Yêu Em Từ Giọng Nói
-
Chương 11
Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Kỳ thật, đã qua nhiều ngày như vậy, Tô Noãn Dương đã sớm không trông cậy có thể nhìn thấy tin tức của Cẩn Du lần nữa.
Trong lòng cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận chuyện này.
Thế giới giả tưởng chính là như vậy, nói không chừng một ngày nào đó bạn bè cứ như vậy mà biến mất, không bao giờ gặp lại nữa. Những dấu vết tồn tại của họ, cũng sẽ theo năm tháng mà chảy xuôi, chậm rãi mờ đi, thẳng đến lúc không còn một ai nhớ tới nữa.
Trên thế giới này thứ duy nhất bất biến, chính là thời gian. Mà thứ duy nhất thiên biến vạn hóa, vẫn là thời gian.
Thời gian có thể hủy diệt hết mọi thứ, vui vẻ cũng vậy, mà không vui cũng thế.
Cho nên người xưa mới cảm thán, một tấc thời gian mua một tấc vàng, một tấc vàng khó mua tấc thời gian.
Tô Noãn Dương rửa mặt xong, nằm trên giường lướt Weibo, nhìn mọi người bình luận. Quả nhiên giống như cô nghĩ, các fan đều cổ vũ cô.
A, thật là những người thiện lương đáng yêu! Trong lòng Tô Noãn Dương vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Bỗng nhiên, Tô Noãn Dương mở to hai mắt như nhìn thấy đồ vật gì đó vô cùng quý hiếm, kinh ngạc xoa xoa mắt, click mở.
Không sai, Tô Noãn Dương nhìn thấy, chính là người đã biến mất nhiều ngày Cẩn Du.
Anh vẫn giống như lúc trước, lẳng lặng bình luận tin tức trên Weibo mà cô vừa đăng.
【 Cẩn Du: Em xứng đáng được nhận mọi thứ tốt đẹp, ngủ ngon. 】
Đại khái là bởi vì rất lâu rồi anh không xuất hiện, hơn nữa trên Weibo Tô Noãn Dương cùng với người này còn được mọi người gọi là cp*. Cho nên Cẩn Du vừa mới bình luận, ngay lập tức phía dưới liền có rất nhiều fan của Tô Noãn Dương hỏi anh tại sao lâu không thấy xuất hiện.
*được fan ghép là cặp đôi
【1l: Ha ha, tôi cmt đầu tiên. Xin hỏi Cẩn Du vì sao nhiều ngày như vậy đều không thấy onl, chẳng lẽ anh không muốn tiếp tục ủng hộ Tô Tô của chúng ta sao? 】
【2l: Cùng câu hỏi! Vì sao biến mất lâu như vậy! Tôi còn tưởng rằng cp Cẩn Tô giải tán rồi! 】
【3l: Cầu nam chủ trả lời! Có phải nam chủ không còn yêu Tô Tô hay không! 】
…………
Tô Noãn Dương nhìn các fan bình luận, trong lòng có chút thẹn thùng, muốn nói bọn họ đừng nháo, nhưng lại không thể bình luận, bằng không sẽ cho bọn họ một loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Huống chi, cô cũng muốn biết nguyên nhân, vì sao lâu như vậy anh không xuất hiện
Cẩn Du hẳn là thấy được mọi người bình luận, nên bình luận lần nữa trên Weibo.
【 Cẩn Du: Không phải, di động hỏng rồi. 】
Cái câu【 không phải 】đó, làm lòng Tô Noãn Dương ngứa ngáy. Không phải cái gì, không phải không tiếp tục ủng hộ, hay không phải không yêu.
Quả nhiên, thấy anh đáp lại, các fan càng thêm kích động, vài phút liền có rất nhiều bình luận hiện lên.
【1l: Không phải cái gì? Không phải không yêu sao? 】
【2l: A a a! Phảng phất ngửi thấy hương vị JQ*! 】
*Gian tình
【3l: Tôi đây là đang xem phát sóng trực tiếp sao? Công khai thừa nhận ân ái à? 】
【4l: Thứ cho tôi nói thẳng, Tô Tô là của tôi, thỉnh Cẩn Du tự giác rời xa raaaaaa. 】
…………
Bất quá lần này, Cẩn Du không đáp lại bất luận một bình luận nào.
Di động hỏng rồi? Tô Noãn Dương chớp chớp mắt, cảm thấy bốn chữ này rất quen thuộc.
Đúng rồi, vừa rồi ở nhà ăn lầu một, Tiêu Dao hình như có nói di động Cố Hoài Cẩn bị hỏng
Chậc chậc chậc, hình như gần đây tất cả mọi người đều nghịch nước, xem ra người giống cô mỗi ngày đều mơ mơ màng màng càng phải cẩn thận, cũng không thể theo trào lưu làm di động của mình hỏng theo được.
Tô Noãn Dương nhìn bình luận của Cẩn Du, trong lòng cảm thấy ấm áp. Câu này hẳn là anh đang muốn giải thích với mình, nói cho cô biết bị di động hỏng, cho nên hai ngày này mới không thể cùng cô liên lạc? Được, mặc kệ như thế nào, anh đã trở lại là tốt rồi. Tô Noãn Dương gật gật đầu, không nghĩ nhiều nữa
Đang lúc cô nhớ lại, Cẩn Du bên kia nhắn tin qua đây.
【 Cẩn Du: Em có tâm sự. 】
Không phải câu nghi vấn, đây chính là câu khẳng định, đây là khẳng định trong lòng cô có việc.
【 Tô Tô: A? Không có mà 】
【 Cẩn Du: Nói đi, rốt cuộc làm sao vậy. 】
Tô Noãn Dương vừa thấy tin này, liền biết giấu không nổi nữa. Lúc trước, cô cũng từng nói qua, sở dĩ cô có thể cùng Cẩn Du trước nay cũng chưa từng gặp mặt mà vẫn có thể trở thành bạn bè, là bởi vì cô cảm thấy anh rất hiểu cô, mỗi câu nói đều có thể chạm đến đáy lòng cô.
Kỳ thật ngay từ đầu Tô Noãn Dương cũng không tính toán giấu diếm anh, chẳng qua là không muốn anh lo lắng, nên mới muốn không nói. Nhưng hiện tại anh đã mở miệng hỏi, vậy không cần tiếp tục giấu, đơn giản thoải mái đem việc phát sinh hôm nay một năm một mười nói cho anh biết.
Bao gồm cả việc Đồng Vãn Thu châm chọc cô, Cố Hoài Cẩn cổ vũ cô, cùng việc Đào Đào và Lưu Li an ủi. Nhưng vì tránh tiết lộ thân phận hai vị đại thần, cô cũng không có nói ra tên Đồng Vãn Thu cùng Cố Hoài Cẩn, mà dùng nữ tiền bối cùng nam tiền bối thay thế.
Cố Hoài Cẩn nhìn di động, xem tin nhắn cô gửi tới, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, tiểu nha đầu này, cảnh giác cũng rất cao, không nói ra tên mình và Đồng Vãn Thu. Lúc trước nhìn bộ dáng cô ngốc ngốc, còn lo lắng cô bị khi dễ, hiện tại xem ra, cô cũng không phải thật sự ngốc
Bất quá, anh vẫn là để ý tới xưng hô của cô —— nam tiền bối.
Xem ra, hiện tại mình ở trong lòng cô, cũng chỉ là một tiền bối mà thôi.
Không sao cả, tương lai còn dài.
Anh tiếp tục gõ xuống mấy chữ, ánh sáng di động mỏng manh, ngón tay thon dài lướt nhanh trên di động.
【 Cẩn Du: Ừ, anh và vị nam tiền bối này nghĩ giống nhau, em không cần quá để ý người khác, là chính mình là được rồi. 】
【 Tô Tô: Vâng vâng! Em cũng cảm thấy như vậy, kỳ thật trong lòng cũng rất ấm áp. Không nghĩ đại thần giống như anh ấy lại có thể cố ý tới an ủi em, em thấy anh ấy vẫn luôn lạnh lùng, mặt vô biểu tình, còn tưởng rằng đại thần rất chán ghét em chứ. Nhưng thật ra là em suy nghĩ nhiều, đại thần là ngoài lạnh trong nóng đó! Còn có, đại thần hôm nay nói với em về khóa huấn luyện nghiệp vụ, đạo đức nghề nghiệp, còn nói tuy có thể trong mắt mọi người là người bình thường, nhưng người đó cũng có thể là người vĩ đại, câu này khiến em cảm thấy đại thần với các minh tinh khác thật sự không giống nhau, một chút làm cao cũng không có, còn bình dị như vậy, đặc biệt rất tốt bụng 】
Tô Noãn Dương vừa thấy Cẩn Du hình như cũng đang thưởng thức Cố Hoài Cẩn, liền vội vàng nói cho anh cái nhìn của mình đối với Cố Hoài Cẩn.
Mặt vô biểu tình? Lạnh lùng? Thì ra nha đầu này nghĩ về mình như vậy.
【 Cẩn Du: Xem ra, em thực thích anh ta? 】
Cố Hoài Cẩn tiếp tục khách sáo nói.
Tô Noãn Dương nhìn thấy những lời này, cho rằng Cẩn Du hiểu lầm cô, vội vàng nói.
【 Tô Tô: Đương nhiên không phải, em chỉ là hâm mộ anh ấy, cảm thấy người này không tồi, thích gì gì đó, cũng quá xa xôi. Chúng em căn bản không phải người của cùng một thế giới, anh ấy là đại thần, là người dùng để nhìn lên 】
【 Cẩn Du: Được, anh đã biết. Ngủ đi, ngày mai cố lên, ngủ ngon. 】
A? Anh biết cái gì? Tô Noãn Dương có chút cảm thấy đầu óc không đủ dùng, nhưng vẫn trả lời.
【 Tô Tô: Được, anh cũng cố lên, ngủ ngon. 】
Trả lời xong, Tô Noãn Dương đợi vài phút, Cẩn Du cũng không phản hồi lại, xem ra là đã offline, cô cũng tắt máy. Đào Đào bên kia đã sớm ngủ say, cô rón ra rón rén xuống giường tắt đèn, một lát sau, cũng tiến vào mộng đẹp.
Đêm hè yên tĩnh, còn có thể nghe được tiếng ve kêu, ngôi sao trên bầu trời nghịch ngợm nháy mắt, đêm nay, mỗi người đều sẽ có một giấc mộng đẹp.
Ngày kế tiếp, mọi người bắt đầu bận rộn công tác. Quả nhiên không giống với suy nghĩ lúc ban đầu, mọi người ở trong Lục Bá Thất hoàn thành bản phối âm của mình, không quấy rầy lẫn nhau.
Đồng đạo ngẫu nhiên sẽ đến thị sát công tác, đa số thời gian, mỗi người đều sinh hoạt đơn điệu, giống như cuộc sống chỉ có hai việc là ghi âm và về khách sạn ăn cơm.
Mọi người tuy đều mệt mỏi, nhưng đôi mắt vô cùng sáng. Đối với bọn họ mà nói, sau khi đi vào thế giới nhân vật, tìm hiểu tính cách nội tâm nhân vật, chính là việc bọn họ thích làm nhất. Vừa khổ vừa mệt, nhưng chỉ cần nghĩ tới kết quả liền cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Giữa trưa hôm nay, mọi người vẫn như bình thường cùng nhau đi ăn cơm trưa. Nói là cơm trưa, thật ra chính là cơm hộp, hơn nữa bọn họ đều đã ăn cơm hộp được nửa tháng
Đào Đào dùng chiếc đũa chọc chọc hộp cơm, oán giận với Tô Noãn Dương ngồi đối diện.
“Ai! Tuy rằng là mình rất thích ăn cơm, nhưng ăn liền nửa tháng mình cũng chịu không nổi!”
Lưu Li ngồi bên cũng vội vàng phụ họa:
“Đúng vậy đúng vậy, cứ ăn như vậy, mình thấy sau khi công tác lần này kết thúc mình sẽ không bao giờ muốn nhìn đến gạo nữa.”
Kỳ thật Tô Noãn Dương cũng ăn đến phiền, nhưng nghe được hai vị bạn tốt đều oán giận, cô cũng ngượng ngùng tham gia. Chỉ có thể vỗ bả vai hai người, ý vị thâm trường nói:
“Cách mạng chưa thành công! Đồng chí vẫn cần nỗ lực! Ăn đi!”
Đào Đào đành phải gật gật đầu, hiên ngang lẫm liệt mà nói:
“Cày đồng giữa buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Vì các bác nông dân, mình ăn!” ( Beta: Khâm phục edit dịch thành ngữ củng vần quá:v)
“Haiz, tiểu bạch thỏ, các em sao lại ở chỗ này gặm cơm hộp, thật quá đáng thương.”
“A? Đây không phải là…” Ngữ khí trêu đùa, không chút để ý, nhìn lại khắp toàn bộ đoàn phim, cũng chỉ có Tiêu Dao hoa hoa công tử mới có thể nói ra loại lời này, bất quá, tại sao anh ta lại tới đây?
Quả nhiên, phía cửa có một vị soái ca chân dài, mặc áo thun màu hồng quần lam, mang mũ lưỡi trai, phong cách rất giống khí chất của bản thân, tiêu soái phong lưu. Phía sau soái ca, còn một người đàn ông khác, áo sơ mi trắng nổi bật trên bộ âu phục đen, bộ dáng ít nói ít cười, Tô Noãn Dương không cần đoán cũng biết nhất định người này là Cố đại thần.
Bất quá, trời nóng như vậy còn mặc tây trang? Đại thần quả nhiên là đại thần, thật lợi hại!
Tiêu Dao đi tới, hướng mọi người huýt sáo một tiếng, lập tức đem các cô gái nhỏ mê hoặc đến không phân biệt nổi nam bắc. Ai còn muốn ăn cơm nữa chứ, đều là vẻ mặt mặt đỏ tai hồng nhìn Tiêu Dao, muốn nghe xem anh ta sẽ nói cái gì.
“Hello, hôm nay tôi tới để bồi vị Cố ảnh đế bắt đầu công việc, gần đây mọi người thật vất vả rồi ”
Mọi người còn không kịp trả lời, Vương Ngọc đã đi tới, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiêu Dao.
“Này, nếu anh không có chuyện gì thì đi luôn đi, đừng ở chỗ này quấy rối.”
“Ai u, Tiểu Ngọc Ngọc, anh thấy mọi người mỗi ngày đều đáng thương mà gặm cơm hộp, có ý tốt đến đây giúp mọi người cải thiện thức ăn, em không cảm kích thì thôi đi, lại còn đuổi anh, thật là tàn nhẫn mà!”
Nói xong bắt đầu làm bộ rơi nước mắt.
“Cải thiện thức ăn?”
Lúc thấy thái độ Vương Ngọc nói chuyện Tiêu Dao không khách khí chút nào, vốn dĩ mọi người còn đang bát quái quan hệ của hai người, nhưng nghe thấy bốn chữ cải thiện thức ăn, lực chú ý của mọi người đều bị dời đi.
Không có biện pháp, đã nửa tháng phải ăn cơm hộp, hiện tại nghe nói có thể ăn chút thức ăn khác đương nhiên vui vẻ, ai còn quản Vương Ngọc cùng Tiêu Dao có quan hệ gì, ăn trước rồi tính.
Có câu nói như thế nào nhỉ, chẳng phải ấm no sinh dâm dục sao, hiện tại đến no cũng không có nổi, làm gì còn có công phu nghe bát quái
Tiêu Dao nhìn biểu tình mọi người như sói đói săn mồi, cười càng vui vẻ, xem ra một chuyến này thật đúng là đi không uổng công, mọi người ở đây thật là quá đáng yêu.
Anh ta móc di động ra, gọi trợ lý vẫn luôn chờ ngoài cửa: “Alo, A Bố, mang lên đi.”
Rất nhanh, mọi người đều ngửi thấy mùi cơm thơm nức. Tiêu Dao thật đúng là hào phóng, mua đồ ăn ở nhà hàng lần trước liên hoan, còn mua một đống đồ ăn, ngay cả pizza và điểm tâm ngọt đều chuẩn bị, còn mua một đống trái cây.
Mọi người đều rất vui vẻ, chịu tội nửa tháng, rốt cuộc có thể khai trai*. Đoàn người vội vàng nói cảm tạ, sau đó liền bắt đầu ăn uống thỏa thích, ăn ngấu nghiến, chỉ chốc lát sau, trên bàn cơm chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
*đúng nghĩa của từ này là không còn là trai tân cơ:v nhưng trong đoạn nãy sẽ dịch là được đổi mới rồi
Đương nhiên, là một người tham ăn tiêu chuẩn, Tô Noãn Dương và Đào Đào tự nhiên cũng ăn không ít. Ăn uống no đủ xong, mọi người liền tự giác trở về phòng thu tiếp tục công việc, Tô Noãn Dương cũng đi theo mọi người, cùng nhau hướng về phía phòng làm việc của mình đi.
“Tiểu bạch thỏ em chờ một chút.” Tiêu Dao ngăn cô lại.
Tô Noãn Dương xoay người, mặt đầy nghi hoặc nhìn anh ta, đây là như thế nào vậy, cô ăn không nhiều củng không ít, tại sao lại không cho coi đi?
“Xuống dưới, anh có chút việc cần giúp.”
Cố Hoài Cẩn nói với cô.
Tô Noãn Dương gật gật đầu, để Đào Đào và Lưu Li đi trước, xoay người đi xuống lầu.
Beta: Doãn Uyển Du
Kỳ thật, đã qua nhiều ngày như vậy, Tô Noãn Dương đã sớm không trông cậy có thể nhìn thấy tin tức của Cẩn Du lần nữa.
Trong lòng cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận chuyện này.
Thế giới giả tưởng chính là như vậy, nói không chừng một ngày nào đó bạn bè cứ như vậy mà biến mất, không bao giờ gặp lại nữa. Những dấu vết tồn tại của họ, cũng sẽ theo năm tháng mà chảy xuôi, chậm rãi mờ đi, thẳng đến lúc không còn một ai nhớ tới nữa.
Trên thế giới này thứ duy nhất bất biến, chính là thời gian. Mà thứ duy nhất thiên biến vạn hóa, vẫn là thời gian.
Thời gian có thể hủy diệt hết mọi thứ, vui vẻ cũng vậy, mà không vui cũng thế.
Cho nên người xưa mới cảm thán, một tấc thời gian mua một tấc vàng, một tấc vàng khó mua tấc thời gian.
Tô Noãn Dương rửa mặt xong, nằm trên giường lướt Weibo, nhìn mọi người bình luận. Quả nhiên giống như cô nghĩ, các fan đều cổ vũ cô.
A, thật là những người thiện lương đáng yêu! Trong lòng Tô Noãn Dương vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Bỗng nhiên, Tô Noãn Dương mở to hai mắt như nhìn thấy đồ vật gì đó vô cùng quý hiếm, kinh ngạc xoa xoa mắt, click mở.
Không sai, Tô Noãn Dương nhìn thấy, chính là người đã biến mất nhiều ngày Cẩn Du.
Anh vẫn giống như lúc trước, lẳng lặng bình luận tin tức trên Weibo mà cô vừa đăng.
【 Cẩn Du: Em xứng đáng được nhận mọi thứ tốt đẹp, ngủ ngon. 】
Đại khái là bởi vì rất lâu rồi anh không xuất hiện, hơn nữa trên Weibo Tô Noãn Dương cùng với người này còn được mọi người gọi là cp*. Cho nên Cẩn Du vừa mới bình luận, ngay lập tức phía dưới liền có rất nhiều fan của Tô Noãn Dương hỏi anh tại sao lâu không thấy xuất hiện.
*được fan ghép là cặp đôi
【1l: Ha ha, tôi cmt đầu tiên. Xin hỏi Cẩn Du vì sao nhiều ngày như vậy đều không thấy onl, chẳng lẽ anh không muốn tiếp tục ủng hộ Tô Tô của chúng ta sao? 】
【2l: Cùng câu hỏi! Vì sao biến mất lâu như vậy! Tôi còn tưởng rằng cp Cẩn Tô giải tán rồi! 】
【3l: Cầu nam chủ trả lời! Có phải nam chủ không còn yêu Tô Tô hay không! 】
…………
Tô Noãn Dương nhìn các fan bình luận, trong lòng có chút thẹn thùng, muốn nói bọn họ đừng nháo, nhưng lại không thể bình luận, bằng không sẽ cho bọn họ một loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Huống chi, cô cũng muốn biết nguyên nhân, vì sao lâu như vậy anh không xuất hiện
Cẩn Du hẳn là thấy được mọi người bình luận, nên bình luận lần nữa trên Weibo.
【 Cẩn Du: Không phải, di động hỏng rồi. 】
Cái câu【 không phải 】đó, làm lòng Tô Noãn Dương ngứa ngáy. Không phải cái gì, không phải không tiếp tục ủng hộ, hay không phải không yêu.
Quả nhiên, thấy anh đáp lại, các fan càng thêm kích động, vài phút liền có rất nhiều bình luận hiện lên.
【1l: Không phải cái gì? Không phải không yêu sao? 】
【2l: A a a! Phảng phất ngửi thấy hương vị JQ*! 】
*Gian tình
【3l: Tôi đây là đang xem phát sóng trực tiếp sao? Công khai thừa nhận ân ái à? 】
【4l: Thứ cho tôi nói thẳng, Tô Tô là của tôi, thỉnh Cẩn Du tự giác rời xa raaaaaa. 】
…………
Bất quá lần này, Cẩn Du không đáp lại bất luận một bình luận nào.
Di động hỏng rồi? Tô Noãn Dương chớp chớp mắt, cảm thấy bốn chữ này rất quen thuộc.
Đúng rồi, vừa rồi ở nhà ăn lầu một, Tiêu Dao hình như có nói di động Cố Hoài Cẩn bị hỏng
Chậc chậc chậc, hình như gần đây tất cả mọi người đều nghịch nước, xem ra người giống cô mỗi ngày đều mơ mơ màng màng càng phải cẩn thận, cũng không thể theo trào lưu làm di động của mình hỏng theo được.
Tô Noãn Dương nhìn bình luận của Cẩn Du, trong lòng cảm thấy ấm áp. Câu này hẳn là anh đang muốn giải thích với mình, nói cho cô biết bị di động hỏng, cho nên hai ngày này mới không thể cùng cô liên lạc? Được, mặc kệ như thế nào, anh đã trở lại là tốt rồi. Tô Noãn Dương gật gật đầu, không nghĩ nhiều nữa
Đang lúc cô nhớ lại, Cẩn Du bên kia nhắn tin qua đây.
【 Cẩn Du: Em có tâm sự. 】
Không phải câu nghi vấn, đây chính là câu khẳng định, đây là khẳng định trong lòng cô có việc.
【 Tô Tô: A? Không có mà 】
【 Cẩn Du: Nói đi, rốt cuộc làm sao vậy. 】
Tô Noãn Dương vừa thấy tin này, liền biết giấu không nổi nữa. Lúc trước, cô cũng từng nói qua, sở dĩ cô có thể cùng Cẩn Du trước nay cũng chưa từng gặp mặt mà vẫn có thể trở thành bạn bè, là bởi vì cô cảm thấy anh rất hiểu cô, mỗi câu nói đều có thể chạm đến đáy lòng cô.
Kỳ thật ngay từ đầu Tô Noãn Dương cũng không tính toán giấu diếm anh, chẳng qua là không muốn anh lo lắng, nên mới muốn không nói. Nhưng hiện tại anh đã mở miệng hỏi, vậy không cần tiếp tục giấu, đơn giản thoải mái đem việc phát sinh hôm nay một năm một mười nói cho anh biết.
Bao gồm cả việc Đồng Vãn Thu châm chọc cô, Cố Hoài Cẩn cổ vũ cô, cùng việc Đào Đào và Lưu Li an ủi. Nhưng vì tránh tiết lộ thân phận hai vị đại thần, cô cũng không có nói ra tên Đồng Vãn Thu cùng Cố Hoài Cẩn, mà dùng nữ tiền bối cùng nam tiền bối thay thế.
Cố Hoài Cẩn nhìn di động, xem tin nhắn cô gửi tới, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, tiểu nha đầu này, cảnh giác cũng rất cao, không nói ra tên mình và Đồng Vãn Thu. Lúc trước nhìn bộ dáng cô ngốc ngốc, còn lo lắng cô bị khi dễ, hiện tại xem ra, cô cũng không phải thật sự ngốc
Bất quá, anh vẫn là để ý tới xưng hô của cô —— nam tiền bối.
Xem ra, hiện tại mình ở trong lòng cô, cũng chỉ là một tiền bối mà thôi.
Không sao cả, tương lai còn dài.
Anh tiếp tục gõ xuống mấy chữ, ánh sáng di động mỏng manh, ngón tay thon dài lướt nhanh trên di động.
【 Cẩn Du: Ừ, anh và vị nam tiền bối này nghĩ giống nhau, em không cần quá để ý người khác, là chính mình là được rồi. 】
【 Tô Tô: Vâng vâng! Em cũng cảm thấy như vậy, kỳ thật trong lòng cũng rất ấm áp. Không nghĩ đại thần giống như anh ấy lại có thể cố ý tới an ủi em, em thấy anh ấy vẫn luôn lạnh lùng, mặt vô biểu tình, còn tưởng rằng đại thần rất chán ghét em chứ. Nhưng thật ra là em suy nghĩ nhiều, đại thần là ngoài lạnh trong nóng đó! Còn có, đại thần hôm nay nói với em về khóa huấn luyện nghiệp vụ, đạo đức nghề nghiệp, còn nói tuy có thể trong mắt mọi người là người bình thường, nhưng người đó cũng có thể là người vĩ đại, câu này khiến em cảm thấy đại thần với các minh tinh khác thật sự không giống nhau, một chút làm cao cũng không có, còn bình dị như vậy, đặc biệt rất tốt bụng 】
Tô Noãn Dương vừa thấy Cẩn Du hình như cũng đang thưởng thức Cố Hoài Cẩn, liền vội vàng nói cho anh cái nhìn của mình đối với Cố Hoài Cẩn.
Mặt vô biểu tình? Lạnh lùng? Thì ra nha đầu này nghĩ về mình như vậy.
【 Cẩn Du: Xem ra, em thực thích anh ta? 】
Cố Hoài Cẩn tiếp tục khách sáo nói.
Tô Noãn Dương nhìn thấy những lời này, cho rằng Cẩn Du hiểu lầm cô, vội vàng nói.
【 Tô Tô: Đương nhiên không phải, em chỉ là hâm mộ anh ấy, cảm thấy người này không tồi, thích gì gì đó, cũng quá xa xôi. Chúng em căn bản không phải người của cùng một thế giới, anh ấy là đại thần, là người dùng để nhìn lên 】
【 Cẩn Du: Được, anh đã biết. Ngủ đi, ngày mai cố lên, ngủ ngon. 】
A? Anh biết cái gì? Tô Noãn Dương có chút cảm thấy đầu óc không đủ dùng, nhưng vẫn trả lời.
【 Tô Tô: Được, anh cũng cố lên, ngủ ngon. 】
Trả lời xong, Tô Noãn Dương đợi vài phút, Cẩn Du cũng không phản hồi lại, xem ra là đã offline, cô cũng tắt máy. Đào Đào bên kia đã sớm ngủ say, cô rón ra rón rén xuống giường tắt đèn, một lát sau, cũng tiến vào mộng đẹp.
Đêm hè yên tĩnh, còn có thể nghe được tiếng ve kêu, ngôi sao trên bầu trời nghịch ngợm nháy mắt, đêm nay, mỗi người đều sẽ có một giấc mộng đẹp.
Ngày kế tiếp, mọi người bắt đầu bận rộn công tác. Quả nhiên không giống với suy nghĩ lúc ban đầu, mọi người ở trong Lục Bá Thất hoàn thành bản phối âm của mình, không quấy rầy lẫn nhau.
Đồng đạo ngẫu nhiên sẽ đến thị sát công tác, đa số thời gian, mỗi người đều sinh hoạt đơn điệu, giống như cuộc sống chỉ có hai việc là ghi âm và về khách sạn ăn cơm.
Mọi người tuy đều mệt mỏi, nhưng đôi mắt vô cùng sáng. Đối với bọn họ mà nói, sau khi đi vào thế giới nhân vật, tìm hiểu tính cách nội tâm nhân vật, chính là việc bọn họ thích làm nhất. Vừa khổ vừa mệt, nhưng chỉ cần nghĩ tới kết quả liền cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Giữa trưa hôm nay, mọi người vẫn như bình thường cùng nhau đi ăn cơm trưa. Nói là cơm trưa, thật ra chính là cơm hộp, hơn nữa bọn họ đều đã ăn cơm hộp được nửa tháng
Đào Đào dùng chiếc đũa chọc chọc hộp cơm, oán giận với Tô Noãn Dương ngồi đối diện.
“Ai! Tuy rằng là mình rất thích ăn cơm, nhưng ăn liền nửa tháng mình cũng chịu không nổi!”
Lưu Li ngồi bên cũng vội vàng phụ họa:
“Đúng vậy đúng vậy, cứ ăn như vậy, mình thấy sau khi công tác lần này kết thúc mình sẽ không bao giờ muốn nhìn đến gạo nữa.”
Kỳ thật Tô Noãn Dương cũng ăn đến phiền, nhưng nghe được hai vị bạn tốt đều oán giận, cô cũng ngượng ngùng tham gia. Chỉ có thể vỗ bả vai hai người, ý vị thâm trường nói:
“Cách mạng chưa thành công! Đồng chí vẫn cần nỗ lực! Ăn đi!”
Đào Đào đành phải gật gật đầu, hiên ngang lẫm liệt mà nói:
“Cày đồng giữa buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Vì các bác nông dân, mình ăn!” ( Beta: Khâm phục edit dịch thành ngữ củng vần quá:v)
“Haiz, tiểu bạch thỏ, các em sao lại ở chỗ này gặm cơm hộp, thật quá đáng thương.”
“A? Đây không phải là…” Ngữ khí trêu đùa, không chút để ý, nhìn lại khắp toàn bộ đoàn phim, cũng chỉ có Tiêu Dao hoa hoa công tử mới có thể nói ra loại lời này, bất quá, tại sao anh ta lại tới đây?
Quả nhiên, phía cửa có một vị soái ca chân dài, mặc áo thun màu hồng quần lam, mang mũ lưỡi trai, phong cách rất giống khí chất của bản thân, tiêu soái phong lưu. Phía sau soái ca, còn một người đàn ông khác, áo sơ mi trắng nổi bật trên bộ âu phục đen, bộ dáng ít nói ít cười, Tô Noãn Dương không cần đoán cũng biết nhất định người này là Cố đại thần.
Bất quá, trời nóng như vậy còn mặc tây trang? Đại thần quả nhiên là đại thần, thật lợi hại!
Tiêu Dao đi tới, hướng mọi người huýt sáo một tiếng, lập tức đem các cô gái nhỏ mê hoặc đến không phân biệt nổi nam bắc. Ai còn muốn ăn cơm nữa chứ, đều là vẻ mặt mặt đỏ tai hồng nhìn Tiêu Dao, muốn nghe xem anh ta sẽ nói cái gì.
“Hello, hôm nay tôi tới để bồi vị Cố ảnh đế bắt đầu công việc, gần đây mọi người thật vất vả rồi ”
Mọi người còn không kịp trả lời, Vương Ngọc đã đi tới, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiêu Dao.
“Này, nếu anh không có chuyện gì thì đi luôn đi, đừng ở chỗ này quấy rối.”
“Ai u, Tiểu Ngọc Ngọc, anh thấy mọi người mỗi ngày đều đáng thương mà gặm cơm hộp, có ý tốt đến đây giúp mọi người cải thiện thức ăn, em không cảm kích thì thôi đi, lại còn đuổi anh, thật là tàn nhẫn mà!”
Nói xong bắt đầu làm bộ rơi nước mắt.
“Cải thiện thức ăn?”
Lúc thấy thái độ Vương Ngọc nói chuyện Tiêu Dao không khách khí chút nào, vốn dĩ mọi người còn đang bát quái quan hệ của hai người, nhưng nghe thấy bốn chữ cải thiện thức ăn, lực chú ý của mọi người đều bị dời đi.
Không có biện pháp, đã nửa tháng phải ăn cơm hộp, hiện tại nghe nói có thể ăn chút thức ăn khác đương nhiên vui vẻ, ai còn quản Vương Ngọc cùng Tiêu Dao có quan hệ gì, ăn trước rồi tính.
Có câu nói như thế nào nhỉ, chẳng phải ấm no sinh dâm dục sao, hiện tại đến no cũng không có nổi, làm gì còn có công phu nghe bát quái
Tiêu Dao nhìn biểu tình mọi người như sói đói săn mồi, cười càng vui vẻ, xem ra một chuyến này thật đúng là đi không uổng công, mọi người ở đây thật là quá đáng yêu.
Anh ta móc di động ra, gọi trợ lý vẫn luôn chờ ngoài cửa: “Alo, A Bố, mang lên đi.”
Rất nhanh, mọi người đều ngửi thấy mùi cơm thơm nức. Tiêu Dao thật đúng là hào phóng, mua đồ ăn ở nhà hàng lần trước liên hoan, còn mua một đống đồ ăn, ngay cả pizza và điểm tâm ngọt đều chuẩn bị, còn mua một đống trái cây.
Mọi người đều rất vui vẻ, chịu tội nửa tháng, rốt cuộc có thể khai trai*. Đoàn người vội vàng nói cảm tạ, sau đó liền bắt đầu ăn uống thỏa thích, ăn ngấu nghiến, chỉ chốc lát sau, trên bàn cơm chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
*đúng nghĩa của từ này là không còn là trai tân cơ:v nhưng trong đoạn nãy sẽ dịch là được đổi mới rồi
Đương nhiên, là một người tham ăn tiêu chuẩn, Tô Noãn Dương và Đào Đào tự nhiên cũng ăn không ít. Ăn uống no đủ xong, mọi người liền tự giác trở về phòng thu tiếp tục công việc, Tô Noãn Dương cũng đi theo mọi người, cùng nhau hướng về phía phòng làm việc của mình đi.
“Tiểu bạch thỏ em chờ một chút.” Tiêu Dao ngăn cô lại.
Tô Noãn Dương xoay người, mặt đầy nghi hoặc nhìn anh ta, đây là như thế nào vậy, cô ăn không nhiều củng không ít, tại sao lại không cho coi đi?
“Xuống dưới, anh có chút việc cần giúp.”
Cố Hoài Cẩn nói với cô.
Tô Noãn Dương gật gật đầu, để Đào Đào và Lưu Li đi trước, xoay người đi xuống lầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook