài Cẩn nhanh uống nước.

Cố Hoài Cẩn sửng sốt một chút, khóe miệng cong cong, trong mắt tràn đầy ý cười, cho dù vẫn ung dung uống nước.

Tô Noãn Dương nhìn hầu kết Cố Hoài Cẩn lên xuống, mặt càng đỏ hơn, cúi đầu không dám nói lời nào.

Trời ơi đất hỡi, Tô Noãn Dương mi đang làm gì thế này, nước kia đã đưa vào từ buổi chiều, lăn lội đến bây giờ, sao có thể còn nóng chứ! Thật là, chỉ vì bị đại thần chạm vào đầu ngón tay liền không phân biệt được đông tây nam bắc nữa sao! Ai, mi như vậy thật quá không tiền đồ!

Cập nhật thông tin mới nhất của truyện tại page Chưng cư Doãn Gia (fb.me/chungcuDoangia)

Cố Hoài Cẩn nhìn cô gái nhỏ trước mắt chỉ hận không thể muốn dúi đầu vào trong quần áo của mình, thấp giọng cười, thanh âm trầm thấp, nghe thật sự rất vui tai, sau đó cúi người xoa xoa đầu nhỏ xù xù kia.

“Cảm ơn em nhắc nhở, cũng không sao, nước cũng không còn quá nóng nữa, hiện tại uống là vừa vặn.”

“……” Đại thần cúi sát như vậy, hơi thở ấm áp quét qua tai, Tô Noãn Dương dứt khoát không dám đáp lời, thật đúng là không còn mặt mũi gặp người ta mà

“Em cận thị sao?” Trầm mặc vài giây, Cố Hoài Cẩn thấy cô gái nhỏ vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, hai má hồng hồng, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng, không đành lòng tiếp tục trêu chọc cô.

“A? Không ạ” Kỳ quái, đại thần tại sao luôn hỏi vấn đề này, lần trước lúc phỏng vấn cũng đã hỏi qua một lần, chẳng lẽ, đại thần không thích người cận thị?

“Không cận tại sao lại muốn mang mắt kính?” Cố Hoài Cẩn lại hỏi.

“Cái kia, đó là bởi vì…, bởi vì….” Tô Noãn Dương không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, bởi vì lý do, thật sự rất không đâu vào đâu.

“Không sao, tôi biết rồi.” Cố Hoài Cẩn nhìn bộ dáng rối rắm của cô, thong thả ung dung mở miệng.

“A? Vâng” Tô Noãn Dương buồn bực, anh thì biết cái gì…

Giống như biết rõ Tô Noãn Dương đang suy nghĩ gì, Cố Hoài Cẩn đặt lại ly nước lên bàn.

“Bởi vì em sợ người khác nhìn thấy khuôn mặt trẻ con của em sẽ cảm thấy em quá trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, cho nên không tin tưởng em, mới muốn mang mắt kính, làm bản thân trông có vẻ thành thục hơn một chút, phải không?”

“Anh, tại sao anh lại biết?” Tô Noãn Dương giật mình nhìn Cố Hoài Cẩn, người này không phải có thuật đọc tâm* chứ?

*Đọc được suy nghĩ, lời nói trong lòng của người khác

“Ừm, kỳ thật cũng không có gì quan trọng, em không mang mắt kính cũng rất tốt.” Cố Hoài Cẩn giả bộ không thấy Tô Noãn Dương giật mình, tiếp tục nói.

“Tuy rằng hiện thực nói là như vậy, nhưng, sự thật là em đánh thắng được mọi người. Nói cách khác, em đã thành công đánh bại đối thủ, sau đó ngồi ở chỗ này phối âm vai Phù Sinh.”

“Nếu đoàn phim đã lựa chọn em, đó chính là tin tưởng em, chính xác, có lẽ sẽ có người cảm thấy em không xứng với nhân vật này, nhưng khi đối mặt với nghi ngờ của người khác, em phải lấy thực lực bản thân chứng minh cho bọn họ ngậm miệng, chứ không phải mang lên một cái mắt kính không độ, miệng cọp gan thỏ, có ý nghĩa gì nữa?”

Cố Hoài Cẩn lúc nói những lời này, ngữ khí vẫn luôn nhàn nhạt, trong gian phòng Lục Bá Thất yên tĩnh, chỉ có thanh âm trầm ổn bình tĩnh của anh, tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng, nhưng cũng đã nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Tô Noãn Dương.

Sau một lúc lâu, Tô Noãn Dương cũng không có mở miệng, chỉ an tĩnh cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Ai, rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái, có lẽ còn chưa thể ngộ ra những đạo lý trong lời mình. Cố Hoài Cẩn thở dài, vừa định an ủi vài câu.

Tô Noãn Dương đúng lúc này ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng, ánh mắt sóng sánh ánh nước, ở chỗ sâu trong đáy mắt còn có ánh sáng.

“Cố sư huynh, tôi nghĩ tôi đã biết nên làm như thế nào, cảm ơn anh”

Cố Hoài Cẩn chỉ cười cười, lại giơ tay xoa xoa đầu cô, sau đó đứng dậy đi ra cửa, mở cửa ra, lại phát hiện cô vẫn còn ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, liền quay lại nói.

“Em không đói bụng?”

“Vâng?”

“Đi thôi, đi ăn cơm.”

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà dừng ở hành lang vương lên hai thân ảnh đang song hành, bóng dáng hai người gắt gao, giao triền ở bên nhau, thật lâu không có tách ra.

Truyện đăng ở những nơi khác ngoài wattpad, wordpress của Chung cư Doãn Gia đều là ăn cắp trắng trợn

“Ồ, tiểu bạch thỏ, hai người kết thúc rồi à?”

Tô Noãn Dương mới từ thang máy đi ra, liền nghe thấy Tiêu Dao trêu đùa, đành phải bất đắc dĩ đỡ trán.

“Tiêu tiền bối, xin chào.”

“Xin chào, xin chào, thế nào, liệu tôi có vinh hạnh cùng đi ăn một bữa cơm không?”

Anh ta hỏi Tô Noãn Dương, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn Cố Hoài Cẩn không lên tiếng.

“A? Không cần không cần, tôi đã hẹn Đào Đào, không đi cùng các anh được.”

Tô Noãn Dương vội vàng xua tay cự tuyệt, cùng hai đại thần ăn cơm? Cho xin đi, cô không có lẩn quẩn trong lòng muốn đi tự sát đâu.

“Ồ, là như thế này sao, vậy được rồi, chỉ có thể hẹn hôm khác vậy.”

Vẻ mặt Tiêu Dao khó xử, vốn đang nghĩ giữ cô lại, nhưng nhìn thấy Cố Hoài Cẩn cái người chính quy theo đuổi này còn chưa nói gì, anh đã có gia đình rồi càng không cần thiết phải chen vào nhiều, liền thoải mái thả Tô Noãn Dương đi

Tính ra, mạch não của đại thần luôn không giống người thường, ai biết cậu ta theo đuổi con nhà người ta thế nào, mình vẫn đừng là Hoàng Thượng không vội thái giám đã nóng nảy*

*Ý là đương sự còn chưa hành động thì anh ý cũng không gấp gáp gì

“Tốt, chúc hai người dùng cơm vui vẻ! Cố sư huynh hẹn gặp lại! Tiêu tiền bối hẹn gặp lại!” Tô Noãn Dương vừa nghe thấy lệnh thả người từ Tiêu Dao, bất chấp cái khách khí vội vàng phất tay chào tạm biệt

Cố Hoài Cẩn nhìn bộ dáng cô chạy trối chết, khóe miệng khẽ cong lên, cũng không có nói gì.

Tiêu Dao lại không phục:

“Chậc chậc chậc, ngây người cả một buổi trưa, cậu rót cho tiểu bạch thỏ uống cái gì mà cô ấy chịu gọi cậu trực tiếp là sư huynh? Nhìn không ra nha Cố ảnh đế, theo đuổi con gái rất có kinh nghiệm.”

Cố Hoài Cẩn liếc mắt nhìn anh ta, chậm rì rì nói:

“Ừ, so cậu vẫn tốt hơn, nghe nói Vương Ngọc vẫn không về nhà phải không?”

Nói xong liền lập tức đi luôn, mặc kệ Tiêu Dao phía sau phát hoả đấm ngực dậm chân.

Xem ra đôi khi trêu chọc người khác hai ba câu cảm giác cũng rất không tồi.

Cơm nước xong, trở lại khách sạn, vất vả lắm mới vứt bỏ được hai cái đuôi Đào Đào và Lưu Li chuyên bát quái về Cố đại thần, Tô Noãn Dương an vị trên giường an tĩnh lướt Weibo.

【 Tô Tô: Hôm nay bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều đạo lý, cảm tạ tiền bối đã dạy dỗ, nhất định ghi nhớ kĩ trong lòng! ^o^】

Tin tức vừa mới đăng lên, liền có fans bát quái.

【1l: Là vị tiền bối nào? Cố ảnh đế sao? 】

【2l: Đạo lý gì nha? Cầu chia sẻ! 】

【3l: Tô Tô nhà ta chính là làm người khiêm tốn, cho Tô Tô 100 điểm, cũng không sợ Tô Tô kiêu ngạo! 】

【4l: Mấy người đều thực sự đứng đắn như vậy được sao? Chỉ có tôi là muốn cầu ảnh chụp ảnh đế à? 】

【5l: Đã tag Cẩn Du, không cần cảm tạ tôi, tên của tôi là Lôi Phong. 】

【6l: Một hồi cùng fans ái muội một hồi cùng ảnh đế ái muội, thật đúng là hai cái đùi đi đường vội vã! 】

【7l: Thỉnh bình xịt cút xéo, có bản lĩnh lầu trên cũng đi hai người, chỉ sợ là không ai coi trọng lầu trên đó? 】

…………

Một lát sau, Cẩn Du cũng trả lời lại, ngữ khí còn mang theo vài phần trêu chọc, bình thường không có.

【 Cẩn Du: Đã nhận được tag, cảm tạ Lôi Phong, xin hỏi Tô tiền bối một chút, ngài đã ngộ ra đạo lý gì vậy? 】

Mới vừa trả lời xong, liền nhắn tin cho Tô Noãn Dương.

【 Cẩn Du: Phát sinh chuyện gì? 】

Sau đó Tô Noãn Dương liền đem chuyện liên quan tới mắt kính cùng Cẩn Du nói một lần, nói nguyên nhân cô mang mắt kính, lời Cố Hoài Cẩn nói, còn có đạo lý mà cô ngộ ra.

【 Cẩn Du: Ừ, cho nên về sau em sẽ không mang kính nữa? 】

【 Tô Tô: Ừm ừm, không đeo! Tiền bối nói rất đúng, muốn để người khác tín nhiệm mình thì phải dựa vào thực lực, chứ không phải nhờ trang điểm, phụ kiện những thứ kia căn bản chả có tác dụng gì, miệng cọp gan thỏ!】

Cố Hoài Cẩn giống như thấy bộ dáng cô ở đầu bên kia di động, tràn ngập nhiệt tình và đáng yêu, khóe miệng lại vô thức cong lên.

【 Cẩn Du: Xem ra tiền bối của em đối với em không tồi. 】

【 Tô Tô: Đúng vậy! Em đặc biệt cảm động! Không nghĩ tới ngài ấy đối với những chi tiết nhỏ như vậy cũng quan tâm! Thật sự anh ấy rất quan tâm tới người mới! 】

【 Cẩn Du: Lúc trước không phải em còn nói anh ta mặt không cảm xúc sao, nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý? 】

【 Tô Tô: Nào có! Em là nói anh ấy ấy mặt lạnh tâm nóng được không! 】

【 Cẩn Du: Được, cũng không còn sớm nữa, em mau đi ngủ đi, ngủ ngon. 】

【 Tô Tô: ngủ ngon. 】

Tô Noãn Dương đóng di động lại, chui vào ổ chăn, tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.

Ngày cứ như vậy bình đạm không gợn sóng mà qua, Tô Noãn Dương mỗi ngày vẫn cùng Cố Hoài Cẩn phối âm, cũng được hơn một, cô cũng hoàn toàn biết được chân chính thực lực của đại thần.

Lúc trước anh nói không biết phối âm chính là khiêm tốn, trình độ phối âm của anh có thể thấp được, đúng hơn phải nói anh là cấp chuyên nghiệp, Tô Noãn Dương không ngừng cảm thấy may mắn khi đại thần lựa chọn tiến vào giới nghệ sĩ mà không phải giới phối âm, nói cách khác, nếu đại thần bước vào giới phối âm thì làm gì còn có thể đến phiên cô “Giương oai”.

“ Tô Tô, câu nghĩ cái gì vậy?”

Đào Đào cảm thấy kỳ quái, Tô Noãn Dương làm sao vậy, từ lúc bắt đầu liền ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.

Tô Noãn Dương đang suy nghĩ bị Đào Đào ngồi đối diện bên kia ở bàn ăn đánh gãy, cô xua xua tay, ý bảo mình không có việc gì.

Đào Đào bĩu môi, vừa muốn nói gì, chuông điện thoại lại vang lên.

Hơn một tháng, đoàn phim rốt cuộc cũng thả cho bọn họ một ngày nghỉ ngơi.

Sau đó, một đám người la lết giống như con chim bị nhốt trong lồng sắt vừa được xổ lồng, vừa nghe nói được nghỉ, liền vội kết bè kết đội mà ra ngoài chơi.

Tuy rằng nơi này là vùng ngoại thành, nhưng đi một chút vẫn có thể tìm được một vài địa phương để chơi, điều kiện tuy kém hơn trong thành phố, nhưng mọi người cũng đành phải chịu, có thể đi ra ngoài ai còn quản là điều kiện gì.

Đào Đào lấy di động, vừa mới cùng bọn Tần Vu tách ra, sao lúc này mới tách được vài phút lại gọi điện thoại,

thật kì quái.

“Alo” Đào Đào một tay cầm ống hút đảo ly trà sữa, một tay cầm di động tiếp điện thoại.

“Cái gì?! Chúng tôi lập tức đến! Anh mau nói địa chỉ!”

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, thần sắc Đào Đào đại biến, cắt đứt điện thoại xong, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Noãn Dương.

“Tô Tô, đã xảy ra chuyện rồi”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương