Yêu Em Từ Giọng Nói
-
Chương 14
Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Không sai, người tới là Lịch Thanh.
Hắn đá văng cửa, đi đến trước mặt Phù Sinh đang há hốc mồm quỳ xuống.
“Tiểu thư, thực xin lỗi, thuộc hạ đến chậm, xon ngài trách phạt.”
Phù Sinh lau đi nước mắt bởi vì khó có thể tin mà chảy xuống, vội đỡ Lịch Thanh đứng lên.
“Được rồi, trước đừng nói cái gì phạt hay không phạt, đi, chúng ta nhanh đi cứu Tiểu Thanh.”
“Được!” Lịch Thanh gật đầu, đứng dậy, chờ Phù Sinh đi trước.
Nhưng Phù Sinh đã ăn công dược mấy ngày liên tiếp, hiện tại một chút sức lực trên người cũng không dùng được, chỉ có thể miễn cưỡng run run rẩy rẩy đứng lên, căn bản không có biện pháp đi về phía trước một bước.
Lịch Thanh nhìn Phù Sinh đang cố hết sức chống cái bàn đứng lên, tiến lên. phía trước, nhẹ giọng nói: “Đắc tội rồi, tiểu thư.”
Sau đó khom lưng ôm Phù Sinh lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Giờ này khắc này, Phù Sinh cũng bất chấp cái gì nam nữ khác biệt, thân phận chủ tớ, chỉ nghĩ mau chóng tìm được Tiểu Thanh, rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.
Lúc ra khỏi cửa, mới phát hiện trong viện đứng đầy người của Bích Lạc Các.
Nguyên lai, bọn Lịch Thanh đã sớm tiêu diệt hết kẻ địch ở nơi này, hiện tại nơi này tất cả đều là người một nhà. Mọi người nhanh chóng tìm được Tiểu Thanh đang hôn mê trong một gian phòng của thiên viện, đem nàng mang ra, đoàn người ngay lập tức giục ngựa rời khỏi nơi này.
Trở lại Bích Lạc Các, thần y Tam Lý Sinh đã sớm đứng đợi ở cửa, Lịch Thanh buông Phù Sinh xuống, một nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ nàng đi vào phòng, Tam Lý Sinh đi theo sát phía sau, giúp Phù Sinh bắt mạch khai dược.
“Thế nào? Nữ nhi của ta có bị sao không?”
Thần y vừa từ phòng Phù Sinh đi ra, lão các chủ đã vội vàng hỏi.
“Hồi bẩm các chủ, tiểu thư không có gì trở ngại, chỉ là do liên tục ăn tán công dược mấy ngày nên thân mình có chút suy yếu. Ta đã viết cho tiểu thư mấy vị thuốc, mấy ngày nay chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, không bao lâu sau là có thể khỏi hẳn.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Tam Lý Sinh, cảm ơn ngươi. Ngươi mau giúp ta nhìn xem Thanh nha đầu kia có chuyện gì không, Phù nhi rất quan tâm tới con bé, nếu nó có chuyện gì, Phù nhi khẳng định sẽ áy náy tự trách thật lâu.”
Lão các chủ nghe được nữ nhi không có gì đáng lo ngại, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lại nhớ tới nha hoàn Tiểu Thanh, nha đầu kia vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đối với Bích Lạc Các cũng trung thành, quan hệ tốt với Phù nhi. Vừa rồi ông cũng thấy con bé hôn mê, nhưng chắc cũng không có gì trở ngại.
“Các chủ, ngài không cần cảm tạ. Ngài yên tâm đi, ta liền đi xem Tiểu Thanh cô nương thế nào.”
“Được được được, mau đi đi.”
Tam Lý Sinh chắp tay hành lễ, xoay người rời đi.
Lão các chủ đẩy cửa tiến vào, Phù Sinh đã ngủ rồi. Ông đau lòng nhìn gương mặt nữ nhi tái nhợt tiều tụy, trong lòng tự trách.
Một lúc lâu sau. Lão các chủ từ trong phòng Phù Sinh đi ra, nói với Lịch Thanh đang đứng ở trong viện.
“Đi thôi, đến thư phòng, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Mấy ngày kế tiếp, Phù Sinh đều nằm ở trong phòng, Tiểu Thanh cũng không có gì đáng ngại, chỉ là trong lòng quá sốt ruột lo lắng, hơn nữa lại không ăn cái gì, cho nên mới hôn mê.
Tam lý Sinh cho nàng mấy thang thuốc, không bao lâu sau, nàng lại sinh long hoạt hổ trở lại.
Phù Sinh nhìn Tiểu Thanh ở trong phòng vội tới vội đi, trong lòng cực kì hâm mộ.
Ai, chuyện lần này đã dọa cha và Tiểu Thanh sợ không nhẹ, hiện tại hai người coi như thống nhất mặt trận, tuyệt không cho phép nàng xuống giường, càng không thể cho phép nàng ra cửa.
Nàng sắp chán đến chết rồi, Phù Sinh kêu Tiểu Thanh đi tìm Lịch Thanh hỏi một chút ngày đó bọn họ làm thế nào tìm được các nàng, lúc ấy nàng cũng đã hạ quyết tâm muốn tự vẫn, nếu bọn Lịch Thanh chỉ đến chậm một bước, chỉ sợ thứ mang về nhà sẽ là một nắm đất vàng.
Thì ra, Lịch Thanh có thể tìm được các nàng, chỉ do may mắn.
Từ lúc Phù Sinh và Tiểu Thanh bị bắt cóc, mọi người mỗi ngày đều thay phiên nhau tuần tra trong thành.
Năm đại môn phái đều đi đến nơi này, cho dù không ở khách điếm, cũng không có khả năng không ra khỏi cửa, chỉ cần ra ngoài vậy nhất định người của Bích Lạc Các sẽ phát hiện, đến lúc đó chỉ cần đi theo bọn họ đi, là có thể biết Phù Sinh và Tiểu Thanh bị nhốt ở nơi nào.
Buổi tối hôm nay, tiểu Bắc vẫn giống như mọi ngày đến tuần tra con đường lớn được phân công, nơi hắn phụ trách chính là này nơi trăng hoa hạng nhất trong thành.
Đừng thấy những người đó được gọi là nhân sĩ chính phái, kỳ thật đại bộ phận đều là ngụy quân tử, đã là nam nhân, khẳng định sẽ có dục vọng, cho nên Lịch Thanh đoán chắc nhất định sẽ có người không nhịn được đi dạo thanh lâu.
Nhưng tiểu Hắc đã ngồi canh ở chỗ này ba ngày, vẫn không thấy được một gương mặt quen thuộc.
Ngay cả các cô nương đứng ở cửa thanh lâu kiếm khách cũng đều nhận ra hắn, cho rằng hắn là tên háo sắc nhưng lại là quỷ nghèo không có tiền, đành phải tới cửa thanh lâu này nhìn cho đỡ thèm, cho nên các cô nương vừa thấy hắn đến liền châm chọc cười nhạo.
Tiểu Hắc cũng không ngại, mỗi ngày vẫn như cũ ngồi xổm ở cửa, nhìn chằm chằm người lui tới, xem có gặp được gương mặt quen thuộc không.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện có mấy người đang từ nơi xa đi tới, trên người đeo bội kiếm, mặc một thân trường bào màu xanh lá, đây chẳng phải chính là những người ngày đó ở ngõ nhỏ cùng bọn họ giao thủ sao!
Trong đó hình như có một người muốn đi vào, nhưng lại bị hai người khác ngăn cản, cách quá xa, không nghe thấy mấy người bọn họ đang nói cái gì, hình như là người đang muốn đi đang khuyên bảo hai người kia đi cùng. Một lát sau, người nọ giống như đã khuyên bảo thành công, ba người liền cùng nhau thảnh thơi đi tới.
U! Cá cắn câu! Tiểu hắc rất kích động, ngồi xổm ba ngày, rốt cục cũng bắt được bọn họ.
Ngay từ đầu hắn còn chưa tin lời Lịch Thanh ca nói, cảm thấy những nhân sĩ chính phái đó không có khả năng làm trò trước nhiều người như vậy, ban ngày ban mặt lại tới dạo thanh lâu.
Cho nên khi nghe Lịch Thanh ca nói an bài hắn ở chỗ này, hắn rất không cao hứng, cảm thấy Lịch Thanh ca không coi trọng năng lực của hắn, tùy tiện an bài một nhiệm vụ tống cổ hắn.
Hiện tại mới phát hiện, Lịch Thanh nơi nào không tin hắn, quả thực là quá tin tưởng hắn, bằng không hắn cũng không thể ở chỗ này, bắt tận tay được ba thằng nhãi ranh
Lúc này, tiểu Hắc nghĩ lại, cảm thấy Lịch Thanh ca quả thực chính là thần a! Lại có thể đoán ra bọn chúng nhất định sẽ đến nơi này.
Hừ, những nhân sĩ chính phái quả nhiên đều là ngụy quân tử, không tốt, cũng may mắn bọn họ là ngụy quân tử, tiểu Hắc hắn mới có thể tìm được bọn họ, không phải sao?
Thật tốt quá! Theo đám người này nhất định có thể đem tiểu thư và Tiểu Thanh cứu ra! Tiểu Hắc như vậy nghĩ, liền cảm thấy tinh thần càng phấn chấn.
Tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cửa ra vào, sợ bỏ sót bất kì người nào đi ra. Các cô nương đứng ở cửa kiếm khách thấy hắn như vậy, đều cho rằng hắn là nghẹn đến điên rồi, cảm thấy hắn rất đáng thương, cũng ngượng ngùng đi trêu ghẹo hắn, làm hắn cũng mừng được thanh nhàn, chuyên tâm mà chờ đám thỏ con nhảy vào hang sói.
Vài canh giờ sau, ước chừng sắp tới giờ Tý, ba người kia mới ngã trái ngã phải từ bên trong đi ra.
Tiểu Hắc không nhanh không chậm đi theo sau bọn họ, vòng vèo qua vài hẻm nhỏ mới phát hiện bọn họ đi vào một cái sân, lại đợi hơn hai canh giờ, không thấy ai trở ra, lúc này mới yên tâm rời đi, trở lại Bích Lạc Các bẩm báo.
Sự tình kế tiếp rất đơn giản, bọn Lịch Thanh mỗi ngày đều ở sân bên cạnh xem xét, phát hiện tới tới lui lui ra ra vào vào cũng chỉ có chín người kia, chính là người bắt Phù Sinh và những người ở ngõ nhỏ đánh nhau với bọn họ.
Bởi vậy Lịch Thanh phân tích chỉ có chín người này từng gặp qua Phù Sinh và Tiểu Thanh, trong môn phái những người khác đều chưa gặp. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao không tìm thêm nhiều người tới, như vậy không phải càng thêm chắc chắn sao?
Sau nghĩ lại, đám ngụy quân tử kia nhất định là cảm thấy bắt cóc Phù Sinh có chút đuối lý, liền tính thắng cũng không công bằng. Sợ xong việc bị người khác biết, nắm nhược điểm, cho nên mới không muốn để quá nhiều người tham gia, chỉ tìm chín vị đệ tử đắc lực nhất tới phụ trách chuyện này.
“Hừ.” Lịch Thanh hừ lạnh, cũng là do đám người này ham hư vinh, lại háo sắc, bằng không chuyện này thật đúng là không dễ như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, Lịch Thanh lựa thời điểm trong viện kia ít người, liền tiến vào thăm dò địa hình trong viện, rốt cuộc cũng thăm dò được rõ ràng. Lúc này mới chọn một ngày mà chín người kia đều ở trong viện, nhân lúc chúng chưa chuẩn bị, dẫn người đánh vào, một lưới bắt hết, cứu Phù Sinh và Tiểu Thanh.
Phù Sinh nghe Tiểu Thanh thêm mắm thêm muối kể lại câu chuyện xong, nghĩ thầm lần này có thể chạy trốn thật đúng là toàn nhờ vận khí, về sau tuyệt đối không thể sơ suất như vậy, nhất định phải cần thận hành sự, dù sao mọi chuyện nên lấy cẩn thận làm đầu.
Beta: Doãn Uyển Du
Không sai, người tới là Lịch Thanh.
Hắn đá văng cửa, đi đến trước mặt Phù Sinh đang há hốc mồm quỳ xuống.
“Tiểu thư, thực xin lỗi, thuộc hạ đến chậm, xon ngài trách phạt.”
Phù Sinh lau đi nước mắt bởi vì khó có thể tin mà chảy xuống, vội đỡ Lịch Thanh đứng lên.
“Được rồi, trước đừng nói cái gì phạt hay không phạt, đi, chúng ta nhanh đi cứu Tiểu Thanh.”
“Được!” Lịch Thanh gật đầu, đứng dậy, chờ Phù Sinh đi trước.
Nhưng Phù Sinh đã ăn công dược mấy ngày liên tiếp, hiện tại một chút sức lực trên người cũng không dùng được, chỉ có thể miễn cưỡng run run rẩy rẩy đứng lên, căn bản không có biện pháp đi về phía trước một bước.
Lịch Thanh nhìn Phù Sinh đang cố hết sức chống cái bàn đứng lên, tiến lên. phía trước, nhẹ giọng nói: “Đắc tội rồi, tiểu thư.”
Sau đó khom lưng ôm Phù Sinh lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Giờ này khắc này, Phù Sinh cũng bất chấp cái gì nam nữ khác biệt, thân phận chủ tớ, chỉ nghĩ mau chóng tìm được Tiểu Thanh, rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.
Lúc ra khỏi cửa, mới phát hiện trong viện đứng đầy người của Bích Lạc Các.
Nguyên lai, bọn Lịch Thanh đã sớm tiêu diệt hết kẻ địch ở nơi này, hiện tại nơi này tất cả đều là người một nhà. Mọi người nhanh chóng tìm được Tiểu Thanh đang hôn mê trong một gian phòng của thiên viện, đem nàng mang ra, đoàn người ngay lập tức giục ngựa rời khỏi nơi này.
Trở lại Bích Lạc Các, thần y Tam Lý Sinh đã sớm đứng đợi ở cửa, Lịch Thanh buông Phù Sinh xuống, một nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ nàng đi vào phòng, Tam Lý Sinh đi theo sát phía sau, giúp Phù Sinh bắt mạch khai dược.
“Thế nào? Nữ nhi của ta có bị sao không?”
Thần y vừa từ phòng Phù Sinh đi ra, lão các chủ đã vội vàng hỏi.
“Hồi bẩm các chủ, tiểu thư không có gì trở ngại, chỉ là do liên tục ăn tán công dược mấy ngày nên thân mình có chút suy yếu. Ta đã viết cho tiểu thư mấy vị thuốc, mấy ngày nay chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, không bao lâu sau là có thể khỏi hẳn.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Tam Lý Sinh, cảm ơn ngươi. Ngươi mau giúp ta nhìn xem Thanh nha đầu kia có chuyện gì không, Phù nhi rất quan tâm tới con bé, nếu nó có chuyện gì, Phù nhi khẳng định sẽ áy náy tự trách thật lâu.”
Lão các chủ nghe được nữ nhi không có gì đáng lo ngại, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lại nhớ tới nha hoàn Tiểu Thanh, nha đầu kia vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đối với Bích Lạc Các cũng trung thành, quan hệ tốt với Phù nhi. Vừa rồi ông cũng thấy con bé hôn mê, nhưng chắc cũng không có gì trở ngại.
“Các chủ, ngài không cần cảm tạ. Ngài yên tâm đi, ta liền đi xem Tiểu Thanh cô nương thế nào.”
“Được được được, mau đi đi.”
Tam Lý Sinh chắp tay hành lễ, xoay người rời đi.
Lão các chủ đẩy cửa tiến vào, Phù Sinh đã ngủ rồi. Ông đau lòng nhìn gương mặt nữ nhi tái nhợt tiều tụy, trong lòng tự trách.
Một lúc lâu sau. Lão các chủ từ trong phòng Phù Sinh đi ra, nói với Lịch Thanh đang đứng ở trong viện.
“Đi thôi, đến thư phòng, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Mấy ngày kế tiếp, Phù Sinh đều nằm ở trong phòng, Tiểu Thanh cũng không có gì đáng ngại, chỉ là trong lòng quá sốt ruột lo lắng, hơn nữa lại không ăn cái gì, cho nên mới hôn mê.
Tam lý Sinh cho nàng mấy thang thuốc, không bao lâu sau, nàng lại sinh long hoạt hổ trở lại.
Phù Sinh nhìn Tiểu Thanh ở trong phòng vội tới vội đi, trong lòng cực kì hâm mộ.
Ai, chuyện lần này đã dọa cha và Tiểu Thanh sợ không nhẹ, hiện tại hai người coi như thống nhất mặt trận, tuyệt không cho phép nàng xuống giường, càng không thể cho phép nàng ra cửa.
Nàng sắp chán đến chết rồi, Phù Sinh kêu Tiểu Thanh đi tìm Lịch Thanh hỏi một chút ngày đó bọn họ làm thế nào tìm được các nàng, lúc ấy nàng cũng đã hạ quyết tâm muốn tự vẫn, nếu bọn Lịch Thanh chỉ đến chậm một bước, chỉ sợ thứ mang về nhà sẽ là một nắm đất vàng.
Thì ra, Lịch Thanh có thể tìm được các nàng, chỉ do may mắn.
Từ lúc Phù Sinh và Tiểu Thanh bị bắt cóc, mọi người mỗi ngày đều thay phiên nhau tuần tra trong thành.
Năm đại môn phái đều đi đến nơi này, cho dù không ở khách điếm, cũng không có khả năng không ra khỏi cửa, chỉ cần ra ngoài vậy nhất định người của Bích Lạc Các sẽ phát hiện, đến lúc đó chỉ cần đi theo bọn họ đi, là có thể biết Phù Sinh và Tiểu Thanh bị nhốt ở nơi nào.
Buổi tối hôm nay, tiểu Bắc vẫn giống như mọi ngày đến tuần tra con đường lớn được phân công, nơi hắn phụ trách chính là này nơi trăng hoa hạng nhất trong thành.
Đừng thấy những người đó được gọi là nhân sĩ chính phái, kỳ thật đại bộ phận đều là ngụy quân tử, đã là nam nhân, khẳng định sẽ có dục vọng, cho nên Lịch Thanh đoán chắc nhất định sẽ có người không nhịn được đi dạo thanh lâu.
Nhưng tiểu Hắc đã ngồi canh ở chỗ này ba ngày, vẫn không thấy được một gương mặt quen thuộc.
Ngay cả các cô nương đứng ở cửa thanh lâu kiếm khách cũng đều nhận ra hắn, cho rằng hắn là tên háo sắc nhưng lại là quỷ nghèo không có tiền, đành phải tới cửa thanh lâu này nhìn cho đỡ thèm, cho nên các cô nương vừa thấy hắn đến liền châm chọc cười nhạo.
Tiểu Hắc cũng không ngại, mỗi ngày vẫn như cũ ngồi xổm ở cửa, nhìn chằm chằm người lui tới, xem có gặp được gương mặt quen thuộc không.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện có mấy người đang từ nơi xa đi tới, trên người đeo bội kiếm, mặc một thân trường bào màu xanh lá, đây chẳng phải chính là những người ngày đó ở ngõ nhỏ cùng bọn họ giao thủ sao!
Trong đó hình như có một người muốn đi vào, nhưng lại bị hai người khác ngăn cản, cách quá xa, không nghe thấy mấy người bọn họ đang nói cái gì, hình như là người đang muốn đi đang khuyên bảo hai người kia đi cùng. Một lát sau, người nọ giống như đã khuyên bảo thành công, ba người liền cùng nhau thảnh thơi đi tới.
U! Cá cắn câu! Tiểu hắc rất kích động, ngồi xổm ba ngày, rốt cục cũng bắt được bọn họ.
Ngay từ đầu hắn còn chưa tin lời Lịch Thanh ca nói, cảm thấy những nhân sĩ chính phái đó không có khả năng làm trò trước nhiều người như vậy, ban ngày ban mặt lại tới dạo thanh lâu.
Cho nên khi nghe Lịch Thanh ca nói an bài hắn ở chỗ này, hắn rất không cao hứng, cảm thấy Lịch Thanh ca không coi trọng năng lực của hắn, tùy tiện an bài một nhiệm vụ tống cổ hắn.
Hiện tại mới phát hiện, Lịch Thanh nơi nào không tin hắn, quả thực là quá tin tưởng hắn, bằng không hắn cũng không thể ở chỗ này, bắt tận tay được ba thằng nhãi ranh
Lúc này, tiểu Hắc nghĩ lại, cảm thấy Lịch Thanh ca quả thực chính là thần a! Lại có thể đoán ra bọn chúng nhất định sẽ đến nơi này.
Hừ, những nhân sĩ chính phái quả nhiên đều là ngụy quân tử, không tốt, cũng may mắn bọn họ là ngụy quân tử, tiểu Hắc hắn mới có thể tìm được bọn họ, không phải sao?
Thật tốt quá! Theo đám người này nhất định có thể đem tiểu thư và Tiểu Thanh cứu ra! Tiểu Hắc như vậy nghĩ, liền cảm thấy tinh thần càng phấn chấn.
Tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cửa ra vào, sợ bỏ sót bất kì người nào đi ra. Các cô nương đứng ở cửa kiếm khách thấy hắn như vậy, đều cho rằng hắn là nghẹn đến điên rồi, cảm thấy hắn rất đáng thương, cũng ngượng ngùng đi trêu ghẹo hắn, làm hắn cũng mừng được thanh nhàn, chuyên tâm mà chờ đám thỏ con nhảy vào hang sói.
Vài canh giờ sau, ước chừng sắp tới giờ Tý, ba người kia mới ngã trái ngã phải từ bên trong đi ra.
Tiểu Hắc không nhanh không chậm đi theo sau bọn họ, vòng vèo qua vài hẻm nhỏ mới phát hiện bọn họ đi vào một cái sân, lại đợi hơn hai canh giờ, không thấy ai trở ra, lúc này mới yên tâm rời đi, trở lại Bích Lạc Các bẩm báo.
Sự tình kế tiếp rất đơn giản, bọn Lịch Thanh mỗi ngày đều ở sân bên cạnh xem xét, phát hiện tới tới lui lui ra ra vào vào cũng chỉ có chín người kia, chính là người bắt Phù Sinh và những người ở ngõ nhỏ đánh nhau với bọn họ.
Bởi vậy Lịch Thanh phân tích chỉ có chín người này từng gặp qua Phù Sinh và Tiểu Thanh, trong môn phái những người khác đều chưa gặp. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao không tìm thêm nhiều người tới, như vậy không phải càng thêm chắc chắn sao?
Sau nghĩ lại, đám ngụy quân tử kia nhất định là cảm thấy bắt cóc Phù Sinh có chút đuối lý, liền tính thắng cũng không công bằng. Sợ xong việc bị người khác biết, nắm nhược điểm, cho nên mới không muốn để quá nhiều người tham gia, chỉ tìm chín vị đệ tử đắc lực nhất tới phụ trách chuyện này.
“Hừ.” Lịch Thanh hừ lạnh, cũng là do đám người này ham hư vinh, lại háo sắc, bằng không chuyện này thật đúng là không dễ như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, Lịch Thanh lựa thời điểm trong viện kia ít người, liền tiến vào thăm dò địa hình trong viện, rốt cuộc cũng thăm dò được rõ ràng. Lúc này mới chọn một ngày mà chín người kia đều ở trong viện, nhân lúc chúng chưa chuẩn bị, dẫn người đánh vào, một lưới bắt hết, cứu Phù Sinh và Tiểu Thanh.
Phù Sinh nghe Tiểu Thanh thêm mắm thêm muối kể lại câu chuyện xong, nghĩ thầm lần này có thể chạy trốn thật đúng là toàn nhờ vận khí, về sau tuyệt đối không thể sơ suất như vậy, nhất định phải cần thận hành sự, dù sao mọi chuyện nên lấy cẩn thận làm đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook